Shortfic Yeu Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Dưới sân trường Nghệ thuật Seoul có tiếng nói vang vọng

"Bomi à... Đợi mình với."

Nghe thấy tiếng gọi nhưng Bomi vẫn cứ bước đi.

"Yah Yoon Bomi đứng lại ngay."

"Được rồi mình đợi cậu. Đừng có gây sự chú ý nữa Eunji à. Cậu đã rất nổi tiếng rồi nên không cần gây chú ý để nổi tiếng thêm đâu."

Bomi bắt đầu trêu Eunji. Thú vui tao nhã trong ngày của em chính là trêu cô bạn thân tên Jung Eunji.

"Đừng có trêu mình nữa Bomi à." Eunji phụng phịu.

"Được rồi. Thế cậu có muốn đi học không? Sắp vào tiết rồi đấy." Bomi nhắc nhở

"Ừ đúng rồi. Đi thôi." Eunji chợt nhớ ra

Cả hai nhanh chóng đi tới giảng đường. Tới cửa lớp thì cả hai tách nhau ra.

"Lát gặp ở nhà ăn nhá."

Eunji chọn chỗ ngồi ngay gần bàn đầu để học bởi Eunji thích học môn này. Còn Bomi thì ngược lại hoàn toàn. Đây là môn mà em thấy buồn ngủ nhất. Chính bởi vì thế nên em lúc nào cũng chọn một góc khuất ở giảng đường chứa được 200 người này mà ngủ. Khi giảng viên bắt đầu giảng bài ở phía trên thì cũng là lúc em gục xuống bàn chìm vào giấc mộng.

Ở đâu đó trong trường này cũng đang có người chìm vào giấc mộng giống em.

Cuộc sống của Chorong thật ảm đạm. Cô sống mà không có ước mơ không một mục tiêu cụ thể. Cô cứ như vậy ngày qua ngày.

Ngay lúc này trời đang mưa to. Cô biết người hay đi dưới mưa là người có chuyện buồn. Có lẽ họ muốn khóc nhưng không muốn ai nhìn thấy nên họ chọn cách đi dưới mưa. Và cô cũng muốn thử một lần.

Vậy là Chorong hào hứng đi dưới mưa. Cô bước đi chầm chầm dưới cơn mưa như trút nước. Quần áo từng chút ướt đẫm. Cảm giác này thật mới mẻ.

Bỗng dưng Chorong nhìn thấy một người giống cô đang đi dưới mưa. Đó là em. Đó là lần đầu cô gặp em. Em bây giờ trong rất buồn. Có lẽ em đang khóc.

Hai người cứ thế lướt qua nhau. Nhưng rồi cô chợt dừng lại hướng phía ngược lại - phía mà em đang bước đi. Cô từ từ đi tới bên cạnh em bước song song với em. Họ cứ thế bước đi bên cạnh nhau.

Trời đã tạnh mưa em mới chợt nhìn sang bên cạnh. Em ngạc nhiên nhìn cô. Chorong mỉm cười nhìn em rồi nói

"Cô bé sao em lại đi dưới trời mưa thế?"

Em nhìn cô không trả lời tiếp tục bước đi. Cô cũng tiếp tục bước đi bên cạnh em không nói thêm điều gì nữa. Hai người cứ đi mà không biết mình đang đi đâu.

Cuối cùng em cũng dừng lại ở một góc phố. Quay sang nhìn cô em trả lời

"Tôi đang rất buồn."

"Tôi có thể biết lý do được không?" Chorong do dự hỏi

"Chị có ước mơ không?" Bomi không trả lời mà hỏi ngược lại

"Thật buồn là tôi không có."

Chorong nhìn em mà nói. Có lẽ em buồn vì chuyện này chăng?

"Em có ước mơ chứ?" Chorong hỏi

"Tôi có nhưng tôi không biết tôi có thể thực hiện được hay không. Bạn bè luôn nói tôi sẽ không thể thực hiện được."

"Tôi có thể biết ước mơ của em là gì được không?"

Em nhìn Chorong một lúc lâu rồi mới trả lời câu hỏi của cô.

"Tôi rất thích nhảy. Tôi đã học nhảy được 5 năm nay rồi nhưng tôi không nói với ai cả. Có lẽ bởi vì điều đó mà mọi người nói tôi không thực hiện được."

"Điều đó thật tuyệt vời." Chorong nói

"Tôi muốn trở thành ca sĩ."

Em thổ lộ ước mơ với cô. Chorong mỉm cười nhìn em một lúc rồi nói

"Ai cũng có niềm đam mê của chính mình. Nếu em nỗ lực thì em sẽ thực hiện được ước mơ của mình."

"Tôi làm được sao?" Em nghi ngờ hỏi

"Em sẽ làm được." Chorong khẳng định

"Vậy sao?"

Ánh mắt em trông thật buồn. Chorong nhìn thấy mà cũng thấy buồn.

Cuối cùng Chorong quyết định an ủi em bằng một lời hứa mà chính cô không biết mình có thể thực hiện được hay không. Nhưng ngay lúc này cô muốn em vui vẻ. Cô nghĩ em là con người hoạt bát luôn vui vẻ. Hình ảnh hiện tại không hợp với em.

"Hứa với tôi em sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Tôi sẽ viết một bài hát tặng em. Có thể là bài hát debut của em chẳng hạn."

Em nhìn cô ngạc nhiên thêm lần nữa. Trong khi đó ánh mắt cô nhìn rất quyết tâm.

"Được tôi hứa với chị."

Lần đầu tiên em cười. Em cho cô thấy mắt cười của em đẹp đến nhường nào.

Chuông kêu báo hiệu buổi học kết thúc cũng là lúc Bomi vươn vai tỉnh giấc. Em mỉm cười với giấc ngủ của mình.

Eunji đã mất dạng ngay lập tức từ lúc chuông kêu. Bomi thu dọn sách vở rồi đi tới nhà ăn.

Khi ngủ dậy em luôn đói nên cần nạp đầy năng lượng. Bụng em biểu tình dữ dội và em không chịu được đói. Eunji hiểu rõ điều đó nên cậu ấy mới hẹn em ở nhà ăn.

Bomi thầm nghĩ nếu sau này trở thành ca sĩ mà phải ăn kiêng thì chắc em chết mất thôi. Nhưng đó là việc sau này. Còn giờ thì phải ăn đã.

Đi tới nhà ăn chọn một phần thức ăn đầy khay Bomi đi tới một bàn ăn ở góc để ngồi. Em luôn như vậy. Em luôn chọn những chỗ khuất hoặc một góc nơi mà thường mọi người không để ý mà ngồi.

Lúc này đây cô bạn thân của em bước tới ngồi bên cạnh. Vừa đặt phần ăn của mình xuống Eunji đã lên tiếng càu nhàu

"Sao lúc nào cậu cũng chọn chỗ góc mà ngồi thế?"

Bomi không nói gì chỉ chăm chú vào thức ăn của mình. Điều này càng khiến người ngồi bên cạnh tức giận. Tuy nhiên Eunji sẽ không tức giận được lâu bởi sau đó em đã trưng ra aegyo của mình khiến cô ấy rùng mình.

Có rất nhiều người không hiểu tại Eunji lại chơi với Bomi bởi Eunji rất nổi tiếng ở trường. Eunji tài năng còn Bomi thì không. Hơn hết cô nàng là một người quảng giao nên quen với nhiều người. Thậm chí là quen với một vài tiền bối nổi tiếng ở trường. Và Eunji có giọng hát trời phú nên ai ai cũng muốn nghe cô hát. Từ đó Eunji luôn được cả tiền bối lẫn hậu bối quý mến.

Nhà ăn vốn có một chút ồn ào náo nhiệt nhưng ngay lúc này sự ồn ào náo nhiệt tăng lên bội phần. Nguyên nhân khiến nhà ăn này muốn nổ tung là cô - Park Cho Rong đang có mặt ở đây. Cô là một trong những tiền bối xuất sắc nhất của trường Nghệ thuật Seoul này. Đơn giản hơn là Chorong dường như rất ít khi xuất hiện tại nơi này. Đây là lý do chính mà mọi người trở nên ồn ào hơn nhiều.

Mọi người cả trai lẫn gái đều ngắm nhìn cô từ phía xa. Ánh mắt từ mọi phía luôn tập trung trên người cô. Eunji cũng không phải ngoại lệ.

"Tiền bối Chorong kìa." Eunji phấn khích reo lên

"Ừ." Bomi không để ý tới

"Nói với cậu chán bỏ lắm. Mình ra chỗ hội bạn một chút. Ôi tiền bối Chorong."

"Ừ." Bomi vẫn tiếp tục ăn.

Eunji đã rời chỗ Bomi đang ngồi mà đi tới chỗ đám bạn đang tụ tập nói về Park Cho Rong. Eunji quen rất nhiều tiền bối nhưng cô bạn lại không quen được tiền bối Chorong bởi người đó rất thiếu thiện chí. Tuy nhiên Eunji vẫn rất hâm mộ tiền bối Chorong.

Trong khi mọi ánh mắt vào người mới xuất hiện thì Bomi là ngoại lệ. Ánh mắt em chỉ có thức ăn và thức ăn. Em không quan tâm đến mọi thứ xung quanh đang diễn ra.

Chorong dường như đã rất quen với việc mọi ánh mắt dồn về phía mình. Và cô cũng không bận tâm. Thứ khiến cô bận tâm chỉ có một. Đó chính là em. Ánh mắt Chorong luôn đặt trên người Bomi từ lúc cô bước vào đây.

Bỗng dưng Chorong mỉm cười khiến toàn bộ con trai trong nhà ăn lẫn bao nhiêu cô gái nổ tung. Trong khi đó Park Cho Rong được biết đến là con người lạnh lùng. Lý do khiến cô mỉm cười là ánh mắt cô và em đã chạm nhau trong giây lát.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip