11. Miracles in December (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Donghyuck lần về tới lớp thì Minhyung đã lại bận rộn ở quầy pha chế. Trước khi bước vào, cậu cẩn thận kiểm tra lại mình một chút: ngoài cổ chân vẫn đang nhức nhối, những chỗ da thịt lộ ra không hề có một vết thương. Khôi hài nghĩ cần cảm ơn người tặng mình cú đạp kia, Donghyuck cố gắng đứng thẳng dậy rồi đi vào lớp.

"Donghyuck, đi đâu vậy? Lúc nãy có Lee Jeno lớp trên tới đây tìm mày."

Kim Dongyoung vừa tới thân mật vỗ vai, Donghyuck đã khuỵu chân ngồi xuống ngay trên chiếc ghế đặt cạnh cửa ra vào. Cố gắng gượng cười trả lời qua loa rằng mình đi kiếm một phòng trống nghỉ trưa, Donghyuck đi bằng gót chân tới bên bàn cầm lấy menu đi ra cửa. Sự kiện năm đứa con trai cao to giả gái đã không còn gây chú ý như buổi sáng, công việc buổi chiều của Donghyuck nhẹ hơn rất nhiều. Cho tới bốn giờ chiều, Minhyung dốc ngược bình cà phê cuối cùng, cà phê rỉ ra non nửa chiếc ly giấy đủ màu thì ngừng chảy. cậu vừa ghé ly cà phê vào môi thì bị một bàn tay khác giật ra.

"Cho tôi đi."

Không biết một chút cà phê có thể làm tỉnh táo hơn không, Donghyuck vừa đưa ly cà phê lên thì đã bị Minhyung cướp lại. Minhyung lầm bầm gì đó trong miệng, tay với lấy hộp sữa đặc đổ thêm vào ly khuấy đều rồi mới đưa trả cho Donghyuck. Nhìn ly cà phê đã đổi từ màu nâu cánh gián sang màu nâu nhạt, Donghyuck đặt trở lại quầy.

"Tôi muốn uống cà phê, không muốn uống sữa vị cà phê."

"Đừng cứng đầu, uống đi."

"Lee Minhyung, đừng làm như cậu hiểu tôi lắm."

Không hiểu lắm, chỉ ở chung có mười mấy năm thôi. Donghyuck không thích mấy thứ đồ uống đắng, kể cả chocolate đắng Donghyuck cũng không bao giờ đụng đến. Chỉ cần nhấp một chút cà phê là mặt đã nhăn như khỉ, đã vậy lại còn dễ đau dạ dày lúc đói, làm gì có chuyện uống nửa cốc cà phê nguyên chất xong lại không sao. Minhyung lừ mắt nhìn vẻ mặt bất mãn của Donghyuck, bực mình chụp lấy ly cà phê đổ vào thùng rác dưới chân.

"Không uống thì thôi."

Donghyuck đập tập menu lên bàn, mấy tờ giấy bị chụp giật cả ngày đã hơi nhàu nát văng ra tung tóe. Không nhìn đến mấy người bạn cùng lớp đang dọn dẹp đứng đơ ra nhìn giấy bay đầy sàn phòng học, Donghyuck quay người bước đi.

Lee Minhyung, đừng thể hiện ra mấy thứ quan tâm đã trở thành bản năng như thế có được không?

Donghyuck đi khỏi tầm mắt chưa được bao xa, Minhyung cởi phắt chiếc tạp dề đen quấn quanh hông ra ném luôn vào thùng rác, bước ra khỏi lớp học hướng đến chỗ phòng thay đồ.

---

Ở trong phòng thay đồ, Donghyuck khổ sở mặc vào chiếc quần đen ôm lấy chân. Đồ diễn của Minhyung không bao giờ chật như vậy, cậu cắn răng kéo ống quần lên cố gắng không đụng vào mắt cá chân đang nóng hầm hập như lửa đốt, đến khi kéo hết khuy quần thì trên trán Donghyuck cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Minhyung bước vào phòng khi Donghyuck đang khoác chiếc áo sơ mi lên người. Chưa có nút áo nào được cài, vết sẹo chạy dài chừng mười lăm phân hoàn toàn để hở. Minhyung quay đi không muốn nhìn, Donghyuck lại bình thản kéo tà áo lại, từ từ cài từng nút một.            
                   
Ở trên tấm kính cửa sổ, hình bóng Donghyuck hiện ra vẫn thật rõ ràng, duy chỉ có vết sẹo là nhòa đi không nhìn thấy. Minhyung nhìn chăm chăm vào mấy ngón tay đang lần tìm nút áo, chợt nghĩ hay là mình đừng nên để im lặng khoét mòn khoảng cách vốn càng ngày càng thêm kéo dãn.

"Lee Donghyuck, cậu có nhớ lần trước cậu nói rằng tôi ghê tởm cậu hơn cả mấy nốt thủy đậu ngày xưa?"

Donghyuck không nói gì, mái tóc đen dài che khuất cả ánh mắt đang chăm chú nhìn nút áo nhỏ làm bằng sừng.

"Có điều này chắc chắn cậu không nghĩ đến, kể cả trong cái ngày thấy mấy cánh hoa trong tay cậu, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là tại sao lại phải có máu đi kèm mấy cánh hoa đó, chắc là Lee Donghyuck sẽ rất đau."

"Lee Donghyuck, mới có mười mấy năm sống trên đời, đương nhiên có rất nhiều điều tôi không biết. Tôi không biết tình cảm của tôi dành cho cậu rốt cuộc là tình thân hay là thứ gì đó khác, nhưng có một chuyện tôi khá chắc đó là, tôi không muốn chia sẻ cậu với bất kì ai."

Nếu Minhyung nhìn mình trong gương lúc này, chắc chắn cậu sẽ rất ngạc nhiên. Má cậu đỏ bừng lên, dây thần kinh dường như căng ra hết, Minhyung còn mơ hồ cảm giác được máu đang chảy trong từng mạch máu trên da mình, cả người giống như đang lên một cơn sốt nhẹ. Thì ra đây là thứ cảm giác run rẩy ở mấy đầu ngón tay mà Donghyuck từng nhắc đến.

"Tôi nghe người kia nói hôm nay sẽ tỏ tình với cậu. Lúc đầu tôi nghĩ không quan tâm, cũng không có quyền quan tâm, nhưng mà càng về sau tôi càng không muốn cậu đồng ý. Không muốn để cho cậu nghe người đó nói ra. Thật ra là không muốn cậu nghe câu đó từ ai khác."

Minhyung càng nói càng thấy rối loạn, lại nhìn từng cử động bình thản của Donghyuck qua tấm kính cửa sổ, không biết mình nên làm gì.

Donghyuck cài xong nút áo cuối cùng, cậu vuốt lại cổ áo thật kĩ rồi đột ngột vòng tay ra sau lưng tìm gì đó. Minhyung không có can đảm nhìn về sau, chỉ nghe được giọng Donghyuck vang lên giữa phòng thay đồ:

"Jeno hyung? Em đang thay đồ, chuẩn bị ra sân khấu diễn tập, anh đi ăn trước đừng đợi em."

Donghyuck vừa nói vừa gỡ sợi dây tai nghe trong veo còn mắc kẹt trong áo sơ mi ra ngoài không khí. Bực bội vì ly cà phê bị Minhyung đổ hết, cậu mở đại mấy bài nhạc rock ồn ào để khỏi suy nghĩ rồi thay áo mà quên cả tai nghe. Minhyung ngỡ ngàng quay về sau, Donghyuck nhìn cậu rồi đưa tay ra hiệu khoan hãy nói, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Jeno cho đến khi điện thoại trong tay bị giật mất. Minhyung nhìn điện thoại của Donghyuck, rồi nhìn đến chiếc tai nghe treo còn đung đưa trong không khí như là trêu ngươi. Mấy lời Minhyung phải mất rất nhiều can đảm để nói ra, tự nhiên lại thành vô nghĩa.

"Cậu làm trò gì vậy?"

Donghyuck cau mày khi thấy ngón tay cái của Minhyung vừa hay chạm vào nút kết thúc cuộc gọi.

Biết nói sao bây giờ?

Hỏi vừa rồi Lee Donghyuck có nghe được gì không? Chắc chắn là một câu cũng không nghe thấy.

Đánh cậu ta vài cái cho hả giận? Giận thì không có, chỉ có cảm giác buồn bực không tả nổi ở trong lòng.

Nhắc lại mấy câu vừa rồi cho Lee Donghyuck nghe thật rõ ràng? Nếu mấy lời nói đó dễ dàng nói ra như thế, Lee Minhyung đã không cần phải biểu hiện kì quái suốt thời gian qua.
                                        
Ngôn từ bất lực, cũng không biết hành động thế nào cho đúng, Minhyung ném điện thoại của Donghyuck xuống đất rồi kéo cậu ra phòng chứa dụng cụ thể thao đối diện phòng thay đồ. Đẩy mạnh để Donghyuck trượt chân ngã vào một đống lưới bóng chuyền, cậu đóng sầm cửa nhốt luôn Donghyuck vẫn còn ngạc nhiên vào trong đó. Mặc kệ cho Donghyuck ở trong phòng đấm cửa kêu gào, Minhyung đứng bên ngoài rút luôn chìa khóa cửa.

Lee Minhyung khi mười bảy tuổi, ngu ngốc như bất kì đứa con trai nào khác. Chỉ biết hành động theo bản năng, chẳng bao giờ chịu nghĩ đến điều gì xa quá trái tim non dại của mình.

Minhyung ném chìa khóa vào balo của Donghyuck rồi cất lại đồ dùng trong hộc tủ. Màn hình điện thoại của Donghyuck vỡ thành nhiều ô nhỏ như mạng nhện, cậu nhặt lên cho vào túi áo mình. Ở trong phòng dụng cụ, Donghyuck đã không còn đấm cửa kêu gào nữa, Minhyung lẳng lặng đứng ngoài một lát rồi sau đó cũng bỏ đi.

Ở trong đó thì cậu sẽ không cần phải lên sân khấu nữa.

Không cần lên sân khấu, ít nhất hôm nay người kia sẽ không thể nói với cậu điều gì.

---

Minhyung ở sau hậu đài, mắt chăm chú nhìn vào ánh đèn trên sân khấu lớn, tay cài từng nút áo sơ mi mà không để ý mấy chiếc nút đã bị lệch hết đi vị trí. Jeno đi qua đi về trong phòng hóa trang, liên tục gọi điện thoại cho Donghyuck nhưng chỉ nghe tiếng trả lời tự động của tổng đài.

"Minhyung, em có thấy Donghyuck ở đâu không?"

"Em không thấy."

"Anh chạy qua lớp tìm thì có người bảo hai đứa ra ngoài cùng lúc với nhau."

"Lúc đó cậu ta đi về phía cổng trường."

Minhyung nói dối trơn tru, mắt cậu không buồn nhìn tới Jeno. Hana đến bên khoe Minhyung gương mặt được trang điểm kĩ, Minhyung cũng chỉ tháo rời mấy chiếc nút áo rồi cài lại. Cài xong hết tất cả rồi lại phát hiện thừa ra một nút, Minhyung bắt đầu hành trình vô nghĩa tháo ra cài lại nút áo của mình.

Đèn ở khán đài dần tắt, tiếng người í ới gọi nhau mỗi lúc một vội vàng. Mấy người trong ban tổ chức đi kiểm tra lại trình tự chương trình, ở bên ngoài sân khấu hiệu trưởng đọc một bài diễn văn chán phèo quen thuộc.

Jaehyun và Taeyong lo chỉnh lại trang phục cho nhau ở bên một chiếc gương lớn, Jaemin thì đã bỏ tới cạnh Jeno dù không biết nên làm gì. Hana kéo Minhyung tới chụp selfie cùng mình, lôi kéo bao nhiêu vẫn thấy cậu hiện ra vẻ mặt đăm đăm vô cảm liền bực bội quay lại chụp cùng tấm lưng của Minhyung. Âm thanh và màu sắc xung quanh không chạm đến được Minhyung: Cho tới khi lên sân khấu, khi sân khấu tắt hết đèn, khi đèn được bật lên, khi từng nhịp chân bước theo điệu nhảy đã tập cả ngàn lần trong vòng vài tháng, khi Hana nhảy lên bám vào người cậu rồi đột ngột lướt trên má cậu một nụ hôn, khi tiếng nhạc nhỏ dần rồi tắt hẳn, khi tiếng vỗ tay vang lên rầm trời, khi đưa cánh tay lên lau vết hôn bên má cho đến khi má đỏ ửng hơn cả màu son Hana để lại, trong đầu Minhyung vẫn như cũ – mọi thứ hoàn toàn trống rỗng.

Trống rỗng là vậy nhưng đến khi để nguyên bộ đồ diễn đi lên ngập ngừng mở cánh cửa phòng chứa dụng cụ rồi thấy cảnh tượng ở bên trong, cơ thể Minhyung dường như đóng băng còn tâm trí lại nổ đùng lên sợ hãi.

Nếu như Donghyuck lao ra đánh đập Minhyung cho hả giận, có lẽ Minhyung sẽ còn thấy nhẹ nhàng. Trong cảnh tranh sáng tranh tối của ánh đèn hành lang hắt vào phòng chứa dụng cụ có mùi nhựa mới của đống bóng rổ màu cam rực rỡ, Lee Donghyuck nằm phục dưới sàn rên yếu ớt, chân phải bị kẹt trong một chiếc trụ bóng rổ không biết từ khi nào đã bị đổ ngang trên sàn phòng.

Donghyuck gọi một câu khe khẽ. Minhyung thoát khỏi nỗi sợ hãi ớn lạnh chạy dọc toàn thân, run rẩy chạy tới loay hoay dùng cả thân người đẩy phần chân trụ kẹt cứng dưới chân Donghyuck ra. Mấy ngón tay cậu giật nảy khi nghe một tiếng rên hơi mạnh của Donghyuck, rồi khi chân trụ vừa nhích sang bên vừa đủ để Donghyuck kéo chân ra ngoài cùng một tiếng kêu đau đớn, Minhyung chẳng biết làm gì hơn là đưa hai bàn tay ra ôm lấy mắt cá chân của cậu, cảm giác hối hận dâng trào.

Donghyuck biết rằng Minhyung sẽ không mở cửa, cậu loay hoay tìm cách thoát ra ngoài bằng cửa thông gió to khoảng nửa mét ở quá tầm tay với. Không có thời gian tìm hiểu Minhyung đột nhiên hành động kì lạ là vì lí do gì, Donghyuck không thể để Jeno lỡ mất kế hoạch tỏ tình đã vạch ra từ nhiều tháng trước đây. Cố gắng lết bàn chân bị đau đi nhặt hai chiếc giỏ đựng bóng rổ đặt chồng lên nhau để trèo lên ngang tầm với cửa thông gió, Donghyuck vừa bám được một tay vào cửa thì hai chiếc giỏ đã đổ sập, kéo theo cả Donghyuck lẫn chiếc chân trụ ngã xuống cùng một lúc. Chân trụ đè lên mắt cá chân bên phải, cảm giác đau đớn nhiều hơn cú ngã ở chân bên trái gấp nhiều lần.

"Lee Minhyung."

Minhyung buông bàn tay đang ôm mắt cá chân Donghyuck, không nói một lời nào mà xốc cậu lên vai, đi qua đám dây lưới cùng bóng rổ rơi đầy trên sàn nhà, thẳng hướng hành lang chạy ào ra cửa.

"Lee Minhyung, đi giày vào trước đã."

Outfit của bài nhảy đi kèm với giày màu đen. Minhyung vừa xuống khỏi sân khấu đã tháo đôi giày đen ra cầm trên tay đi chân đất về phòng thay đồ: từ sau kì nghỉ đông, Minhyung chỉ đi mỗi một đôi giày cổ cao màu đỏ. Vẫn để nguyên chân đất, Minhyung cõng Donghyuck chạy qua bãi đá dăm dưới sân chào cờ đi ra phía cổng trường, xuống đến cuối hàng cây anh đào đứng im lìm trong bóng tối, hơi thở của cậu đã có chút nặng nề.

"Lee Minhyung."

Đôi chân trần của Minhyung đã bắt đầu trầy xước. Cậu không cảm nhận được gì hết, cứ thế chạy đi trên vỉa hè, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh tò mò nhìn đến.

"Lee Minhyung!"

Donghyuck hơi cao giọng, Minhyung vẫn chạy đi vội vã. Donghyuck định nói cho Minhyung biết trên đời còn có thứ phương tiện gọi là taxi nhưng rồi lặng im vòng tay qua cổ cậu. Cơn đau xóc hông vì thân mình cứ xốc lên hạ xuống theo từng bước chạy của Minhyung ngày càng mãnh liệt, Donghyuck vẫn để yên cho Minhyung cõng mình chạy đến bệnh viện gần nhất, cũng là bệnh viện mà Donghyuck đã phẫu thuật trước đây.

"Lee Minhyung."

Donghyuck biết rằng Minhyung hiện tại không nghe được gì nữa hết, cậu chỉ chạy bằng ý chí chứ không còn chạy bằng mấy bước chân của mình. Mặc kệ việc mình mãi gọi tên mà Minhyung không đáp lại, trên quãng đường không dài không ngắn từ trường đến bệnh viện, từ khi bước chân của Minhyung còn bình thường cho đến khi máu bắt đầu thấm qua mấy vết trầy xước của cậu rồi loang xuống đường thành hình dấu chân nhòe nhoẹt, Lee Donghyuck chỉ thì thầm mãi một câu.

"Lee Minhyung."

"Lee Minhyung."

"Lee Minhyung."

May quá, lần này cậu đã đến rồi.

Hết phần 11.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip