Chương 132: Đại kết cục (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit: Thảo My

"A, chúng ta biết." Bảo Bảo và Bối Bối khéo léo gật đầu một cái, đáp đúng.

Ánh mắt Tô thị vẫn luôn chưa từ trên người Tô Nhược Mộng rút về, hiểu nữ nhi không ai bằng mẹ. Nàng biết, lúc Tô Nhược Mộng ấp a ấp úng, do dự, nhất định có chuyện không tốt. Chẳng lẽ là Đông Lý Phong thật ở đoạn thời gian này khi dễ Mộng nhi? Nhưng không đúng, võ công Mộng nhi cao hơn Đông Lý Phong rất nhiều, hơn nữa nàng còn là một người không thể trúng độc, rất không có khả năng sẽ bị Đông Lý Phong khi dễ.

Vậy nàng vì sao lại do dự như thế?

Tô thị âm thầm suy đoán, nhưng không lấy được đáp án giải thích.

"Nhạc mẫu đại nhân." Lôi Ngạo Thiên từ chỗ sâu trong biển hoa trên đường đá cuội đi tới, khóe miệng hắn giũ nụ cười, ánh mắt ấm áp, khoác lên ánh nắng màu vàng đi đến hắn giống như một mặt trời tỏa sáng, làm cho lòng người xuất hiện một cỗ ấm áp.

Đến gần, nhìn kỹ mệt mỏi vẫn không có chỗ ẩn giấu trên mặt hắn, vành mắt đen nặng nề.

"Phụ thân." Hai tiểu tử kia nhìn phụ thân bọn họ sùng bái nhất đi tới, song song giang hai cánh tay cười nghênh đón.

Lôi Ngạo Thiên giang hai cánh tay, một tay ôm một tiểu tử vào trong ngực, trong nháy mắt, lại đặt bọn họ ở trên vai của mình, chọc cho hai tiểu tử kia cười vui khanh khách.

Bối Bối nhìn phụ thân lâu ngày không gặp, cười làm nũng: "Phụ thân, ta muốn ngồi xe qua núi."

"Phụ thân, võ công của ta tiến bộ không ít, người có muốn thử một lần không?" Bảo Bảo cũng hưng phấn không thôi, không kịp chờ đợi muốn ở trước mặt phụ thân nhà mình biểu hiện thật tốt, muốn có được khẳng định cùng với khen ngợi.

Bối Bối ôm cổ Lôi Ngạo Thiên, âm thanh ngọt ngào nhu nhu nói: "Phụ thân, Bối Bối rất nhớ người và mẫu thân nha. Có thể bồi Bối Bối chơi đùa một chút hay không? Bối Bối đã chuẩn bị quà tặng đưa cho cha, chúng ta nhanh đi xem đi."

"Phụ thân, hay là trước Bảo Bảo đánh một bộ quyền cho người xem." Bảo Bảo vẫn luôn tự cho mình là tiểu nam tử hán, ở trước mặt Lôi Ngạo Thiên, hắn cho tới bây giờ đều biểu hiện tương đối thành thục, cái gì nhớ người hoặc là khóc lóc kể lể đều chưa từng có. So sánh, hắn đang trước mặt Tô Nhược Mộng biểu hiện giống đứa bé hơn.

"Phụ thân......"

"Không nha, phụ thân......"

Hai tiểu tử kia tranh đoạt, không ai nhường ai, song song ôm cổ Lôi Ngạo Thiên, ngươi dao động một cái, ta lắc lư một cái. Lôi Ngạo Thiên mừng rỡ cười không khép miệng, nhìn thấy Tô Nhược Mộng vừa đau lòng vừa hạnh phúc. Trên thế giới không có nữ nhân nào không thích nhìn trượng phu vui vẻ ở chung với bọn nhỏ.

Tô Nhược Mộng tiến lên vài bước, ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo và Bối Bối, vươn tay muốn ôm bọn họ xuống: "Bảo Bảo, Bối Bối, các con ngoan. Trước xuống có được hay không? Phụ thân những ngày qua quá mệt mỏi, chúng ta cùng nhau bồi phụ thân đi uống trà ăn điểm tâm, tâm sự, nghỉ ngơi một chút có được hay không?"

"Không có việc gì! Bọn nhỏ vui vẻ là được rồi, ta không có chút nào mệt mỏi." Lôi Ngạo Thiên cười lắc lắc đầu, tròng mắt đen sáng chói nhìn Tô Nhược Mộng nói.

Mệt mỏi? Làm sao cảm giác mệt mỏi đây? Thấy được bọn họ, tất cả mệt mỏi cũng sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ có tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Kể từ khi có Tô Nhược Mộng, có bọn họ, hắn mới chân chính có một gia đình hoàn chỉnh.

Tô Nhược Mộng đau lòng nhìn vành mắt đen của hắn, giận trách: "Làm sao sẽ không mệt? Nhìn vành mắt đen của chàng xem. Những ngày này, chàng đều không có một đêm nghỉ ngơi tốt, mau buông bọn nhỏ xuống, ta để người chuẩn bị chút điểm tâm đưa tới, mọi người chúng ta rất lâu không ngồi chung một chỗ tâm sự rồi."

Dứt lời, đã thấy chờ tại mấy cung nữ làm bạn bên cạnh Tô Nhược Mộng rời đi, cơ trí đi xuống chuẩn bị điểm tâm và nước trà.

Bảo Bảo và Bối Bối nghe lời của mẹ, thật nhanh liếc vành mắt đen của cha một cái, song song buông tay vòng ở trên cổ ra, bọn họ nhào vào trong cánh tay Tô Nhược Mộng.

"Phụ thân, Bối Bối đói bụng, Bối Bối muốn thử một chút tư vị điểm tâm nơi này."

"Phụ thân, Bảo Bảo cũng đói bụng. Chúng ta có thể ngồi xuống ăn chung điểm tâm không? Mỗ mỗ cũng mệt mỏi, chúng ta trước hết nghỉ ngơi một chút đi."

Hai tiểu bảo bối quỷ linh tinh, không muốn mẫu thân khó chịu, không hẹn mà cùng ôm trách nhiệm tới trên người mình. Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy cha mẹ rồi, về sau, có rất nhiều cơ hội có thể chứng minh mình với cha mẹ, bọn họ tạm thời không vội.

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên vui mừng cười cười, chuyển mắt nhìn về phía Tô thị, thấy trên mặt nàng có không ẩn giấu bị vẻ mặt mệt mỏi, vội vàng đi lên trước, đưa tay đỡ cánh tay của nàng, cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân một đường cực khổ, đi, để Ngạo Thiên đỡ người đi trong đình ngồi một chút."

"Được, được, được! Ngạo Thiên con bây giờ đã là nhất quốc chi quân, lễ nghi quân thần không thể bỏ." Tô thị gật đầu một cái, vội vàng vừa nói   mấy cái tốt. Nàng khẽ liếc mắt một cái nhìn tay Lôi Ngạo Thiên vịn ở trên cánh tay của nàng, đột nhiên lời nói xoay chuyển, vẻ mặt cung kính lễ nghi tiêu chuẩn hành lễ với Lôi Ngạo Thiên: "Dân phụ tham kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Lôi Ngạo Thiên hơi run sợ, khẽ nhíu mày, ngay sau đó đỡ Tô thị lên, nói: "Nhạc mẫu đại nhân xin đứng lên!"

Đây chính là chỗ xấu khi làm hoàng xưng đế, người một nhà đang tốt lành gặp mặt còn phải cố tình làm lễ nghi này lễ nghi nọ, thật lòng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Xem ra, hắn còn phải nhanh chóng cấp phong hào cho bọn họ, đỡ phải hành lễ, quỳ lạy.

Chúng nữ thấy Tô thị hành lễ với Lôi Ngạo Thiên, rối rít học tư thế của Tô thị, dáng vẻ mười phần thi lễ: "Dân phụ ( dân nữ) tham kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Lại nói tiếp: "Dân phụ ( dân nữ) tham kiến hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Lông mày nhíu chặt, Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên liếc nhau một cái, trong mắt chảy qua chút bất đắc dĩ và khó chịu, hai người ăn ý nhìn các nàng làm một thủ thế mời đứng lên, nói: "Mọi người hãy bình thân. Chúng ta là người thân, về sau trừ trường hợp chính thức ra, những thứ lễ mất công này miễn đi. Trước kia như thế nào, sau này vẫn như thế đó, hiểu chưa?"

"Dạ! Tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương." Chúng nữ đồng thanh lên tiếng.

"Đi thôi, mọi người đều ngồi xuống tới tán gẫu." Tô Nhược Mộng đứng ở bên cạnh Tô thị cùng Lôi Ngạo Thiên một người một bên đỡ Tô thị, mà Bảo Bảo và Bối Bối đã sớm tay nắm tay nhảy nhảy nhót nhót chạy vào trong lương đình.

Mọi người vây quanh bàn ngọc thạch ngồi xuống, mới vừa trò chuyện mấy câu, đã thấy một vị tiểu thái giám thần sắc lo lắng vội vã đi tới bên lương đình.

"Khởi bẩm hoàng thượng, biên thành, Tuyết Thành truyền đến cấp báo."

Nghe vậy, mày rậm nhíu lại thật cao, Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt ly trà cầm trong tay lên bàn ngọc, trên mặt đã không có nôn nóng mới vừa rồi, nhìn về phía tiểu thái giám nhàn nhạt hỏi: "Trình lên."

"Tuân chỉ!" Tiểu thái giám cao giọng lên tiếng, ngay sau đó khom người,  nâng thư thật cao lên trên đầu đi tới trước mặt Lôi Ngạo Thiên.

Lôi Ngạo Thiên mở giấy viết thư, tròng mắt tinh tế nhìn nội dung phong thư, mày rậm lần nữa nhíu lại, trong mắt chảy qua một tia ánh sáng lãnh khốc. Hồi lâu, hắn đặt giấy viết thư trong tay lên bàn, ngước mắt nhìn về phía tiểu thái giám chờ bên cạnh, phân phó: "Phái người đi mời Lý Cảm đại tướng quân vào cung."

"Nô tài tuân chỉ!" Tiểu thái giám vội vàng lên tiếng, vội vàng xoay người rời đi.

Tô Nhược Mộng cầm giấy viết thư trên bàn lên, thật nhanh nhìn qua một lần, trong lòng giận dữ, trong mắt sáng hiện ra sát khí nhàn nhạt.

Ghê tởm Hiên Viên Quốc và Tuyết quốc, bọn họ chính là một đám cường đạo thừa dịp cháy nhà hôi, cặn bã không có chút nào khí tiết. Bọn họ mắt thấy Đông Lý triều tiêu diệt, Vĩnh Hưng Vương triều mới vừa thành lập, liền sinh lòng tặc đọc bí mật liên kết, một tấn công phương Tây, một tấn công phương Bắc, ý đồ nuốt vào Vĩnh Hưng Vương triều rối loạn chưa bình định.

Tô Nhược Mộng để thư xuống, thu hồi sát khí trong mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên cười cười, nói: "Hành vi này của bọn họ chính là cường đạo, nói rõ muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, chúng ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ như ý. Biên thành bên kia Lý Cảm đại nhân tương đối quen thuộc, Tuyết quốc bên kia khí hậu kém nơi này một trời một vực, quân đội đặc chủng của chúng ta cũng nên lấy ra thử một chút uy lực."

Khổ tâm huấn luyện ra vũ khí bí mật, hiện tại cũng là thời điểm để người đời mở rộng tầm mắt.

Là con la hay con ngựa, lấy ra trượt một dãy mới biết.

Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, phụ họa nói: "Ta đang có ý đó." Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tô thị trên mặt áy náy: "Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế còn có việc phải đi xử lý, xin phép đi trước. Các ngươi cũng đã lâu không gặp, mọi người tận tình tâm sự, tụ họp đi."

"Đi đi! Quốc gia đại sự quan trọng hơn, vạn sự khởi đầu nan. Hôm nay trên vai con trọng trách rất nặng, phải chú ý tốt thân thể mình hơn, thân thể mới là gốc rễ tất cả." Tô thị đứng lên, trong mắt mang theo nồng nặc quan tâm, nhẹ giọng giao phó.

"Được!" Lôi Ngạo Thiên gật đầu nhận lời, đưa tay vuốt vuốt tóc mềm mại của Bảo Bảo và Bối Bối, cười hỏi: "Bảo Bảo, Bối Bối, phụ thân nhờ các con giúp ta làm một chuyện?"

"Phụ thân mời nói, chúng ta nhất định cố gắng hoàn thành, nhất định sẽ không để phụ thân thất vọng." Bảo Bảo và Bối Bối gật đầu thật mạnh, con mắt chăm chú nhìn Lôi Ngạo Thiên, trong mắt tràn đầy luyến tiếc, thấy vậy lòng Lôi Ngạo Thiên như bị nhéo một cái.

"Phụ thân mấy ngày nay quá bận rộn, có thể nhờ các ngươi thay ta nương tử của ta hay không?" Dứt lời, tròng mắt đen Lôi Ngạo Thiên mỉm cười nhìn về phía Tô Nhược Mộng, trong mắt thâm tình và áy náy không tiếng động biểu lộ.

"Nương tử của người?" Hai tiểu bảo bối đồng thanh đồng điệu hỏi ngược lại, ngẩng đầu lên nháy mắt nhìn về phía Tô Nhược Mộng, sau khi bọn hắn thấy trên mặt mẹ mình hiện lên ra một chút đỏ ửng, song song che miệng khanh khách nở nụ cười, chế nhạo: "Nha...... Chúng ta biết. Phụ thân cứ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ bồi nương tử của người thật tốt. Bảo đảm để cho nàng thật vui vẻ, không chỉ có như thế, chúng ta còn có thể thay phụ thân chiêu đãi mỗ mỗ và các a di thật tốt."

Mọi người nghe hai tiểu tử này cố ý kéo dài chữ ' nương tử của người ', đều không nhịn được nở nụ cười.

Lôi Ngạo Thiên chớp chớp mắt nhìn Tô Nhược Mộng, ngoái đầu nhìn lại về phía hai tiểu bảo bối tiểu quỷ, làm một dấu tay cố gắng lên, cười nói: "Được! Phụ thân tin tưởng các con nhất định có thể nhiệm vụ hoàn thành, cố gắng lên!"

"Phụ thân cố gắng lên! Phụ thân tuyệt nhất!" Hai tiểu tử kia cũng trả lại cho Lôi Ngạo Thiên một dấu tay cố gắng lên, mặt tươi cười nói.

Sau khi đưa mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên rời đi, Tô thị lại ngồi xuống, đưa tay đặt lên mu bàn tay Tô Nhược Mộng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói: "Mộng nhi, con có lời muốn nói với mẫu thân?" Nàng biết, Tô Nhược Mộng nhất định có chuyện gạt nàng, hơn nữa nhất định không phải là chuyện tốt.

Hơi run sợ giật mình, Tô Nhược Mộng ôn thuận gật đầu một cái, quét nhìn mọi người một cái, trở tay cầm chặt tay Tô thị, nói: "Mẹ, Đông Lý Phong và Nam Cung Nhược Lâm đều chết."

"Chết?" Tô thị mở to cặp mắt, mấp máy đôi môi trầm thấp hỏi ngược lại.

"Mẹ, chuyện này nói rất dài dòng, nhưng mà, người tin tưởng Mộng nhi và Ngạo Thiên sao?" Tô Nhược Mộng tính nói đơn giản chỉ ra trọng điểm, nàng không sợ ai nói nàng vô tình vô nghĩa, hoặc là không để ý máu mủ thân tình, bởi vì, nàng xử trí chỉ có chính nàng rõ ràng nhất.

Chuyện của Đông Lý Phong và Nam Cung Nhược Lâm, rất chỉ có thể trách bọn họ mình. Một người nếu như bản thân cũng không lưu lại cho mình đường lui, như vậy lại có ai có thể trải con đường phía trước cho bọn hắn?

Tô thị nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, nặng nề gật đầu.

Nàng đương nhiên tin khuê nữ của mình, cho dù trên thế giới này mọi người không tin nàng, mình cũng nhất định sẽ đứng ở bên nàng. Nàng không phải là không hiểu, Đông Lý Phong làm đủ loại chuyện xấu, nàng cũng không phải là không hiểu, kết quả của Đông Lý Phong chính là bản thân hắn đào. Nhưng mà, nàng vẫn đau lòng Nam Cung Cẩn trong thời gian ngắn ngủi, đầu tiên là phu mất, cuối cùng là cái chết của nhi tử.

Nàng vốn muốn thay Đông Lý Phong cầu xin tha, để Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên thả hắn một con đường sống, dù là cả đời giam lỏng hắn cũng được. Chỉ là, không ngờ đôi tiểu phu thê bọn họ đây cứ đi như vậy. Tô Nhược Mộng mặc dù không nói ra nguyên nhân chân chính, nhưng mà, Tô thị tin tưởng cái này nhất định không phải là Mộng Nhi ra tay.

Nữ nhi của nàng, chính nàng rõ nhất.

Mộng Nhi và Lôi Ngạo Thiên đều không phải là người khát máu, trừ phi người kia tội đáng chết vạn lần. Nếu như bọn họ muốn giết Đông Lý Phonǵ, năm năm trước, cũng sẽ không thả hắn một con đường sống. Người không quý trọng cơ hội, không bỏ được vinh hoa phú quý là Đông Lý Phonǵ, cho nên, chân chính đưa hắn lên tuyệt lộ luôn luôn là chính hắn.

"Mẹ, Đông Lý Phong đã chết rồi sao?" Bảo Bảo nghe lời của người lớn, đại khái đã đoán được kết cục của Đông Lý Phong.

"Bảo Bảo, người chết duyên hết, duyên hết ân oán tiêu tan. Chúng ta là người còn sống, phải có khí độ cười một tiếng gạt bỏ ân oán với người chết. Mẫu thân nói như vậy, con nghe được không?"

"Ta hiểu! Mẹ, ta bảo đảm, về sau sẽ không bao giờ nữa nói Đông Lý Phong là người chim nữa." Bảo Bảo vẻ mặt thành thật gật đầu, âm thầm ở trong lòng bổ sung một câu nói: ta lại sẽ không gọi Đông Lý Phong là người chim, bởi vì, hắn bây giờ đã là người chết.

"Ai......" Bối Bối thở thật dài một cái, nhìn người lớn cùng nhau quăng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng, giọng nói có chút đáng tiếc nói: "Đều nói gieo họa lưu ngàn năm, vì thế, ta còn muốn trăm ngàn kế để hắn nhớ không thể đắc tội đến chỗ mấu chốt của nữ nhi Tô gia, hiện tại tất cả đều không cần dùng. Thật sự là đáng tiếc, ai......"

Bảo Bảo đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Bối Bối, lắc lắc đầu nhỏ cùng than thở một mạch, nhìn Bối Bối dụng tâm an ủi nàng, nói: "Ai...... Tỷ tỷ, cái này không trách hắn. Hắn chỉ là hơi nôn nóng, nhát gan một chút. Mẫu thân nói rồi, người chết hơi lớn. Chúng ta cũng đừng chấp nhặt với hắn, ngày mai, chúng ta để các hộ pháp thúc thúc xin mấy đạo sĩ, giúp hắn làm một chút pháp."

Trẻ con dễ dạy!

Chúng nữ vui mừng nhìn Bảo Bảo, liên tiếp gật đầu, thầm nói lời nói của Tô Nhược Mộng đối với Bảo Bảo và Bối Bối, quả thật là có sức ảnh hưởng nhất. Nhưng ngay khi họ còn chìm trong cảm xúc vui mừng, đối thoại kế tiếp của Bảo Bảo và Bối Bối, làm cho các nàng trợn mắt hốc mồm, không khỏi thầm khen Đông Lý Phong có khả năng dự đoán siêu cường.

"Hắn người xấu xa như vậy, ngươi lại còn muốn phụ thân hao tài siêu độ cho hắn? Ngươi thật đúng là một tên phá của." Bối Bối siêu độ nhìn Bảo Bảo một cái, hoàn toàn là không đồng ý đề nghị của hắn.

Bọn họ mặc dù không ít tiền, nhưng cũng không nên tiêu hao như thế? Bảo Bảo thật sự là quá phá của, nàng thân là tỷ tỷ nhất định phải xóa đi cái ý niệm không nên có này của hắn.

Thiện lương không sai, nhưng dùng sai chỗ, thiện lương trở thành ngu xuẩn.

Bảo Bảo không thèm để ý cong khóe môi lên, tròng mắt đen như mực lóe ra lũ ánh sáng, không lưu tâm nói: "Tỷ tỷ chớ nên tức giận, Bảo Bảo chỉ là đang nghĩ, hắn đời này làm người cũng đã thất bại như vậy rồi, đời sau vẫn không nên làm người thì tốt hơn. Nhưng lại sợ ông trời không tốt, cho nên, hãy để cho nhóm đạo sĩ giúp chúng ta  chuyện nhỏ."

Bối Bối nghe vậy, nhất thời vui mừng nhướng mày, vội vàng phụ họa nói: "Bảo Bảo cũng thông minh, cái biện pháp này tốt. Chỉ là, mẫu thân đã nói, làm người không thể chuyện gì cũng gọi cha, cho nên loại chuyện nhỏ này hai tỷ muội chúng ta tự động giải quyết là được rồi, chúng ta sẽ dùng tiền để dành của mình mời đạo sĩ. Như vậy có lẽ tương đối có thành ý, có đúng hay không?"

"Được, được, được! Cứ làm như thế."

"Một lời đã định!"

"Quyết không đổi ý!"

Hai tiểu tử kia như không có người bên cạnh hưng phấn nói chuyện với nhau, đợi sau khi bọn hắn kết thúc nói chuyện, bọn họ lại theo quyết định mới vừa tỏa ra thu thập tiền riêngkhắp nơi. Nhìn mọi người là ánh mắt cướp đoạt, nhìn muốn làm nhanh.

Chỉ thấy Bảo Bảo bò đến trên ghế ngọc ngồi xuống, cởi giày của mình ra, từ chỗ gót giày nhẹ nhàng kéo ra một đường, nhất thời, giày trên người của hắn liền lộ ra một lỗ nhỏ. Hắn thận trọng từ trong miệng lỗ rút ra một hộp vuông  nhỏ bị cong bốn phía, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.

Hắn nhẹ nhàng mở vuông nhỏ ra, đặt ở trên bàn ngọc, dùng sức vê đều dấu vết bị dỡ rất sâu, cười đến mặt sáng chói nhìn Bối Bối còn phải móc bạc vụn khắp nơi toàn thân, dương dương hả hê nói: "Tỷ tỷ, ngươi đừng lăn qua lăn lại nưac, chỗ này của ta có một ngân phiếu năm trăm lượng, hẳn đủ mời mấy đạo sĩ. Những bạc vụn kia của ngươi hay là lưu giữ làm đồ cưới tương lai đi, nếu không phải là giữ lại bình thường mua mấy thứ linh tinh cũng được."

"Đừng! Chị em ruột tính toán rõ ràng, chúng ta nếu nói muốn lấy tiền mời đạo sĩ, vậy thì nhất định phải chia đều." Bối Bối khoanh hai tay, mãnh liệt biểu đạt ý của mình.

"Vậy được, tiền này ta trước giúp ngươi ứng trước, đợi xong việc rồi, chúng ta tính toán lại." Bảo Bảo vừa nói, vừa đẩy bạc vụn Bối Bối móc ra lần nữa về trước mặt nàng.

Bối Bối cũng sẽ không kiên trì, trầm ngâm một lát, lấy thương lượng giọng điệu, nói: "Nếu không như vậy? Tiền này theo ngươi mới vừa nói làm, nếu như thiếu tiền, ta không đủ trả lại cho ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi theo từng kỳ, đến lúc đó ta lại tính cả một chút lợi tức cho ngươi."

"Tính lời tức? Đây cũng quá không nói tình nghĩa tỷ đệ, ngươi cho ta tiền vốn là được rồi." Bảo Bảo khoát tay áo.

Hắn cũng không phải là người hám lợi, tại sao có thể lừa gạt cả tiền thân tỷ tỷ của mình chứ? Như vậy cũng quá không có cách gì có thể nói nổi.

"Không được! Con người của ta là xem trọng nguyên tắc, tình nghĩa là tình nghĩa, tiền tài là tiền tài, không thể nói nhập làm một." Bối Bối làm tỷ tỷ, kiên quyết không chịu đứng sau lưng thân đệ, nàng là muốn nâng hiệu quả dẫn đầu, làm sao có thể không rõ ràng như vậy?

Mọi người sững sờ nhìn hai tỷ muội bọn họ ngươi một câu ta một lời nói chuyện với nhau, trong lòng lật ra tầng tầng bọt sóng. Trước mắt hai tên tiểu gia hỏa này thật còn chưa đầy năm tuổi sao? Nhưng mà, lời từ trong miệng bọn hắn nói ra, cũng quá mức lão khí hoành thu (ra vẻ người lớn)? Tưởng như là hai người trong thương trường đang nói chuyện làm ăn.

"Khụ khụ......" Tô Nhược Mộng nghe không nổi nữa, ho nhẹ mấy tiếng, nhìn này hai tiểu bảo bối ăn ý nhìn qua nàng, nhẹ giọng hỏi: "Bảo Bảo, Bối Bối, một bộ lời nói này các ngươi học được từ nơi nào?"

"Tây thúc thúc." Hai tiểu tử kia miệng đồng thanh lên tiếng.

Nói đến những năm gần đây mỗi tháng Tây Đường chủ đều sẽ đến Tử Long Lĩnh, con ngươi hai tiểu tử kia trong đều toát ra nồng nặc vẻ sùng bái. Nhắc tới những người trên đời bọn họ sùng bái, Tây Đường chủ tuyệt đối ở trong năm vị.

Mỗi lần Tây Đường chủ đi tới Tử Long Lĩnh, bọn họ cũng sẽ quấn hắn nói một chút chuyện thương trường, con mắt nhiễm, lâu ngày, bọn họ cũng biết một chút thứ trên thương trường. Năm ngoái, bọn họ dùng tiền mừng tuổi  của mình tìm Tây Đường chủ thí ngưu đao, làm một khoản đầu tư. Không ngờ, bọn hắn khởi đầu tốt đẹp, món tiền đầu tiên rất nhanh có rồi.

Kết quả này khiến bọn họ từ đó càng thêm cảm thấy hứng thú với phương diện buôn bán, lâu ngày, cũng ngộ ra được một bộ thủ pháp của mình.

Edit: Thảo My

Giữa trán xẹt qua một tia kinh ngạc, Tô Nhược Mộng nhíu nhíu mày, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng Bảo Bảo và Bối Bối, ý vị sâu xa nói: "Các Bảo Bối, còn nhớ rõ mẫu thân đã nói với các con, thế gian vạn vật đều có quỹ đạo của nó, chúng ta không nên cưỡng cầu. Người cũng vậy, hắn đời sau là cái gì, phải xem tạo hóa của chính hắn, các con mời đạo sĩ làm phép, không chỉ tốn tiền, còn không được kết quả các con mong muốn."

"Có thật không?" Hai tiểu gia hỏa nghi hoặc nhìn mẫu thân, nhẹ giọng hỏi ngược lại.

"Thật, mẫu thân rất khẳng định. Gởi gắm hi vọng ở trên người người khác, đó là một chuyện thật sự không được. Các con phải học được trong lòng mình có sự cân nhắc, làm như thế nào thăng bằng sự việc quan trọng cần giải quyết trong giai đoạn trưởng thành của các con, cha mẹ có thể cho các con một ít gợi ý, lại không thể thay các con quyết định."

"Mẫu thân, chúng con biết rồi."

"Có thật không?"

"Ừ." Hai tiểu gia hỏa gật đầu như giã tỏi.

"Thật giỏi! Mẫu thân cũng biết, Bảo Bảo và Bối Bối là đứa bé thông minh nhất. Đến, hôn một cái trước." Tô Nhược Mộng cười ôm chầm bọn họ, hai tiểu gia hỏa cũng ăn ý mười phần chia ra cho nàng hôn một cái vang dội.

......

"Lý tướng quân, ngươi thấy thế nào về việc Hiên Viên triều và Tuyết quốc trực tiếp điều quân đến biên cảnh triều ta?" Lôi Ngạo Thiên ngồi ở chủ vị đại điện nghị thất, tròng mắt nhìn về phía Lý Cảm đứng ở góc phải phía dưới, giọng điệu ôn hòa hỏi.

Lý Cảm cả đời chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, kinh nghiệm ứng chiến của hắn tuyệt đối là không thể phủ định được.

Lý Cảm tiến lên một bước, đôi tay nắm quyền, cao giọng đáp: "Khởi bẩm hoàng thượng, Hiên Viên triều lòng muông dạ thú là chuyện mọi người đều biết, những năm này bọn họ vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói đất đai màu mỡ phì nhiêu của chúng ta, bây giờ thừa dịp loạn mà vào đúng là chuyện trong dự liệu. Khi mạt tướng rời biên thành, đã bày phòng tuyến, trước có đại quân chúng ta chống đỡ, bọn họ không thể nào đánh vào biên thành. Về phần Tuyết quốc, từ trước đến nay bọn họ luôn yên ổn sống chung với chúng ta, lần này nhất định là bị Hiên Viên triều xúi giục. Theo ý kiến của mạt tướng, nếu như lần này chúng ta không lập được uy danh của Vĩnh Hưng Vương triều, sợ rằng các quốc gia khác chung quanh cũng sẽ rục rịch."

Hiên Viên triều thuộc khu đất sa mạc lớn, nơi đó đất cằn cỗi, đất nước khó khăn, bọn họ đã sớm đỏ mắt tất cả Trung Nguyên. Những năm gần đây, luôn thỉnh thoảng quấy rầy biên thành, ý đồ chiếm lĩnh thành trì. Tuyết quốc ở phương bắc, nơi đó hàng năm có tuyết, trời đông giá rét, dân chúng phần lớn sống bằng nghề săn thú và thuộc da. Bọn họ không thích gây chuyện, nhưng mà thực lực lại không nhỏ, nhất là quân đội Tuyết Lang có sự phối hợp giữa người và sói, mười phần uy lực.

Lần này giao chiến với Tuyết quốc chỉ sợ quân đội đặc chủng của bọn họ cũng không dễ đánh thắng, dù sao địa thế và khí hậu nơi đó cũng không quá quen thuộc với người phương nam bọn họ.

Hai mắt híp lại, ánh mắt u tối, trong khoảng thời gian ngắn, Lôi Ngạo Thiên rơi vào trong trầm tư. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, âm thanh thùng thùng thanh thúy vang lên ở đại điện nghị sự yên tĩnh. Đại Hộ Pháp (Nguyễn Dịch) cùng Thẩm Thanh nghiêng đầu nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên.

"Khởi bẩm hoàng thượng, bọn thần xin chỉ mang binh nghênh chiến Tuyết quốc và Hiên Viên triều."

Lý Cảm thấy thế, cũng đi theo xin chỉ: "Khởi bẩm hoàng thượng, mạt tướng xin chỉ mang binh ứng chiến Hiên Viên quân, vùng biên thành mạt tướng quen thuộc, hơn nữa đã từng giao thủ với Hiên Viên quân mấy lần. Nếu như hoàng thượng tin tưởng vi thần, xin hạ chỉ để vi thần chiêu tập nhân mã, mang quân đến phương tây."

Lôi Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn ba người bọn họ, trong đầu thoáng qua đề nghị của Tô Nhược Mộng, ngay sau đó gật đầu một cái, chân mày nhíu chặt cũng theo đó dãn ra, nói: "Lý Cảm nghe chỉ."

"Có thần!"

"Vua và dân Hiên Viên dã tâm bừng bừng, nhiều lần quấy nhiễu con dân ta, trẫm lệnh ngươi mang 10 vạn đại quân tới biên thành, buộc Hiên Viên triều đầu hàng, giương quân uy triều ta."

"Thần tuân chỉ!"

Lôi Ngạo Thiên khẽ gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh, nói từng chữ: "Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh nghe chỉ."

"Có thần!" Trong mắt Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh song song chảy qua ti ti kích động, tiến lên một bước nắm quyền cúi mắt nghe chỉ.

"Trẫm phong Nguyễn Dịch làm Hộ Quốc Đại Tướng quân, Thẩm Thanh làm Chấn Quốc Đại Tướng Quân, lệnh hai người các ngươi mang mười vạn tinh binh tiến về phía Bắc, nhất định buộc Tuyết quốc phục, trả lại hòa bình cho triều ta."

Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh nhìn nhau, cùng hô lên: "Thần tuân chỉ!"

Lôi Ngạo Thiên khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn tấu chương chất cao trên bàn, nhìn bọn họ phất phất tay, nói: "Tất cả các ngươi đi xuống chuẩn bị đi. Ta chờ tin tức tốt của các ngươi, chờ một ngày các ngươi khải hoàn về triều, ta nhất định sẽ đón gió tẩy trần cho các ngươi."

"Tạ hoàng thượng, bọn thần nhất định không phụ trọng vọng của Ngô Hoàng." Nguyễn Dịch và Thẩm Thanh nghe Lôi Ngạo Thiên vẫn dùng xưng hô giống như trước đây, ngược lại không có nhiều ngoài ý muốn. Nhưng Lý Cảm lại không giống, hắn nhìn lên tân quân vương cao cao tại thượng trước mắt, uy phong bát diện, lại không có một tia tự cao tự đại, kích động đến hai mắt ướt át, râu hoa râm khẽ run.

Đây mới là quân vương đáng giá hắn thề chết theo, giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Ma Giáo có nhiều cao thủ hợp ở một chỗ như vậy? Tại sao bọn họ đều quyết một lòng theo Lôi Ngạo Thiên? Bởi vì, tất cả chỉ vì hắn là người đáng giá, hắn là người chịu thổ lộ tình cảm với thuộc hạ.

Vĩnh Hưng Vương triều có quân vương như vậy, thịnh vượng cường đại là tất nhiên.

Vậy mà, tất cả, hắn mỏi mắt mong chờ.

......

Ngày này trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, sau khi Đông Lý Phong cùng Nam Cung Nhược Lâm thêm Đông Lý Quyền, song song hạ táng ở trong lăng mộ hoàng tộc Đông Lý triều.

"Mộng nhi, Bảo Bảo và Bối Bối đều ngủ rồi sao?" Tô thị chỉ một thân một người đi tới tẩm cung của Tô Nhược Mộng, ghé đầu nhìn hai tiểu bảo bối trên giường một cái, nhẹ giọng hỏi.

"Mới vừa ngủ." Tô Nhược Mộng đứng lên, thấy giữa hai lông mày Tô thị mang theo nhàn nhạt u buồn, trong lòng biết bởi vì chuyện của Đông Lý Phong, nàng nhất định cảm thấy rất có lỗi với Nam Cung Cẩn. Nàng đưa tay cầm chặt tay Tô thị, dắt nàng đi tới trước bàn ngồi xuống, hỏi:"Mẹ, đã trễ thế này, mẹ còn chưa ngủ. Là có chuyện muốn nói với nữ nhi?"

Tô thị gật đầu một cái, lên tiếng: "Tâm tư mẹ từ trước đến giờ đều không thể gạt được Mộng nhi, mẹ không yên lòng Cẩn cô cô của con, con có thể bồi mẫu thân đi thăm nàng hay không?" Chuyện đi tới bước này, nàng thật không yên lòng Nam Cung Cẩn, trong trí nhớ nàng ấy có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ, tâm địa thiện lương, nhưng cũng là một người không dễ dàng bộc lộ yếu ớt của mình ra ngoài.

"Được! Con bồi mẫu thân đi." Tô Nhược Mộng nghiêng đầu nhìn về phía cửa bên ngoài tẩm cung, hô: "Lộ Nhi."

"Chủ tử." Dứt lời một cung nữ tướng mạo thanh tú từ bên ngoài tẩm cung đi vào, cung kính cúi chào Tô Nhược Mộng.

"Lộ Nhi, ngươi đi mời Chu thị vệ tới."

"Dạ, nô tỳ đi làm ngay."

Chỉ chốc lát sau, Chu Đại Minh một thân trang phục thị vệ đi tới bên ngoài tẩm cung, hường về phía bên trong tẩm cung cao giọng hô: "Thuộc hạ Chu Đại Minh tham kiến chủ tử."

"Đại Minh?" Tô thị nghe âm thanh quen thuộc, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng cười gật đầu một cái, "Mẹ, ngoài cửa là Đại Minh ca. Đi, chúng ta để Đại Minh ca cùng đi." Nói xong, Tô Nhược Mộng đưa tay kéo cánh tay Tô thị, hai mẹ con cười đi ra bên ngoài tẩm cung.

Trong sân Chu Đại Minh ngẩng đầu nhìn về phía người từ trong tẩm cung đi ra ngoài, khi hắn định nhãn nhận ra Tô thị, không nhịn được tiến lên vài bước, kích động khó che giấu hô: "Thẩm, đã lâu không gặp! Nhiều năm như vậy không gặp, thẩm càng trẻ tuổi, nếu như gặp nhau ở trên đường cái, sợ rằng Đại Minh thật sự không nhận ra thẩm rồi."

"Đại Minh thay đổi. Miệng trở nên ngọt, nói ra lời thật đúng là làm cho người ta vui vẻ. Người cũng cao lên, thật sự là nam tử hán rồi. Gia gia, nãi nãi, còn có cha mẹ ngươi đâu? Họ cũng ở Kinh Thành sao? Vẫn khỏe sao?" Tha hương gặp cố nhân, Tô thị cũng không nhịn được vui vẻ hỏi liên hoàn.

Nàng ở thôn Thanh Thủy gần mười tám năm, trừ bà vú, cũng chỉ có Chu gia là thật tâm đối tốt với các nàng. Nhắc tới bà vú, thật ra thì cũng không phải là bà vú của nàng, nàng ấy là bà vú của Nam Cung Cẩn, năm đó sau khi nàng bị Nam Cung Trọng Khiêm vứt bỏ, nàng đã theo bà vú cáo lão hồi hương đi tới thôn Thanh Thủy.

Một cái chính là mười tám năm, bà vú nghe lời nàng, cũng không đưa tin tức các nàng cho Nam Cung Cẩn, chân tâm thật ý như người thân chăm sóc mẹ con các nàng. Bà vú là ân nhân tái thế của hai mẹ con nàng, Chu gia lại là quý nhân của hai mẹ con các nàng.

Chu Đại Minh nghe Tô thị khích lệ, mặt ngăm đen không khỏi khẽ nóng lên, quẫn bách gãi đầu, ngây ngô cười nói: "Người nhà của ta đều tốt, bọn họ còn ở thôn Thanh Thủy." Nói xong, ánh sáng khóe mắt hắn liếc đến cung nữ đứng ở bên cạnh Tô Nhược Mộng, trong nháy mắt từ trong vui sướng khi gặp nhau tìm về tỉnh táo, tay chân luống cuống xoa xoa tay, nhìn Tô thị, mấp máy môi, lại nói không ra lời.

Hắn hưng phấn quá độ, lại quên mất thân phận bây giờ của Tô Nhược Mộng, mẫu bằng nữ quý, Tô thị tự nhiên cũng không còn là người thẩm hắn có thể gọi.

Nhưng mà, nên xưng hô cái gì đây? Lần này xem như, hắn thật sự không biết xưng hô như thế nào mới thích hợp nhất.

Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng của hắn, không nhịn được che miệng cười khẽ, cười nói: "Đại Minh ca, ngươi không cần cảm thấy gò bó. Nơi này không có người ngoài, chúng ta cứ xưng hô như trước kia là được rồi."

Tô thị nghe lời nói của Tô Nhược Mộng, giờ mới hiểu được, nguyên nhân vì sao vẻ mặt Chu Đại Minh trước sau biến hóa to lớn như vậy. Nàng cười tiến lên, đưa tay kéo tay Chu Đại Minh qua, mặt hiền lành cười nói: "Đại Minh, đây cũng là ngươi không đúng. Chúng ta tình như người thân, mặc kệ thay đổi thế nào, tình cảm giữa mọi người chúng ta cũng sẽ không thay đổi. Thẩm vẫn xem ngươi là đứa bé nhà mình, từ nhỏ đến lớn, Mộng nhi vẫn xem ngươi là đại ca ruột của mình. Hôm nay ngươi khách khí như vậy, thật là khiến chúng ta cảm thấy đau lòng."

"Không sai! Mộng nhi mặc kệ là làm thê tử của ai, làm mẹ của ai, hay có thân phận địa vị khác. Nhưng mà ở bên trong lòng của Mộng nhi, Đại Minh ca chính là ca ca, đây là sự thực vững chắc, cũng mặc kệ thế sự thay đổi thế nào cũng không sửa đổi được."

Tô Nhược Mộng tiếp lời nói của Tô thị, nghiêng đầu liếc mắt nhìn tẩm cung, lại nhìn Chu Đại Minh, nói: "Đại Minh ca, mẹ ta muốn đi Thành Vương phủ gặp một cố nhân, ngươi an bài người ở chỗ này bảo vệ Bảo Bảo và Bối Bối. Sau đó, ngươi đi cùng chúng ta ra cung."

Chu Đại Minh gật đầu một cái, lên tiếng: "Được! Ta sẽ đi an bài trước, lại tới đón ngươi và thẩm."

"Ừ."

Bóng đêm mông lung, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Thành vương phủ từ phồn hoa quý khí biến thành tiêu điều yên tĩnh. Chu Đại Minh từ trên xe ngựa nhảy xuống, đưa tay cuốn màn xe lên, nhìn về phía người ở bên trong, nói: "Thẩm, chủ tử, đến Thành vương phủ."

"Đại Minh ca, ta phải nói ngươi bao nhiêu lần? Lúc không có người ngoài, ngươi gọi ta là tiểu muội." Tô Nhược Mộng đỡ Tô thị, vừa chui ra xe ngựa, vừa nhíu mày nhìn về phía Chu Đại Minh, lại cường điệu.

"Mộng nhi nói không sai, Đại Minh ngươi lại như vậy, đây là lỗi của ngươi." Tô thị vội vàng không giúp.

Chu Đại Minh cẩn thận đỡ Tô thị xuống xe ngựa, trầm ngâm một lát, gãi đầu gật đầu một cái, lên tiếng: "Thẩm, tiểu muội, ta nhớ kỹ rồi."

"Đây mới đúng. Đi thôi."

Tô Nhược Mộng ngẩng đầu liếc nhìn biển treo trên cao cửa lớn, còn có lụa trắng và đèn lồng trắng có chút thê lương ở trong màn đêm, khẽ thở dài một hơi, đỡ Tô thị cùng Chu Đại Minh phía sau, đi về phía cửa lớn đóng chặt.

Chu Đại Minh đưa tay vỗ vỗ cửa, nhưng không ngờ cửa chính tự mở ra, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, cau mày nhìn về phía Tô Nhược Mộng, không tiếng động xin chỉ thị của nàng.

Tô Nhược Mộng bước vào viện trong vương phủ, nhìn đèn lồng trắng di động theo gió, lá rụng đầy sân, đại sảnh lộn xộn... Gió đêm thổi qua, cửa sổ phát ra âm thanh kẹt kẹt, âm thanh này vọng về trong vương phủ yên tĩnh, giống như thân ở trong nhà ma không người, làm cho người ta không khỏi rợn cả tóc gáy, sống lưng hơi lạnh.

Cây đổ bầy khỉ tan, tường sập chúng nhân đẩy. Đại khái chính là nói loại tình cảnh này.

"Thẩm, người cẩn thận một chút. Ta mang bọn ngươi đi nơi ở của Cẩn Thái Quý Phi." Chu Đại Minh quan sát viện trong vương phủ một cái, nhẹ giọng nhắc nhở, đi ở phía trước dẫn họ đi tới hậu viện.

Cong, cong, cong......

Trong bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến âm thanh gõ mõ đứt quãng, Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn cửa viện phía xa, trong lòng biết nơi đó chính là nơi ở của Nam Cung Cẩn. Nghe âm thanh tiếng mõ này làm cho lòng người bình thản, Tô Nhược Mộng có loại cảm giác nói không nên lời.

Càng ngày càng đến gần nơi tiếng mõ phát ra, thân thể Tô thị cũng không nhịn cứng ngắc, tay gắt gao nắm Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng đỡ Tô thị đứng ở bên ngoài đại sảnh, nhìn trong đại sảnh đèn đuốc sáng rực đặt tượng Quan Thế Âm Bồ Tát trông rất sống động, khói trong lò hương lượn lờ bay lên, trong không khí còn phiêu đãng mang theo mùi thơm. Không ngờ Nam Cung Cẩn như thế, ngồi xếp bằng ở trên nệm êm, một tay di động Phật châu, một tay gõ nhẹ mõ, đôi môi không ngừng mấp máy.

Giờ phút này, bộ dáng của nàng giống một tiên tử không dính khói bụi trần gian, mặc dù đã người đã trung niên, nhưng mà, bởi vì vẫn sống trong an nhàn sung sướng, da của nàng vẫn mịn màng như thiếu nữ, nếu như không phải trên mặt nàng lộ vẻ tiều tụy, họ thật đúng lầm tưởng đây là một tiên tử.

"Cẩn muội muội." Tô thị khẽ gọi một tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống, như trân châu cắt đứt từng giọt rơi xuống.

Cong...... Âm thanh gõ mõ chợt dừng lại, Nam Cung Cẩn mở mắt, quay đầu vội vàng nhìn về ngoài cửa. Khi nàng thấy rõ người hai mắt đẫm lệ ngoài cửa, nước mắt cũng không nhịn chảy xuống, vài lần há mồm, vài lần nghẹn ngào, tất cả lời đều mắc kẹt ở trong cổ họng.

Nàng đứng lên, sải bước đón lấy Tô thị đi tới phía nàng, giang hai cánh tay, hai khuê mật cửu biệt trọng phùng ôm nhau khóc.

Họ vẫn ôm, khóc suốt. Tô Nhược Mộng không nói không rằng quấy rầy họ, lẳng lặng cùng Chu Đại Minh đứng ở một bên, hốc mắt ửng hồng nhìn họ. Qua hồi lâu, Tô thị và Nam Cung Cẩn từ từ bình tĩnh lại, sau khi ổn định cảm xúc, hai người tay nắm tay đi về phía thiên sảnh.

"Mộng nhi bái kiến cô cô." Tô Nhược Mộng đi tới trước mặt Nam Cung Cẩn, khéo léo hành lễ với nàng.

Nam Cung Cẩn nhìn Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Không được, Mộng nhi bây giờ là nhất quốc chi mẫu địa vị cao quý, há nói đến để ngươi hành lễ với người."

"Cẩn cô cô, Mộng nhi vĩnh viễn là tiểu bối của người." Tô Nhược Mộng thật sâu nhìn Nam Cung Cẩn, sau khi thấy đáy mắt nàng ấy không có toát ra hận ý đối với nàng, trong lòng càng thêm có một loại tình cảm không khỏi nảy sinh, có loại vị chát không nói được.

"Mộng nhi nói không sai!" Tô thị cầm chặt tay Nam Cung Cẩn, trong con ngươi có vẻ phức tạp.

Nam Cung Cẩn như là nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tô thị, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, thấp giọng nói: "Chuyện kia không trách được ngươi, cũng không trách Mộng nhi được, nói cho cùng có kết cục như vậy đều là trong định số. Phong nhi từ nhỏ tâm cao khí ngạo, làm xuống không ít chuyện sai lầm, cũng không nguyện quay đầu lại, cũng không nghe khuyên can, mắc thêm lỗi lầm nữa."

"Cẩn muội muội, ta......"

"Cẩn cô cô, ta......"

Nam Cung Cẩn khoát tay áo, cắt đứt lời của các nàng, nói: "Các ngươi đừng nói nữa, ta hiểu rõ, các ngươi muốn nói điều gì. Nhưng mà, các ngươi bây giờ nghe ta nói." Nàng nhìn Tô thị và Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói tiếp: "Mộng nhi, năm năm trước, ngươi cho hắn cơ hội sửa đổi, nhưng mà, hắn không biết quý trọng, ngược lại tệ hại hơn. Những chuyện này, cô cô đều nhìn ở trong mắt, cũng hiểu khổ tâm năm đó của ngươi. Chuyện này không trách ngươi, muốn trách cũng chỉ có thể trách cô cô không làm tốt trách nhiệm làm mẹ."

"Cẩn cô cô, không phải như vậy, ta......"

"Mộng nhi, ngươi đừng nói nữa. Hắn cố chấp đi lên con đường này, nên sớm làm chuẩn bị xấu nhất. Ngươi an tâm với cuộc sống của ngươi, chớ suy nghĩ quá nhiều. Con không dạy dỗ, lỗi của cha. Trong năm tháng còn dư của cô cô, cô cô chỉ muốn làm bạn với thanh đăng, chép kinh niệm Phật cho hắn, độ vong linh hắn, hi vọng đời sau hắn có thể mang theo một khỏa tâm trong sạch đầu thai, làm người một lần nữa."

Nam Cung Cẩn lần nữa cắt đứt lời nói của Tô Nhược Mộng, đồng thời, cũng họ nói ra dự định tương lai của nàng.

"Cẩn muội muội, ngươi không nghĩ lại? Nếu không, tỷ muội chúng ta chọn nơi thanh tĩnh, làm bạn vượt qua tuổi già, như thế nào?" Tô thị đối với lý lẽ rõ ràng này của Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn cố làm ra vẻ kiên cường, vẫn còn có rất nhiều không yên lòng và luyến tiếc.

Trước lần chủ động gặp nhau này, nàng thật sự ôm tâm tư khuyên Nam Cung Cẩn cùng với nàng quy ẩn điền viên, chỉ là, nàng thật không ngờ, Nam Cung Cẩn một lòng hướng Phật.

"Uyển Tâm tỷ tỷ, tâm ý của ngươi ta đều hiểu, ta chỉ có thể cô phụ ý tốt của tỷ." Nam Cung Cẩn tâm ý đã quyết, ngước mắt khẽ nhìn lướt qua nơi nàng không tính là ở lâu, trong mắt thoáng qua chút không muốn. Chỗ này có bóng dáng của Đông Lý Phong, nơi này cũng lần nữa xé vết thương trong lòng nàng.

Nàng phải rời khỏi nơi này, nàng muốn đi một nơi có núi có sông có Phật có tiếng chuông, chân chính tĩnh tâm lại.

"Cẩn cô cô, Mộng nhi biết trên núi Phi Hà bên ngoài kinh thành có một Tĩnh Tâm Am, nếu như cô cô khăng khăng hướng phật, nên để Mộng nhi tận tẫn hiếu tâm, tùy ý đưa cô cô lên Tĩnh Tâm Am đi." Tô Nhược Mộng biết, quyết định này của Nam Cung Cẩn không phải nhất thời xúc động, mà là đã sớm nghĩ qua.

Lại nhìn vương phủ giống như phế tích, nàng cũng cảm thấy rời khỏi nơi này, đối với Nam Cung Cẩn chỉ có lợi.

"Được! Lần này, cô cô nghe Mộng nhi an bài."

"Vậy ta cũng đưa tiễn Cẩn muội muội, làm quen đường đi, lần tới ta sẽ đi tìm muội muội xin ly trà thơm uống." Tô thị tuy là không muốn, nhưng nghĩ lại, nơi đó có lẽ mới là nơi thích hợp nhất để Nam Cung Cẩn tĩnh tu.

"Được!" Nam Cung Cẩn gật đầu một cái, ánh mắt vụt sáng vụt sáng, trong mắt thần sắc phức tạp.

Trái ngược với Nam Cung Cẩn hiểu chuyện, thái độ Nam Cung phu nhân lại là cực kỳ phẫn nộ, mắng liên thiên.

"Hu hu hu...... Lâm nhi đáng thương của ta, làm sao con nhẫn tâm bỏ lại mẫu thân như vậy? Con không phải làm người thân đau đớn, làm kẻ thù sung sướng sao? Trời đánh Tô Nhược Mộng, ngươi nhất định sẽ không có kết quả tốt, cái nữ nhân xấu lòng dạ hiểm độc, ta nguyền rủa ngươi một đời một kiếp......"

Gian phòng của Nam Cung phu nhân không ngừng truyền ra tiếng chửi rủa cùng tiếng khóc khóc thút thít, thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh người bên cạnh khuyên lơn.

Edit: Thảo My

"Mẹ, người đừng khóc nữa, khóc nhiều không tốt cho đôi mắt." Tiểu nữ nhi Nam Cung gia ( Nam Cung Nhược Lan), vừa rút ra khăn tay lau nước mắt cho Nam Cung phu nhân, vừa nhẹ giọng khuyên lơn nàng. Từ sau khi tin Nam Cung Nhược Lâm qua đời truyền vào tai nàng, nàng không ngủ không nghỉ khóc lóc, mắng, hiện tại thanh âm cũng đã khàn khàn, người cũng đã nhập thổ vi an, nàng vẫn không dừng.

Tâm tình Nam Cung Trọng Khiêm vốn không tốt mỗi ngày nghe tiếng khóc và tiếng chửi rủa của nàng, cả ý định tiến cửa phòng cũng không có. Mấy ngày nay, hắn ngày ngày ngủ ở thư phòng, không biết đang bận cái gì? Ngay cả Nam Cung Tử Thanh cũng đã tới mấy lần, an ủi hỏi thăm Nam Cung phu nhân liền rời đi.

Đối diện với sự lạnh nhạt của phụ tử Nam Cung, Nam Cung phu nhân càng mắng đến mức đặc biệt hăng say, hận ý trong lòng giống như núi lửa nhỏ phun trào, tùy ý thiêu đốt tất cả thứ chung quanh nàng.

"Ngươi cái người không có lương tâm, đại tỷ ngươi bình thường đối đãi với ngươi không tệ, làm sao ngươi không thương tâm? Mắt? Ta hiện tại không chỉ phải chịu khổ sở người đầu bạc tiễn người đầu xanh, còn phải chịu lạnh nhạt của cha ngươi, kẻ thù thì vẫn sống. Ngươi nói, ta còn muốn đôi mắt của ta làm gì? Ta dứt khoát khóc mù mắt, đến mắt không nhìn được mới có thể sạch sẽ một chút."

Nam Cung phu nhân run rẩy, tức giận đi về phía trên cánh tay Nam Cung Nhược Lan bấm một cái, cho đến nghe được tiếng rút khí của tiểu nữ nhi, nàng mới buông lỏng tay ra.

Đối mặt với hành vi bạo lực của nàng, Nam Cung Nhược Lan cũng không so đo, tạm thời tâm tình của nàng không tốt, tìm chỗ phát tiết.

Nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ cánh tay bị bấm, nhìn Nam Cung phu nhân, nhẹ giọng giải thích: "Mẹ, ta không phải không đau lòng. Nhưng mà, chuyện đã như vậy, chúng ta đau lòng nữa đại tỷ cũng không trở lại. Người chết như vậy, nhưng cuộc sống chúng ta vẫn phải tiếp tục, cũng không thể luôn như vậy? Đại tỷ trên trời có linh thiêng, nếu như nhìn mẫu thân thương tâm như vậy, nàng cũng không an tâm."

Nghe lời nói của tiểu nữ nhi, Nam Cung phu nhân đột nhiên như hồ thể dội nước vào đầu, nàng dùng sức nắm tay Nam Cung Nhược Lan, nhìn chằm chằm nàng, trong mắt lóe ra nhiều bó ánh sáng không rõ.

Đúng vậy, Nhược Lan nói rất đúng, nếu như nàng để mặc cho kẻ thù sung sướng, như vậy Nhược Lâm trên trời có linh thiêng cũng sẽ không an tâm. Nàng không thể, không thể lại trốn ở trong phòng khóc lóc, nàng phải nghĩ biện pháp tìm Tô Nhược Mộng báo thù, nàng nhất định phải làm cho Tô Nhược Mộng khổ sở cả đời.

Nhưng mà, bây giờ Tô Nhược Mộng đã là hoàng hậu nương nương địa vị cao quý, mặc dù còn chưa chính thức sắc phong, nhưng đây chắc chắn là sự thực. Nàng phải làm như thế nào mới có thể trả thù Tô Nhược Mộng đây? Nam Cung phu nhân nhìn tiểu nữ nhi trổ mã động lòng người trước mắt, trong lòng khẽ động, suy nghĩ ra kế.

"Lan Nhi, vì báo thù cho đại tỷ ngươi, ngươi có bằng lòng dùng một phần khả năng của mình hay không?"

Nam Cung Nhược Lan nhìn mặt Nam Cung phu nhân đột nhiên trở nên dịu dàng, không khỏi ngẩn ra, mặc dù lòng sinh nghi ngờ, nhưng cũng không muốn tổn thương lòng của nàng, liền hỏi: "Mẹ, người có lời gì cứ nói, nhưng phàm Nhược Lan làm được, Nhược Lan sẽ không cự tuyệt."

"Được, được, được! Lan Nhi thật là nữ nhi ngoan của mẹ, tiểu muội tốt của đại tỷ ngươi." Nghe vậy, Nam Cung phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng nói: "Mẹ tìm biện pháp đưa cho ngươi vào cung, ngươi bất kể dùng biện pháp gì, nhất định phải lấy được trái tim Lôi Ngạo Thiên. Mẹ nghĩ, người nữ nhân quan tâm nhất chính là phu quân mình, nếu như Lôi Ngạo Thiên thay lòng, Tô Nhược Mộng nhất định sống không bằng chết. Huống chi, chỉ cần ngươi bắt được lòng của Lôi Ngạo Thiên, ngươi nhất định có cơ hội cũng có năng lực trả thù Tô Nhược Mộng."

"Cái này?" Nam Cung Nhược Lan không nghĩ tới mẫu thân của mình lại vì báo thù không từ thủ đoạn như thế, ngay cả hạnh phúc nữ nhi ruột thịt của mình cũng không để ở trong mắt. Để nàng sắc dụ Lôi Ngạo Thiên, chuyện này cũng quá ép buộc làm khó người khác.

Mặc dù nàng là khuê nữ, nhưng mà, nàng vẫn từ trong miệng Nam Cung Tử Thanh biết, quan hệ của mình và Tô Nhược Mộng. Lại không bàn về tầng quan hệ này, chỉ nghe Nam Cung Tử Thanh nói, nàng cũng hết sức rõ ràng tình cảm giữa Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên. Tình cảm của bọn họ vững chắc như vàng, làm sao nàng có thể ở giữa phá hư được.

Hơn nữa, kể từ sau khi nghe chuyện xưa của Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, nàng cũng khát vọng tương lai mình được một phần tình cảm đích thực thuộc về bản thân, một nam nhân cưng chiều mình, yêu mình, thương tự mình, coi mình là trân bảo. Cho nên, nàng không thể đồng ý, nàng cũng không nên đồng ý.

"Mẹ, ta không đồng ý!"

"Ngươi không đồng ý?" Thanh âm Nam Cung phu nhân đột nhiên cao lên, hai mắt tức giận trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Nhược Lan. Người ở trước mắt vẫn là tiểu nữ nhi nhát gan của nàng sao? Nàng thậm chí lời của mình cũng không nghe, còn cự tuyệt dứt khoát như vậy.

"Đúng! Ta không đồng ý!" Nam Cung Nhược Lan kiên quyết gật đầu một cái, Nhị ca nói đúng, mỗi người cũng phải có ranh giới cuối cùng của mình, có nên thỏa hiệp hay không đều phải hỏi mình muốn cái gì.

Cặp mắt nhô lên, Nam Cung phu nhân giận đến cả người run rẩy, nàng vươn tay bấm khắp trên người Nam Cung Nhược Lan, vừa bấm vừa oán hận mắng: "Ngươi không tim không phổi, thậm chí lời của ta cũng không nghe. Ngươi như vậy không làm ta thất vọng sao, ngươi đứa con gái bất hiếu, ta hôm nay đánh chết ngươi."

Nam Cung Nhược Lan không trốn không tránh mặc cho nàng bấm đánh, từ nhỏ đến lớn, Nam Cung phu nhân đều thích đại nữ nhi miệng ngọt, luôn luôn không coi trọng tiểu nữ nhi hướng nội này. Ở trong mắt nàng, tương lai Nam Cung Nhược Lâm phải làm hoàng hậu, mà tiểu nữ nhi không phải là món ăn của nàng. Nàng có lúc rất hoài nghi, tiểu nữ nhi vì sao không hợp ý, cũng không thân cận nàng?

Hiện tại Nam Cung Nhược Lâm chết rồi, nàng muốn tiểu nữ nhi đi báo thù, không nghĩ lại bị tiểu nữ nhi cự tuyệt, điều này khiến nàng làm sao có thể không tức giận?

"Ta đánh chết ngươi, ngươi nữ nhi bất hiếu, ngưoi......"

Phanh —— cửa phòng bị người đột nhiên đẩy ra, Nam Cung phu nhân kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, nhìn Nam Cung Trọng Khiêm giận đùng đùng Nam Cung Tử Thanh vẻ mặt âm trầm đến, nàng chợt ngừng lại, rút tay về, cắn cắn môi, nước mắt ào ào chảy xuống.

"Tướng gia, người phải báo thù cho Lâm nhi." Nam Cung phu nhân đứng lên, vừa khóc vừa đánh về phía ngực Nam Cung Trọng Khiêm, trong miệng còn không ngừng kêu: "Lâm nhi, tâm can bảo bối của ta, làm sao ngươi nhẫn tâm rời khỏi mẹ như vậy? Ngươi làm như vậy, cũng không phải là tiện nghi cho kẻ thù sao? Lâm nhi  ....."

"Được rồi! Ngươi khóc nhiều ngày như vậy, còn chưa đủ sao?" Nam Cung Trọng Khiêm một tay đẩy nàng từ trong lòng ngực ra, không ngờ sức lực quá lớn, cứng rắn đẩy Nam Cung phu nhân tới trên đất. Hắn nhìn người trên mặt đất, sinh lòng áy náy, nhưng nghĩ đến chuyện mới vừa ở ngoài cửa nghe được, áy náy của hắn lại bị nồng nặc tức giận che giấu.

"Mẹ, ngươi ra sao?" Nam Cung Nhược Lan thấy Nam Cung phu nhân ngã trên mặt đất, vội vàng tiến lên đứng ở bên cạnh nàng, ân cần hỏi han.

Nam Cung phu nhân từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, dùng lực mạnh đẩy tiểu nữ nhi bên cạnh ra, oán hận lườm nàng một cái, mắng: "Ngươi đừng giả mù sa mưa, ta không cần ngươi lo, ta cũng không có nữ nhi không nghe lời như ngươi."

"Mẹ, ta......" Nam Cung Nhược Lan từ dưới đất bò dậy, đau lòng khóc bò đến chỗ Nam Cung phu nhân.

Đuôi mắt Nam Cung Tử Thanh thấy được tay tiểu muội đã bị ngã xướt da, trong tròng mắt đen xẹt qua một đạo lửa giận, vội vàng tiến lên đỡ nàng lên, kéo tay của nàng ra đau lòng nhìn này lòng bàn tay đang ứa máu, rút khăn tay bao tay của nàng lại, ôn nhu hỏi: "Lan Nhi, đau không?"

"Không đau! Nhị ca, ngươi mau giúp ta khuyên nhủ mẫu thân, để nàng chớ sinh tức giận với Lan nhi." Nam Cung Nhược Lan lắc đầu một cái, không để ý vết thương trên người mình, chỉ nhớ tới Nam Cung phu nhân vẫn còn giận nàng.

"Thật là một đứa bé ngốc." Nam Cung Tử Thanh có chút bất đắc dĩ khẽ gật đầu với nàng.

"Nam Cung Trọng Khiêm, ngươi tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, ngươi năm đó chính là muốn mượn thế lực nhà mẹ ta một bước lên mây, có đúng hay không? Ngươi chưa từng quên đôi mẹ con đê tiện, có đúng hay không? Hôm nay Lâm Nhi chết thảm ở trong tay các nàng, ngươi cũng không quản không để ý, có đúng hay không? Hu hu hu...... Ta cũng không sống nữa, Lâm nhi, ngươi chờ mẫu thân, mẫu thân sẽ tới tìm ngươi."

Nam Cung phu nhân thấy con ruột mình cũng sinh ra chán ghét với nàng, lại nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Nam Cung Trọng Khiêm, lập tức quyết định lớn tiếng doạ người, đứng dậy từ dưới đất, làm bộ muốn xông về khung cửa bên cạnh. Nàng muốn đánh cuộc một lần, xem Nam Cung trọng khiêm có phải thật sự không tồn tại một tia tình cảm với nàng hay không?

Nam Cung Trọng Khiêm và Nam Cung Tử Thanh đồng thời giữ nàng lại, ngăn trở ý đồ tự sát của nàng.

"Ngươi náo đủ chưa? Ngươi cho rằng Lâm Nhi chết đi ta không đau lòng sao? Nhưng mà, đây là Lâm nhi tự làm, chính nàng lựa chọn, không có quan hệ với người khác. Ta nhớ tới tình thâm mẹ con các ngươi, đối với hành động việc làm của ngươi cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt. Nhưng mà, làm sao ngươi hồ đồ như thế? Lan nhi không phải là nữ nhi ruột thịt của ngươi sao? Làm sao ngươi có thể nghĩ ra một biện pháp như vậy?"

Nam Cung Trọng Khiêm nói xong, còn cảm giác chưa đủ, nói tiếp: "Một mẫu thân tại sao có thể lấy hạnh phúc cả đời của con cái đến đùa chứ? Lan nhi là một đứa bé hiếu thuận như vậy, đơn thuần như vậy, ngươi nói xem, làm sao ngươi nhẫn tâm. Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ngươi thì sao? Ngươi lại đành lòng đẩy nữ nhi như hoa như ngọc mình sinh ra vào trong hố lửa, ngươi không phải còn độc ác hơn hổ sao?"

Nam Cung Nhược Lan nghe lời của phụ thân, nước mắt bổ nhào lại bổ nhào lại rớt xuống, cúi thấp đầu, hai vai khẽ lay động.

"Mẹ, cha nói không sai. Đại tỷ chết đi mọi người chúng ta cũng rất khổ sở, nhưng mà, đây là lựa chọn của nàng. Nàng bởi vì Đông Lý Phong cô phụ mà nản lòng thoái chí, bởi vì hắn tuyệt tình, mà sinh lòng hận ý, cuối cùng quyết định làm ngọc nát đá tan. Người thật sự hận lầm người, cũng thật không nên lấy tiểu muội để trút giận, lấy hạnh phúc của nàng làm thẻ đánh bạc báo thù." Nam Cung Tử Thanh thực sự thỉnh cầu nói.

Nam Cung phu nhân ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hai cha con bọn họ, chốc lát sau, nàng đột nhiên đưa tay chỉ bọn họ, ngửa đầu cười lớn.

"Ha ha ha! Các ngươi cũng quá khôi hài? Các ngươi đều là người vô tình, người thân của mình bị người hại chết, vẫn còn thay đối phương nói tốt, nói được giống như người thân của mình có bao nhiêu đáng chết. Các ngươi tất cả đều điên rồi, điên rồi, điên rồi —— ta chán ghét các ngươi, ta hận các ngươi, tất cả các ngươi đều là người xấu."

"Mẹ, ngươi đừng như vậy......"

"Mẹ, chúng ta không phải ý này, chúng ta......"

"Người xấu, các ngươi đều là người xấu. Người xấu, các ngươi đều là người xấu. Người xấu......" Nam Cung phu nhân phản phản phục phục nói xong, ánh mắt của nàng dần dần trở nên rời rạc, không có tiêu điểm.

"Mẹ, ngươi không cần......" Nam Cung Nhược Lan nhìn Nam Cung phu nhân tông cửa xông ra, nghe bên tai truyền tới một tiếng phịch, lòng nàng đau xót, lên tiếng kêu to lên.

......

"Hoàng thượng, Nam Cung Thừa Tướng cầu kiến." Thái giám giữ cửa đi vào đại điện nghị sự, cung kính xin chỉ thị Lôi Ngạo Thiên đang phê duyệt tấu chương.

Lôi Ngạo Thiên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tuyên!"

"Tuân chỉ!"

Tiếng bước chân từ đại điện nghị sự biến mất, chỉ chốc lát sau, lại truyền tới âm thanh bước chân nặng nhẹ không đồng nhất. Lôi Ngạo Thiên từ trong tấu chương ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nam Cung Trọng Khiêm từng bước từng bước đi về phía đại điện, hình như già đi mười tuổi, không khỏi nhíu nhíu mày.

Hắn đây là thế nào?

"Thần tham kiến hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Nam Cung khanh gia, bình thân!" Lôi Ngạo Thiên phất phất tay, phân phó cung nữ, thái giám chờ bên cạnh: "Có ai không, mang cho Nam Cung Thừa Tướng cái ghế, chuẩn bị trà."

"Dạ, hoàng thượng." Chúng cung nữ và thái giám nối đuôi ra, hỏa tốc đi chuẩn bị đồ. Chỉ chốc lát sau đã đưa đến một cái ghế dựa bát tiên, hai chén trà thơm nóng hổi.

"Các ngươi đều lui ra."

"Dạ, hoàng thượng."

Theo cung nữ và bọn thái giám rời khỏi, trên đại điện trừ thỉnh thoảng truyền đến âm thanh Lôi Ngạo Thiên dùng chén trà nhỏ khêu nhẹ bọt lá trà, không còn âm thanh khác. Nam Cung Trọng Khiêm không uống trà, chỉ lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lẳng lặng quan sát Lôi Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn ở chủ vị.

Lôi Ngạo Thiên không để ý hắn nhìn, khẽ nhấm một hớp trà nóng, ngoắc ngoắc khóe môi, hỏi: "Nam Cung khanh gia đêm khuya vào cung, có thể có chuyện quan trọng?"

Nam Cung Trọng Khiêm rút ánh mắt về, cung kính đáp: "Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay Vĩnh Hưng Vương triều nhân tài đông đúc, phồn hoa thịnh vượng sắp tới. Vi thần rời quê nhiều năm, hết sức nhớ nhung quê nhà, còn nữa, vi thần tuổi tác đã cao, đặc biệt tới để xin chỉ cáo lão hồi hương."

Hắn nhìn không thấu Lôi Ngạo Thiên, các triều đại đổi thay đều là một đời tân quân một đời thần, thay vì để người ta hạ đao, không bằng mình rút lui. Hiện tại Tô Nhược Mộng không tha thứ cho hắn, Tô thị không gặp hắn, tình huống nhà mình lại rối loạn, hắn thật sự không nghĩ biện pháp tốt hơn.

Ngô thị trong cơn tức giận nhảy hồ, sau khi cứu lên, lại hóa điên, cả người cũng ngây ngốc sững sờ, cả ngày chung quanh tìm Nam Cung Nhược Lâm. Nhìn bộ dáng Ngô thị như vậy, nói trong lòng hắn không khó chịu là giả, hai người dù sao cũng là phu thê hơn hai mươi năm, lại cùng sinh ba hài tử, cho dù giữa bọn họ không có tình yêu, nhưng mấy năm ở chung, thân tình vẫn phải có.

Hắn nghĩ cùng Ngô thị tị cư ở nông thôn, xem có thể làm nàng tốt lên hay không.

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên để ly trà xuống, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Nam Cung khanh gia chính trực tráng niên, tại sao nói tuổi tác đã cao. Tài hoa của khanh gia, trẫm nhìn ở trong mắt, cũng đặt ở trong lòng. Hôm nay Vĩnh Hưng Vương triều mới vừa thành lập, đang thiếu nhân tài một lòng vì nước giống như khanh gia, khanh gia chẳng lẽ cũng không muốn nhìn Vĩnh Hưng Vương triều dưới sự nỗ lực của mình và đồng liêu, trở nên quốc thái dân an? Nếu như ta không đoán sai, đây cũng là chí hướng làm quan năm đó khanh gia một lòng muốn vào triều?"

Nam Cung Trọng Khiêm là một nhân tài hiếm có, mặc dù sau khi hắn làm quan bản thân dần dần bị lạc lối, quên mất chí hướng ban đầu. Nhưng mà, tài ba của hắn không thể phủ nhận, làm sao nâng cao dân sinh, hắn có kinh nghiệm quý báu.

Hắn giống như là một Bá Nhạc* chưa gặp được Thiên Lý Mã, cho nên, hắn cũng không thể chân chính phát huy được tài năng của hắn.

*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

Trước mắt, tân vương triều mới vừa thành lập, hắn nói gì cũng sẽ không để Nam Cung Trọng Khiêm từ quan hồi hương. Làm sao trong vòng mười năm xây dựng một thịnh thế vương triều, đây cũng không phải chuyện trên miệng nói là có thể thực hiện.

"Hoàng thượng tin hạ quan sao?" Nam Cung Trọng Khiêm không trả lời mà hỏi lại, giờ khắc này, hắn không cố kỵ quân thần khác biệt nữa.

"Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người. Mộng nhi đã nói, Nam Cung khanh gia là một chính trị gia trời sinh, trẫm còn dựa vào khanh gia tương lai đả thông buôn bán giữa các nước, cùng sáng lập một thời đại hưng thịnh hòa bình." Lôi Ngạo Thiên không chút do dự nói.

"Mộng nhi thật sự đã nói như vậy? Nàng nói ta là một chính trị gia trời sinh?" Nam Cung Trọng Khiêm mừng rỡ không thôi hỏi ngược lại, ánh mắt lấp lánh sáng chói.

"Trẫm chưa bao giờ nói dối."

Lấy được câu trả lời khẳng định, Nam Cung Trọng Khiêm có chút trầm ngâm, liền ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, gật đầu lia lịa, nói: "Vi thần không phụ kỳ vọng của Ngô Hoàng."

"Tốt!" Lôi Ngạo Thiên lộ ra một nụ cười chân tâm sâu sắc: "Vậy khanh gia còn có chuyện gì khác không?"

"Vi thần cáo lui!"

"Chờ một chút!" Lôi Ngạo Thiên gọi Nam Cung Trọng Khiêm sau khi hành lễ chuẩn bị rời đi lại, đưa ngón tay chỉ tấu chương bị hắn đặt trên bên góc phải bàn, nói: "Khanh gia nếu như có thời gian, giúp trẫm nhìn kết quả những tấu chương này phê chuẩn như thế nào? Nếu như có đề nghị tốt, khanh gia cũng có thể ở trong tấu chương phê chuẩn ra ngoài."

"Cái này?" Nam Cung Trọng Khiêm chưa bao giờ nghĩ tới, Lôi Ngạo Thiên sẽ thật sự tin tưởng hắn, nhưng hành vi bây giờ của hắn ta, lại nói cho hắn biết, mình nghĩ sai rồi. Người ta thật không có lòng dạ hẹp hòi, người ta cũng thật lòng muốn lưu ngươi lại.

"Khanh gia không có thời gian?"

"Có, có, có! Thần tuân chỉ!" Nam Cung Trọng Khiêm vội vàng gật đầu, cười đồng ý nói.

"Có ai không! Mang một cái bàn qua đây cho Nam Cung Thừa Tướng, lại chuẩn bị chút điểm tâm mang lên."

"Dạ, hoàng thượng! Nô tài lập tức đi làm."

Từ một đêm này bắt đầu, Lôi Ngạo Thiên và Nam Cung Trọng Khiêm liên tục mấy đêm, đều vùi đầu ở đại điện nghị sự, thỉnh thoảng tự động phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng cùng nhau thảo luận điểm quan trọng. Mấy ngày chung đụng, Lôi Ngạo Thiên âm thầm bội phục ánh mắt nhìn người của Tô Nhược Mộng, mà bản thân Nam Cung Trọng Khiêm sinh thời, gặp được một quân chủ tốt.

"Khởi bẩm hoàng thượng, biên thành báo lại." Thái giám giữ cửa vội vã đi vào.

"Tuyên!"

Một lát sau, trên đại điện vang lên tiếng bước chân vội vã, một người đưa tin phong trần mệt mỏi từ trên lưng lấy xuống một lá thư có dấu lửa cháy, quỳ gối trên đại điện, đôi tay giơ lá thư lên cao, cung kính hành lễ nói: "Mạt tướng tham kiến Ngô Hoàng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Bình thân, miễn lễ!" Lôi Ngạo Thiên nháy mắt với thái giám cận thân bên cạnh, ý bảo hắn đi lấy thư tới. Nhìn kỹ người đưa tin đứng trên đại điện, hỏi: "Tình huống biên thành như thế nào? Lý đại tướng quân có tốt không? Tình hình chiến đấu như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip