Cover Dlaxtrp Doi Lay Mot Nguoi Vo Hien Chuong 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía sau vườn hoa còn có một khu nhà nhỏ riêng biệt.

Sau khi Boorin rời đi, nàng lại nhàn rỗi, không ngờ vườn hoa này lớn như vậy, cùng lắm nàng chỉ rẽ sang một lối khác thế mà lại thấy có một đường khác, đi qua thì phát hiện ra nơi này.

Nàng đứng ngoài ngôi nhà ló đầu vào nhìn, mặc dù nhà này không lớn, nhưng có mười phần cảm xúc thiết kế, nhà được dọn dẹp rất sạch, nàng biết căn phòng này luôn được nhóm người hầu bên nhà chính dọn dẹp, đây là nơi ai ở? Nơi này có người ở sao?

Cửa khép hờ, nàng ngăn không được lòng hiếu kỳ nên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong là một cái hành lang hẹp, ở phía cuối có một cánh cửa sổ, nàng rón ra rón rén đi vào.

Đi qua chỗ rẽ của hành lang, nàng đi vào một không gian rộng lớn đầy ánh sáng, mà nàng cũng bị cảnh vật trước mắt làm sợ ngây người, trời ơi! Nơi này là... Chung quanh bày đầy giá vẽ, trên mỗi một giá vẽ đều có một mẫu trang phục làm người ta hoa cả mắt, có lễ phục dạ hội, âu phục, trang phục bình thường, váy dài, quần dài, váy ngắn, áo khoác...

"Oa!"

Nguyễn Thuỳ Trang kinh hãi mà liên tục cảm thán, những mẫu thiết kế này đều tuyệt quá nha! Thiết kế mới mẻ độc đáo, sắc thái mê người, ngay cả trang sức cũng phối hợp vừa đúng, nàng lập tức chú ý tới góc dưới bên phải của mỗi bức họa đều có kí tên nhà thiết kế.

Vừa nhìn thấy chữ kí, nàng càng kinh ngạc, những thiết kế này là của... Lana!

Lana là nhà thiết kế nổi danh trong giới trang phục, lúc mười tám tuổi đã thiết kế được một tác phẩm của riêng mình - Phi Sally Á.

Tuy rằng là nàng chỉ thiết kế trang phục cho sủng vật, nhưng đối với các tên tuổi mới nổi danh vẫn là có hiểu biết nhất định, dù sao khi chủ nhân mặc LV, thì quần áo của sủng vật người ấy cũng phải có khuynh hướng cảm xúc nhất định.

Phi Sally Á gần đây lại được ưa chuộng, được nhiều phu nhân danh giá yêu thích, nhưng mà giá cũng không được tiện nghi, chuyên tấn công vào những khách hàng chữ vàng thượng lưu.

Nhưng mà, nơi này sao có thể có mẫu thiết kế của Lana?

"Sao cô có thể ở đây?"

Ngay tại lúc Nguyễn Thuỳ Trang trăm việc không thể lý giải thì phía sau thình lình truyền đến một giọng nói quen thuộc, nàng bị hoảng sợ, nhanh chóng quay người lại, cũng không để ý mà chạm vào một giá vẽ làm giá vẽ cùng một bức giấy màu trắng đổ xuống đất.

Tiếng binh lách cách làm nàng sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn người tới, quả nhiên nàng không nghe lầm, là Diệp Lâm Anh, vẫn giống như ngày thường, toàn thân tối đen của cô ta vĩnh viễn gây cho người khác một cỗ cảm giác âm trầm khủng bố.

Không phải cô ta xuất ngoại rồi sao? Trở về khi nào vậy ?

Hai mắt Diệp Lâm Anh hung ác nham hiểm bịt kín một tầng hàn khí, ánh mắt lợi hại từ trên người nàng chuyển qua trên mẫu thiết kế.

Nguyễn Thuỳ Trang nhanh nhảu giải thích,

"Đúng... Thực xin lỗi, tôi không cẩn thận lạc đường ở vườn hoa, cho nên mới..."

Luống cuống tay chân mà dựng giá vẽ bị nàng làm đổ lên.

Dựng xong, nàng không nhịn được mà tò mò hỏi:

"Cái kia... Tôi có thể hỏi một chút hay không, Lana với cô có quan hệ gì?"

Cô nghe vậy giọng mỉa mai cười lạnh một tiếng,

"Chúng tôi có nhiễm sắc thể giống nhau như đúc, cùng giờ cùng phút cùng giây được sinh ra từ trong bụng mẹ, tôi là cô ta, cô ta là tôi. Thế nào, tới hôm nay cô mới biết sao?"

Người phụ nữ này chơi trò mất trí nhớ còn chưa đã sao?

"Ông trời! Quả nhiên cô là Thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) trong truyền thuyết của giới trang phục mới, Nữ Hoàng Lana vinh danh nhờ Phi Sally Á?" Nàng vừa mừng vừa sợ lại sùng bái nhìn cô,

"Việc này rất thần kỳ, sao có thể..."

Nàng chậc chậc lấy làm hiếu kỳ, lầm bầm lầu bầu nói:

"Tôi vốn nghĩ Lana là một người phụ nữ xấu xí, để tóc ngắn, không ngờ lại là một người so với động vật máu lạnh còn đáng sợ hơn -"

Nàng đột nhiên đình chỉ nói, bởi vì thấy biểu tình của đối phương trong nháy mắt trở nên lạnh hơn, nàng xấu hổ mà ha ha lên,

"Aha! Ý tôi là, tôi chỉ là rất ngạc nhiên mà thôi..."

Người phụ nữ này thật là chẳng hiểu ra làm sao! Chẳng lẽ thật sự mất trí nhớ sao?

Đánh giá thân hình, ngôn hành cử chỉ của nàng cùng Esther trong quá khứ xác thực là cách biệt một trời một vực, ngay cả phong cách mặc quần áo cũng không giống nhau, không còn phong cách gợi cảm nữa. Cô phát hiện, trang phục trên người nàng nhìn có chút quen mắt, nhưng kiểu dáng lại trở nên có chút không giống. Cô hơi hơi hạ mày hỏi:

"Có chuyện gì với quần áo trên người cô vậy?"

"À, cô nói cái này à?"

Nàng kéo kéo áo cùng quần bò của mình,

"Đây là tự tôi sửa lại, bởi vì kiểu dáng của những bộ quần áo này đều thực khoa trương, không phải lộ bả vai thì là lộ phía sau lưng, có một cái lại càng khoa trương bạo nữa, từ đầu đến chân đều là dây thừng, dù sao cũng không thích hợp cho tôi mặc, thế nên tôi liền tự đem mấy quần áo này sửa lại một chút."

Nàng cười meo meo ở trước mặt cô đảo qua một vòng,

"Thế nào? Tay nghề của tôi không tồi chứ, tuy rằng bình thường tôi chỉ thiết kế phục sức cho sủng vật, nhưng là làm quần áo cho người mặc cũng không qua loa nha!"

Ánh mắt Diệp Lâm Anh phức tạp nhìn chằm chằm nàng, Esther điêu ngoa ngang ngược kia thật sự đổi tính rồi sao? Chẳng những tính tình trở nên tốt, mà ngay cả phong cách mặc quần áo cũng từ gợi cảm bại lộ trở thành bảo thủ mộc mạc đáng yêu như hiện tại?

"Mẫu thiết kế này thật khá nha..."

Bức vẽ vừa nãy bị nàng không cẩn thận đánh đổ, giấy rơi trên mặt đất, thế này mới nhìn thấy mẫu trang phục thiết kế xinh đẹp này.

Trời ạ! Một bộ lễ phục dạ hội thật đẹp, vật liệu may mặc hồng nhạt thoạt nhìn thực mộng ảo, đường cong thiết kế mềm mại mà đột phá, trước ngực, cổ áo cùng với kích thước lưng áo thiết kế rất khác biệt cùng xuất sắc, khiến nàng nhìn không chớp mắt. Ở một góc mẫu thiết kế viết "Điệp luyến giai nhân", đây là tên của bộ lễ phục dạ hội này sao?

Diệp Lâm Anh cảm thấy riêng tư của mình bị xâm phạm nghiêm trọng, biểu tình khó coi tiêu sái đi qua, lấy lại mẫu thiết kế đặt lại chỗ cũ,

"Đi ra ngoài, từ nay về sau đừng để tôi lại nhìn thấy cô ở đây lần nữa!"

"Thực xin lỗi, tôi chỉ là không cẩn thận..."

Nguyễn Thuỳ Trang bị bộ dáng hung hăng của cô làm sợ tới mức rụt lui bả vai lại, không khỏi lùi một bước nhỏ,

"Cô đừng tức giận, tôi không có ác ý, còn nữa, tôi không phải cố ý nhìn lén, chỉ là tôi thật sự thực thích bộ trang phục kia, cấu tạo của nó thật khá -"

Cô không kiên nhẫn đánh gãy, "Đi ra ngoài!" Miệng so với vừa rồi còn hung ác hơn.

Nguyễn Thuỳ Trang bị rống có chút ủy khuất,

"Cô cứ phải dùng loại thái độ cách xa người ngàn dặm này mà nói chuyện sao?"

Nàng nghĩ nghĩ, có chút không vui mà nói,

"Cô có bao giờ nghĩ tới, quan hệ của cô cùng vợ cô trở nên kém như vậy, nói không chừng chính là bởi vì thái độ của cô gây nên sao, không có một người phụ nữ nào hy vọng chồng mình so với oán linh còn hung ác hơn, còn nữa..."

Nàng càng nói, sắc mặt cô lại càng khó coi.

"Đứng ở góc độ tâm lý học mà nói, tươi cười đúng lúc chẳng những có thể làm tâm tình người ta giữ được vui vẻ, còn có thể mang đến không khí tốt cho những người xung quanh, tôi cảm thấy trong gia đình này thiếu một loại bầu không khí bình thường, mọi người dường như trở nên thật giống kẻ thù, sao lại phải vậy?"

Diệp Lâm Anh nghe không nổi nữa, người phụ nữ này cư nhiên còn có lá gan trách không khí trong nhà không tốt? Cô nắm lấy cằm nàng, ngăn lại những lý luận vô nghĩa hết bài này đến bài khác của nàng.

"Esther, không cần dạy tôi, bởi vì bất luận đứng ở góc độ nào mà nhìn, cô cũng không có tư cách này."

"Tôi lặp lại một lần nữa, không được gọi tôi Esther."

Cằm Nguyễn Thuỳ Trang bị niết khiến cho đau, nhưng nàng vẫn cố nén đau không sợ hãi mà nhìn lại cô,

"Hơn nữa tôi cảm thấy, có thể khiêm tốn nhận ý kiến đề suất của người khác, nhân tài như vậy mới đáng giá để người khác tôn trọng, cô chốc lát lại hung dữ với tôi, chốc lát lại rống tôi, rốt cuộc có tôn trọng qua cảm thụ của tôi hay không?"

"Ha?" Mặt cô để sát vào nàng, tà ác cười cười,

"Tôn trọng cô? Nói cho tôi biết cô có tài đức gì?"

"Chỉ bằng... bằng tôi là vợ cô!"

Cô lạnh lùng xuy một tiếng,

"Danh hiệu vợ này đối với tôi không có nửa điểm ý nghĩa, nhất là cái dạng phụ nữ chỉ biết tiêu tiền của chồng, căn bản không đặt việc của gia đình ở trong mắt, tôi lại càng không cần nói tới hai chữ tôn trọng với người đó."

"Cô đừng khinh người!" Nàng tức giận đến dùng sức đẩy cô một cái,

"Cô dám nói từ nhỏ đến lớn cô vĩnh viễn đều là hoàn mỹ sao? Xem tính cách của cô mà nói, tính tình không ổn định, vui buồn thất thường, ngôn hành cử chỉ hoàn toàn chính là một bộ duy ngã độc tôn (độc tài)!"

"Cho nên thế nào?" Diệp Lâm Anh từng bước tới gần nàng, "Cô muốn biểu đạt cái gì?"

Giọng cô thấp mê mà thâm trầm, cảm giác cùng giọng trước đó rống nàng hoàn toàn không giống nhau...

Trời ơi, cô ta dựa vào rất gần... Nàng theo bản năng mà hơi hơi ngửa thân mình ra sau,

"Tôi... Tôi... Tôi chỉ là muốn nói với cô, trên... trên đời này, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*..."

*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời này còn có trời khác.

"Hay cho câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!" Cô lộ ra một chút châm biếm,

"Như vậy Nguyễn tiểu thư, xuất ra bản lĩnh của cô để tôi nhìn thấy đi?"

"Cô... Cô muốn nhìn cái gì?" Nàng nuốt nuốt nước miếng nói, sao nàng lại có một loại cảm giác sắp hôn mê thế này?

Diệp Lâm Anh thuận tay cầm bức vẽ trên giá, liếc mắt nhìn Điệp luyến giai nhân.

"Không phải cô luôn miệng nói mình đối với thiết kế cũng rất có tài năng trời cho sao? Hãy cho tôi xem "Nhân ngoại nhân" này có cao kiến gì đi."

Bộ dáng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người phụ nữ này cũng rất đáng giận nha! Hừ, nàng mới không muốn để cô ta xem thường, vuốt cằm rốt cuộc được cô ta buông ra, nàng mở mắt cẩn thận đánh giá mẫu thiết kế kia.

Lễ phục dạ hội này cơ hồ đã gần sát hoàn mỹ, nhưng chỉ cơ hồ mà thôi. Nàng bình tĩnh nhìn thật lâu, nói ra linh cảm trong đầu,

"Không biết cô có thấy vậy hay không, nếu nới rộng vị trí phía sau lưng này, sau đó dùng ba sợi dây cùng màu đính hạt châu bằng thủy tinh liên tiếp nhau, chỗ này có thêm một cái thắt lưng nữa... Chỗ này có thể đính nút thắt lên, sẽ khiến người ta cảm giác được có một loại hào phóng khéo léo, còn có chỗ này..."

Nguyễn Thuỳ Trang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện căn bản cô không đang nghe nàng nói. Nhất thời, có một loại cảm giác bị trêu đùa,

"Diệp Lâm Anh, cô thật sự thực không tôn trọng người khác!"

Nàng tức giận muốn xoay người rời đi, cô thấy nàng muốn đi, theo bản năng muốn kéo nàng, kết quả cái gáy của nàng đụng vào khuỷu tay của cô,

"A..."

Một tiếng kêu còn chưa kịp, chân nàng lại không biết đá phải cái gì, chân phải vừa khỏi hẳn không lâu đột nhiên lại nhói một chút. Ngay tại khi nàng sắp té ngã trên đất, một đôi cánh tay có lực ôm ngang lấy nàng. Lúc nàng lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình đang an ổn nằm trong khuỷu tay Diệp Lâm Anh, nháy mắt, mặt đỏ lên một mảng lớn.

Cùng cô giữ tư thế gần gũi ái muội như thế, làm trái tim nàng không yên mà thẳng thắn kinh hoàng lên, không tự giác kinh ngạc nhìn cô.

Khuôn mặt này thật sự là quá mức xinh đẹp, lông mi cô còn dài hơn so với nàng, môi gợi cảm mà đầy đặn, còn có ánh mắt, trong thâm thúy mang theo vài tia thần bí dụ hoặc.

"Tuy vậy cái gọi là nhân ngoại nhân cũng không phải là chỉ cô." Diệp Lâm Anh hơi hơi giơ môi lên, giễu cợt nói:

"Tôi nghĩ không có một cao nhân nào ngốc đến nỗi ngay cả đứng cũng không vững."

"Không... Không phải, cái kia... Tôi..." Nàng nói năng có chút lộn xộn muốn giải thích, nhưng là ý cười đùa cợt trên mặt cô càng rõ ràng hơn.

"Xem ra cô thực hưởng thụ để tôi ôm cô nói chuyện như vậy."

Trong miệng cô mặc dù là trêu chọc nàng như vậy, nhưng từ đáy lòng đã có chút kinh ngạc, kỳ quái... cảm giác ôm cô ta dường như cũng không phải quá tệ...

"Tôi không có!"

Nghe vậy, nàng liền phản xạ nảy người lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nóng vừa hồng, thậm chí nàng không dám ngẩng đầu nhìn cô,

"Chỉ là tôi không cẩn thận trượt chân, cho nên mới... Nói tóm lại cảm ơn cô đã ôm lấy tôi..."

Người bị sỗ sàng là nàng nha, thế mà nàng còn nói lời cảm tạ với người ta! Thật sự là một kẻ ngốc bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền mà.

Nàng khốn quẫn không thôi chật vật xoay người, hướng phía cửa lùi đi ra,

"Đột nhiên tôi nhớ tới tôi còn có việc, không quấy rầy, tạm biệt!"

"Rầm!" Khi nàng đang như một con ruồi lùi ra cửa thì bởi vì quá khẩn trương, ót không cẩn thận đυ.ng vào vách tường cạnh cửa. Diệp Lâm Anh thật sự không biết nên mắng nàng hay là cười, vừa muốn mở miệng hỏi nàng có bị gì hay không thì thấy nàng đang qua loa xoa xoa cái trán đau,

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Nguyễn Thuỳ Trang cư nhiên còn cúi đầu với vách tường, sau đó mới bay nhanh chạy trốn ra bên ngoài.

Cô nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa. Cô ấy, thật sự không phải Esther...

Cầm lấy bức vẽ thiết kế, bỗng dưng nhớ tới một ít ý kiến vừa rồi mà Ngu Thư Hân nói, dẫn linh cảm cô phát ra, cô suy nghĩ một chút, tùy tay cầm lấy bút thử sửa chữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip