Tco X Tsc Mot Nu Cuoi Chan Thanh Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
4 - Waltz in the dark

Âm thanh nhấp chuột vang lên, tuy xa nhưng nhịp nhàng của chúng cũng đủ để đánh thức cả hai Stickmans đang ngủ yên. Second khiến cơ thể cậu giãn cơ khi duỗi người. Cậu đã ngủ thiếp đi trong khi cậu ôm chân chính mình và giờ hậu quả chính là cái lưng của cậu. Với một tiếng rên nhẹ và dụi mắt, ánh mắt cậu thấy Chosen, người đang ngồi không mấy muốn bắt chuyện, chỉ nhẹ nhàng gãi nhẹ trên một số vết sẹo của hắn ta.

Thật yên tĩnh, mặc dù không thoải mái, vẫn tốt hơn là trò chuyện. Chosen cuối cùng nhìn ra nơi tối tăm không tồn tại bầu trời và thở dài.

" Hãy chuẩn bị sẵn sàng " hắn thông báo, "chúng ta sẽ sớm được kích hoạt thôi" Chosen cảnh báo Second, người chỉ gật đầu mà không còn gì khác ngoài bây giờ là sợ hãi hoặc lo lắng.

"Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé," cậu thở dài khi không thể nhìn thấy mặt hắn.

Một tiếng click mới vang lên và sau đó, không gian tối tăm chợt sáng bừng, nơi này khiến Second trở nên khiếp sợ, nhưng cậu đã cố gắng để bản thân rơi vào giữa các biểu tượng trên máy tính và ít nhất đã đệm được cú ngã một chút trước khi đến thanh tác vụ, ẩn sau trang Internet, lắng nghe tiếng tap vững vàng của Chosen

Có vẻ như, nó đã trở thành thông thường lệ. Second di chuyển giữa các trang. Giữa một trang Word, một vài thư mục đang mở với các tài liệu khác nhau và cuối cùng, đến phía sau trang chính của Google, sau khi quan sát, cẩn thận để không bị Noogai phát hiện, cậu quan sát thêm một ngày nữa, sự tra tấn bị khuất phục bởi Chosen.

Second phải cắn môi dưới và dùng hết sức, siết chặt nắm đấm để không bỏ chạy và cố gắng giúp Chosen nhưng. Cậu không thể... đơn giản, từ tận đáy lòng của Second, cậu không thể cứ đứng đó, khoanh tay đứng nhìn Noogai, không chút thương xót hay quan tâm đến sức khỏe của hắn ta, ngược đãi và làm tổn thương Chosen không thương tiếc. Những giọt nước mắt đầy bất lực bắt đầu rơi trên má Second, sự tuyệt vọng xâm chiếm con người cậu, nhu cầu chạy trốn và tìm cách giúp cậu mạnh mẽ hơn và khi chuẩn bị chạy đến để cố gắng giúp hắn. Từ xa có một giọng nữ vang lên

Cả hai Stickmans đều chú ý đến giọng nói đã khiến Noogai ngừng ngược đãi Chosen và đứng dậy khỏi bàn làm việc để rời khỏi phòng. Second, người không hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, chạy ra ngoài giữa các trang đã giúp cậu ẩn mình.

Chosen quan sát cậu, ngạc nhiên khi thấy cậu chạy qua toàn bộ thanh công cụ mà không cần nhìn hay chú ý đến nó, mà nhảy vào một biểu tượng khiến chúng mở ra, che khuất tầm nhìn của Chosen. Lo lắng cậu có thể bị phát hiện, Chosen cố gắng phủ nhận điều đó, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng cú nhảy của cậu, màn hình lại xuất hiện trước mặt hắn.

Second đã ẩn biểu tượng flash trong số các trang đang mở, do đó, trong khi Google được hiển thị dưới dạng tab đang hoạt động, thì Second lại chạy, lấy rất nhiều từ các biểu tượng của chính chương trình những gì cậu cần. Cậu chạy, hầu như không cần chú ý đến an toàn hay cẩn thận để không làm bản thân bị thương và cuối cùng, đôi tay của cậu đã tự mình lấy được thứ cậu cần rất nhiều.

Cậu chưa nhận ra rằng Noogai đã quay trở lại khi, anh ta có những dụng cụ trên tay, bóng tối lại bao trùm lấy cậu. Hoảng sợ và bối rối, Second phát hiện ra Chosen đang rơi từ độ cao lớn. Một lần nữa, cậu nhảy về phía hắn và cố gắng đỡ lấy hắn ta, giúp hắn ta không bị thương khi ngã.

" Anh ổn chứ? " Second hỏi Chosen, hắn tuy không đáp lại nhưng chỉ gật đầu mà không ngừng nhìn cậu.

" Ngươi đã làm gì thế? " hỏi Người được chọn

Second để Chosen nằm trên mặt đất, và sau khi mỉm cười tự tin trong một giây, cậu lục túi của mình và phát hiện ra rằng thực sự, giờ đây cậu đã có "vũ khí" của mình và cho Chosen xem.

"Hãy lấy chiếc chìa khóa, nó sẽ đưa cả hai chúng ta ra khỏi đây," cậu nói với vẻ quyết tâm.

------------------

Sau khi Noogai được mẹ gọi, cậu thiếu niên phải nhanh chóng trở về phòng, tắt máy tính mà không để ý đến tất cả các cửa sổ đang mở hay chính Chosen vẫn bị khóa và hoạt động như một trình chặn quảng cáo, rồi chạy đến bên cạnh người phụ nữ ấy.

Thời gian còn lại trong ngày, Noogai không thể quay lại máy tính của mình, điều tốt là anh ấy đã cố gắng hoàn thành tất cả bài tập về nhà trước thời hạn, nhưng, trong khi một ngày của anh ấy trôi qua với một sự bình tĩnh nhất định, sự thật là đã nhiều lần hình ảnh của stickman màu đen mà anh ta đã vẽ. Gần đây hắn có vẻ rất suy sụp và không còn cố gắng trốn thoát nữa. Tuy rằng điều này khiến anh vui vẻ vì không còn phải chiến đấu nhiều như vậy nữa, nhưng cũng có thể gọi là... Lo lắng? Nó chỉ là một chương trình do anh ấy tạo ra, anh ấy không cần phải lo lắng về một tập tin đang cảm thấy gì.

------------------

" Chính xác thì ngươi định làm gì với thứ đó? " Chosen hỏi, khi quan sát thấy thứ mà Second cầm trên tay là một thứ tương tự như một cây bút chì và một cục tẩy mà hắn khá chắc chắn rằng mình đã từng quan sát trong program mang lại sự sống cho hắn. Thành thật mà nói, Chosen cảm thấy khá miễn cưỡng khi nghĩ đến việc nhìn thấy những đồ vật đó ở rất gần mình, trái ngược và tương phản với nụ cười rạng rỡ và sự phấn khích được tạo ra bởi Stickman màu cam đang cầm chúng.

"Khi người chủ của anh kích hoạt lại chúng ta, tôi sẽ đưa cả hai chúng ta ra khỏi đây," cậu thông báo, gần như chắc chắn về hành động của mình. "Cho đến lúc đó, hiện tại tôi có thể giúp anh việc này," cậu giải thích, từ từ tiến lại gần, ngồi trước mặt hắn và cẩn thận nắm lấy cánh tay trái của hắn ta, dùng bút chì tô màu vết thương, như thể vết thương sẽ biến mất trong quá trình này.

" Ngươi đã làm gì thế? " Chosen hoài nghi hỏi, quan sát thấy vết thương gần đây nhất mà hắn nhận được từ Noogai đã biến mất, ngay cả ở khu vực khác, những vết sẹo trên cơ thểhắn cũng đã biến mất, không để lại dấu vết. Chosen nhìn cậu và sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ đến khi phát hiện âm thanh đó bắt nguồn từ tên stickman màu cam đó.

" Chosen, anh đã từng ăn chưa? " Câu hỏi tuy vô hại nhưng nghe có vẻ ấn tượng. Cả hai stickmans đều nhìn nhau; cái nhìn của một người không hiểu những gì đang được hỏi và cái nhìn của một người háo hức muốn  giới thiệu cho anh ta một điều gì đó mới mẻ và tuyệt vời. Hai diện mạo khác nhau cùng tồn tại một cách hòa hợp trong không gian trống rỗng đó " chúng ta sẽ làm cho nơi này tốt hơn một chút trong thời gian chúng ta ở đây " Second vui lên cùng với hiệu ứng lấp lánh xung quanh

Điều tiếp theo chắc hẳn giống như những giờ phút vĩnh cửu, trên thực tế, thậm chí còn không được các Stickmans chú ý đến khi, Second hoàn toàn rất đói, điều đầu tiên cậu nghĩ, là thức ăn. Trái cây, món tráng miệng, bánh mì sandwich, hamburger, pizza... đúng là mọi thứ đều ngon, nhưng theo khẩu vị của Second, thức ăn ngon hơn khi Blue chuẩn bị nó với sự trợ giúp của Minecraft... mặc dù, Second cho rằng cậu cũng có thể làm những gia vị tốt cho món ăn, nhưng cậu nhớ bữa ăn của bạn mình, thậm chí Red còn có gia vị riêng cho bản thân.

Nhân tiện, cậu đã làm một chiếc bánh cho Chosen tương tự như bánh trong Minecraft và mặc dù có vẻ như nó không hoàn toàn theo sở thích của Chosen nhưng sự thật là cậu rất thích nó. Lần đầu tiên trong đời, Chosen biết cảm giác như thế nào khi ăn những món ăn có nhiều loại hương vị khác nhau và hơn thế nữa, cảm giác đau bụng do ăn nhiều hơn mức cần thiết là như thế nào.

Điều tiếp theo cả hai làm, sau khi đã no bụng, là theo yêu cầu của Chosen, tìm hiểu về các kỹ năng và khả năng của Second bằng chiếc bút chì mà họ đã phải mất thời gian để giải thích, đó là một công cụ của chương trình animation đã tạo ra họ như những stickman. Tiếp theo, cậu phải tạo ra một chiếc giường, một cặp đèn mà Chosen ngạc nhiên khi nó sáng lên để hắn có thể nhìn rõ bản thân hơn giữa bóng tối, cũng có vài chiếc ghế sofa, hình ảnh những nơi mà Second đã biết. Nhân tiện, cậu không thể không nói về những phong cảnh mà cậu biết nhờ internet và YouTube. Thật không may, cậu phải quay trở lại vách xuất phát bắt đầu nên Second phải cẩn thận với những gì cậu nói với Chosen.

Sẽ là nói dối nếu điều đầu tiên hiện lên trong đầu Second là hình ảnh những người bạn của cậu và mong muốn kể cho Chosen nghe về họ, nhưng biết rằng cậu đến từ tương lai, một điều gì đó gần như sáo rỗng không thể phá bỏ được. Vấn đề là cậu không thể nói về tương lai vì nó sẽ tạo ra một nghịch lý. Hơn nữa, nếu Second từ chối nói với Chosen rằng cậu là người du hành đến từ tương lai, điều hiển nhiên nhất là cậu không thể nói nhiều điều về tương lai... cậu không thể nói về điện thoại và, theo như cậu đoán, không có máy tính xách tay nào như của Yellow nên cậu cũng không thể nói nhiều về nó.

Sau khi Second tạo ra không ngừng nghỉ giữa các bức vẽ trên nền trắng, Chosen muốn lên giường để nghỉ ngơi như Second đã dạy hắn, nhưng một lần nữa, quả bóng được liên kết với Chosen lại xuất hiện. Mặc dù Second đã lấy cục tẩy vì lý do này, nhưng cũng đúng rằng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo sẽ là một bước khó khăn đối với Chosen.

" Chosen " Second gọi, người, một lần nữa, không thể giữ được tầm nhìn của mình, mà chỉ ngoảnh mặt đi, " Tôi có thể giải thoát anh khỏi xiềng xích đó " cậu thông báo, phát hiện ra ánh mắt của đối phương đang dán chặt vào người mình, gần như với một cử chỉ ngạc nhiên , "nhưng... khi Noogai kích hoạt chúng ta lần nữa, tôi sẽ phải xích anh lần nữa... " cậu thở hổn hển, không muốn nói ra " thì Noogai sẽ không nghi ngờ khi chúng ta trốn thoát".

" Ngươi có thể cởi thứ này ra khỏi người tôi sao? " điều duy nhất Chosen hỏi sau khi nghe những lời đó. Second gật đầu và Chosen chuyển ánh mắt sang quả bóng nặng trên mắt cá chân hắn. Hắn có thể giải thoát bản thân khỏi thứ khủng khiếp đã khiến hắn gặp rất nhiều ác mộng, nhưng nếu họ muốn thoát khỏi PC, hắn sẽ phải chịu đựng lại với nó thêm một thời gian nữa... đó sẽ chỉ là sự tự do tạm thời.

Liệu như thế có hợp lệ không? Trong thực tế, hắn cảm thấy khá bất công. Ý tưởng chỉ có được tự do trong chốc lát trước khi bị lấy đi khỏi, một lần nữa thật là tàn nhẫn và nhìn vào Second, Chosen có thể nói rằng chính stickman màu cam đã hiểu điều đó một cách trọn vẹn. Giờ đây, quyết định hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, Liệu một người mạnh mẽ như hắn, có đủ sức mạnh tinh thần để chịu đựng một khoảnh khắc tự do trước khi bị xiềng xích lần nữa không?

Một sự im lặng nổ ra, trong khi mỗi stickmans giữ suy nghĩ của riêng mình trong vòng xoáy điên cuồng và tuyệt vọng. Cuối cùng, chính Chosen là người thu hút sự chú ý của Second bằng cái gật đầu đầy tự tin.

"Không sao, tôi có thể xử lý được," hắn thông báo với Second, người, bằng một cử chỉ ngạc nhiên, ngay lập tức, trong khi quan sát ánh mắt kiên quyết của đối phương, cảm thấy tim cậu như lỡ đi một nhịp và có lẽ, một chút hơi nóng trong người trước khi quên đi, những cảm xúc đó và gật đầu tự tin.

Ngay khi Chosen cảm thấy bản thân hắn quyết tâm, Second đã lao tới và giải phóng xiềng xích của hắn bằng cách chỉ xóa một mắt xích duy nhất. Điều này cho phép Chosen cuối cùng có thể di chuyển mà không cần phải kéo quả bóng nặng nề đã hạn chế sức mạnh của hắn ta. Khi Chosen cố gắng tạo ra lửa từ tay mình, chúng cũng đáp lại, mặc dù lửa xuất hiện từ tay hắn ta. Nếu so sánh với sức mạnh thực sự của hắn thì đây chỉ là một phần nhỏ không thể giúp hắn tự vệ được.

"Chỉ bây giờ thôi," Second ngượng ngùng trả lời "Tôi phải tìm cách giải phóng toàn bộ sức mạnh của anh, nhưng tôi tưởng tượng rằng bây giờ anh sẽ ổn với điều đó, phải không?" cậu vội vàng hỏi, rõ ràng đang lo lắng vì chưa thể giải thoát cho hắn khỏi nhà tù trọn vẹn.

Đúng là Chosen cũng có thể cảm nhận được chiếc còng ở mắt cá chân và một vài mắt xích đung đưa trên chân nhắc nhở hắn rằng vẫn chưa hoàn toàn tự do, nhưng thành thật mà nói, đối với Chosen, điều này hiện tại là đủ. Vì vậy, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên đầu đối phương, lần đầu tiên cho thấy một nụ cười chân thành nhưng nhẹ nhàng.

" Ừ, bây giờ thì ổn rồi. "

Ánh mắt của họ lại nhìn nhau, trong một giây, những gì đang xảy ra hay không xảy ra xung quanh họ không còn quan trọng nữa. Chỉ là, cảm nhận được ánh mắt của người khác nhìn mình, bàn tay bị thương ấm áp đó đặt lên đầu Second, cảm nhận được hơi ấm của đầu trong lòng bàn tay của Chosen. Cảm giác rằng, rõ ràng, họ đã trở nên thân thiết hơn một chút chỉ với hành động đơn giản đó...

Họ đã giữ như thế vài phút khi không hề cảm thấy gì, cho đến khi Chosen phản ứng và thả đầu của Second ra, cho phép cả hai nhìn đi chỗ khác, cố gắng xoa dịu nhịp tim đập thình thịch hoặc hơi nóng trên má. Trong một khoảnh khắc, họ ước rằng bóng tối sẽ bao trùm họ một lần nữa, để họ có thể giấu đi những biểu hiện kỳ ​​lạ xa lạ với tính cách của mình, nhưng chính Second là người đang cố gắng thay đổi bầu không khí căng thẳng và kỳ lạ đã nảy sinh cả hai người, tiến đến gần Chosen và dắt hắn về phía chiếc giường cậu đã vẽ

" Đi nào Chosen " Second động viên, trong một giây quên đi những gì cả hai trái tim cùng cảm thấy và trong một giây, mang lại sự an tâm cho Chosen, người được hướng dẫn bởi sự ngây thơ trẻ con của đối phương, cho hắn ta thấy sự khiêm tốn, nhưng thế giới giễu cợt đó, mặc dù ở giữa bóng tối, nó thực sự mang lại cho hắn sự an toàn và một giây để hạnh phúc.

Lần đầu tiên Chosen cảm thấy vui vẻ là khi hắn nhảy giữa hai chiếc giường, nhìn stickman màu cam mỉm cười thích thú với các động tác, cười ngặt nghẽo và chỉ cho hắn những cách mà Chosen chưa bao giờ tưởng tượng là có thể vui chơi mà không cần phải đau đớn hay tổn thương.

Note:

Ummm, tôi không nghĩ dữ liệu bổ sung là cần thiết vì mọi thứ đều đã được viết rồi, đặc biệt... có lẽ, điều duy nhất tôi nên giải thích là Second, để loại bỏ chính xác khối trên Chosen, phải đi tới mã của nó, ngoài ra xóa quả cầu thép vĩ đại... nhưng này, chúng ta có thể thấy điều đó sau, bây giờ, tôi sẽ tiếp tục với chương tuyệt đẹp này.

Bạn có thích nó không?
Chúc một ngày tốt lành

*Tôi sẽ trở thành fan của con tàu này XD và nó thậm chí sẽ là OTP của tôi*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip