Dm Edit Doan Tau Luan Hoi Chuong 3 Lang Phat Co 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bốn cụ già cũng không trả lời xác nhận, mà vẻ mặt lại nói lên tất cả, rất hiển nhiên, Ngũ Hạ Cửu đã nói đúng.

Làng này tên là làng Phật.

Chờ bốn người già đi rồi, Ngũ Hạ Cửu mở đống chăn đệm được buộc gọn ra, bắt đầu chia cho mọi người. Chăn đệm lâu chưa dùng tới, trông cũ lại nát rách rưới, có vài chỗ còn có mảnh vá nữa.

Sau khi vừa mở ra, một mùi ẩm mốc bay ra, mặt trên còn có một ít bụi, với lông động vật.

“ Khụ khụ.”

Thân thể A Miêu hơi nghiêng một chút, bị bụi làm khó chịu.

Mặt Mễ Thái đầy ghét bỏ, nhấc một góc chăn lên nói : “ Bao lâu rồi không giặt chăn, không phơi nắng chứ? Cũng quá bẩn rồi đó, thứ này còn có thể cho người đắp sao? ”

Mà vào đêm trời trở lạnh, không đắp thì phải chịu rét, chỉ dựa vào quần áo trên người chắc chắn không đủ giữ ấm.

Bởi vậy có không muốn cũng phải chịu.

Trước khi dùng chăn đệm, tốt nhất nên cố gắng rũ sạch tro bụi.

Có người cảm thấy đắp tạm là được, thì ôm chăn đệm trở về phòng trải ra.

Ngoài phòng tầng hai, A Miêu không nén nổi nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu hỏi :
“ Quan chủ, làm sao cậu lại biết tên của ngôi làng này? Chẳng lẽ là bởi vì bên trong ngôi làng có nhiều thứ liên quan đến Phật sao? ”

Tên làng cũng có thể căn cứ vào tên chùa để gọi, ví dụ như là làng Vạn Tân chẳng hạn, cũng không nhất định phải dùng chữ ‘ Phật ’.

Ngũ Hạ Cửu thành thục phủi chăn, nghe vậy hơi lùi về phía sau hai bước, tránh né đám bụi bay, nói : “ Ừ, tượng Phật bên trong làng hầu hết đều là Phật Thích Ca Mâu Ni.”

“ ‘ Phật Tổ ’ là phiên âm dịch từ tiếng Phạn, trong tiếng Phạn có nghĩa là Phật Đà, là tôn xưng của tín đồ đạo Phật với đức Phật Thích Ca Mâu Ni.”

“ Hơn nữa cụ già kia có nói, bốn ngày sau bên trong làng tổ chức lễ hội Niết Bàn, kết hợp với chữ viết còn sót lại trên đỉnh và các câu chuyện cũ được khắc trên hai trụ đá ở cổng làng, không khó để có thể đoán ra.”

Tuy hai chữ kia đã khó nhìn nhận được nhưng manh mối chỉ ra lại có không ít.

Mễ Thái đứng một bên nghe đến sững sờ, sau đó thì mơ hồ, mở miệng hỏi :
“ Hai cái trụ đá ngoài cổng làng có kể chuyện xưa hả? Thế lễ hội Niết Bàn lại là lễ hội như thế nào? ”

“ Sao cậu hiểu nhiều như vậy, cậu là đạo sĩ có phải không?”

Lý Thiên Thiên và A Chí cũng không khỏi tò mò nhìn sang.

Ngũ Hạ Cửu phủi xong tro bụi thì cẩn thận gấp gọn chăn lại, một tay ôm lấy, nói : “ Lễ hội Niết Bàn là ngày lễ tưởng nhớ ngày Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni cho ra đời Phật giáo.”

“ Tôi biết nhiều như vậy là bởi vì ngày thường đọc nhiều sách.”

“ Hiểu biết nhiều thì lại làm sao, ở đây cũng không phải chỉ dựa vào đầu óc là được, có vài người thông minh cũng chả sống nổi đến cuối cùng.”

Một tiếng cười nhạo bỗng vang lên từ phía sau.

Ngũ Hạ Cửu quay đầu, đám người Hoàng Nha, Chủ quản từ trong phòng đi ra.

Hoàng Nha : “ Các cô cậu tưởng đi đến đây để du xuân chắc? Làm mấy việc thừa thãi, còn không mau tụ họp lại!”

Chủ Quản đứng phía sau nói : “ Chúng tôi dự định đi đến chùa Vạn Tân xem một chút, tìm xem có manh mối của vé tàu hay không, dù sao thì làng này cũng có liên quan tới Phật.”

Nếu như trùng hợp bổ sung được một số thông tin còn thiếu, tỷ lệ thu được vé tàu tốt cũng cao hơn một chút.

Ai mà không muốn mình sống lâu hơn.

A Miêu, Mễ Thái khi vừa nghe Chủ Quản nói xong vội vàng chạy vào phòng cất chăn đệm, A Miêu còn thuận tay kéo Ngũ Hạ Cửu đang chậm chạp đi theo, khiến động tác của cậu cũng vội theo.

Ngũ Hạ Cửu không từ chối ý tốt của A Miêu.

Phạm vi của làng Phật khá lớn mà người dân trong làng lại thưa thớt, hơn nữa còn toàn là người già, trên đường đi tỷ lệ gặp được người gần như rất ít.

Có cụ già biết được họ muốn đến chùa Vạn Tân, lập tức cười ha hả nói :
“ Đi chùa Vạn Tân cúng bái rất tốt, cầu xin Bồ Tát phù hộ, có thể được bình an.”

Xem ra, mấy cụ già rất gắn bó với chùa Vạn Tân.

Trong lòng Ngũ Hạ Cửu lại rộn lên nghi ngờ, nếu như những người già trong ngôi làng này vẫn bái Phật cầu Phật như trước, vẫn tôn sùng và kính trọng với chùa Vạn Tân, thì tại sao lại hủy đi chữ viết trên đỉnh trại?

Việc này thực sự quá mâu thuẫn, không hợp lý chút nào.

Mải mê đắm chìm trong suy nghĩ, chùa Vạn Tân đã ở ngay trước mắt.

Ngôi chùa này có tường bao sơn màu vàng cam, bên ngoài trồng đầy những cây tùng và cổ thụ xanh biếc, cột trụ hai bên màu than chì, phía trên có khắc rất nhiều đám mây, phù điêu tượng Phật các loại.

Bảng hiệu có chữ ‘ Chùa Vạn Tân ’ treo lơ lửng, bên dưới là cánh cổng chùa mở rộng.

Hoàng Nha dẫn đầu đi vào tìm một vòng, phát hiện bên trong chùa không có một bóng người.

Ngôi chùa không lớn, chỉ có một pho tượng Phật lớn đặt ở điện chính, bàn thờ, lư hương, mõ gỗ, đệm, hương, đều có đủ, chỉ là không thấy một nén nhang nào cả.

Toàn bộ điện chính trống rỗng, nhưng vẫn khá sạch sẽ, không biết trước kia khi đèn nhang hưng thịnh thì có bộ dạng như thế nào.

Ngũ Hạ Cửu vốn tưởng rằng lần này đến chùa Vạn Tân chắc là công cốc, tìm đi tìm lại vài vòng chẳng có phát hiện gì.

Hoàng Nha đang định rời đi thì ở cổng chùa bỗng nhiên có một ông cụ bước vào.

Trong ngực ông cụ ấy ôm thứ gì đó, nhìn thấy bọn họ thì dừng lại, hỏi : “ Đến bái Phật à? ”

Hoàng Nha đứng gần ông cụ, bởi vì không thu hoạch được gì nên tâm tình khá nóng nảy : “ Bái Phật cái nỗi gì, một cây nhang cũng chả có.”

Ông cụ nói : “ Vừa đúng lúc, tôi có mang theo nhang Phật đến đây.”

“ Trong làng này còn mỗi mình tôi làm người chế tạo nhang, nhang mà mấy cô cậu muốn cũng chỉ có tôi có mà thôi, bình thường tôi cũng là người trông coi chùa Vạn Tân này, ít người đến lắm.”

Ông cụ vừa nói vừa đi vào điện chính, giở gói giấy trong ngực ra đặt trên bàn thờ, một bó nhang liền lộ ra.

Ông cụ bảo bọn họ tự lấy mà dùng.

“ Muốn, muốn bái sao? ”

Bình An ấp úng hỏi.

Hắn muốn bái nhưng đám Hoàng Nha vẫn không động dậy, hắn cũng không dám tự ý làm.

“ Bái chứ, không phải là đảm bảo sẽ được bình an sao.”

Mễ Thái nói, bước lên cầm lấy nén nhang.

Sau khi xin lửa để đốt lên, Mễ Thái lạy ba lạy, đem nhang cắm vào lư hương, khói lượn lờ bay lên, chỉ trong nháy mắt bên trong điện liền có mấy phần hơi thở nhang đèn.

Mễ Thái lùi sang một bên, lão Đậu đi lên.

Bình An thấy thế, cũng đuổi theo sát phía sau lấy nhang, những người khác cũng thế.

Tạm thời Mễ Thái không có việc gì để làm, tìm ông cụ làm nhang kia hỏi chuyện : “ Xin hỏi, phải gọi ông thế nào mới phải? ”

Ông cụ : “ Hoàng Kế Hành, gọi tôi là ông Hoàng là được rồi.”

“ Chàng trai trẻ này không đi lấy nhan cúi đầu bái Phật ư? ”

Câu nói sau đương nhiên là không nói với Mễ Thái, cậu ta nhìn theo ánh mắt của ông cụ, thì thấy Ngũ Hạ Cửu vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

Ngũ Hạ Cửu nhàn nhạt nói : “ Tôi không bái Phật.”

Mễ Thái : “ Đúng nhỉ, cậu là đạo sĩ, phái không giống nhau.”

“ Nhưng mà nếu cầu bình an thì cũng không cần suy nghĩ nhiều như vây, cúi đầu xuống thì không phân biệt thần tiên hay ma quái… Ôi! Cậu đi đâu đấy? ”

“ Tùy tiện đi loanh quanh thôi.”

Ngũ Hạ Cửu nói.

Mễ Thái vò tóc.

Khi Ngũ Hạ Cửu sắp bước qua ngưỡng cửa chùa, quay đầu lại nhìn một cái.

Ông Hoàng đứng ở giữa điện chính yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, sao khi nhìn thẳng vào cậu, ông ta bỗng nở một nụ cười.

−−−−−

Làng cổ được xây dựng trên núi, địa hình có cao có thấp, từ ngôi nhà này bước ra một chút là có thể thấy nóc của ngôi nhà khác ngay bên dưới.

Từ chùa Vạn Tân đi lên phía trên, nhà ở càng ngày càng ít, địa hình cũng càng lúc càng dốc, càng đi càng thấy hoang tàn, cuối cùng chỉ còn dư lại một con đường nhỏ gồ ghề, đến tượng Phật cũng hiếm thấy.

Càng đi về phía trước, cỏ dại đã cao đến đầu gối, đuôi cỏ xuyên qua ống quần cọ vào da thịt, khiến mọi người thấy ngứa ngáy.

Cuối cùng, cuối con đường nhỏ bị cỏ dại che lấp hoàn toàn, từng tán lá cành cây đan xen chặt chẽ không thể tách rời, dường như phải ngăn chặn hết mọi ánh sáng từ bên ngoài.

Từ khe hở giữa các cành cây nhìn lại, rừng cây phía bên kia một màu đen kịt.

Ngũ Hạ Cửu đẩy bụi cỏ ra, đạp lên trước một thân cỏ dại cao lớn không chịu ngả xuống.

Không có vật che chắn tầm nhìn, Ngũ Hạ Cửu thấy một sợi dây thừng thô to cột trên một thân cây chắc khỏe.

Dây thừng rất dài, vòng làm mấy vòng, nối liền giữa các thân cây, giống như một cái vòng bảo vệ.

Không cho đến gần?

Chẳng lẽ nơi này là cấm địa gì đó của làng cổ?

Ngũ Hạ Cửu vừa thầm nghĩ vừa lấy tay chạm vào dây thừng, trong nháy mắt khi ngón tay chạm vào dây thừng, chiếc vòng trên tay đột nhiên nóng lên, ngay sau đó, màn hình xuất hiện trước mắt ━━

[ Chúc mừng hành khách phát hiện cấm địa của làng cổ, nhận được nhiệm vụ thu thập thông tin liên quan – bí mật bên trong cấm địa ( mời tìm kiếm ) ]

Cho nên đây thật sự là cấm địa à?

Ngũ Hạ Cửu kinh ngạc chớp mắt, không biết bên trong có bí mật gì nhỉ?

Trước mắt thông tin liên quan đến làng cổ này quá ít, bên trong ngôi làng vì sao chỉ còn người già? Người trẻ tuổi và trẻ con đã đi nơi nào rồi?

Nếu như trước đây chùa Vạn Tân nhang đèn hưng thịnh, thế thì tại sao bây giờ lại hoang vu lạnh lẽo như vậy?

Có khả năng bên trong cấm địa có thể tìm được một ít manh mối.

Ngũ Hạ Cửu định đi vào dò xét, ngay lúc cậu vừa nhấc cao dây thừng lên, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên sau lưng cậu.

“ Cậu làm gì ở đây? ”

Ngũ Hạ Cửu lập tức quay đầu lại nhìn.
Một ông lão cầm xẻng trong tay, đứng cách chỗ cậu chỉ khoảng vài bước, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm cậu.

Phía trên chiếc xẻng kia phủ đầy bùn đất và rỉ sét, nhưng vẫn có thể dùng được.

Ông lão này xuất hiện sau lưng cậu từ khi nào thế? Cứ lẳng lặng không một tiếng động, một chút tiếng động cũng không có!

Sau lưng Ngũ Hạ Cửu toát chút mồ hôi lạnh, vẻ mặt lại không thay đổi chút nào, cậu duỗi tay chỉ một đám cỏ dại cạnh cây tùng, nói : “ Hoa rất đẹp nên cháu muốn hái mấy bó đem về. ”

Ông lão nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, không ít hoa dại trắng vàng nở rộ trong bụi, đúng thật là khá đẹp mắt.

Nhìn xong, ông lão thu hồi ánh mắt trở về, vẻ mặt nghi ngờ, dò xét.

Nửa giây sau, khóe miệng cứng đờ của ông ta cong lên một chút xíu, nói : “ Hoa cũng có ăn được đâu, hái về làm gì, chỗ này người ngoài làng không được đi vào, mau trở về đi thôi.”

Thấy cậu vẫn còn đắn đo, ông ta giơ xẻng lên làm tư thế chuẩn bị xúc người, Ngũ Hạ Cửu gật đầu, rồi rời đi.

Thời điểm đi xuống dọc theo đường nhỏ, Ngũ Hạ Cửu hoàn toàn có thể cảm giác được ông lão kia vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cậu không rời.

Cho đến khi Ngũ Hạ Cửu đi đến khúc cua, ánh mắt kia mới biến mất không thấy nữa.

Cậu dừng bước, quay đầu lại nhíu mày.

Từ khi xuống tàu hỏa đến bây giờ, sắc trời đã hơi muộn, phía dãy núi xa xa có tiếng quạ kêu thê lương.

Ngũ Hạ Cửu nhân lúc mặt trời chưa hoàn toàn lặn xuống, đứng ở một chỗ trống trải cao ráo, phương hướng ít bị che chắn nhìn xuống.

Ở gần, cậu thấy tường bao màu vàng cam của chùa Vạn Tân, nóc nhà màu xám đen, không ngờ bên cạnh chùa lại có nhiều phòng ốc như vậy.

Xa hơn chút nữa, chính là cổng làng mà bọn họ đã đi vào, càng xa hơn…

Ngũ Hạ Cửu híp mắt nhìn tới đó... kia là một hướng khác so với cổng làng, cách nhau khá xa, vị trí đối lập với chùa Vạn Tân.

Chỗ kia hình như là… Tại sao cũng giống một ngôi chùa thế nhỉ?

Lẽ nào làng Phật có hai ngôi chùa à?

Ngay tại lúc này, chiếc vòng trên tay lại nóng lên lần thứ hai, màn hình xuất hiện ━━

[ Chúc mừng hành khách phát hiện chùa Vạn Cổ, nhận được nhiệm vụ thu thập tin tức liên quan – chuyện cũ của sư thầy ( mời tìm kiếm ) ]

Ngũ Hạ Cửu : …

Niềm vui bất ngờ.

Rõ ràng cậu chỉ muốn nhìn hình dạng địa hình của làng cổ một chút thôi mà.

Ánh sáng mờ nhạt ở đường chân trời đã sắp tắt, thị lực có tốt đến mấy cũng không nhìn được gì nữa, chùa Vạn Cổ cách cấm địa khá xa, sắc trời vừa tối, quả thật không nhìn thấy rõ cái gì.

Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu nhân lúc trời chưa tối hẳn vội vàng quay về.

Chờ đến khi trở lại ngôi nhà hai tầng, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Đám người Hoàng Nha đã trở lại từ lâu, thấy cậu đi vào trong nhà, vẻ mặt khác nhau.

━━━━━

Tác giả có lời muốn nói :

A Cửu : Nể tình cái xẻng, cháu không thèm so đo với ông.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip