Chomi Longfic Chang La Gi Cua Nhau Xvii Thu Hai Ngay 6 Thang 8 Nam 2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

Yoon Bomi rời đi ngay sau bữa tối với cả nhóm. Jung Eunji liên tục soi xét ánh mắt của cô và chị. Họ ngồi vào bàn ăn một lúc lâu sau khi Yoon Bomi bước vào phòng Chorong để lấy đồ để quên. Cô bước ra với hai đồng tử đỏ ngầu có lẽ là vì tức giận còn Chorong xuất hiện trong vẻ tiều tuỵ và hai mắt cũng đỏ ngầu nhưng lại giống như vừa bật khóc

Jung Eunji chưa bao giờ hiểu được mối quan hệ này. Sao họ cứ phải giày vò nhau như thế?

***

Jung Eunji đang tiếp nhận ca khúc chủ đề của họ trong lần trở lại này - bản ballad mà Park Chorong đã từ bỏ. Bomi đưa ra lời đề nghị với cô bởi cậu hứng thú với những ca từ cô vu vơ hát sau khi nghe bản thu thử của cậu

Bản nhạc của cậu theo cương vị của một nhạc sĩ là vô cùng hoàn hảo. Cậu bảo nó là tất cả cảm xúc về mối tình "chết tiệt với Park Chorong". Nhưng cô đâu có thấy sự căm phẫn trong mắt cậu. Cô chỉ thấy những nét đau thương ánh lên qua ánh nhìn của cậu. Cái cách cậu mân mê nét chữ cùng những vết gạch xoá của chị trên bản nhạc ấy khiến Jung Eunji cảm thấy tim mình đau nhói. Cô dường như hiểu được phần nào những đau thương này. Yoon Bomi đâu có mạnh mẽ đến thế?

Cậu hận chị nhưng yêu vẫn nhiều hơn hận

***

- Hôn đi...

Park Chorong khẽ nói trong khi xoa nhẹ vành tai Bomi

Hôn đi...

Cũng vì câu nói đó mà mối quan hệ của họ trở nên phức tạp. Sự ràng buộc của ham muốn cá nhân? Thứ có thể có hoặc không, nhưng một khi đã mất là thèm khát

Đâu phải Yoon Bomi không nhớ làn môi thơm mùi cherry của chị. Nhưng rồi cô chỉ còn biết để đôi mắt tập trung vào những bản nhạc kia, để đôi tai chỉ nghe những tiếng hát, để cánh mũi thoát khỏi mùi hương quen thuộc của chị.

Yoon Bomi cô độc và căm hận.

Nhưng đêm muộn giữa Seoul tĩnh lặng. Đâu dễ dàng để xoá đi hình bóng một người cô đã yêu thương suốt tuổi trẻ của mình.

Yoon Bomi ghét nến thơm.

Nhưng cô vẫn để chúng cháy lên trong căn hộ này. Để nỗi nhớ vơi đi.

Họ đã cùng nhau trong những đêm mưa gió rồi ngồi tựa vai nhau bên khung cửa sổ lớn của chị. Căn hộ của cô cũng có khung cửa sổ ấy, mùi hương thơm ngọt của những trái cherry, làm sao mà không nhớ chị?

Park Chorong còn muốn bỡn cợt đến bao giờ?

Yoon Bomi chưa bao giờ căm hận tới vậy...

- Chị điên rồi Chorong ạ! - Yoon Bomi tức giận gào lên - Từ bao giờ chị biến thành con khốn ghê tởm đến thế?

Park Chorong chỉ im lặng nhìn Yoon Bomi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường

- Tôi đã nên dừng lại từ rất lâu rồi mới phải! Để bây giờ không phát điên với hình ảnh chị hôn anh ta rồi lại hôn tôi cứ mãi vướng bận trong đầu! Và chị rên rỉ tên anh ta rồi nhất quyết không nói yêu tôi!

- Không Bomi à... Chị...

- Không nói là đúng... Chị có yêu tôi đâu! - Bomi nói như sắp khóc - Ngay từ đầu tôi chưa bao giờ nên bắt đầu mới phải! Tôi đúng là một con ngu

- Em không phải mà - Chorong cố gắng đứng dậy kéo cổ tay Bomi

- Đừng biến tôi thành kẻ thứ ba trong cuộc tình của chị! Chị lựa chọn anh ta vậy thì hôn anh ta và làm tình với anh ta ấy! Tại sao cứ làm như vậy với tôi?

Yoon Bomi hít một hơi thật sâu cố kìm nén ngọn lửa sục sôi trong cơ thể mình

- Bỏ tay ra khỏi tôi nếu không tôi sẽ thật sự cưỡng hiếp chị đấy Chorong ạ!

Và rồi Park Chorong bật khóc
- Vì chị yêu em...

Vì chị yêu em?

Yoon Bomi quay ngoắt lại, những gợn máu đỏ hiện lên trong con mắt cô, đồng tử cô dường như rung lên vì giận dữ

Yoon Bomi đẩy chị ngã xuống giường, trút cơn giận sôi sục lên đôi môi chị

- Yêu? "Yêu" này ấy hả? Được thôi!

Yoon Bomi ghì chặt Chorong xuống giường, thô bạo cởi bỏ mọi mảnh vải trên cơ thể chị

- Mối quan hệ của chúng ta đúng là chỉ có "tình yêu" này thôi!

Yoon Bomi để lại những dấu hôn màu đỏ tím trên ngực và bụng Chorong.

- Và tôi sẽ khiến chị hết "yêu" tôi!

Bomi thô bạo vào bên trong không chút thương xót. Cô chưa bao giờ như vậy với Park Chorong - người con gái cô luôn trân trọng bằng cả tấm lòng mình.

Park Chorong nhớ những lời động viên ngọt ngào, nhớ những cái nắm tay lén lút trên sân khấu, nhớ cái ôm thật chặt những ngày đông giá rét, nhớ những nụ cười ấm áp cô trao tặng mỗi khi trở về nhà và cũng nhớ những chiếc hôn âu yếm đầy yêu thương

Yoon Bomi không phải là sói, phút chốc cô từ thiên thần biến thành ác quỷ

***

Yoon Bomi một mình trở về nhà ngay sau bữa tối. Lại một mình trong căn hộ này, chưa bao giờ cô thấy bản thân thảm hại và đáng ghê tởm tới vậy.

Yoon Bomi chưa từng trải nghiệm quá sâu sắc về cảm giác ghen tuông. Park Chorong dù không là của cô nhưng vẫn luôn một mình suốt những năm tháng qua

Sự ghen tuông chỉ là khi chị có một nụ hôn thật nhẹ với cậu nhóc Yook Sungjae hay lúc Jung Eunji say rượu rồi thơm má chị.

Yoon Bomi thi thoảng lại hỏi chị đã NG cảnh quay với Sungjae bao nhiêu lần. Chị trả lời là ba. "Chết tiệt!" - cô nói và nhận lại những lời mắng mỏ của vì thói quen văng tục kỳ quặc.

Yoon Bomi đã "trừ tà" cho đôi môi chị ba mươi lần

Jung Eunji khi tỉnh rượu bị Yoon Bomi ngoạm cho một miếng chính giữa má vì tội "đụng chạm trái nguyên tắc".

Cậu đã rú rít lên và đấm cô một cái mạnh đến mức tím một bên mạng sườn.

Yoon Bomi lúc này nghĩ mình là một con quỷ. Một con quỷ ghen tuông và ích kỷ. Cô đã làm điều gì thế này? Tổn thương người con gái cô đã yêu và sẽ mãi yêu suốt cả cuộc đời này cả thể xác và tâm hồn?

Yoon Bomi muốn xoá sạch những ký ức này.

Park Chorong là một loài hoa nào đó thật thanh khiết. Chị dù có ích kỷ hay kiêu kỳ đến đâu thì cũng luôn xứng đáng được chở che bao bọc

Yoon Bomi rơi nước mắt vì cảm giác hối hận bủa vây

Nhưng Yoon Bomi vẫn là một con quỷ không xứng đáng được thứ tha.

***

Jung Eunji trước khi lên đường trở về Busan thì quyết định bám theo sau Bomi vì lo lắng cậu sẽ làm điều gì ngốc nghếch. Thật may, cậu chỉ mua vài lon bia ở cửa hàng tiện lợi dưới chung cư và trở về nhà

Jung Eunji cười khẩy. Cô đã lo lắng hão huyền. Yoon Bomi đâu dễ dàng từ bỏ mọi thứ như vậy

***

Nhưng Park Chorong thì có.

Jung Eunji lập tức xuống ở ga Incheon để quay lại Seoul sau cuộc gọi kỳ lạ của chị. Cô gọi cho Yoon Bomi cả nghìn cuộc mà cậu chẳng hề bắt máy. Cả cô và đứa ngốc này hay cả thế giới có thể sẽ hối hận mãi mãi nếu họ chậm vài phút

"Chị nghĩ ra đi là một sự giải thoát. Nhưng rồi chính những giọng nói chết tiệt ấy kéo chị lại. Bây giờ giọng nói mà chị thương yêu nhất cũng bóp nghẹt trái tim chị. Đến lúc phải thật sự giải thoát..."

***

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip