Chương 8. Không Muốn Nhìn Thấy Cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
                                           
                                                 

"Ông nội, bọn con tới rồi đây!"

Trang Anh chạy lại chỗ ông nội và Thế Anh đang ngồi, vui vẻ ôm chầm lấy cổ ông nội từ đằng sau. Thanh Bảo đi theo sau, nhìn thấy ông nội thì khẽ lên tiếng chào.

"Hai đứa tới rồi thì mau ngồi xuống đây đi, ta và Thế Anh chờ hai đứa lâu lắm rồi."

Bàn ăn có 4 chiếc ghế, Trang Anh nhanh nhảu lấy chiếc ghế ngồi bên cạnh ông nội để chiếc ghế còn lại cho Thanh Bảo. Không hiểu sao khi ngồi cạnh anh cậu lại cảm thấy lạnh người, hơi kéo ghế dịch ra xa anh một chút.

Thức ăn đã được dọn ra đầy bàn, nhà hàng này cũng đã được Bùi lão chủ tịch bao trọn, nhìn xung quanh chỉ có bốn người họ cùng vài vệ sĩ đứng bên ngoài. Trong lúc dùng bữa, ông nội nhìn anh và cậu có vẻ xa cách nên đã lên tiếng hỏi cậu:

"Thanh Bảo này, Thế Anh nó có đối xử tốt với con không?"

Anh tỏ ra không quan tâm vẫn tiếp tục ăn, còn cậu ấp úng không biết nói thế nào, nhìn anh rồi lại nhìn ông nội cậu chỉ biết gượng cười:

"Anh ấy đối với con rất tốt, ông xem…con đã tăng lên được một cân rồi!"

"Vậy sao? Nhưng ông thấy con vẫn gầy như trước."

Biết ý, Trang Anh liền xen ngang:

"Ông nội, có khi là do tạng người nên Thanh Bảo có thể tăng cân nhưng không thể béo được."

Ông nội khẽ gật đầu, sau một lát lại hỏi tiếp:

"Thế bao giờ hai đứa cho ông được bế chắt đây?"

Câu hỏi này khiến cả anh và cậu đều suýt chết nghẹn. Cậu ho liên tục vội vàng lấy cốc nước uống, còn anh chỉ biết mỉm cười đáp lại ông:

"Ông nội yên tâm…chắc chắn sẽ sớm có chắt để ông bế. Thời gian này cháu muốn vợ cháu được thoải mái…"

Nghe anh nói vậy ông nội được một tràng cười giòn giã, cả nhà họ Bùi đều không biết từng lời yêu thương anh nói ra là đang diễn trước mặt họ. Anh hận cậu như vậy, làm tình nhưng bắt cậu uống thuốc tránh thai thì sao muốn có con với cậu. Đúng là chuyện gì đến sẽ đến, chuyện cậu lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Trang Anh bỗng dưng đứng phắt dậy, bước ra xa, quay một vòng để ba người cùng chiêm ngưỡng bộ váy. Cậu không thể cản được chị ấy, chỉ biết ngồi im lặng…

"Ồ, họa tiết trên chiếc váy này ông chưa từng nhìn thấy, kiểu dáng thật bắt mắt. Trang Anh, cháu mua ở bên Pháp sao?"

"Không phải đâu ông, là do Thanh Bảo tự thiết kế đó, em ấy đúng là khéo tay."

Nghe câu "Thanh Bảo tự thiết kế" anh liền quay sang trừng mắt nhìn cậu. Anh đã từng cấm cậu thiết kế, không ngờ cậu lại dám không coi lời anh nói ra gì.

"Thanh Bảo, cháu từng học qua lớp đào tạo thiết kế nào chưa?"

"Dạ? Cháu…cháu từng là sinh viên của khoa thiết kế."

"Có thể khéo tay tạo ra họa tiết bắt mắt như thế này quả thật rất tài năng, cháu nghĩ sao nếu trở thành một phần của Smaker?"
                                                                       
Sao? Trở thành một phần của Smaker? Ông nội đang muốn để Thanh vào Smaker làm việc?

Anh đập mạnh chiếc dĩa xuống mặt bàn khiến cậu giật mình. Cái đập tay này như muốn báo cho cậu biết "Cậu không được đồng ý vậy."

"Ông…ông nội nói thế là sao ạ?"

"Smaker là tập đoàn thời trang của Bùi Gia huống chi cháu lại là vợ của Thế Anh, có tài thiết kế việc vào Smaker sẽ chẳng ai phản đối cả."

"Phải đấy. Phải đấy Thanh Bảo, em đồng ý đi. Chị tin em sẽ làm tốt."

Cậu mừng lắm nhưng không thể nào đồng ý. Thấy cậu ngập ngừng, ông nội liền quay sang hỏi anh:

"Cháu thấy thế nào? Để Thanh Bảo vào công ty giúp đỡ cháu, ổn chứ?"

Cậu biết là anh sẽ không đồng ý đâu, chắc chắn là vậy. Nhưng đột nhiên anh lại cười, vui vẻ đáp lại ông nội:

"Hay để cậu ấy làm thư ký của cháu đi, đi theo cháu cậu ấy sẽ giúp cháu trong nhiều việc… Phải không? Thanh Bảo?"

Anh quay sang nhìn cậu, cậu biết ẩn sau nụ cười và lời đồng ý là kế hoạch của anh. Cậu gượng gạo gật đầu đồng ý. Vậy là từ giờ cậu đã trở thành nhân viên của Smaker, cậu từng mơ ước trở thành nhân viên của một tập đoàn thời trang…không ngờ lại là tập đoàn Smaker.

Tối hôm đó,

Anh trở về muộn, cậu đứng ngoài biệt thự SM để đợi anh. Trợ lý Trung Đan lái xe vào sân, vội vàng mở cửa sau đỡ lấy anh đứng dậy. Không ngờ anh lại uống nhiều rượu như vậy, là do chuyện công ty quá mệt mỏi hay là lí do nào khác.

Cậu chạy đến cùng đỡ anh, nhưng anh lại hất tay cả hai người họ ra:

"Đừng đụng vào tôi."

Cậu đập người vào xe ô tô, trợ lý Trung Đan vội vàng đỡ lấy cậu:

"Thiếu phu nhân cậu có sao không?"

"Tôi không sao, anh cứ về trước đi, anh ấy tôi sẽ lo."

"Vậy…tôi xin phép."

Trợ lý lái xe rời đi. Cậu quay vào nhà thì không thấy anh đâu cả. Rõ ràng là vừa thấy ở đây nhưng quay đi quay lại anh đã đi mất rồi. Quản gia Nam bước tới nói với cậu là anh đang trong phòng thờ của Bùi lão gia và Bùi phu nhân, chắc là anh đang nhớ hai người họ.

Cậu pha một cốc nước cam mang vào phòng thờ thì vô tình thấy anh đứng trước bàn thờ của ba mẹ mình, than thở:

"Nếu như con đủ tài năng để thuyết phục các cổ đông, nếu như ngày đó ba dạy con cách trở thành một người lãnh đạo tốt thì bây giờ… Bùi Thế Anh này cũng không bị người ta xỉa xói, coi thường. Bọn họ nói con không bằng một phần của ba, nói con ngu dốt…bất tài, vô dụng…"

Thì ra ở công ty anh phải nhận nhiều chỉ trích như vậy. Mọi sự cố gắng của anh đều trở thành vô nghĩa với các cổ đông, họ coi anh là một đứa trẻ chưa trưởng thành không phù hợp với vị trí lãnh đạo. Anh mệt mỏi như vậy nhưng cũng cố gắng tiếp tục gây dựng sự nghiệp mà ba anh đang làm dở dang.

"Thế Anh...! Anh nghỉ ngơi rồi uống chút nước cam đi."

Nghe thấy giọng cậu, anh vội vã lau đi những giọt nước mắt trên má quay lại, gắt gỏng:

"Ai cho phép cậu vào đây?"

Anh lớn tiếng với cậu nhưng cậu cũng không để ý, cứ vậy bưng cốc nước đến cho anh. Nhìn thấy cậu là anh lại nhớ về vụ tai nạn hai năm trước, nếu ngày đó ba cậu không gây tai nạn thì chắc chắn Smaker vẫn còn một người lãnh đạo xuất sắc.

Choang!

Cốc nước rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Cậu không thể tin được anh lại thẳng tay hất cốc nước đi như vậy.

"Thế Anh, anh…"

"Cút đi, cứ nhìn thấy cậu là tôi lại không kiểm soát được. Cút ra ngoài, tôi không muốn thấy mặt cậu."

Cậu ngồi xuống lặng lẽ nhặt những mảnh thủy tinh vỡ ấy, anh càng nhìn lại càng tức vì cậu không thèm để ý đến lời anh nói. Bỗng dưng anh nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo cậu đứng lên, không may làm mảnh vỡ cứa vào tay anh chảy máu.

"Tôi đã bảo cậu cút ra ngoài cơ mà."

Nhìn thấy tay anh chảy máu cậu liền nói:

"Để tôi băng bó cho anh."

"Cậu không đi phải không? Cậu không đi thì tôi đi."

Anh cứ để cổ tay chảy máu như vậy mà rời khỏi. Không ngờ anh lại cứng đầu như thế. Nhặt xong đống thủy tinh vỡ, cậu đứng nhìn di ảnh của ba mẹ anh và vô cùng đau lòng.

Trước khi ra ngoài cậu còn cúi đầu trước bàn thờ để tỏ lòng thành kính. Trở về phòng cậu chợt nhìn thấy anh đang nằm trên giường mình. Chắc do say quá nên anh bị nhầm phòng, cậu thở dài lấy hộp y tế băng bó vết thương trên tay cho anh.

Xong xuôi cậu lặng lẽ ra ngoài và đóng cửa lại. Cậu xuống phòng khách ngồi một lát và cứ thế ngủ đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình ngủ trong phòng của cậu. Tưởng cậu sẽ ngủ trong phòng anh nhưng lúc mở cửa ra, chăn gối vẫn xếp gọn gàng. Thật kì lạ, không thấy cậu đâu anh liền xuống dưới nhà thì vô tình nhìn thấy quản gia Nam đang đánh thức cậu dậy bên ghế sofa:

"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân...! Cậu lên phòng ngủ đi, ngủ ở đây sẽ không tốt đâu."

Quản gia Nam dù có nói thế nào thì cậu vẫn không tỉnh dậy. Anh nhận ra có gì đó là lạ liền chạy đến đặt tay lên trán cậu.

"Nóng quá! Cậu ấy bị sốt rồi."

Nhanh chóng anh bế cậu lên, nói với quản gia Nam:

"Chuẩn bị xe, tôi phải tới bệnh viện."






           

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip