Hyuk ở trên máy bay xem đi xem lại mấy bức hình được cấp dưới gửi cho, gương mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ thốt ra tiếng thở dài đầy phiền muộn.
Người nọ không là của hắn, không là của hắn...
Mấy từ này cứ vang vọng mãi trong đầu, khiến hắn không tài nào tập trung làm việc được, đành trở về trước thời hạn công tác.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, tim hắn như siết lại. Hóa ra trên đời này luôn có những chuyện trớ trêu, trớ trêu đến mức không thể nào tin được là nó lại xảy ra với mình.
Khi xuống sân bay, hắn vừa lên taxi vừa gọi điện cho trợ lý sắp xếp cuộc họp vào ngày mai, bởi chuyến công tác này chỉ hoàn thành được một nửa, phải họp để bàn giao một số việc dang dở.
Khi Hyuk về đến nhà thì cũng đã hơn 18h, hắn quả thật rất mệt mỏi, không nói tiếng nào với người giúp việc mà đã lên phòng.
Hanbin không có ở nhà, ít nhất trong vòng mười tiếng trở lại là không ở đây. Hắn biết bây giờ có gọi điện cho cậu cũng vô dụng, cậu sẽ không bắt máy đâu. Hắn là chồng, nhưng lại không có tư cách của một người chồng.
Hyuk tắm rửa xong, cả người mệt mỏi nhưng chẳng tài nào ngủ được, thậm chí hắn cũng không muốn ăn gì. Chị bếp bưng lên một bát canh gân bò hầm còn nóng hổi và cốc sữa tươi, hắn lại cự tuyệt không ăn lấy một miếng nào, sữa cũng không uống.
Vài phút sau, chị bếp thấy hắn ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, liền hỏi: "Cậu chủ, cậu sao không nghỉ ngơi lại đi đâu vậy?" Bình thường chị không dám hỏi, nhưng hôm nay rõ ràng là hắn đã rất mệt, chị sợ hắn ra ngoài lại có chuyện gì thì ông chủ sẽ mắng chị.
"Tôi không sao đâu, tôi muốn đi tìm Hanbin." Hyuk đáp rồi đi ra ngoài.
Hyuk biết bây giờ cậu đang ở phố ăn vặt, vậy nên lái xe đến đó. Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng lại gần cuối tháng, tiền lương của mọi người đều đã dùng gần hết, cho nên chẳng ai ra ngoài ăn uống nhiều. Vì vậy đường phố lác đác người qua lại, xe cộ cũng ít hẳn.
Hắn định lái sâu vào trong, nhưng vừa di chuyển vô lăng đã thấy cậu ngồi cùng một cô gái nọ ở một hàng quán gần đó, cách một con đường mà thôi, chỉ cần hắn lái xe qua sẽ tới bên cậu, nhưng hắn lại không làm.
Giờ phút này mọi tác động, mọi âm thanh bên ngoài đều không còn ảnh hưởng đến hắn được nữa rồi. Trái tim tan nát, cả người như bị đông cứng, lạnh buốt cả sống lưng.
Hắn thấy cậu cười ngọt ngào với cô gái ấy. Thấy cậu đưa tay vuốt tóc cô gái ấy. Thấy cậu dùng khăn giấy lau nhẹ lên môi cô gái ấy. Thấy cậu nắm tay cô gái ấy. Thấy cậu....
Hàng loạt hành động đập vào mắt khiến hắn không còn bình tĩnh được nữa, muốn xuống xe, muốn đi đến đó kéo cậu về, muốn nói rằng cậu là của hắn...
Thế nhưng đôi chân hắn đã không thể nghe lời được nữa rồi, hoàn toàn bất động.
Nhìn cậu dùng hành động đầy ôn nhu đó đối đãi với cô gái ấy, khiến hắn toàn thân đau nhức, đau đến tê tái. Sự dịu dàng mà hắn mơ ước đó đã không thuộc về hắn, mà dành cho cô gái kia.
Giây phút này đây, sự thật đã chứng minh cho hắn biết tất cả, tuy rằng phũ phàng nhưng lại đầy chân thực. Cậu đã yêu người khác, cho nên đối với hắn chẳng hề có chút rung động nào. Cậu đối với người ấy là một mảnh tâm tư không hề bị tiền tài vật chất tác động, còn với hắn chỉ là một sự bố thí. Vì ba hắn, nên đồng ý kết hôn với hắn. Một sự miễn cưỡng không hơn không kém.
Còn cô gái kia, là vì tình yêu. Yêu đến mức cho dù đã kết hôn với hắn, vẫn tuyệt đối không buông bỏ.
Cậu có thể làm tổn thương hắn, lại không thể làm tổn thương cô gái kia.
Hanbin ah, anh cũng biết đau mà?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip