Chap 2 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tăng Thuấn Hy trong cơn mơ màng tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng xa lạ. Hơn nữa trên người cậu chỉ mặc mỗi một chiếc quần ngủ rộng thùng thình, trạng thái nửa khoả thân.

Cậu kinh ngạc, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng từ đầu lại truyền đến một cơn đau nhức khiến cậu lại ngã xuống giường.

Chết tiệt! Đau quá!

Tăng Thuấn Hy ôm đầu, chờ cho cơn đau đầu dần tan đi, mới ngồi dậy xem xét xung quanh...

Tiêu Vũ Lương!

Nhất định là tên biến thái đáng chết đó đưa mình đến đây! Còn thay quần áo của mình!

Tăng Thuấn Hy trở người xuống giường, kiểm tra cửa: Bị khoá ngoài. Cậu xoay người đi đến cửa sổ lớn, xác định vị trí của hiện tại. Từ cửa sổ nhìn ra, lại là một thảm cỏ lớn, hồ nước dập dờn sóng, cây xanh che phủ mặt đất, mây nhẹ trôi trên bầu trời xanh. Đây là công viên ở ngoại ô phía bắc!

"Rất đẹp phải không? Đây là một trong số sản nghiệp của Tiêu Ly, tôi thích cảnh trí này, nên đem tầng cao nhất giữ lại cho mình, thích không?" Tiêu Vũ Lương đang dựa vào cửa nhìn thân ảnh tiêu sái, săn chắc của Tăng Thuấn Hy bên cạnh cửa sổ.

Tăng Thuấn Hy từ từ xoay người lại, lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ Lương, trầm giọng nói:

"Anh muốn gì?"

"Tôi muốn cậu!"

Tiêu Vũ Lương lập tức trả lời, ánh mắt kiên định quyết tuyệt

"Cậu ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cho cậu thoải mái, được chứ?!" Hắn đi đến gần Tăng Thuấn Hy, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Cậu thật quả thật là một mỹ nhân hiếm có!" Tiêu Vũ Lương đưa tay ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt Tăng Thuấn Hy, cảm nhận được xúc cảm tinh tế của da thịt "Trở thành người của tôi đi!" Hắn dần cuối thấp đầu, muốn nếm thử đôi môi thoạt nhìn mềm mại của Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy kịp thời nghiêng đầu, hung hãn nói: "Tôi nói rồi, tôi không phải người đồng tính! Anh tìm người khác, đừng đả động chủ ý của tôi!"

"Nhưng tôi chỉ muốn cậu, phải làm sao đây!" Tiêu Vũ Lương nửa đùa nửa thật, vừa dùng bá khí nói, vừa truy đuổi đôi môi Tăng Thuấn Hy.

"Có rất nhiều phụ nữ và thanh niên trẻ đẹp hơn tôi, lại không ghét sở thích của anh, so với con người thô kệch như tôi đều vượt trội hơn"

Tăng Thuấn Hy thật sự không biết Tiêu Vũ Lương đang phát điên cái gì. Dựa vào điều kiện của hắn, muốn mấy cậu trai xinh đẹp cỡ nào mà chẳng có, lại cứ nhất mực quấn lấy cậu. Cậu một chút nhu mì cũng không có? Hắn còn xem cậu như báu vật, thật là biến thái mà!

Tiêu Vũ Lương vẫn đăm đăm nhìn vào đôi môi của Tăng Thuấn Hy, tạm thời buông cử động, lại dùng tay vuốt ve lên cổ Tăng Thuấn Hy. Nghe thấy lời Tăng Thuấn Hy nói, liền cười khẽ, thấp giọng nhắc lại

"Tôi chỉ muốn cậu!"

Biến thái còn thêm đần độn! Tăng Thuấn Hy nhất thời không biết nói sao cho tốt, nói chuyện với loại người này, đúng là phí sức! Nhưng đôi môi bá đạo đó của Tiêu Vũ Lương đang cố tình thăm dò, khiến cậu gắng sức giấu đi sự khiếp đảm của mình, cứng giọng nói:

"Anh đừng có mơ!"

"Ngoan ngoãn đi, có thể sẽ dễ chịu hơn đấy." Tiêu Vũ Lương như không nghe thấy gì nói tiếp:

"Em sẽ yêu cảm giác này, rất nhanh sẽ trở thành người của tôi thôi, bảo bối!"

Tăng Thuấn Hy vừa nghe thấy hai từ "Bảo bối", da gà đều nổi lên hết, vội vàng nói:

"Đừng gọi tôi là bảo bối!"

Tiêu Vũ Lương áp lên người Tăng Thuấn Hy, đem cậu và hắn dán chặt vào cửa sổ, hít một hơi sâu, ngửi thấy mùi hương nam tính nhàn nhạt trên người Tăng Thuấn Hy, vẫn dùng âm thanh nhẹ nhàng ấm áp không gì sánh được mà nhỏ giọng bên tai cậu:

"Lúc thay đồ cho em tôi đã thấy qua hết rồi, thân hình rất đẹp. Không có lấy một vết sẹo, đường cong cũng rất ưu mỹ, đặc biệt là làn da, tôi chưa từng nhìn qua người nào như thế, lúc đó tôi thực sự chỉ muốn trực tiếp 'yêu thương' em."

"Đừng nói nữa, buồn nôn chết được! Tên biến thái này! Buông tôi ra, đừng ép tôi động thủ!" Tăng Thuấn Hy không nghe nổi nữa, dùng sức muốn đẩy Tiêu Vũ Lương ra khỏi người mình.

Tiêu Vũ Lương đều không để ý đến tiếng kêu của Tăng Thuấn Hy, nhẹ nhàng trượt xuống hạ thân của cậu, bao trùm lấy chỗ nhạy cảm nhất.

"A!" Tăng Thuấn Hy kêu một tiếng lớn, một quyền đánh tới Tiêu Vũ Lương, Tiêu Vũ Lương trong chớp nhoáng, nhẹ nhàng né tránh, cười tà nói:

"Đừng phí sức nữa, em đánh không lại tôi đâu!"

Tăng Thuấn Hy vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, lúc ở trong trường cảnh sát cậu liên tục đoạt giải quán quân vật lộn. Hơn nữa thoạt nhìn qua, vóc người của Tiêu Vũ Lương không hề chiếm ưu thế hơn cậu nhưng hiện tại đúng như hắn nói, tình thế của Tăng Thuấn Hy lúc này sức lực hay võ thuật, đều không bằng Tiêu Vũ Lương, đến cuối cùng phải thở hồng hộc mà bị Tiêu Vũ Lương ném lên trên giường.

Tiêu Vũ Lương hài lòng nhìn Tăng Thuấn Hy đang vùng vẫy dưới người mình, nói:

"Thân thủ của em rất tốt, nếu không phải tôi, e là đã sớm đã để em chạy thoát. Tôi từ nhỏ đã học không thủ đạo, thái quyền, quyền kích, so thân thủ, em còn kém xa tôi."

Tăng Thuấn Hy giãy dụa không thoát nỗi sự áp chế của Tiêu Vũ Lương, bỏ cuộc không vùng vẫy nữa, hung hãn trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Lương.

"Ánh mắt này, tôi rất thích. Nhưng, tôi sẽ làm cho đôi mắt này của em trở nên dịu dàng hơn." Tiêu Vũ Lương giữ đầu Tăng Thuấn Hy, sau đó hôn lên môi cậu.

Tăng Thuấn Hy xém chút nữa thì ngớ ra, cậu thật sự đã bị tên đàn ông này hôn rồi sao! Bất chợt ập đến trong bụng là một cơn quằn quại, quá buồn nôn rồi, cậu sắp sửa ói ra rồi!

Nhưng cậu thật sự đẩy không ra Tiêu Vũ Lương, "Chết tiệt rốt cuộc hắn lấy đâu ra sức lực này chứ", Tăng Thuấn Hy thầm chửi rủa, chỉ có thể mặc cho Tiêu Vũ Lương làm bừa trên môi mình. Cậu cắn chặt răng, chết cũng không để cho đầu lưỡi liếm loạn của Tiêu Vũ Lương tiến vào miệng mình, Tiêu Vũ Lương không được vào cửa, chỉ đành hôn lên mặt Tăng Thuấn Hy, lại chuyển đến gặm chiếc cổ nhẵn mịn mềm mại, để lại ấn tích đỏ hồng.

Tăng Thuấn Hy thực sự chịu không nổi cảm giác này, cuối cùng không khỏi kêu lên:

"Đừng như vậy, tên điên khốn kiếp này!"

Thừa cơ lúc miệng cậu không phòng bị, Tiêu Vũ Lương lập tức đưa lưỡi xâm nhập vào trong miệng cậu, đầu lưỡi của Tiêu Vũ Lương khuấy động điên cuồng, liếm qua mọi ngõ ngách trong miệng cậu. Nước bọt liền chảy ra từ khoé miệng của Tăng Thuấn Hy dần dần chảy xuống, dọc xuống cổ.

Không thể chịu được nữa Tăng Thuấn Hy thừa dịp Tiêu Vũ Lương đang hôn đến lơ đãng, mạnh mẽ cắn vào lưỡi của Tiêu Vũ Lương. Tiêu Vũ Lương kêu một tiếng, vội vàng buông khỏi miệng Tăng Thuấn Hy, máu từ đầu lưỡi mà chảy xuống.

Tiêu Vũ Lương lau đi máu ở khoé miệng, nhìn vết máu trên tay mình, ánh mắt sa sầm xuống, lạnh lẽo nói: "Hung dữ như thế! Xém chút đã cắn đứt lưỡi của tôi rồi! Không cho em biết lợi hại, em sẽ không biết ngoan, phải không?"

Hắn đột ngột áp tay của Tăng Thuấn Hy lên đỉnh đầu, từ trong hộc tủ lấy ra một sợi dây thừng, nhanh chóng trói hai tay Tăng Thuấn Hy ở đầu giường, sức mạnh và sự mau lẹ của hắn, khiến Tăng Thuấn Hy ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng không có. Chân đá ra một cước cũng bị giữ lại, bắp vế và đùi bị trói khiến chân co lại, một loại tư thế lăng nhục, không cách nào mở ra.

Tiêu Vũ Lương hài lòng cười lên, cúi người xuống nói với Tăng Thuấn Hy: "Ở dưới này của em ngoan đi, bảo bối, tôi sẽ cho em sướng ngay thôi!"

"Tôi phải giết anh! tên khốn kiếp! Khốn nạn! Biến thái! Cặn bã!"

Tăng Thuấn Hy la lối ầm lên, nhưng chỉ có thể trân mắt nhìn Tiêu Vũ Lương cởi đi chiếc quần duy nhất trên người, Tiêu Vũ Lương cởi quần lót của cậu xuống, khiến cậu hoàn toàn khỏa thân trong không khí, cậu xấu hổ đến mặt đỏ ửng, hai mắt nhắm chặt, lời chửi rủa gì cũng không nói ra được nữa.

Tiêu Vũ Lương tự kéo khóa quần, trêu chọc:

"Mắng đi, cứ mắng nhiều lên, bảo bối."

Cởi sạch đồ xong, hắn chồm lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể khoả thân của Tăng Thuấn Hy.

Khi tay Tiêu Vũ Lương vừa chạm vào người, Tăng Thuấn Hy liền hốt hoảng kêu lên, cậu kinh hãi lúng túng mở mắt ra, lại bị cơ thể đang khoả thân của Tiêu Vũ Lương dọa cho chết khiếp. Tiêu Vũ Lương giống như đang khoe khoang cái thứ treo trên người hắn trước mặt cậu, khối phân thân hoả nhiệt sôi sục đang run lên, linh khẩu trước mắt chảy ra dịch thể, cho thấy "nó" đã rất nóng lòng không chờ được nữa muốn công thành rồi.

Tiêu Vũ Lương nhìn Tăng Thuấn Hy đang hoảng sợ đến nói không ra lời, đắc ý cười lên:

"Sao rồi? Hài lòng với kích thước của nó chứ?"

Hắn tiến gần đến cơ thể đang đông cứng của Tăng Thuấn Hy, tiếp tục nói: "Em sẽ yêu chết nó đấy, bảo bối!"

Nói xong, hắn dùng vật thể nóng rực nổi đầy gân xanh khẽ chạm vào phân thân không chút sinh khí của Tăng Thuấn Hy, hạ thể Tăng Thuấn Hy vừa bị chạm vào, cậu liền hét ầm lên:

"Đừng! Đừng chạm vào tôi! Tên biến thái kia, đi chết đi! Anh dám làm như vậy, tôi sẽ không tha cho anh!" Cậu dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Tiêu Vũ Lương, hận không thể ngay tức khắc giết chết hắn.

"Bảo bối cá tính như vậy tôi rất thích, nhưng tôi càng thích xem bộ dáng cao trào của em hơn."

Tiêu Vũ Lương không để ý đến ánh mắt hung hãn của Tăng Thuấn Hy, cầm lấy một cái gối đặt dưới hông Tăng Thuấn Hy, dâm tà nhìn chỗ kín đáo nhất.

Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khẩu huyệt nhỏ phía dưới, ngước mắt nhìn Tăng Thuấn Hy vừa giận vừa xấu hổ đến cả cổ cũng đỏ lên, khoé miệng cong lên, Tiêu Vũ Lương thấp giọng nói:

"Trước giờ chưa ai chạm qua phải không? Đoán đúng rồi nhỉ, tôi là người đàn ông đầu tiên của em." Hắn dùng tay chậm rãi vuốt ve phân thân mềm mại của Tăng Thuấn Hy, dùng ngón cái xoa quanh linh khẩu, kích thích chỗ yếu ớt nhất của cậu.

Tăng Thuấn Hy không phát ra tiếng nào, ánh mắt cay độc nhìn thẳng vào Tiêu Vũ Lương, mặc cho hắn kích thích mình bằng mọi cách, cơ thể vẫn cứng trơ như đá, không hề phản ứng.

Tiêu Vũ Lương dày vò cả nửa ngày trời, nhìn thấy vật trong tay vẫn không hề có chút sinh khí, thở dài nói:

"Này, không phải là em bị yếu sinh lý đó chứ? Được lắm, nhưng tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu."

Hắn từ bỏ việc khiêu khích Tăng Thuấn Hy, lấy ra một lọ thuốc bôi trơn, cúi người xuống, nhanh chóng hôn lên đôi môi vì tức giận mà ửng đỏ của Tăng Thuấn Hy, phết ra một ít thuốc bôi, nói với Tăng Thuấn Hy:

"Bôi cái này lên, em sẽ dễ chịu hơn, nhưng tôi sẽ không bôi cho em nhiều, tôi muốn em phải tự mình hưởng thụ. Kiên nhẫn một chút..."

Đem thuốc dính trên ngón tay xoa nhẹ vào mật động, nhìn nó từ từ mềm ra, khẩu huyệt khép chặt cũng dần mở ra, khép mở giống như muốn nghênh đón ngón tay xâm nhập vào trong. Tiêu Vũ Lương thưởng thức còn Tăng Thuấn Hy vừa thẹn vừa giận. Mang theo nụ cười đắc ý, đưa ngón tay chậm rãi tiến vào thông đạo nhỏ hẹp, cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại nóng hổi. Hắn say sưa nhắm mắt lại, huýt một hơi dài nói:

"Bên trong rất chặt rất mềm mại, tuyệt lắm! "

Cảm thấy người phía dưới vì giận mà toàn thân phát run, nụ cười trên mặt Tiêu Vũ Lương càng hớn hở:

"Bảo bối của tôi đúng là cực phẩm! Cứ chờ đi nhé."

Ngón tay của hắn không an phận mà khuấy động bên trong nội thể Tăng Thuấn Hy, mở rộng nội bộ khép chặt đó ra, thỉnh thoảng cúi đầu khẽ mút vào phân thân của Tăng Thuấn Hy, đem nó đặt vào trong miệng mình đùa giỡn.

Tăng Thuấn Hy liều mạng cử động, muốn thoát khỏi sự nhục nhã đó, nhưng không tài nào làm được. Cậu hoảng sợ nhìn Tiêu Vũ Lương đang hưng phấn đùa giỡn với hạ thân của mình, cậu thật sự không biết đàn ông cũng có thể làm như vậy với đàn ông.

Cơ thể vì tư thế vũ nhục mà mở ra, chỗ kín đáo ngượng ngùng nhất không có gì để che cậu lộ ra trước mắt người khác, bị người ta tuỳ ý xem xét, đùa bỡn. Ngón tay tà ác nằm trong nội thể của cậu tuỳ ý thám hiểm động chạm bốn bề, phân thân của mình lại bị hắn ngậm vào trong miệng. Tăng Thuấn Hy cắn chặt môi, nhịn không được cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn dùng ánh mắt thù hận như kim loại mà nhìn Tiêu Vũ Lương, cơ thể vẫn cứng đơ không cho Tiêu Vũ Lương bất cứ phản ứng gì.

Tiêu Vũ Lương cũng không quan tâm cảm giác của Tăng Thuấn Hy, nhiệt hoả kích thích khiến hắn sắp bốc cháy, đang kêu gào muốn tiến vào trong khẩu huyệt của người kia mà bừa bãi. Tiêu Vũ Lương cuối cùng cũng đã rút ngón tay ra khỏi nội thể Tăng Thuấn Hy, đem khối vật thể cực đại nóng hổi đối chuẩn với khẩu huyệt, khó khăn lắm mới nói được với Tăng Thuấn Hy:

"Bảo bối, tôi phải hưởng dụng em rồi!"

Hắn vội vã đem vật thể cực đại đó nhét vào trong khẩu huyệt non nớt, không để ý đến việc thông đạo nhỏ hẹp còn chưa kịp chuẩn bị. Gian nan lắm hắn mới vào được, thở gấp nói:

"Mềm như vậy nóng như vậy, thật sự muốn cắn chết tôi!"

Tiêu Vũ Lương vì khoái cảm mà toàn thân run lên, Tăng Thuấn Hy lại đau đến sắp chết. Cậu kêu thảm một tiếng, rồi lại lập tức ngăn chặn tiếng rên la, cắn chặt môi không phát ra tiếng nào nữa. Sắc mặt cậu trắng bệch, mồ hôi tuôn đầy trên mặt, đau đến sắp không thở nổi nữa.

Sự đau đớn như một lỗ đen vô hình. Chậm rãi nuốt chửng cơ thể Tăng Thuấn Hy, tất cả đều đang biến mất, cơn đau đang làm thần trí của cậu phải tháo chạy. Hậu huyệt bị căng ra đến không tưởng tượng nổi, vật thể thô cứng kia không chút nương tình mà đâm xuyên qua, loạn đâm loạn chọc bên trong nội thể yếu ớt, máu từ từ chảy xuống, Tăng Thuấn Hy nằm rũ rượi trên giường, dùng một chút lí trí còn lại để khống chế bản thân, không để vì bị lăng nhục hay đau đớn mà rơi lệ, để giữ lại một chút tự tôn cuối cùng cho mình.

Nhưng cơ thể của cậu không biết vì cớ gì giống như muốn làm trái nguyện vọng của chủ nhân, càng lúc càng quấn chặt phân thân của Tiêu Vũ Lương, chặt chẽ hấp thụ nó, đè ép nó, khiến Tiêu Vũ Lương luôn phát ra tiếng gầm gừ vì kích thích cực điểm. Hắn như mất đi sự khống chế mà điên cuồng xâm nhập vào người ở hạ thân, hết sức tham lam muốn cướp đi thể xác Tăng Thuấn Hy. Khi sự kích thích xông đến đỉnh điểm, lại không nỡ lui ra khỏi cơ thể tuyệt diệu như được điêu khắc kia, vẫn để phân thân chưa được thoả mãn của mình đặt trong người Tăng Thuấn Hy mà nghỉ ngơi một chút, lại nhanh chóng phát một cuộc tiến công mới.

Tiêu Vũ Lương đem hai chân bị trói của Tăng Thuấn Hy áp lên trước ngực hắn, phía dưới được nâng lên, khiến nụ hoa không hề được che phủ của cậu lộ ra trong mắt người kia, nhìn thấy sự kích thích của mình trào dâng trong đó. Tiểu huyệt mềm mại khi phân thân rút ra cũng hé mở, lại dâm mĩ hướng vào trong mà co rút, phân thân tím đỏ dán chặt vào quyến luyến không rời.

Tiểu huyệt phấn hồng vì bị ma sát kịch liệt mà trở nên đỏ ửng ẩm ướt. Giống như cái miệng nhỏ của một đứa trẻ, đói khát dâm đãng mà liếm mút, mút đến vật thể đó của Tiêu Vũ Lương cương cứng lên. Dịch thể phóng ra lúc trước từ từ chảy xuống, màu trắng đục pha lẫn màu đỏ máu, một màu sắc yêu diễm, tiểu huyệt đã bị lấp đầy, huyết dịch tràn ra ướt cả bờ mông căng tròn.

Cơ thể vốn cường tráng cũng vì sự trừu tống mà trở nên yếu ớt lắc lư theo, ánh mắt nộ khí bắt đầu thất thần. Ngoài khoái cảm thể xác cực điểm của Tiêu Vũ Lương ra, thì trên tinh thần chưa từng có sự thoả mãn. Cậu không cách nào tha thứ cho động tác trừu tống mãnh liệt đó, khoái cảm như cơn sóng to đã cuốn đi hết thể xác và tinh thần của cậu.

Tiêu Vũ Lương cởi dây trói cho Tăng Thuấn Hy, đem cả người xụi lơ ôm chặt vào lòng, thô bạo nuốt lấy mỹ vị trong miệng cậu, cảm nhận được phần mềm mại kia. Hắn không chút lưu tình tiếp tục hành động đâm xuyên qua người cậu: Giơ lên cao, lại mạnh mẽ giáng xuống, khiến vật thể siêu dài đó đâm sâu vào chỗ non mềm.

Tiêu Vũ Lương thô bạo bóp nắn Tăng Thuấn Hy bờ mông săn chắc, hoàn toàn trầm mê trong khoái cảm, nói không ra tiếng, chỉ có thể thấp giọng nói: "Bảo bối!" Vốn không thèm quay đầu lại nhìn, Tăng Thuấn Hy đang đau đến sắp ngất đi.

Lại một trận kích tình cuồng bạo nữa, Tăng Thuấn Hy đã nửa hôn mê tiếp tục chịu đựng sự tiến công từ sau đâm tới. Toàn thân cậu đều dính tinh dịch của Tiêu Vũ Lương.

Bị tên đồng tính cường bạo lăng nhục, lí trí của cậu bị dày vò, cơn đau kịch liệt đã làm tiêu hao thể lực của cậu, Tăng Thuấn Hy dần rơi vào cơn hôn mê. Lại vì quá đau đớn mà tỉnh lại, cảm thấy Tiêu Vũ Lương vẫn đang đong đưa trên người mình, trừu tống trong hậu đình, tình thế yếu ớt trước giờ chưa từng thấy.

"Tôi nhất định phải giết anh" Tăng Thuấn Hy trước khi rơi vào trong màn đen, trong lòng chỉ có một ý niệm này.

Tiêu Vũ Lương nhìn Tăng Thuấn Hy đang hôn mê, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng yêu thương phảng phất, một thứ tình cảm cực kì hiếm xuất hiện trên người cậu. Hắn đưa tay muốn làm dãn đôi mày đang nhíu chặt của Tăng Thuấn Hy, nhưng không cách nào lau đi thần sắc đau khổ trên gương mặt đó. Tiêu Vũ Lương cúi xuống dịu dàng hôn lên môi Tăng Thuấn Hy, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

"Em ở trong mộng cũng đau khổ như vậy ... hay là vẫn đang lườm tôi!" Hắn trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại lộ ra một thần sắc buồn cười.

Cái tên quật cường này, ngày hôm qua luôn dùng ánh mắt thống hận nhìn mình. Ngoài một tiếng kêu thảm lúc đầu ra, cho đến cuối cùng bị làm cho ngất đi, cũng không thấy cậu phát ra một chút âm thanh nào.

Vô luận Tiêu Vũ Lương đùa giỡn cậu như thế nào, kích thích cậu, thì hạ thân của cậu cũng không có bất kì phản ứng nào. Cậu dùng ánh mắt sắc bén khinh miệt nhìn Tiêu Vũ Lương, giống như kẻ bị lăng nhục không phải là cậu, mà là bản thân Tiêu Vũ Lương.

Bị ánh mắt trong suốt đó trừng nhìn, Tiêu Vũ Lương cảm thấy hành vi của mình bẩn thỉu như thế nào, quả thực sẽ không muốn làm tiếp. Hắn đã dùng đủ loại tư thế khuất nhục để chà đạp Tăng Thuấn Hy, nhưng cho đến cuối cùng, hắn vẫn không dập tắt được liệt hoả trong người mình.

"Em không biết như vậy, chỉ càng làm tôi có hứng thú với em sao?"

Tiêu Vũ Lương dùng mặt chạm nhẹ vào gò má của người nằm trong lòng, nỉ non nói:

"Tôi sẽ triệt để chinh phục em, bất luận là thể xác hay tâm hồn!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip