Mama kia thật ra đã để ý đến Triệu Viễn Chu từ khi hắn ta còn đứng trầm ngâm ở đằng xa. Dù chưa được nhìn rõ dung mạo, nhưng khí chất cùng mị lực ngút ngàn kia không thể nào là của một kẻ tầm thường được. Miệng lưỡi bà ta tuy là liên tục chèo kéo khách bên này, đôi mắt lại không giấu được sự dò xét nhìn về phía bên kia của Triệu Viễn Chu. Chỉ đợi thời cơ vừa đến, thấy Triệu Viễn Chu hướng về cửa thanh lâu tiến bước là bà ta ngay lặp tức xuất hiện, thậm chí chưa thấy hình đã nghe tiếng.
Đám Như Nguyệt, Như Hoa mà bà ta vừa gọi từ nãy giờ cũng trầm trồ nhìn Triệu Viễn Chu, mắt như bị dán keo vào người hắn. Nghe thấy mama ra lệnh, hai ả như bắt được vàng nhanh chóng sà vào hai bên hông Triệu Viễn Chu. Hai tay cầm khăn thêu cứ một câu nói lại vuốt một cái lên người của hắn.
- [Như Nguyệt] Công tử~ ngài tên là gì thế? Ta nên gọi người như thế nào nhỉ~
- [Như Hoa] Công tử~ mau vào trong đi Như Hoa đã chuẩn bị chu đáo cho ngài cả rồi~
Triệu Viễn Chu trước sự động chạm quá mức này chỉ càng tỏa ra khí lạnh, trong mắt toàn là chán ghét. Một đường đi thẳng vào bên trong mặc kệ hai ả cuống quýt đuổi theo sau.
Hắn tuỳ tiện chọn một góc khuất nhất để ngồi, chỉ ngồi đấy thưởng rượu chứ không quan tâm những thứ ong bướm xung quanh.
- [TVC] Quả là "chốn phong lưu".
Triệu Viễn Chu cứ một chén rồi lại một chén, tửu lượng của hắn không tệ, đã cạn đến năm bình rượu rồi vẫn chỉ mới phím hồng hai má. Ánh mắt lại chẳng có lấy một tia tan rã của kẻ say. Dĩ nhiên là Như Nguyệt và Như Hoa vẫn cố bám lấy Triệu Viễn Chu dù cho hắn có lạnh nhạt không thèm để ý. Hai ả một bên rót rượu một bên say đắm nhìn ngắm mỹ nam, lâu lâu lại hỏi một câu nhưng chắc chắn là hắn không đáp. Mãi cho đến khi bên tai hắn ồn ào tiếng hò reo của những người trong thanh lâu, sự chú ý của hắn mới có điểm dừng.
- Ô! Mỹ nhân!!! Mỹ nhân mau tháo mặt nạ xuống đi!
- Nhìn xem! Dáng vẻ ấy thật là yêu nghiệt!
- Mỹ nhân hãy múa một điệu đi nào!
- Ta muốn mua nàng ta! Ra giá đi!!
Từ bên trên lầu cao, ngay giữa đại sảnh xuất hiện một nhân vật mà mọi người ở đây đều gọi là "mỹ nhân". Người đó có y phục màu xanh, chất liệu vải cũng vô cùng đặc biệt, dưới ánh sáng lại càng óng ánh sang trọng. Tóc dài xoăn nhẹ buông thả qua eo, vài sợi hững hờ rơi lại trên vai áo. Dáng người thướt tha, eo nhỏ da trắng, ngồi trên một chiếc ghế gỗ chuẩn bị tấu tỳ bà. Dáng vẻ kia vừa yêu mị lại vừa cấm dục. Y phục tuy rất kín đáo, lại không hề ôm sát thân người. Thậm chí người này còn đeo một chiếc mặt nạ màu trắng che giấu đi dung mạo bên trong, nhưng lại có khả năng khiến cho người khác phải dâng lên cảm giác ham muốn đến bên cạnh mà kéo xuống vai áo óng ánh lam sắc kia.
- [TVC] Thanh y, giả diện!
Phía bên dưới này, Triệu Viễn Chu một lần nữa lại thất kinh nhận ra ý tứ bên trong câu thơ của lão ăn mày "Thanh y, giả diện chốn phong lưu".
{ Giải nghĩa: thanh y là y phục màu xanh, giả diện là mặt nạ, phong lưu trong tình huống này là ăn chơi. Câu thơ ám chỉ người ấy mặc y phục màu xanh và đeo mặt nạ ở nơi ăn chơi ong bướm. }
- [TVC] Hoá ra lão già kia không nói dối...
- [NN] Công tử, ngài vừa nói gì thế?
- [NH] Cái gì lão?
Triệu Viễn Chu nhìn chằm chằm vào người kia hồi lâu, tiếng hô hoán vẫn đầy bên tai nhưng trong đầu hắn lại im bặt, chỉ lẩn quẩn câu hỏi "Đó là ai? Đó có phải nàng không?". Mãi một lúc sau hắn mới bừng tỉnh, tuy mắt không dời tiêu điểm nhưng miệng đã bắt đầu đặt câu hỏi đầu tiên với hai ả cạnh bên.
- [TVC] Kia là ai?
- [NN] A? Kia...là Thanh Y cô nương! Người nổi tiếng nhất ở Đại Hải Đường!
- [NH] Làm sao thế? Ngài có hứng thú với cô ấy sao? Làm người ta buồn thật đấy, mãi mới chịu nói chuyện vậy mà câu đầu tiên lại là hỏi về cô nương khác, đáng ghét!
Triệu Viễn Chu hít lấy một hơi rồi thở dài. Suy nghĩ trong đầu cuộn tròn lấy bốn chữ "Thanh Y cô nương", thầm nghĩ nếu là cô nương thì lại không phải A Thần. Nhưng trong lòng hắn lại dâng lên cảm xúc khó tả, dường như rất thân quen với người đang ngồi ở trên kia. Cuối cùng, Triệu Viễn Chu lấy ra hai thỏi bạc lớn đặt lên bàn.
<CẠCH>
- [TVC] Ta muốn biết thêm về cô ta!
Hai ả Như Nguyệt, Như Hoa nhìn thấy bạc lại chỉ che khăn cười nhẹ, không phải nói nếu để ý kỹ sẽ thấy có phần châm chọc trong đó.
- [NN] Công tử cũng nôn nóng thật, nhưng mà...ta chưa biết tên của ngài!
- [NH] Đúng a~ người ta vẫn chưa biết tên ngài~
Nếu không phải không muốn gây sự chú ý ở đây thì hẳn là Triệu Viễn Chu đã có dịp vận chút yêu lực lên người hai ả này rồi, hắn thường không có kiên nhẫn nhiều như vậy. Nhưng trước mắt hắn vẫn cần khai thác thông tin từ hai ả.
- [TVC] Ta họ Triệu!
- [NN] Triệu gì nhỉ~
Triệu Viễn Chu mím môi một cái, ánh mắt lúc này mới dời sang đối diện lần đầu tiên với Như Nguyệt. Một gương mặt sắc xảo yêu mị không tầm thường.
- [TVC] Triệu Viễn Chu!
- [NN] À~ Triệu công tử, có lẽ phải nói điều làm ngài thất vọng rồi. Thanh Y cô ấy hôm nay sẽ không gặp ngài đâu, cô ấy đã được đặt trước rồi!
Triệu Viễn Chu nghe hai từ "đặt trước" liền ngứa ngáy trong lòng, thật sự khó chịu.
- [TVC] Là ai?
- [NN] Ngài nhìn bên kia một tí, ngài có thấy một nam nhân diện hắc bào không? Hắn ta tên là Liêu Dương, không biết đến từ nơi nào nhưng trông không giống người ở kinh thành này...như Triệu công tử đây. Hắn chính là người đã bỏ ra rất nhiều vàng để gặp riêng Thanh Y!
- [TVC] Hắn ta ngày nào cũng bỏ vàng ra để gặp Thanh Y sao? Bao lâu rồi?
Như Nguyệt phì cười trước dáng vẻ bất mãn của kẻ bị hớt tay trên này. Rót một chén rượu đưa lên môi, đầu ngón tay vân vê thành chén chưa uống vội. Mùi hương nồng đậm xông thẳng lên quấn lấy chóp mũi, xoa hồng gò má ả ta. Thật ra chỉ là Triệu Viễn Chu không để tâm ai khác ngoài Trác Dực Thần, chứ nào phải Như Nguyệt ả ta có dung mạo tầm thường. Không chỉ đường nét sắc xảo, đôi mắt và lông mày rất có khí chất. Nói thẳng ra thì một cái liếc mắt của ả cũng đưa tình tựa hồ ly. Đôi môi đỏ hồng căng mọng được trang điểm kỹ lưỡng mấp máy lên tiếng.
- [NN] Vẫn chưa! Thanh Y không giống chúng tôi, cô ấy chưa từng gặp riêng ai, kiêu kỳ khó chạm tới. Liêu Dương đã đến đây mỗi ngày trong vòng nửa tháng nay, lần nào cũng mang theo vàng bạc trang sức để lấy lòng nhưng Thanh Y vẫn chưa chịu gặp riêng hắn.
- [TVC] Vậy cô ấy ở thanh lâu có tác dụng gì?
- [NN] Kéo khách ah~ sự tò mò của con người là một cái bẫy rất hữu dụng. Nhất là sự ham muốn mới lạ không biết đủ của nam nhân. Thanh Y chưa từng tháo mặt nạ nhưng đã dụ được một đám người ngu ngốc kia ngày ngày vét hết tiền của đến quỳ gối van xin cô ấy rồi. Tò mò đúng không! Làm sao mà họ chắc sau lớp mặt nạ kia là dung nhan mỹ miều? Tất cả đều chỉ là tưởng tượng của bọn họ, dục vọng và sự tò mò dẫn dắt tâm trí họ! Thanh Y chỉ mỗi ngày một lần bước ra sảnh tấu một đoạn tỳ bà thôi, không hơn không kém.
<ỰC>
Dứt lời Như Nguyệt cũng cạn chén rượu trên tay, mỉm cười quay sang nhìn ngắm biểu cảm trầm ngâm suy nghĩ của Triệu Viễn Chu.
- [TVC] Thế thì ai cũng như nhau thôi!
- [NN] Hửm?
- [TVC] Thế thì Thanh Y hay những cô nương khác cũng đều như nhau, chỉ cần mặc y phục vào và đeo mặt nạ lên thôi. Tại sao không phải cô hay ai khác?
Nụ cười trên môi Như Nguyệt chợt tắt, gương mặt đột nhiên trở lên lạnh lẽo. Ả chuyển tư thế ngồi một chút từ ngồi nghiêng tựa vào bàn sang ngồi thẳng lại, cũng không nhìn vào Triệu Viễn Chu nữa. Có chăng câu hỏi của hắn đã động đến cấm địa nào đó trong lòng ả?
- [NN] Không giống nhau!
- [TVC] Chỗ nào không giống?
<Vụt>
Triệu Viễn Chu còn chưa nhận được câu trả lời từ Như Nguyệt thì đã bị một màn mưa hoa làm cho phân tâm. Từ trên trần cao, những cánh hoa hồng cứ phiêu diêu rơi xuống tạo ra một trận mưa hoa diễm lệ. Những kẻ bên trong thanh lâu đều rất hào hứng, chỉ có hắn là trơ mặt khó hiểu. Nhưng không đợi lâu thì mama đã bước vào trong giải đáp sự thắc mắc của hắn.
- [Mama] Ayoooo~ Là vị công tử tài hoa nào thế nhỉ? Thanh Y cô nương của chúng tôi chưa từng thả mưa hoa đâu đấy a~
Triệu Viễn Chu nhìn sang Như Nguyệt.
- [TVC] Mưa hoa?
- [NH] Ah? Là mưa hoa!! Tỷ tỷ, Thanh Y đã chịu gặp riêng Liêu Dương rồi sao?
Như Hoa từ nửa buổi đã ngủ gục trên bàn vì không uống rượu nổi với Triệu Viễn Chu, nhưng vừa nghe tiếng ồn ào đã tỉnh giấc. Khi tỉnh liền thất kinh nhìn thấy mưa hoa, mưa hoa chứng tỏ Thanh Y đồng ý tiếp khách thì sẽ thả mưa hoa.
- [TVC] Thanh Y chịu gặp hắn!!??
Triệu Viễn Chu cả kinh đến biến đổi biểu cảm liên tục. Trong khi đó, phía bên kia Thanh Y đang lui vào trong thì Liêu Dương liền nói với theo.
- [Liêu Dương] Thanh Y cô nương! Đã nhận tiền của ta rồi ít nhất cũng nên cho ta kiểm tra một chút. Không phải cô nên tháo mặt nạ xuống rồi sao?
- Đúng vậy ah!!! Thanh Y cô nương cho chúng ta xem mặt một cái đi!!
Sau khi Liêu Dương dứt lời thì bọn nam nhân trong thanh lâu cũng nương theo đòi xem mặt mỹ nhân. Thanh Y dừng bước, nhưng không quay mặt lại càng không tháo mặt nạ. Chỉ nhẹ giọng cất lời, âm thanh phát ra trong trẻo ngọt ngào.
- [Thanh Y] Liêu công tử, đã là người của ngài há chẳng phải chỉ nên để ngài chiêm ngưỡng, sao lại có thể để người khác hưởng lợi chung?
Lời nói vừa cất lên, tim Triệu Viễn Chu bỗng hẫng đi một nhịp.
- [TVC] Trác phi!
Thanh Y đã lui vào trong thư phòng riêng, Liêu Dương cũng nhoẽn miệng cười đắc ý đi theo sau. Triệu Viễn Chu nhìn một màn kịch trước mắt mà tim như đổ lửa, yêu lực suýt không giấu được lộ ra ngoài. Người kia có khả năng là ái phi của hắn, nhưng trước mặt hắn vừa mới đưa đẩy tình ý với một nam nhân khác. Hắn dù chưa xác nhận được thân phận của Thanh Y nhưng cơn ghen tự tạo ra đã sôi trào đến tận não. Đôi mắt hằn lên đỏ ngầu, lặp tức đứng phất dậy đi tìm thư phòng của Thanh Y.
Hắn vừa đi, Như Hoa đã nhận ra ý tứ của hắn vội trở người muốn đi ngăn lại.
- [NH] Ah!! Triệu công tử ngài không thể...
- [NN] Để hắn đi!
- [NH] Tỷ tỷ? Hắn sẽ phá tung thanh lâu của chúng ta đấy, mối làm ăn này rất có lời a~ không thể phá~
Như Nguyệt từ nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, bất chợt ngăn cản Như Hoa làm việc nên làm khiến ả ta khó hiểu chất vấn lại tỷ tỷ mình. Nhưng Như Nguyệt từ đầu chí cuối vẫn giữ ánh mắt lạnh lẽo, nhấc chén rượu lên cạn rồi đáp.
- [NN] Hắn ta không phải con người! Càng không phải loại yêu quái bình thường, muội không có khả năng ngăn cản hắn!
- [NH] Ah~ thảo nào...muội đã ngửi thấy mùi lạ ngay từ đầu rồi!
Như Nguyệt trầm ngâm nhìn theo bóng lưng của Triệu Viễn Chu, nói thầm trong miệng.
- [NN] Ta và hắn không giống nhau!
Đại Hải Đường hôm nay vô cùng náo nhiệt bởi cơn mưa hoa của Thanh Y cô nương. Đồng thời cũng vén lên nhiều nghi vấn về những con người ở đấy. Liệu họ đang che giấu những bí mật gì? Triệu Viễn Chu sẽ tìm được Trác phi của hắn chứ? Và Thanh Y cô nương kia có thân phận gì đặc biệt? Cuối cùng là Như Nguyệt cùng Thanh Y đã có thù hận hay ẩn tình nào khác?
- [NH] Tỷ tỷ à...mặt tỷ đáng sợ quá đấy!
____________Còn Tiếp___________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip