Xuyen Ve Tn 80 Me Ke Xinh Dep Lay Chu Trai Heo 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
“Xinh đẹp của hồ ly tinh chính là đại danh từ, thời buổi này không xinh đẹp thì sao sẽ bị mắng hồ ly tinh đâu? Ví dụ như bà đi, khả năng đời này cũng không có ai mắng là hồ ly tinh đi, thật đáng thương. Nhưng mà không sao, kiếp sau tận lực đầu thai xinh đẹp một chút thì tốt rồi, đời này không cơ hội, không có nghĩa kiếp sau không có cơ hội.”

Cô dứt lời, đánh giá từ trên xuống dưới bộ dạng của bà cụ Lưu, lập tức ghét bỏ nhăn lại cái mũi, một bộ thật xấu, vẻ mặt nhưng xấu không phải bà ta sai.

“Không, không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ!” Bà cụ Lưu tức đến nổ tung, đưa tay chỉ mũi cô, cô cô cô cô nửa ngày cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.

Đáy mắt Chu Thuật Hoài hiện lên nhè nhẹ ý cười, ánh mắt lại như cũ thâm trầm: “Làm sao tôi không biết, chuyện trong nhà của Chu gia mà cần Lưu gia tới quản?”

Mặt già của bà cụ Lưu đỏ lên: “Tôi, tôi không có ý đó.”

“Vậy bà có ý gì?” Chu Thuật Hoài hỏi.

“Tôi, tôi ý là...” Bà cụ Lưu bận vội vàng kiếm cớ, lập tức nhớ tới mục đích mình tới đây, bà ta bị con tiện nhân làm cho bối rối, ngay cả mình tới đây làm gì cũng quên.

Lập tức tìm về khí thế, giận trừng mắt nhìn Tư Vân, chỉ vào mũi của cô mắng: “Cô chính là cố ý hãm hại thím Lưu, chẳng lẽ tiểu Chu cậu nhẫn tâm để cho thím Lưu chịu oan uổng sao!”

Đáy mắt của Chu Thuật Hoài hiện lên một tia giễu cợt: “Hãm hại? vậy những thứ rơi xuống từ trên người của bà ta là cái gì?”

Lúc này bà cụ Lưu thái độ hùng hồn mà nói: “Đó chắc chắn là bịa đặt, là cô ta lén nhét vào trong túi của thím Lưu, còn cố ý thả chó của cậu đuổi theo thím Lưu, tạo thành biểu hiện giả dối có người trộm đồ của cô ta, chính là vì phá hư quan hệ giữa Chu gia và Lưu gia chúng ta.”

“Còn có thím Lưu là người nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, quen biết đã mấy chục năm, làm sao kiến thức hạn hẹp đi trộm đồ của Chu gia? Chắc chắn có người cố ý vu oan!”

Nói còn cố ý nhìn Tư Vân.

“Được.” Chu Thuật Hoài gật đầu, quay đầu hỏi Chu Việt Hàn đang nhìn lén: “Tiểu lão nhị, lúc đó con ở nhà với anh trai, con nói đi đó là tình huống gì?”

Chu Việt Hàn rụt đầu lại, sợ hãi nhìn thoáng qua hai ông bà, lập tức lấy hết can đảm nói: “Là bà Lưu gạt con nói sẽ cho con ăn ngon, con mới cho bà ấy vào, sau đó bà ấy lại đi vào phòng của mẹ kế, còn đổ oan cho con và anh trai trộm đồ, nhưng chúng con không có trộm...”

Bà cụ Lưu nhất thời nghẹn họng, lắp bắp nói: “Con, lời của con nít sao có thể tin được.”

Chu Thuật Hoài cười lạnh một tiếng: “Tôi không tin người nhà của mình, chẳng lẽ phải tin người ngoài như các người sao?”

“Nếu bà ta không trộm đồ, tại sao bà ấy phải chạy?”

Bà cụ Lưu bị nói đến không nói ra lời.

“Chuyện này, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, thím Lưu của cậu không phải người như vậy.”
“Bà ta là người như thế nào, các người phải rõ hơn tôi.” Chu Thuật Hoài nói.

“Trước kia mỗi tháng tôi đưa tiền cho bà ta mua đồ ăn, cộng thêm tiền lương tổng cộng năm mươi, cuối cùng đều vào túi ai, cần tính sổ thật kỹ sao??”

Chu Thuật Hoài không phải kẻ ngốc, sau khi Tư Vân đến đây, mắt thường có thể nhìn thấy đứa nhỏ béo lên.

Mà mỗi tháng anh cho thím Lưu nhiều tiền như vậy, lại nuôi đứa nhỏ như khỉ.

Tuy rằng biết là người này có thể sẽ tham một chút, nhưng chỉ cần nuôi đứa nhỏ tốt, anh đều mở mắt nhắm một con mắt.

Nhưng mà thím Lưu này hiển nhiên không chỉ có một chút lòng tham như vậy.

Hai người vừa nghe, nhất thời trừng to mắt: “Cái gì? Năm mươi? Không phải bốn mươi?”

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hai người, có vẻ không biết thím Lưu còn giấu tiền riêng.

Lúc này kịp phản ứng, nhất thời đen mặt.

Được, cái móng heo già này còn dám giấu tiền, nhất định lại lấy tiền về trợ cấp cho đám bã nhà mẹ đẻ của bà ta!

Một tháng mười đồng, mười hai tháng đã hơn một trăm đồng.

Chỉ nghĩ đến bà cụ Lưu cũng cảm thấy mình đau lòng đến chảy máu.

Lúc này hận không thể lập tức chạy đến trước mặt con dâu, hung hăng tát miệng rộng của bà ta một cái.

Mụ già ăn cây táo, rào cây sung.

Mặc dù rất tức giận, nhưng vì suy nghĩ cho tương lai của cháu trai, hai người bọn họ cũng không muốn thừa nhận đó là lỗi con dâu của bà ta, hơn nữa bọn họ cũng không cho rằng Tư Vân là người tốt gì.

Dù sao sau khi có Tư Vân, bọn họ ngay cả bốn mươi cũng không lấy được.

Phải bảo Chu gia nhanh chóng rút đơn kiện, thả người về mới được.

Lúc này cũng không có vẻ tự tin trước đó, giọng điệu ủy khuất cầu xin.

“Tiểu Chu, thím của con khẳng định cũng không phải cố ý, con xem chúng ta hai lão già cô đơn hiu quạnh, buông tha bà ta đi, tất cả mọi người là thân thích, sao lại làm ra khó coi như vậy.”

“Ông Lưu bà Lưu, mặc kệ chuyện này bà ta có phải cố ý không, sai chính là sai, nếu xin lỗi hữu dụng, tại sao?”

Lần này đẩy Tư Vân, lần sau thì sao?

Vết thương không nghiêm trọng thì có thể tha thứ?
Chu Thuật Hoài vẻ mặt lãnh đạm, đối với lời nói của hai cụ già cũng không một chút rung động nào, Tư Vân nghĩ thầm, rất tốt, người đàn ông này không giống với những người đàn ông khác vì mặt mũi mà dàn xếp ổn thỏa kia.

Ít nhất anh sẽ không dễ dàng bị thuyết phục như vậy.

Cũng không biết gia đình này rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra, cư nhiên ỷ vào mình là thân thích, bộ dạng rất đương nhiên.

Chẳng lẽ bọn họ không biết, báo cảnh sát hoàn toàn là do một tay Chu Thuật Hoài làm sao?

Tư Vân cũng không nghĩ tới phải báo cảnh sát, dù sao sinh ra ở nông thôn nhỏ xa xôi này, loại chuyện trộm cắp này rất nhiều, cảnh sát thật đúng là không nhất định sẽ quản, thật sự rất phiền toái.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không dễ dàng buông tha thím Lưu như vậy.

Nhưng mà cô vẫn đánh giá thấp mặt dày của hai người này.

Vốn tưởng rằng Chu Thuật Hoài đều như vậy hai người sẽ buông tha, nhưng mà hai người lại thoáng cái đối với Tư Vân quăng đi vẻ mặt lòng đầy căm phẫn. Qua face Lychee Mận Đỏ đọc truyện nhé!

“Cậu thật sự muốn vì một cô gái mới quen biết vài ngày mà trở mặt với Lưu gia của chúng tôi sao?"

Tư Vân: “...” Nhà bà rất ghê gớm sao?

Giọng Chu Thuật Hoài lạnh lùng: “Tại sao tôi phải vì người ngoài mà ủy khuất vợ mình, hai vị có thể cho tôi một lý do không?”

Lời này vừa nói ra, độ yêu thích của Tư Vân trong nháy mắt tăng vọt!

Còn kém vỗ tay, nói hay lắm!

Mặt của hai ông bà già đều tái rồi.

“Cậu, các cậu...” Hai người run rẩy chỉ tay vào Chu Thuật Hoài và Tư Vân, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.

Chu Thuật Hoài đưa tay ôm vai Tư Vân che chở cô đi vòng qua hai người: “Chuyện này cục cảnh sát sẽ xử lý, muốn giải quyết thì đến cục cảnh sát, mà không phải tới nơi này.”

Dứt lời, hai người cũng không quay đầu lại đi vào cửa lớn Chu gia.

Hai người muốn đi theo vào trong, nhưng khi nhìn thấy con chó lớn cao hơn đầu người đang nhìn chằm chằm vào mình, hai chân lập tức mềm nhũn, vội vàng lui ra ngoài.

Mắt thấy người ta không để ý tới bọn họ, hai ông bà già cũng nóng nảy.

“Vậy phải làm sao bây giờ, tiểu Chu bị Tư Vân kia mê hoặc đến thần trí không rõ!” Bà cụ Lưu hoảng hốt nói.

Bà cụ Lưu hút hai hơi thuốc lá, mặt mày âm lãnh: “Tôi nhớ rõ, tiểu Trương Thiến cách vách bên cạnh có quan hệ rất tốt với Chu Đình Đình, bây giờ còn liên lạc sao?”
Chu Đình Đình là em gái của Chu Thuật Hoài.

Sau khi gả vào thành phố, cũng không trở về nữa.

Tiểu Trương Thiến là cháu gái nhà em họ bà cụ Lưu trước kia thường tới tìm Chu Đình Đình chơi.

“Đúng, tôi đây liền đi làm tiểu Trương Thiến đây liền đi để cho tiểu Trương Thiến gọi điện thoại cho Đình Đình, để cho con bé giúp đỡ, dạy dỗ tiểu hồ ly... Tiểu tiện nhân này!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip