Chap 5: Trái Tim Của Lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
- AAAAAAAAAAAAAAAA!!!

Tiếng la thất thanh vang lên, nhưng nó lại không phải của Song Ngư mà là của Nhân Mã. Thời gian cứ như dừng lại ngay thời điểm đó, thời điểm những chiếc phi tiêu băng cắm mạnh vào bờ vai gầy. Máu, sợ hãi, tiếng khóc la,...

- Nhân Mã? – Xử Nữ hét lên.

- Nhân Mã!!! - Song Ngư bắt đầu khóc.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Ma Kết cũng hoảng sợ hét lên.

- Không! Thiên Yết! Cậu... - Kim Ngưu run run nói - Cậu vừa... cậu làm cái gì vậy... Cậu điên rồi...

- N... Nhân Mã? – Cự Giải đưa tay lên miệng che giấu nỗi sợ hãi... Máu từ vai Nhân Mã... đang rỉ ra từng giọt ấm nóng.

Các sao khác bàng hoàng nhìn những gì đã xảy ra...

Thiên Yết như chết lặng... Nhân Mã... cậu đã làm cái gì thế này?

Quay lại 10 giây trước...

Khi những chiếc phi tiêu băng sắp bay tới Song Ngư, Nhân Mã đứng gần đấy. Nhân Mã không nghĩ được nhiều, cô bé chỉ biết rằng Thiên Yết chuẩn bị làm Song Ngư bị thương. Mã đẩy Song Ngư ngã vào lòng Bảo Bình rồi hứng chịu những phi tiêu băng đó cắm thẳng vào vai. Máu từ vết thương chảy dọc xuống nhuộm đỏ chiếc áo trắng đồng phục. Tay phải của Nhân Mã ôm lấy bờ vai trái đang bị thương, cô bé ngã khụy xuống. Khuôn mặt trắng bệt vì mất quá nhiều máu, mắt Nhân Mã cứ mờ dần, mờ dần như có màn sương che và cuối cùng cô nhóc không thấy gì nữa. Hình ảnh cuối cùng Nhân Mã thấy là Thiên Yết đang chạy gần tới mình và gọi tên cô...

- Mã Nhi!

- Thiên...

(Tạm thời sẽ viết theo ngôi tôi của Nhân Mã)

Tỉnh dậy, tôi cố gắng mở mắt nhưng mắt nặng quá! Nên chẳng ai biết tôi đã tỉnh... Cố mãi mới he hé mắt ra được. Tôi thấy mình đang trong bệnh viện của trường. Cảm giác vai trái đau buốt, đầu thì nhức rất khó chịu, thêm mùi sát trùng khiến tôi buồn nôn. Ngồi bên cạnh giường là Song Ngư và Cự Giải đang khóc, các bạn khác ở xung quanh. Hình như thiếu Thiên Yết và Song Tử thì phải. Thôi kệ, phải làm gì đó cho họ biết là tôi đã ổn.

- Song... Ngư... - Tôi yếu ớt gọi cô bạn tóc xanh.

- Nhân Mã? Cậu tỉnh rồi? – Đó là sự hoà âm của Song Ngư lẫn Cự Giải.

- Cậu còn đau không? – Xử Nữ cũng chạy đến hỏi.

- Có đói không? Tớ mua bánh cho cậu? – Kim Ngưu hỏi thăm tôi, đúng phong cách tham ăn của cô ấy.

- Cậu làm tớ lo quá... - Ma Kết nói.

Các bạn hỏi thăm tôi, nhưng tôi lại thấy giống như các cậu ấy đang cãi nhau thì đúng hơn. Sự quan tâm của bọn này luôn ồn ào như vậy đấy. Và nó cũng thật ấm áp biết bao!

- Im lặng! Nhân Mã cần nghỉ ngơi! – Xử Nữ lên giọng giáo huấn, cô ấy luôn luôn là người chu đáo nhất.

- Thì chính cậu cũng nói còn gì? – Sư Tử cứng cổ cãi lại.

- Đúng đúng! – Kim Ngưu đồng tình.

- Tớ... muốn... được yên tĩnh... Các cậu... về... ký túc xá... đi... - Tôi nói.

- Vậy chúng ta ra ngoài cho Nhân Mã nghỉ ngơi đi. – Cự Giải quay sang tôi – Tớ để điện thoại bên cạnh cậu đấy! Có gì gọi cho tụi tớ nhé!

- OK!

Các bạn ra khỏi phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh chốc lát. Tụi này ồn ào thật đấy, nhưng mà các cậu ấy cũng rất tốt với tôi.

Thiên Yết... Cậu đang ở đâu? Tớ đau lắm... Tớ đau cả ở trái tim lẫn thể xác! Trái tim tớ lại bị rỉ máu vì cậu rồi Thiên Yết...

...

Nhân Mã nhắm mắt lại, ánh nắng chói chang chiếu vào khung của sổ càng làm những giọt nước mắt của cô bé thêm long lanh như những viên kim cương. Đây là lần thứ n Thiên Yết làm cô đau, và chắc chắn sẽ lại có cả lần n + 1 cho xem. Nhân Mã lấy tay vẽ một trái tim vào không gian, ngọn lửa theo tay cô nhóc tạo nên hình trái tim tuyệt đẹp. Không biết do ông trời vô tình hay hữu ý, một ngọn gió nhỏ nhưng đã làm tắt trái tim lửa của Nhân Mã. Một điềm xấu chăng?

Trên sân thượng...

Hai chàng trai đang đứng đối diện nhau. Cả hai đều là những chàng trai đẹp trai đến mức hoàn hảo. Kẻ thì mang vẻ đẹp bất cần đời, lạnh lùng, ngạo mạn. Người thì mang vẻ đẹp của sự trẻ trung, tràn đầy sức sống, đáng yêu nhưng hiện đang giận dữ tột độ.

Bụp...

Một cú đấm trời giáng...

Song Tử đánh hết sức mình như để toả ra những khó chịu trong lòng bị dồn nén từ lâu. Cậu chỉ thẳng tay vào mặt Thiên Yết, hét lên.

- Cậu có biết tôi đã đau như thế nào không? Từ ngày tôi biết Nhân Mã thích cậu hồi lớp 10, tôi đã rất đau! Nhưng tôi cố gắng mỉm cười vì để Nhân Mã vui vẻ. Hơn 2 năm nay, tôi thấy hai cậu rất hạnh phúc, tôi đã yên tâm và đi tìm một nửa của mình. Tôi cứ tưởng cậu sẽ chăm sóc cho Nhân Mã, rồi giờ sao? Sao cậu có thể làm Nhân Mã bị thương trong khi cô ấy đã hết lòng yêu cậu?

Thiên Yết quệt vết máu ở khóe môi. Cậu không đánh lại vì Song Tử nói đúng. Trong thâm tâm của Thiên Yết, cậu vẫn luôn có cảm giác có lỗi với cậu ấy vì Nhân Mã. Một cú đấm này cũng đáng thôi.

- Xong rồi phải không? Là do cậu ấy quá ngốc, chạy ra đỡ cho Song Ngư thôi! Nhưng tôi yêu cậu ấy và sẽ chăm sóc cậu ấy chu đáo... Giờ cậu ấy là của tôi, cậu hãy lo cho Cự Giải của cậu đi! Tôi đi mua cho Nhân Mã ít trái cây! – Thiên Yết nói rồi lạnh lùng bỏ đi.

Còn lại Song Tử, cậu siết chặt tay. Nhưng nghĩ lại thì Thiên Yết nói đúng, Nhân Mã là của Thiên Yết. Cậu không có quyền nghĩ tới. Người Song Tử nên nghĩ tới là một cô gái khác, có thể chính là Cự Giải – cô bạn mới dễ thương.

Nhưng cuộc trò chuyện ấy không chỉ có hai người. Mà còn có kẻ thứ ba nghe được... Đó là Nhân Mã.

Nằm mãi cũng chán, Nhân Mã đi lên sân thượng hóng gió. Tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Song Tử và Thiên Yết. Cô bé đã nép mình vào cánh cửa để Thiên Yết và Song Tử không phát hiện ra. Trở về phòng bệnh. Nước mắt của Nhân Mã như mưa rơi, cô bé khóc thật nhiều, khóc như để vơi đi nỗi đau trong lòng. Phải! Là do cô bé quá ngốc khi nhảy vào đỡ cho Song Ngư. Là Nhân Mã đã sai. Cô bé sai ở chỗ đã nghĩ rằng trái tim của lửa sẽ làm tan chảy trái tim của băng. Nhưng trái tim của băng lại làm cho trái tim của lửa bị dập tắt.

Đang miên man suy nghĩ thì Thiên Yết bước vào với bịch trái cây, nở một nụ cười hiền ngàn năm có một bước đến ngồi cạnh Nhân Mã. Nụ cười ấy làm Nhân Mã ngỡ ngàng. Thiên Yết cũng có lúc ấm áp vậy ư? Nhưng Nhân Mã nhưng cố làm mặt lạnh.

- Cậu đến rồi hả?

- Giận tớ? - Ngắn gọn.

- Cậu hỏi tớ giận cậu? - Nhân Mã khóc.

- Lí do?

Nhân Mã im lặng, cúi mặt xuống lãng tránh câu hỏi của Thiên Yết. Thiên Yết hơi nhíu mày, hỏi.

- Lí do là gì? Vì tớ suýt làm Song Ngư bị thương sao?

Cô bé vẫn giữ im lặng. Im lặng vì không còn gì để nói, im lặng vì sự đau đớn và thất vọng. Thiên Yết mất kiên nhẫn, hơi gằn giọng.

- Nhân Mã!

- Cậu có biết tớ sợ thế nào không? – Nhân Mã hét lên – Sao cậu lại hành động không suy nghĩ như vậy?

Nhân Mã ôm lấy trái tim, Thiên Yết đã làm cô bé rất hoảng sợ. Song Ngư là người bạn chung phòng, là bạn chung lớp và bạn thân nhất của Nhân Mã. Sao Thiên Yết lại có thể hành động lạnh lùng như vậy? Ít nhất, Song Ngư cũng là bạn chung lớp với cậu ấy và Song Ngư cũng không nói gì sai cả. Cái sai của Song Ngư chỉ là đã chạm vào lòng tự tôn cao ngất của Thiên Yết.

- Câu đó phải để tớ nói! Cậu ngốc vừa thôi! Sao lại ra đỡ cho con nhỏ Song Ngư đó? – Thiên Yết nói đều đều - Thôi được rồi! Cậu khỏe chưa? Xin lỗi đã làm cậu bị thương! Lần sau đừng đỡ cho ai nữa, biết chưa? - Giọng Thiên Yết nhỏ dần - Tớ sẽ lo lắm đấy!

Vẫn là chất giọng lạnh lùng nhưng sao Nhân Mã lại cảm thấy ấm áp đến vậy. Cô bé ôm chầm lấy Thiên Yết, tự xóa đi những suy nghĩ vừa rồi và vẫn tin tưởng Thiên Yết. Thiên Yết làm gì cũng có lý do của cậu ấy. Và là do cô nhóc đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

- Ưm... Thiên Yết... Hức hức...

- Nín đi!

Mãi một lúc sau thì Nhân Mã mới nín khóc, cô bé lúc này mới nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Thiên Yết. Quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra, Nhân Mã đưa tay lên chạm nhẹ vào vết bầm, nhỏ giọng hỏi.

- Sao lại bầm tím thế này? Ai đánh cậu vậy?

- Không có gì đâu! Làm cậu bị thương thì bị thế này cũng đáng mà! - Thiên Yết xoa xoa đầu Nhân Mã - Để tớ gọt táo cho cậu!

- Ừm!

"Cậu luôn thích tớ phải không, Thiên Yết? Tớ yêu cậu!"

...

Cự Giải ngoài cánh cửa. Biết nhìn trộm là xấu, nhưng mà... thật lòng tò mò quá. Cự Giải định đem cháo thịt băm cô bé vừa mới nấu vào cho Nhân Mã, nhưng chắc không cần nữa rồi... Không muốn làm kỳ đà, Cự Giải liền quay về ký túc xá... Bỗng Cự Giải thấy Song Tử đang buồn buồn đang ngồi trên ghế đá. Làn gió thổi mái tóc Song Tử hơi rối nhưng nhìn rất đáng yêu. Cự Giải hơi ngây người, chợt lắc đầu, mê trai quá rồi. Cô bé nhẹ bước đến ngồi bên cạnh Song Tử, hỏi.

- Cậu có chuyện gì buồn hả, Song Tử?

- Hả? – Song Tử giờ mới giật mình nhìn qua, Cự Giải đã ngồi đó từ lúc nào cũng không biết.

- Tớ hỏi cậu đang buồn hả? – Cự Giải nhẹ nhàng nói.

- Ờ... cũng không hẳn! – Song Tử cười trừ.

- Vậy cùng về nhé? – Giải cười tươi, nụ cười rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn.

- Ơ... Ừm!!! – Song Tử đỏ mặt. Bản lĩnh tay sát gái số một không biết chạy đâu rồikhông biết, thay vào đó là một chàng trai đang ngượng ngùng rất đáng yêu.

Cả hai cùng đi dưới ánh hoàng hôn lãng mạn, từng bước từng bước một sánh đôi. Cảnh tượng tuyệt đẹp này như một bức tranh hoàn mỹ. Ấm áp và yên bình.

"Cậu dễ thương lắm, Cự Giải!"

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip