Chương 28: Thằng nhóc nhà ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Buổi diễn tập buổi tối khiến Điền Chính Quốc không hài lòng, trên đường về nhà, nghe bài hát được Diệp Bắc Sơ ghi lại trên Mp3, ngón tay có chút ký ức cơ bắp búng vài cái trong không khí.

Về đến nhà Điền Uyên cùng Thư Nhã đang xem TV trong phòng khách, Điền Chính Quốc tháo tai nghe thay giày, vừa đặt cặp sách xuống, khuôn mặt đã bị mút một ngụm Điền Chính Quốc mềm con ngươi nhẹ giọng gọi, "Chào mẹ ạ."

"Chào buổi tối, bé con của mẹ đi chơi với bạn bè có vui không?" Thư Nhã kéo cậu đến bên cạnh, xoa đầu con trai.

Nghe vậy Điền Chính Quốc khẽ nhíu mày, sửa lại: "Không phải chơi, là diễn tập."

Thư Nhã lập tức thay đổi lời nói, sắc mặt ôn hòa, "Mẹ nói sai rồi, buổi tối diễn tập cùng bạn học của cục cưng diễn ra thuận lợi không?"

Không đợi Điền Chính Quốc mở miệng Điền Uyên liền bưng một cái bánh nhỏ từ phòng bếp đi tới, xoa xoa đầu con trai ngồi ở bên cạnh cậu, "Đứa nhỏ này vui vẻ như vậy, còn có thể không thuận lợi sao?"

Điền Chính Quốc nhấp môi, đáy mắt không giấu được vui mừng, kiên định gật đầu, "Vui vẻ, Bắc Bắc hát rất êm tai."

Điền Uyên gật gật đầu, không hỏi quá nhiều Bắc Bắc là ai, đẩy bánh kem nhỏ qua, "Buổi tối mẹ tự làm, mau ăn thử."

"Cảm ơn ba ba."


Đôi mắt của Điền Chính Quốc trong suốt, ý cười không ngừng, cái này làm cho Thư Nhã rất hiếm lạ liền quậy quậy đầu cậu, cuối cùng Điền Chính Quốc quay trở lại phòng ngủ với một cái ổ gà trên đầu.

Nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Thư Nhã yếu ớt dựa vào ghế sô pha, Điền Uyên cúi người ôm lấy cô, cúi đầu chạm vào môi người phụ nữ, cúi đầu chạm vào môi người phụ nữ,

"Điền Uyên." Thư Nhã ngồi thẳng thân mình cắt ngang lời nói tiếp theo của người đàn ông, "Nó là con của chúng ta."

Điền Uyên còn muốn nói thêm gì đó, Thư Nhã trực tiếp đứng dậy, "Được rồi em muốn đi đem sữa bò bé con."

Nhìn bóng lưng của người phụ nữ, ánh mắt Điền Uyên nhất thời phức tạp, cuối cùng tựa lưng vào ghế sô pha thở dài.

Tắm rửa thu dọn xong cũng đã mười giờ, Điền Chính Quốc đã làm xong một phần bài tập trong giờ ra chơi, sau khi xem bài kiểm tra, Điền Chính Quốc ước tính mình có thể đi ngủ trước mười hai giờ.


Khi Thư Nhã tiến vào đưa sữa bò cho Điền Chính Quốc vừa mang bài tập về nhà ra, sau khi Thư Nhã hỏi về việc học gần đây thì đặt sữa xuống và đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc vẫn nhíu mày uống xong, cũng thật kỳ quái, nói thích ăn kẹo bơ cứng lại không thích uống sữa, sau khi bưng cốc đánh răng lại một lần nữa, cậu lại ngồi vào bàn học.

Trước khi ngủ, Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua đối diện, hình như đã về, cậu tắt đèn, kéo rèm xuống giường thì đã là sáng sớm.

Điền Chính Quốc không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ biết là sáng hôm sau khi tỉnh lại, mười phút nữa chuông vào lớp sẽ vang lên, Điền Chính Quốc bình thường tự mình tỉnh lại, Thư Nhã cũng không nhận ra con trai dậy muộn.

Dù sao cũng sắp muộn rồi, nên cũng không vội, lấy tốc độ bình thường thu dọn cặp sách, mặc đồng phục học sinh, cuối cùng Thư Nhã khuyên can mãi Điền Chính Quốc cũng đồng ý để cô đưa cậu đến trường.

Sau khi tạm biệt Thư Nhã, Điền Chính Quốc đeo cặp sách đi về phía trường, Điền Chính Quốc nhìn thấy một bóng người cao lớn và thẳng tắp ở cổng trường từ rất xa.

"Điền Chính Quốc, đến muộn."

Điền Chính Quốc tò mò nhìn thiếu niên đùa bỡn trước mặt, lại nhìn trên cánh tay màu đỏ biểu ngữ có ghi "Học sinh trực ban", trong lòng cảm thấy xúc động không hiểu được.

"Kim Thái Hanh." Điền Chính Quốc nhẹ gọi.

Kim Thái Hanh khoanh tay trước ngực mà đứng, câu môi lên tiếng.

"Hôm nay cậu thật đẹp trai." Giọng nói của Điền Chính Quốc mềm mại, nhưng điều cậu nói là sự thật.

Chàng trai trong nắng sớm không hung bạo như trong con hẻm sâu hôm ấy, cũng không ủ rũ như khi đánh người lúc chiều, mà thay vào đó là nụ cười trêu chọc và nét duyên dáng đủ để thuyết phục mọi người.

"Không phải, nhóc......" Kim Thái Hanh có chút kinh ngạc, "Nhóc đừng nghĩ rằng nói hai câu lời hay là có thoát khỏi việc bị ghi tên."

Nói xong, hắn nhét tập kẹp vào trong ngực Điền Chính Quốc, thúi mặt, "Tên họ lớp thời gian vào lớp đều viết ra đi."

Điền Chính Quốc bị chụp lui hai bước, ngoan ngoãn gật đầu cầm bút viết tên của mình.

Kim Thái Hanh ôm ngực ở một bên quan sát, thấy người viết gần xong, "vô tình" nói: "Hôm qua dậy muộn như vậy làm gì?"

"Đi theo Bắc Bắc chơi." Điền Chính Quốc đem tập kẹp đã viết xong đưa cho Kim Thái Hanh.

"Bắc Bắc? Diệp Bắc Sơ?!" Kim Thái Hanh nhíu mày.

Thấy người ta gật đầu, Kim Thái Hanh mày hận không thể kẹp người chết, "Nhóc là một thằng con trai hơn nửa đêm chơi với con gái à?"

Điền Chính Quốc: "Bắc Bắc là bạn của mình."

Kim Thái Hanh: "Nam nữ khác biệt!"

Điền Chính Quốc: "Bắc Bắc là bạn của mình."

Kim Thái Hanh: "Nhóc là con trai!"

Điền Chính Quốc: "À."

Kim Thái Hanh: "......💢" thằng nhóc này!

Nhìn bóng người đi xa, Kim Thái Hanh bình tĩnh lại lửa giận.

"Tui trở về rồi, anh Hanh, cám ơn cậu giúp đỡ." Một thiếu niên chạy tới, cầm lấy chiếc băng tay màu đỏ mà Kim Thái Hanh đưa cho, mang theo bên mình, đúng lúc hắn chuẩn bị lấy vở ghi tên của mình Kim lão đại xé bỏ danh sách ở trang đầu tiên.

Bạn cùng lớp trực ban lắp bắp: "Anh Hanh, cái này......"

Kim Thái Hanh bễ nghễ, tiếng nói có chút lạnh, "Có ý kiến?"

Học sinh trực ban lắc đầu dữ dội, "Không."

Buổi đọc sách buổi sáng trong lớp đã bắt đầu rồi, sáng thứ tư là buổi sáng học ngữ văn, giáo viên ngữ văn rất thích Điền Chính Quốc, thấy người đến muộn vẫy tay chào người vào, cẩn thận chỉ cho cậu đã đọc đến nơi nào rồi.

Kim Thái Hanh bước vào cửa thì hoàn toàn khác, giáo viên ngữ văn là một phụ nữ trung niên hận không thể nhấc chân lên đá hắn, trở lại chỗ ngồi Kim Thái Hanh liền bò trên bàn, giáo viên ngữ văn đã thấy nhiều không trách, đọc không đọc thì thành tích của hắn đều tốt giống nhau.

Kim Thái Hanh ghé vào trên bàn, phân biệt giọng nói của bạn cùng bàn với âm thanh đọc to, hơi nghiêng người nhìn thấy miệng Điền Chính Quốc lúc đóng lúc mở,, thỉnh thoảng chớp mắt nhìn thấy lông mi cong lên, giọng nói nhẹ nhàng như cù vào tai.

Việc đột nhiên nhìn nhau khiến Kim Thái Hanh giật mình, sự tiếp cận đột ngột khiến Kim Thái Hanh càng thêm cứng đờ.

"Nhìn tôi làm cái gì?"

Hơi thở ấm áp đập vào vành tai, nhịp tim đã lâu không bình thường lại đập mạnh, Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Điền Chính Quốc, lại không chú ý tới khoảng cách giữa hai người. Hai người quay đầu lại, đôi môi của Điền Chính Quốc cọ qua gương mặt của Kim Thái Hanh.

Mềm mại, ngứa.

Kim Thái Hanh chưa kịp phản ứng, Gaia đã đá mạnh vào băng ghế của hắn, Điền Chính Quốc cũng ngồi trở lại vị trí ban đầu, tức giận nhìn thì thấy Gaia đang nháy mắt với mình,hiểu chuyện ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn thấy giáo viên ngữ văn đang đứng trên bục giảng chỉ về phía mình.

Rải rác trong khuôn viên có mấy người đến muộn chạy về phía dãy nhà dạy học, Kim Thái Hanh tuy nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm, động tác cũng không thay đổi, mãi đến khi buổi sáng tan học mới kết thúc.

Sau giờ học, Lệ Ngang vừa thấy có bóng người đi vào liền vội vàng ngoảnh mặt đi, mãi đến khi có hai hộp cơm trên bàn, cậu ta mới ngẩng đầu lên.

"Đây là bữa sáng, bây giờ ăn, tráng miệng giữa giờ học ăn." Giọng nói bình tĩnh và thậm chí có chút... khô khan.

Lệ Ngang theo tiếng động nhìn lại, thấy trên mặt cô gái tràn đầy không kiên nhẫn, không đợi xác nhận cô đã rời đi.

Lệ Ngang: "......" Xu hướng theo đuổi mới này là gì thế?

Mặc dù giá trị vũ lực của Lệ Ngang địa vị cao chỉ ở sau Kim Thái Hanh, nhưng cậu ta được đánh giá là hotboy trường bởi chiều cao và ngoại hình trên mạng,có không ít cô gái theo đuổi anh ta, nhưng bởi vì nguyên sinh gia đình Lệ Ngang chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn, sau khi cự tuyệt người theo đuổi cũng liền từ bỏ.

Nói thật Diệp Bắc Sơ rất đặc biệt, việc giao đồ ăn đã khơi dậy hứng thú của Lệ Ngang hứng thú, Lệ Ngang biết Diệp Bắc Sơ đã nhìn thấy khi cậu ta ném thức ăn vài lần trước đó, nghĩ người này sẽ hết hy vọng nhưng không nghĩ tới còn đưa cơm liên tiếp mấy ngày, phẩm chất tâm lý của bạn gái này cũng kiên cường thật.

Sau giờ học, Lệ Ngang ngăn cản Diệp Bắc Sơ: "Nói chuyện?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip