chương 48 : ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Trong căn hộ của Điền Hi Vi luôn có một bộ bàn chải đánh răng và khăn mặt dự phòng, cô đưa cho Vương Hạc Đệ. Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước, vali để ở cửa, người bên trong ngay cả quần áo để thay cũng không cầm theo. Điền Hi Vi bật điều hoà, đi tới cửa kéo vali vào.

Bánh xe kéo trên mặt đất để lại vết bùn, Điền Hi Vi chú ý tới bên ngoài vali cũng dính một lớp bụi. Cô vào phòng bếp lấy một chiếc giẻ lau qua một lần, vừa lau xong, chợt nghe trong phòng vệ sinh có người gọi: "Điền Hi Vi?"

"Gì vậy?" Điền Hi Vi chuyển động mật mã khóa.

"Lấy hộ anh quần áo."

Mật mã không thay đổi, vẫn là con số cô để hồi trước, vali mở ra. Điền Hi Vi tìm được quần đùi và áo, đi đến cửa buồng vệ sinh nói: "Mở cửa."

Vương Hạc Đệ mở cửa ra, hơi nước bốc lên mặt Điền Hi Vi, cô đưa quần áo tới. Vương Hạc Đệ cũng không đóng cửa, treo khăn mặt xong, anh đứng ở trước mặt cô mặc quần áo.

Điều hoà cũng không làm nóng nhanh như vậy, phòng khách vẫn còn lạnh. Điền Hi Vi rót một cốc nước ấm cho anh, Vương Hạc Đệ đi đường phong trần mệt mỏi, đã sớm khát rồi, anh cầm lấy cốc ngửa đầu uống, Điền Hi Vi kêu lên: "Aiz —— "

Vương Hạc Đệ cau mày, vô tình uống hơn nửa cốc.

"Chờ nguội đã chứ!" Điền Hi Vi nói.

"Không sao."

Trong nhà không có nước lạnh, Điền Hi Vi lấy một cốc khác đổ qua đổ lại, lúc này cô để cốc ở phòng bếp, không mang lại.

Vương Hạc Đệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, đợi cô quay người, anh mới đi đến bên cạnh vali, ngồi xổm xuống tìm kiếm quần dài.

"Ăn cơm trưa chưa?" Vương Hạc Đệ vừa lục đồ vừa hỏi.

"Ăn rồi, anh thì sao?"

"Ăn trên máy bay rồi."

Đồ ăn trên máy bay không thể no bụng, từ trước đến nay sức ăn của anh lớn. Điền Hi Vi nói: "Em còn để lại đồ ăn thừa, anh có muốn ăn một chút không?"

Vương Hạc Đệ không chút do dự nói: "Ừ."

Đồ ăn thừa để trên mặt bàn, không nhiều lắm, Điền Hi Vi vốn định để buổi tối ăn, cô bỏ thức ăn vào lò vi sóng đun nóng. Vương Hạc Đệ mặc quần, kéo khóa đi tới, nhìn nói: "Hôm nay em ăn những thứ này?"

"Ừ."

"Buổi tối thì sao?"

"Cũng những thứ này."

Vương Hạc Đệ không nói gì, anh dựa vào mặt bàn phòng bếp, lặng yên nhìn cô.

Tiếng lò vi sóng lớn, đĩa màu da cam ở cửa kính bên trong lộ ra, đĩa quay tròn không ngừng, chuyển động thế nào cũng quay về điểm ban đầu.

"Đinh —— "

"Anh ăn đi." Điền Hi Vi mở lò vi sóng ra, chuẩn bị bưng đĩa ra, không ngờ tới lại bị phỏng, cô vừa bưng lên lại lập tức buông ra, đập vào đĩa quay vang lên một tiếng. Cô muốn đi lấy khăn lau lót tay, bị Vương Hạc Đệ ngăn lại.

"Để anh." Anh da dày thịt béo, trực tiếp bưng đĩa ra, không cảm thấy nóng chút nào.

Điền Hi Vi nhớ tới lúc còn ở chung với anh, bưng canh đều là anh phụ trách. Da ngón tay anh tương đối dày, vết chai,có lẽ là làm việc trong thời gian dài hình thành, hai tay của anh vừa lớn vừa thô. Điền Hi Vi vô thức nhìn về phía tay anh, trong lòng bàn tay anh có vết sẹo cũ đã mờ đi rất nhiều, làn da hai bên đầu ngón tay hơi khô có vết xước.

Khi cô còn học cấp ba tay đầy vết chai, sau khi vào đại học mới biến mất, Vương Hạc Đệ lại không biết chăm sóc tay.

Có lẽ chăm sóc cũng như không, cô quay đầu, nhìn về phía tấm thẻ ngân hàng trên bàn.

Đồ ăn đã được đun nóng cả rồi, Vương Hạc Đệ vùi đầu ăn, trong nháy mắt bát đĩa trống rỗng. Điền Hi Vi hỏi: "Có muốn ngủ một lát không?"

Vương Hạc Đệ rất mệt, nhưng anh lắc đầu: "Không cần. Buổi chiều em có sắp xếp gì không?"

"Không có, chỉ ở trong nhà thôi." Điền Hi Vi nói, "Anh đi ngủ đi, vẫn còn chênh lệch múi giờ mà."

Lần này Vương Hạc Đệ không từ chối. Anh vì trở về, bận rộn hơn nửa tháng không biết ngày đêm, trên máy bay chỗ ngồi hẹp, bên cạnh còn có trẻ con nhích tới nhích lui, anh không có cách nào nghỉ ngơi.

Trên giường không để đồ gì, có mỗi chăn gối, tới gần có thể ngửi thấy mùi ánh mặt trời.

Vương Hạc Đệ nhắm mắt, cơn buồn ngủ đánh úp lại, anh hỏi: "Chăn màn vừa phơi nắng à?"

"Ừ, vừa phơi nắng đấy. Lúc anh tắm mới thu vào."

Cho nên mới mềm mại và dịu dàng như vậy, Vương Hạc Đệ buồn ngủ nghĩ.

Điền Hi Vi không muốn đánh thức anh, cô không đi rửa bát, bỏ vào chậu ngâm, cô ngồi vào ghế sa lon, nhìn tấm thẻ.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có điều hòa thỉnh thoảng phát ra tiếng vang, vô số ngày đêm, bên tai cô đều chỉ có chút âm thanh ấy.

Nghe lâu rồi sẽ quen, giống như trong những đêm kia, cô hoảng hốt một lúc, cho đến khi nghe thấy một tiếng khò khè giống như sấm rền, dọa người nhảy dựng.

Điền Hi Vi lấy lại tinh thần, đi đến bên giường, nhìn về phía người nằm dưới chăn. Tư thế ngủ của anh không chuẩn, hô hấp không thông, Điền Hi Vi tách bả vai anh ra, muốn chuyển tư thế cho anh, anh gầy hơn so với lúc trước, nhưng vẫn cường tráng khoẻ mạnh, Điền Hi Vi sao đủ sức, mới thoáng đẩy một phát, cô đã bị người giữ eo, đè ép xuống dưới.

Trong cổ họng cô kêu lên một tiếng, chống tay lên ngực Vương Hạc Đệ, nhìn về phía anh. Vương Hạc Đệ vẫn còn ngủ say, anh vô thức ôm người vào trong ngực, trở mình, tiếng khò khè cũng ngừng.

Điền Hi Vi đẩy cánh tay anh ra, cuối cùng cũng thoát khỏi ngực anh, cô đập cánh tay anh một cái, ngủ như chết rồi, một điểm phản ứng cũng không có.

Điền Hi Vi xuống giường chỉnh lại tóc, cầm điện thoại và chìa khóa lên, đi siêu thị.

Vương Hạc Đệ ngủ một giấc đến khi trởi tối đen, tỉnh lại đã là buổi tối, trong phòng không có ánh sáng, anh kêu một tiếng: "Điền Hi Vi?"

Không có người đáp lại.

Anh sờ điện thoại bên gối, mắt nhìn thời gian, đã sáu rưỡi."Điền Hi Vi?" Anh bật đèn đầu giường, vén chăn lên đi xuống đất.

"Hả?" Cửa buồng vệ sinh mở ra, Điền Hi Vi kéo tay áo đi tới, "Tỉnh rồi?"

Vương Hạc Đệ nhìn về phía cô. Dưới ánh đèn phòng tắm hơi nước mờ mịt, Điền Hi Vi vừa tắm rửa, mặc đồ ở nhà, tóc dài ướt sũng vén ra sau.

"... 6:30 rồi." Vương Hạc Đệ nói.

"Đói bụng à?" Điền Hi Vi cầm khăn mặt lau tóc.

"Không đói... Có phải siêu thị đóng cửa rồi hay không?"

"Anh muốn mua đồ?"

"Anh đi mua một ít đồ ăn."

"Không cần, em mua xong rồi."

"Buổi chiều đi ra ngoài rồi hả?" Vương Hạc Đệ hỏi.

"Ừ." Điền Hi Vi đi đến phòng khách, bật công tắc, phút chốc đèn nhà tắm và đầu giường tắt ngóm, điều hòa cũng ngừng.

"Đứt cầu dao rồi hả?" Điền Hi Vi ở trong bóng tối nói. Cô không nhìn thấy người, quay người về phía Vương Hạc Đệ ở bên kia.

"Để anh xem, công tắc nguồn điện ở vị trí nào?"

"Trên tủ lạnh, phải chuyển ghế." Điền Hi Vi muốn đi qua, sờ không rõ phương hướng, cô bị đụng vào đầu gối, đau đến mức hít thở mạnh.

"Đừng nhúc nhích!" Vương Hạc Đệ sờ được điện thoại vừa ném trên giường, bật đèn pin, chiếu đường, lập tức đi đến bên cạnh cô.

Cô đụng phải bàn, Vương Hạc Đệ xoay người xoa đầu gối cô: "Bị đụng rồi hả?"

"Ừ, hơi đau!" Điền Hi Vi cau mặt.

Vương Hạc Đệ ngồi xổm trên mặt đất, vén ống quần cô lên, bắp chân cô nhỏ trắng nõn, trên đầu gối hơi đỏ, da cũng bị sứt, ngón cái anh nhẹ nhàng xoa chỗ bị rách da, dừng một chút, bỗng nhiên tới gần, hôn một cái.

Điền Hi Vi khẽ giật mình.

Bàn tay Vương Hạc Đệ bao lấy bắp chân của cô, khẽ xoa, anh vẫn ngồi xổm, ngửa đầu nhìn về phía Điền Hi Vi, nói: "Hôm nay là ngày 4 tháng 2."

"... Ừ."

Ngày này ba năm trước, bọn họ ngồi ở góc tường phòng khách Hoa Vạn Tân Thành, uống rượu, ăn lạc, anh bảo cô ném hết những áp lực, cô ném đi từng thứ một, ném tới thứ cuối cùng, cô mạnh mẽ đạp chân anh.

Anh vốn là tránh được, cô không đạp được đến anh, sau đó anh ôm chân cô lại, để cho cô nhắm vào anh.

Bên trên ống quần anh toàn là dấu giày của cô, cô nhớ rõ. Cô đi đến căn phòng trọ của anh, cô cũng nhớ rõ. Anh mua thuốc hạ sốt cho cô, lặng lẽ xoa son môi cho cô, tất cả cô đều nhớ rõ.

Ngày đó vừa bắt đầu, bọn họ cũng ở trong bóng tối như vậy.

Vương Hạc Đệ dùng sức khẽ xoa bắp chân cô, sau đó ôm lấy eo của cô, cúi đầu nhìn cô nói: "Hôm nay lập xuân."

“Năm nay là năm không xuân." Điền Hi Vi nói.

"Thật đối xứng..."

"... Cái gì đối xứng?"

"Hôm nay là giao thừa, cũng là lập xuân, giao thừa và mùa xuân trong cùng một ngày, là ngày tốt lành."

"Mua nhà đi." Vương Hạc Đệ nói, "Đợi qua Tết âm lịch, đi mua nhà."

"... Ừ."

Mùa xuân năm 2019 là bắt đầu từ thời khắc này.

Tết âm lịch thoáng chốc đã qua, Điền Hi Vi tiến vào con đường mua nhà. Giá phòng tăng vọt, phòng ở bên trong thành phố có giới hạn, mua nhà phải quan sát biến động giá. Điền Hi Vi vừa đăng kí, vừa tìm môi giới nghe ngóng.

Ở thành phố này, người bình thường cả đời mới mua được một ngôi nhà, cô không thể làm việc qua loa, diện tích, số lượng người ở, vị trí địa lý, khu trường học, các mặt cô đều phải cân nhắc. Do đó, lựa chọn hàng đầu là các khu vực đắt tiền.

Đặt cọc trước ba đến bốn mươi phần trăm, số lượng khoản này thật sự không nhỏ. Cô và Vương Hạc Đệ đã có hai sự lựa chọn, một căn hộ giá dao động không lớn, một căn hộ khác là Vương Hạc Đệ dựa vào quan hệ với ông chủ Lương, cuối cùng giá cả đã ổn định, vận may của Điền Hi Vi không tệ, cuối cùng thoả mãn lấy được vị trí tầng trệt.

Đầu tháng ba, Điền Hi Vi sử dụng tấm thẻ ngân hàng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip