Cherik Fic Dich Forward Momentum Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hạ Vũ
Sometimes I think I was born backward, people I should love I hate...

***

Đó là một ngày mưa khi Charles Xavier chạm mặt chính mình trong tương lai.

Charles tỉnh giấc trước tiếng gõ nhẹ của hạt mưa bên ngoài cửa sổ. Sau khi chớp đi những tàn tích cuối cùng của cơn ngủ, cậu cho phép mình được chìm vào nỗi buồn trong giây lát, cảm xúc chuyển đổi thành một thứ phù hợp với thời tiết đã đang bao trùm lấy Westchester vào buổi đêm. Charles đã cố tập trung vào ban ngày để không nghĩ về quá khứ, vì cậu và cho cả cái gia đình nhỏ mà cậu đã chiêu tụ ở căn biệt thự này nữa, nhưng trong giây phút này, âm thanh của những hạt mưa vang vọng vào trái tim của Charles với từng nhịp sắc nét, ngắt quãng. Sự tiếc nuối, buồn khổ, đau đớn. Raven. Erik.

Chớp đi những giọt nước đang ngấp nghé trào ra từ khóe mắt. Charles quăng chăn sang một bên và tiến về chiếc ghế của mình. Cuộc đời cậu trước vụ ở Cuba đã hoàn toàn khác, ngay cả việc rời khỏi giường cũng vậy. Khi cậu thực hiện chuỗi hành động hàng ngày của mình, việc hoạt động không còn xa lạ, và khó khăn như trước nữa, cậu để cho tâm trí mình được lang thang. Chỉ những giây phút riêng tư sau căn phòng đã đóng kín cửa, Charles mới nghĩ về những chuyện đã có thể xảy ra. Nếu như cậu cố hiểu Raven hơn thì sao? Đặt mình vào địa vị của cô, sử dụng năng lực thấu hiểu kì diệu của mình trên người mà cậu coi như em gái, gia đình duy nhất mà cậu từng có? Nếu như chuyện ở bãi biển đó có thể khác đi thì sao? Nếu như Erik tỉnh lại thì sao?

Trong những giây phút ấy, Charles hình dung bản thân mình tin lời Erik khi anh nói rằng cả hai đều chung một mục đích. Erik cởi bỏ cái mũ ra, nâng Charles trong vòng tay mình và hôn cậu, một nụ hôn chứa đầy sự tận hiến và một tương lai hứa hẹn. Raven cũng ở đó, nắm chặt lấy tay cậu, và khi nhắm mắt lại, Charles gần như có thể ngửi thấy vị mặn của nước biển khi nó vỗ vào bờ. Nếu như nhắm mắt lại, cậu có thể tin rằng ở một nơi nào đó, bằng cách nào đó, quyết định của họ đã khác đi.

Charles bắt gặp Hank đang một mình trong bếp khi đã sẵn sàng để đối mặt với một ngày mới, mùi hương từ bánh pancake và thịt hun khói phảng phất một cách dễ chịu quanh căn phòng. Charles nhận ra rằng chỉ là sớm hay muộn khi chúng bay tới chỗ Alex và Sean ở tầng trên, đánh thức họ khỏi giấc ngủ sâu thường ngày.

"Chào buổi sáng, thưa giáo sư" Hank chào Charles với một nụ cười niềm nở khi cậu lật bánh. Dù cho Raven đã bỏ đi, cái biệt danh cô đặt vẫn còn ở lại. Charles chưa bao giờ thích nó, nhưng toàn bộ những người còn lại thì thích, và cậu ngờ rằng đó là cách để họ đối mặt với những mất mát, níu giữ thứ gì đó tươi sáng trước sự bối rối bất ngờ, và phản bội.

"Chào buổi sáng, Hank" Charles đáp lại, vươn tay tới chỗ tờ báo Hank đã để ở bàn. Cậu lướt qua vài trang, đánh dấu trò giải ô chữ để chơi về sau. Đọc qua mấy tin trên những mục chẳng liên quan: Winston Churchill được ban tặng danh hiệu công dân danh dự ở Washington, một nhóm thanh niên bị mất tích ở phía Nam Vermont, một đầu hạt nhân bị lạc trong nước biển Atlantic. Charles khẽ cau mày, tự hỏi liệu chính phủ có biết về người đột biến không, nếu như Hội Anh Em đã -

Không. Charles sẽ không nghĩ về điều đó, Những việc mà Erik, và Raven, cùng đồng bọn của họ làm đều không phải chuyện của Charles. Không phải lúc này. Charles không thể phủ nhận nỗi đau không thể tránh khỏi khi một ngày nào đó cậu phải đối mặt với Erik và Raven như kẻ tử thù, nhưng cậu cố để giữ cho ngày đó càng xa càng tốt.

"Charles?" Hank lên tiếng hỏi. Đầu cậu khẽ nghiêng sang một bên khi nhìn Charles, cậu cau mày lại trong với sự quan tâm. Charles mỉm cười đẩy vẻ hối lỗi và đặt tờ báo xuống. "Tha lỗi cho anh, Hank. Em đang nói gì nhỉ?"

"Em đang nói là em nghĩ Cerebro mới đã sẵn sàng để chạy thử rồi"

Charles mỉm cười, tươi tắn và tự nhiên, thứ mà dạo gần đây dường như ít đi. "Tuyệt quá! Giỏi lắm, Hank"

Hank e thẹn cười, gãi gãi cổ mình. "Em mong là việc cải tiến sẽ khuếch tán tầm nhìn của anh rộng hơn phiên bản cũ. Bọn em cứ bàn cãi mãi về chuyện sẽ dạy cho lứa người đột biến đầu tiên đến đây cái gì tại trường học. Sean rất háo hức được truyền đạt với những tâm trí trẻ đống truyện tranh của mình, nhưng em nghĩ là anh sẽ thấy cái thời khóa biểu đó chẳng bình thường chút nào. Dù Sean có cãi lấy cái để rằng Captain American (Đội trưởng Mỹ) luôn luôn nổi tiếng, nhưng, à thì," và Hank nhún vai, khuôn mặt cậu đầy vẻ bối rối.

Có lẽ là lần đầu tiên sau sự việc ở Cuba, Charles cảm thấy một luồng hơi ấm thật sự chậm rãi choán lấy người mình, nằm yên bình trong ngực cậu bên cạnh nỗi buồn khổ lúc sau, giờ đã lặng lẽ trôi đi mất.

*

Charles gần như chưa kịp tận hưởng hết cảm nhận về sự kết nối với Cerebro, với quá nhiều người đột biến, những tâm trí đặc biệt xinh đẹp, khi một sự hiện diện quen thuộc níu lên tầm chú ý của cậu.

Raven.

Đó là sự hiện diện của vật chất điển hình xung quanh cô. Chứ không chỉ là sự tự nhiên đến từ những không gian trống khi cậu di chuyển từ người này sang người khác, mà là một khối rõ ràng, một khoảng trống.

Erik.

Charles mở mắt và nhìn Hank, trông cậu đầy vẻ nghiêm túc và hung dữ dù đã cố để truyền đạt sự bình thản. "Anh tin là chúng ta có khách mời đấy, em ạ"

*

Erik nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự, nếu điều đó có thể xảy ra, thì anh cho rằng nó còn lớn hơn lần đầu tiên anh trông thấy nó.

"Anh ấy sẽ không xua đuổi chúng ta đâu. Anh ấy sẽ không làm vậy," Mystique lên tiếng từ phía sau anh, nhưng Erik không hề bỏ lỡ sự run rẩy trong chất giọng của cô.

"Cậu ấy sẽ không làm vậy," Erik đáp, với sự chắc chắn. "Charles tốt hơn vậy nhiều"

Erik đã phải nuốt nghẹn rất nhiều sự tự tôn của mình trước khi chấp nhận rằng Hội Anh Em cần đến sự giúp đỡ của Charles trong nhiệm vụ cuối cùng. À thì, thứ mà họ cần thật ra là Cerebro, nhưng kể cả khi Emma có thể kết nối với nó, Erik không cho là cô ta đủ mạnh để có thể tìm đủ số người đột biến mà họ cần. Không giống như Charles, khuếch tán sự tìm kiếm của mình một cách gần như dễ dàng và nhẹ nhàng. Đây là còn chưa kể Emma Frost không hề, và sẽ không bao giờ là Charles Xavier cả.

Mystique chính là người biết được Hank đang tạo ra một bản sao của chiếc máy đã bị phá hủy trong vụ đánh phá tổ chức CIA của Shaw. Cái cách mà cô có được thông tin ấy, Erik không hề hỏi đến. Đó là một thỏa thuận ngầm giữa cả hai - khi họ nói về những điều họ đã đạt được kể từ vụ việc ở Cuba, họ không bao giờ, nói về những điều mình đã đánh mất.

Mystique hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người dậy. « Được rồi. Hãy làm việc này thật nhanh và gọn nào. » Erik xem trọng lòng quyết tâm của cô. Không ai trong số họ đã từng gặp, hay nói chuyện với Charles kể từ cái ngày ở bãi biển, cái ngày mà họ đã sớm quên đi, và thật ra thì anh cũng không chắc, rằng trong giây phút ấy, ai trong số họ đã phải chống chọi nhiều hơn để không ngã quỵ trước đôi mắt xanh lơ thâm tình ấy.

"Anh thật sự nên tháo cái mũ xuống đi." Mystique quan sát khi họ bước qua cửa căn biệt thự. "Điều đó sẽ khiến họ tin chúng ta nhiều hơn."

Erik cười với cô, hung tợn và cao ngạo. "Không đời nào"

"Ít ra thì anh còn bỏ cái áo choàng ở nhà"

Erik giễu cợt đáp. "Sáng nay mưa suốt mà. Em biết cái thứ đó khó giặt cỡ nào rồi đấy"

Cô định mở miệng trả lời, nhưng một luồng năng lượng đột ngột xem giữa họ, khiến cả hai ngã đập xuống sàn.

"Các người đang làm. Cái. Quái. Gì. ở đây?" tiếng gầm gừ phát ra từ hướng cửa. Erik nhìn lên. Alex đã rắn chắc hơn nhiều kể từ lần cuối Erik thấy cậu, lấp đầy bản thân với vẻ kiên định và sự tự tin mà Erik nhớ rằng trước đây cậu ta không hề có. Cậu chỉ bận mỗi chiếc quần ngủ, nhưng điều đó không khiến Alex trở nên ngon ăn hơn chút nào trong giờ phút này.

"Alex," Mystique lên tiếng dè chừng, chậm rãi đứng lên. "Chúng tôi không đến đây để đánh nhau"

"Tôi đếch quan tâm đến lí do của hai người. Biến ngay"

Erik cười lớn khi anh đứng dậy, phủi đi bụi đất khỏi ống quần mình. "Chúng tôi không sợ cậu, và tôi e là một mình cậu thì không làm gì nổi chúng tôi đâu. Thật tình thì tôi nghĩ cậu đang gặp bất lợi đấy, Havoc."

"Cậu ấy đâu có một mình," Sean gia nhập đằng sau Alex, liếc nhìn Mystique và Erik như thể cậu không thể quyết định phát cáu lên, sợ hãi, hay là vui mừng đôi chút khi gặp lại họ.

Erik thở dài. "Tôi không có thời gian để chơi trò trẻ con đâu. Chúng tôi đến đây để gặp Charles"

"Không," Sean đáp, rõ ràng là hoảng sợ trước điều đó. Cùng lúc ấy, Alex bắn tia năng lượng về phía họ lần nữa, với lời cảnh báo rõ ràng. "Các người không được đến gần Giáo sư," cậu bảo họ.

"Ôi chúa ơi, hãy thôi đi!" Mystique la lên, và Erik có thể thấy rằng tâm tình cô đã nhanh chóng chuyển từ thận trọng sang giận dữ. Trông Alex đã sẵn sàng để bắn họ lần nữa, Sean thì đứng thẳng người để hỗ trợ cậu khi cần. Nhưng thay vào đó, một chất giọng khẽ khàng, điềm đạm vang lên đằng sau họ.

"Đủ rồi đấy, các quý ông"

Dù Erik có mượng tượng ra cảnh anh gặp lại Charles lần đầu tiên sau sự chia cắt tệ hại ấy ra sao, thì nó cũng không giống thế này. Trông Charles gầy gò và xanh xao. Dưới mắt cậu là quầng đen, và cậu còn xanh hơn cả lúc trước. Nhưng điều đau đớn nhất là Charles đang ngồi trên xe lăn. Rõ ràng là suốt thời gian qua, cậu vẫn chưa hề hồi phục?

"Erik. Raven." Giọng nói của Charles vững vàng và chắc chắn. Đột nhiên Erik ghen tị với Charles về điều đó, khi sâu bên trong anh chỉ có sự giận dữ. "Sao chúng tôi lại có được vinh hạnh này thế?"

"Charles..." Giọng Mystique khẽ khàng vang lên, nghẹn lại và đau đớn. Đôi mắt cô dán chặt vào chiếc xe lăn, và Erik có thể thấy nó chứa đầy nước mắt.

Giọng Charles ân cần, chứa đầy sự tử tế mà Erik nghĩ rằng họ không đáng được hưởng khi cậu đáp, "Anh e mình sẽ mãi như vậy, em ạ"

Mystique quỳ hai gối xuống, đưa tay lên che miệng khi cô cố để không bật khóc. Còn Erik thì đứng đó, vững chãi như tường đá, kết quả của bao năm sử dụng nỗi đau bất tận như một thứ nguyên liệu chứ không hề thoái chí, nhưng sâu bên trong, anh biết lòng mình cũng tan nát hệt như những tàn tích lâu đời nhất của thế giới này vậy. Charles sẽ không bao giờ bước đi được nữa. Cậu sẽ chẳng bao giờ chạy được trên đường, ngửa cổ ra sau cười khanh khách. Sẽ chẳng bao giờ chậm rãi đung đưa từ cửa phòng đến giường ngủ, ngồi lên đùi Erik khi cậu cúi xuống để hòa vào nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt... Erik lắc đầu và đẩy sâu những ký ức ấy về cùng với nơi anh lưu giữ kỷ niệm về mẹ, trước khi gặp Charles. Trước sự viêc ở Cuba. Trước khi viên đạn ấy xuyên qua đốt sống của người đàn ông mà anh yêu, và hiện thực kinh hoàng, không thể chối cãi rằng mọi thứ sẽ không bao giờ trở về như cũ nữa.

Sự thừa nhận dịu dàng từ Charles khiến Erik thấy đau lòng. "Charles-"

"Em muốn tôi dùng Cerebro để tìm ra nhóm người đột biến mà hai người tin là bị bắt giam để làm thí nghiệm sao?" Cậu nhìn về Mystique, và rồi khuôn mặt hơi vương vẻ tội lỗi. "Thứ lỗi cho anh nhé, Raven. Chỉ là lúc này em truyền tải suy nghĩ của mình lớn quá."

Erik hắng giọng. "Phải. Có lẽ cậu đã đọc được điều đó, một nhóm người bị mất tích trong chuyến cắm trại ở Appalachians. Nguồn...thông tin của chúng tôi nói rằng đó là một nhóm người đột biến bị tấn công và bắt giữ bởi tổ chức chính phủ với một múc đích duy nhất là thử nghiệm và thí nghiệm trên người họ. Chỉ toàn là trẻ con, bị săn đuổi, bắt giữ bởi những con người tàn ác ấy. Có lẽ là họ bị nhốt ở một cơ sở dưới lòng đất."

Charles gật đầu. "Nào, mời vào." Việc thiếu cân nhắc và sự tin tưởng gần như ngay tức khắc mà Charles trao họ xoắn thành một nỗi đau trong Erik.

Charles xoay chiếc xe lăn để đi vào nhà, và đó là lúc Erik nhận ra Hank, có vẻ cậu đã đứng đó kể từ khi Charles xuất hiện. Hank đang ngắm nhìn Mystique như thể cô là luồng khí được hít sâu vào lồng phổi của kẻ chết đuối vậy. Erik tự hỏi liệu có phải cậu đã nhìn cô suốt như thế không, dù điều đó quá là rõ ràng. Erik có thể nhớ ra cảm giác đó là như thế nào, khi lạc lối trong nụ cười tươi tắn của Charles, lòng nhân hậu cùng đôi mắt sâu của cậu.

"Ra...Mystique," cậu lên tiếng, giọng cứng lại và ngại ngùng, dù vậy, cậu vẫn bước ra và đưa tay về phía cô, giúp cô đứng vững trên đôi chân run rẩy. Erik chắc rằng đối với những người khác, hẳn trông cô phải bình tĩnh lắm, nhưng Erik biết là không phải vậy. Và nếu như Charles chưa hề đi vào bên trong, thì cậu cũng sẽ đồng tình với anh.

"Beast," cô đáp cùng một nụ cười dường như hơi tự nhiên hơn là gượng ép. "Trông cậu tuyệt quá"

Alex đảo mắt và đi theo Charles vào trong, còn Sean thì nối gót cậu. "Sao cũng được. Tôi vẫn muốn nhắc lại quá khứ và nói rằng đây là một ý tưởng tồi tệ đấy nhé." Sau khi yên lặng đôi chút, cậu quay sang đối diện với Erik và Mystique. "Như các người thấy đấy, Giáo sư đã trải qua nhiều chuyện kể từ khi hai người bỏ rơi chúng tôi," Không hề vòng vo chút nào, Erik phải ngưỡng mộ sự thẳng thừng của cậu. "Nếu như còn chút nhân cách trong người, thì hãy biến khỏi đây ngay khi có được thông tin mà các người muốn."

Erik đã quen với sự giận dữ. Đúng hơn thì anh coi nó như một người bạn cũ, và anh hiểu rõ cơn tức giận này. Sâu thẳm bên trong, Alex chỉ là một con thú bị thương, bản năng của nó là giơ vuốt, tấn công trước khi bị người khác tấn công.

"Tôi có thể cam đoan với cậu, tôi cũng ghét việc phải ở đây hệt như việc cậu ghét chúng tôi vậy". Dối trá, và Erik biết điều đó, hẳn là Mystique cũng nhận ra, nhưng anh ngờ rằng Alex, với cơn thịnh nộ cùa mình sẽ nghi ngờ điều đó.

Alex gật đầu gượng, rồi cậu cùng Sean đều đi vào trong nhà. Chỉ còn Erik, Mystique và Hank vẫn còn ở bên ngoài, với Charles đang chờ đợi một cách kiên nhẫn đằng sau cánh cửa. "Chúng ta đi chứ?" Erik hỏi, hướng đầu về phía ngôi biệt thự.

Cả bốn người họ đều đi đến chỗ Cerebro. Hank đẩy Charles đi dọc hành lang dài dẫn đến phòng thí nghiệm. Một trong những điều đầu tiên mà Erik nhận ra, khi sự kinh ngạc lúc nhìn thấy chiếc xe lăn vơi đi, là việc nó được tạo nên bởi rất ít kim loại. Erik chắc rằng đó là hành động có chủ ý, rằng ngay khi biết được tình trạng của Charles, Hank đã ngay lập tức lên mô hình một chiếc xe lăn mà Erik không thể điều khiển được trong đầu. Cứ làm như là anh sẽ -- Erik nuốt xuống mầm lửa giận dữ, giữ cho mình được bình tâm. Sâu trong tâm khảm, anh biết rõ rằng Hank có mọi lí do chính đáng để nghi ngờ cẩn trọng về Charles với anh sau những chuyện đã xảy ra.

Khi Erik nhìn lên trần nhà, anh tự hỏi liệu mình và Mystique vẫn còn phòng trên đó, liệu Charles có giữ nguyên chúng như vậy với hi vọng một ngày nào đó họ sẽ quay lại. Không hẳn là Erik cần căn phòng của mình, bởi anh thường dành những đêm của mình trên giường Charles, trong vòng tay của Charles, cười đùa, hôn nhau, quan hệ và thì thầm những điều bí mật, vẽ ra hi vọng và ước mơ và nỗi sợ hãi trên da thịt đối phương. Erik cảm thấy vô hạn trong những khoảnh khắc ấy, bất khả chiến bại, cứ như anh có thể chiếm lấy cả thế giới, rằng anh sẽ làm được miễn là có Charles bên cạnh.

Cả anh và Mystique đều yên lặng dõi theo khi Hank nhấc Charles ngồi vào Cerebro. "Chúng tôi vẫn chưa biết rõ nó hoạt động tốt cỡ nào," Hank nói khi cậu kiểm tra lần hai mũ đội của Charles. "Thực ra thì chúng tôi đang làm cuộc thử nghiệm đầu tiên khi hai người tới."

"Đó là cách mà chúng tôi biết hai người ở đây," Charles lúng túng đáp. Cậu trở nên im lặng một cách lạ thường kể từ họ đến. Điều đó cũng dễ hiểu, trong một tình cảnh như vậy, nhưng Erik vẫn thấy điều đó hơi bối rối.

"Em tưởng rằng anh không thể tìm ra Erik bởi.." Mystique ám chỉ vu vơ quanh đầu mình, lo rằng cô đã lỡ miệng. Đó là một trong những mặt khiến Hội Anh Em có lợi thế hơn, Erik có thể hoàn toàn che chắn được bản thân trước Charles.

"Anh cam đoan là mình vẫn chưa tìm được cách để phá hỏng thứ đồ chơi yêu thích của Hội Anh Em đâu," Charles nói với họ, và dưới giọng nói tưởng chừng như bình thản ấy, Erik có thể cảm nhận được nỗi đau thật sự và cay đắng. "Thực ra thì đó là sự thiếu hụt về vật chất bên cạnh em, mà không phải không gian tự nhiên, và điều đó gợi nhắc anh đến Erik"

Thông tin đó đã được lưu giữ lại để sử dụng vào mục đích sau này, Erik thầm nghĩ, dù anh ngờ rằng mình chẳng thể làm gì được thêm nữa. Anh chỉ có thể thừa nhận với chính mình, trong những giây phút yếu lòng nhất, việc anh nhớ sự hiện diện bình yên và thường trực của người mình yêu ra sao khi tâm trí cậu chạm vào anh.

Charles liếc nhìn Hank, khẽ gật đầu để ra hiệu là cậu đã sẵn sàng. Với Erik và Mystique, cậu chỉ đơn thuần nói. "Tôi sẽ cố hết sức để tìm cho mọi người." Erik không hề nghi hoặc cậu dù chỉ trong giây lát. Cho dù đang có một hố sâu ngăn cách giữa họ, thì Charles cũng không bao giờ quay lưng trước quyền lợi của người đột biến.

"Vẫn chắc là em không thể cạo đầu anh hả?" Hank hỏi với nụ cười tươi. Charles bật cười, và Erik ngay tức khắc nhận ra âm thanh ấy đẹp đẽ đến nhường nào. Kể cả môi của Mystique cũng bắt đầu cong lên trước kỉ niệm ấy.

Trong những giây đầu tiên, nó gần giống hệt như những gì Erik nhớ về lần đầu tiên. Mắt Charles giật nhanh đằng sau mí mắt, tay nắm chặt lấy chiếc ghế khi tâm trí cậu chạm vào hết người đột biến này đến người đột biến khác. Người cậu đột ngột ngả về phía trước, co thắt và hoàn toàn bất ngờ, và trước khi anh kịp nhận ra việc mình đang làm, thì Erik đã ở đó, giữ lấy cậu bằng đôi tay đặt trên vai.

"Ổn rồi," anh thì thầm. "Tôi đỡ được cậu rồi"

Người Charles giật lên một lần nữa, mạnh hơn trước, và Erik chỉ có thể ngạc nhiên kêu lên. "Ôi!" trước khi chìm vào bóng tối.
########################

TBC

Toàn bộ những bài viết ở đây đều mang tính cá nhân và có một vài bài dịch hoặc share chưa có permission, mong readers khi đọc hoặc share nên lưu ý thông tin để tránh gây ra việc mâu thuẫn bản quyền hay sự khó chịu không cần thiết cho các author

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip