Vu Nghich Can Khon Chuong 1081 Duoc Thao Dong Phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sở Nam lại nhìn cẩn thận một lần nữa, chín ngôi sao còn thiếu chính là khúc ngoặt của dòng sông này.

- Phương pháp của ta không sai, chỉ là chín ngôi sao...

Người kia vẽ chín ngôi sao này, điều đó nói rõ chín ngôi sao này tuyệt đối tồn tại, bây giờ không nhìn thấy, phải chăng là chưa đến lúc?

Đang suy nghĩ thì trăng khuyết vài ngày trước, đêm nay đã biến thành trăng tròn.

Trăng tròn giống như một chiếc vòng, không chút thiếu hụt, được quần tinh vây quanh. Sở Nam nhìn lên, tiếp tục tìm chín ngôi sao còn lại, vẫn không thấy chút tung tích nào, trong lòng Sở Nam càng nghi ngờ hơn, thầm nghĩ:

- Trăng lưỡi liềm không phải, trăng tròn cũng không phải, vậy lúc nào mới là thời điểm chính xác?

- Chín ngôi sao kia hẳn là ở vị trí này!

Sở Nam đã đánh dấu vị trí của chín ngôi sao đó trên bầu trời, tuy nhiên, vài canh giờ qua đi mà ví trí của chín ngôi sao đó vẫn trống không.

Dưới tình huống như vậy, Sở Nam chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, ngay cả tàn trận trên tấm da thú cũng không "quan sát", sợ bỏ lỡ mất cơ hội nhìn chín ngôi sao xuất hiện.

Trăng sáng treo trên cao, lúc lên tận trên không, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Sở Nam đột nhiên sáng lên, thân hình từ trên sa mạc nhảy bật dậy, nhìn chín ngôi sao lấp lánh.

- Xuất hiện rồi!

Trong đầu Sở Nam lúc này chính là bức vẽ ngôi sao, trong mắt cũng chỉ có bản vẽ ngôi sao, "dòng sông" kia, và những ngôi sao cùng trăng tròn đều không giống bình thường, lúc ánh sao còn cách Sở Nam khoảng chừng 5000 mét thì giống như một "dòng sông" đang trở mình trên sa mạc.

- Thiên Long Hồn, ra đây.

Sở Nam mở túi linh thú ra, Thiên Long Hồn vội vang theo phiến thạch bản xông ra ngoài, nói:

- Chủ nhân, đã tìm thấy sông cát rồi sao?

- Phía trước, 5500 mét, có thấy không?

- 5500 mét? Không có a...

Thiên Long Hồn nói xong, Sở Nam ôm tiểu Hắc, mang theo phiến thạch bản trực tiếp phóng đi, sau đó vận chuyển lực lượng, hai tay vung ra, cát bụi bay đầy trời, Sở Nam dựa theo ánh sáng của những ngôi sao kia, phục hồi sông cát đã biến mất cách đây một vạn năm, trong sông không có nước, Sở Nam lại nói với Thiên Long Hồn:

- Chính là dòng sông này, nhanh định vị.

- Rõ, chủ nhân, ta nhất định...

Thiên Long Hồn vốn định vỗ ngực biểu lộ sự trung tâm, nhưng cảm giác được ánh mắt của Sở Nam, lại không dám dong dài, vội vàng bay đi, lúc tìm thấy sông cát, chỉ thấy Thiên Long Hồn điểm xuống sông cát chín lần.

Mà vị trí phiến thạch bản điểm xuống cũng vừa vặn trùng với vị trí của chín ngôi sao kia, Sở Nam nhíu mày, chợt lộ vẻ nghi hoặc:

- Chín ngôi sao kia phải chăng có huyền cơ trong đó?

Thiên Long Hồn sau khi điểm xuống chín lần, liền dọc theo vị trí cửu cung, cuối cùng chín đường tương giao tại một điểm, Thiên Long Hồn mừng rỡ, trực tiếp đứng sững trên điểm đó, hét lên:

- Chủ nhân, tìm được rồi, ở ngay đây...

Sở Nam phóng thân đi, hạ xuống điểm đó rồi nói:

- Đi, xuống thử xem.

Lúc này, Thiên Long Hồn đi trước mở đường, Sở Nam và tiểu Hắc hạ xuống theo sau, trải qua hơn vạn năm, nơi này đã tích lũy một lượng cát lớn, xung quanh ngoài cát vẫn là cát. Khi xuống đến một vạn tám ngàn mét, dị tượng xuất hiện, xung quanh không còn là cát nữa, mà là một mảnh thổ nhưỡng hồng hồng, ẩm ướt, Thiên Long Hồn không chịu nổi áp lực như muốn ép hắn thành bụi phấn, liền trở lại bên trong lúi linh thú, Sở Nam tiếp tục lặn xuống, mặc dù hắn cũng cảm thấy áp lực, nhưng vẫn có thể chịu được, cảm thấy tương đối nhẹ nhõm, Sở Nam biết việc này nhất định có liên quan đến việc tôi luyện lực lượng của những ngôi sao. Về phần tiểu Hắc thì hoàn toàn không có ảnh hưởng gì. Càng xuống sâu thì hồng thổ nhưỡng này càng ẩm ướt, Sở Nam không khỏi suy đoán:

- Sông cát hẳn là ở dưới này rồi.

Xuống thêm chút nữa, khoảng chừng một vạn tám ngàn mét, Sở Nam cảm thấy hô hấp của mình hơi bị ngăn trở, Sở Nam chợt ngửi thấy khí tức linh dược, mùi linh dược nồng đậm, đậm đến mức sinh mệnh lực trong thể nội không kìm được cảm giác hưng phấn, phiến lá trong đan điền lắc lư càng kịch liệt, bình thường, rạng sáng mỗi ngày đều thổ ra dịch tích, không ngờ lúc này cũng thổ ra dịch tích.

Giờ phút này, trong đan điền, mặc dù số lượng Ngũ Hành nguyên dịch biến thành dịch tích rất ít, nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy uy năng của Ngũ Hành nguyên dịch tăng lên không ít, sinh mệnh lực càng hiệu quả hơn lúc trước.

Sở Nam men theo khí tức linh dược mà đi, sau mười ba nhịp hô hấp thì một cái động phủ xuất hiện trước mắt Sở Nam, động phủ này không phải do bùn đất hay tài liệu cứng rắn nào tạo thành, mà là do đủ loại linh thảo tạo thành, ngay cả động phủ cũng là do linh thảo tạo thành. Những kỳ hoa dị thảo này không chỉ có lục sắc mà còn có đủ loại màu sắc, giống như vạn hoa đua nở. Những linh dược này, Sở Nam phần lớn chưa từng gặp qua, cũng không nhận biết được. Nhưng một phần nhận biết được đã khiến Sở Nam chấn kinh tại đương trường rồi.

- Hiêm Nguyên thảo.

- Thấu Cốt Thương thảo.

- Hồng Ngải Kỳ Hương.

- Tam Dương Linh Khư thảo.

....

Những linh thảo này đều là dược thảo có thể luyện chế thành "Trường Thọ Đan". Còn có cả linh dược "Phong Ma Đan".

Những linh dược quý hiếm để điều chế "Phong Ma Đan" và "Trường Thọ Đan" cũng không phải là giống như Sở Nam sưu tập ở đại lục Thiên Vũ lúc trước, từng cây từng gốc. Mà một mảnh trước mặt chừng hai ba mươi gốc, thậm chí còn đạt đến trên trăm gốc.

Hơn nữa, chất lượng của những linh thảo này so với những linh thảo mà Sở Nam sưu tập ở đại lục Thiên Vũ thì cao hơn rất nhiều. Ánh mắt Sở Nam thoáng đảo qua những linh thảo này, sau đó tập trung trên một gốc linh dược, chợt hét lớn một tiếng:

- Thiên Vĩ Nhung! Thiên Vĩ Nhung, đúng là một trong hai vị thuốc cuối cùng cần thiết để luyện chế "Trường Thọ Đan".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip