Benh My Nhan Dua Vao Thong Linh Noi Tieng O Tro Choi Sinh Ton Chuong 81 Toi The 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lúc này còn không đến 10 tiếng nữa là động đất sẽ xảy ra, thời gian cho Diệp Tả Dữu vô cùng căng chặt.

Nếu muốn trong 10 tiếng ngắn ngủi này, tìm được một nơi thích hợp tôi thể lại có thể tránh né được động đất thực sự quá khó.

Có điều vẫn may Diệp Tả Dữu sớm đã ghi nhớ địa hình xung quanh trong lòng, bây giờ còn thật sự tìm được một nơi thích hợp.

Nói ra thì, phương hướng này vốn dĩ là con đường phải đi để đến được địa điểm vị trí tọa độ.

Nếu không phải ngoài ý muốn gặp được đàn vượn khổng lồ này, bọn họ có lẽ sớm đã rời khỏi  rừng cây khổng lồ.

Có điều bây giờ cũng tốt.

Trận động đất khí thế cuồn cuộn này rất nhanh sẽ đến, cho dù Diệp Tả Dữu bây giờ có đi đến nơi đó, cũng sẽ không đụng phải Tống Dục An bọn họ.

Diệp Tả Dữu rất yên tâm mà đi, vì để nhanh chóng đi đến nơi, cậu thậm chí còn không tiếc dùng linh khí để đi về phía trước.

Có điều cũng may trước đó lúc định kế hoạch, đem phi hành khí ẩn giấu ở gần đây, rút ngắn không ít lộ trình cho Diệp Tả Dữu.

Dọc đường đi này, Diệp tả Dữu còn phát hiện thân ảnh của không ít vượn con, có điều những con vượn này sớm đã chết rồi, trên người bọn nó chỉ còn tử khí quấn quanh.

Diệp Tả Dữu không hề để tâm, tiếp tục đi về phía trước.

Đi gần một tiếng, Diệp Tả Dữu giống như là cảm nhận được gì đó, đột nhiên dừng bước chân.

Chính ở ngay phía trước cậu, xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Diệp Tả Dữu không nhúc nhích, chỉ là nhàn nhạt liếc thân ảnh ở trên cây.

Thân ảnh đó sớm đã phát hiện ra Diệp Tả Dữu, nhưng nó chỉ là treo ở trên cây, không hề nhúc nhích.

Diệp Tả Dữu nhìn chằm chằm nó hồi lâu, vẫn là rút quân đao tiếp tục đi về phía trước.

Con vượn khổng lồ treo trên cây nhìn thấy ánh đao lạnh lẽo trong bóng đêm, không biết nhớ đến cái gì đó, đột nhiên kêu lớn lên.

Diệp Tả Dữu nhíu mày, liền thấy nó như là gặp phải chuyện gì đáng sợ vậy, chạy như bay trốn thoát.

Nhìn bóng dáng nó chạy xa, trong mắt Diệp Tả Dữu lướt qua một tia cảm xúc, một lúc sau mới lắc lắc đầu.

Thế mà đã bị dọa sợ mất mật.

Xem ra Trương Duệ bọn họ cũng không có hạ thủ lưu tình.

Có điều như vậy cũng tốt.

Sau này, đàn vượn khổng lồ này sẽ không vô pháp vô thiên như trước đây nữa.

Ấu tể trong ba lô bị thanh âm này ổn tỉnh, có chút bất an động động.

Diệp Tả Dữu xoa xoa đầu nó, kéo khóa ba lô, cho nó một lỗ hít thở không khí, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Lại đi về phía trước gần 1 tiếng nữa, rừng cây rậm rạp dần dần lùi về phía sau, ánh trăng sáng xuyên thấu rừng cây thưa thớt chiếu xuống dưới, tạo thành một đường như được trải lụa màu bạc.

Diệp Tả Dữu đi trên con đường này, trước giờ trong lòng chưa từng bình tĩnh như vậy.

Cậu đi ra khỏi rừng khổng lồ, rừng cây rậm rạp không nhừng lùi về phía sau cậu, phía trước mà một đồng bằng vô bờ bến.

Chỗ này, vô cùng thích hợp cho Diệp Tả Dữu tôi thể.

Khóe miệng Diệp Tả Dữu cuối cũng cũng lộ ra nụ cười nhẹ, cậu gia tăng cước bộ, tìm một nơi có bãi cỏ rậm rạp.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, hiện giờ trong đêm tối đều là gió lạnh thổi tới.

Diệp Tả Dữu cũng không nhóm lửa, tìm một nơi bằng phẳng mà ngồi xuống.

Cậu đặt ba lô xuống, ấu tể cũng bò từ trong ba lô ra.

"Có đói không?" Diệp Tả Dữu nhìn ấu tể.

Diệp Tả Dữu nói chuyện với nó cũng dùng thông linh, nó rõ ràng là nghe hiểu, 'ừm ừm' hai tiếng đáp lại.

Diệp Tả Dữu lấy từ trong ba lô vài quả dại, cũng đem vài cây măng trúc lấy ra.

Ấu tể ôm quả dại bắt đầu ăn, Diệp Tả Dữu lấy ra một cái bánh mì.

Còn là lúc xuất phát cậu đã bỏ vào.

Ăn xong một cái bánh mì, cho dù đã không còn đói nữa, nhưng Diệp Tả Dữu vẫn ăn thêm một cái.

Lúc tôi thể cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Diệp Tả Dữu phải có thể lực.

Diệp Tả Dữu hai ba miếng ăn xong bánh mì, ấu tể vẫn còn ngồi bên cạnh gặm quả dại.

Trong lòng cậu rất căng thẳng, ấu tể cũng không cảm nhận được cái gì, vẫn vô tư lự.

Diệp Tả Dữu nhìn thấy vậy hít một hơi thật sâu, đem bộ phận linh khí mới tiêu hao hấp thu lại, lúc này mới nghiêng đầu nhìn ấu tể: "Đợi lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì, đều không được làm phiền tao, nếu như có nguy hiểm, phải biết tự tìm một nơi an toàn trốn đi, tao sẽ đến tìm mày."

Động tác ấu tể gặm quả dại hơi dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Tả Dữu, giống như là hiểu cái gì đó vậy, nó 'ừm ừm ừm' vài tiếng.

Trong mắt Diệp Tả Dữu lướt qua một tia mềm mại, đưa tay xoa xoa đầu nó, đứng lên đi sang một bên, xếp bằng ngồi xuống.

Khái niệm tôi thể này, Diệp Tả Dũu cũng chỉ là nghe vài lần từ miệng sư phụ.

Lúc đó trái đất linh khí khô kiệt, tôi thể đối với Diệp Tả Dữu mà nói, là một chuyện căn bản không thể hoàn thành.

Sau đó, lúc sư phụ nói đến chuyện này, trên mặt luôn mang theo một tia tiếc nuối, có điều ông cũng biết đâu là cách duy nhất để đồ đệ duy nhất của mình có thể sống sót, cho nên ông nói rất rõ ràng tỉ mỉ với cậu.

Cho dù là thành hay không thành, đều là mệnh số.

Nếu như có thể thành, vậy đó là phúc của Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu nhắm mắt, cuối cùng cũng bắt đầu hấp thu linh khí lấp đầy lổ hổng trong cơ thể.

Một tia linh khí cuối cùng nhập thể, Diệp Tả Dữu bắt đầu thúc giục kinh khí toàn thân.

Cái gọi là dùng linh khí tôi thể, đương nhiên là dùng linh khí đổi lấy cơ thể cho Diệp Tả Dữu.

Cho nên bước đầu tiên Diệp Tả Dữu cần làm, chính là dùng linh khí làm vỡ kinh mạch toàn thân.

Chuyện này cho dù đối với ai mà nói, đều là một chuyện đòi hỏi yêu cầu rất nhiều sự kiên trì.

Nhưng Diệp Tả Dữu không hề do dự, tất cả linh khí tập trung sức lực công phá kinh mạch, cậu 'phốc' một tiếng hộc ra một ngụm máu.

Ấu tể ngồi cách đó xa xa bị một màn này dọa sợ, quả dại trong tay còn rơi xuống đất.

Lúc nào nó cũng không lo ăn nữa, có chút lo lắng ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Tả Dữu phía trước.

Ngồi xuống đứng dậy, lặp lại mấy lần, ấu tể gấp đến mức xoay tại chỗ mấy vòng, nhưng cuối cũng vẫn làm theo những lời Diệp Tả Dữu nói trước đó, không có dứng dậy đi làm phiền Diệp Tả Dữu.

Kinh mạch vỡ nát, Diệp Tả Dữu sao lại có thể không khó chịu.

Lục phủ ngũ tạng giống như là bị vật nặng nghiền ép, cơn đau khủng khiếp gần như ngay lập tức chôn vùi Diệp Tả Dữu, đến cả hô hấp cũng có mùi tanh ngọt.

Không quá vài giây, Diệp Tả Dữu liền phát hiện bản thân thế mà không nghe thấy gì nữa.

Sau khi thức tỉnh thính giác, Diệp Tả Dữu chưa có thức tỉnh xúc giác và vị giác, ba giác khác đều đã được nâng cao.

Nhưng lúc này, cậu ngồi trên bãi cỏ mênh mông này, lại không nghe một một chút âm thanh nào.

Trấn định như Diệp Tả Dữu, lúc này cũng có chút hoảng hốt.

Nhưng suy cho cùng cậu là Diệp Tả Dữu, vài giây sau, Diệp Tả Dữu rất nhanh đã trấn định lại, bắt đầu bước tiếp theo.

Tiếp sau khi phá vỡ kinh mạch, là dùng linh khí khổng lồ tràn ngập trong cơ thể, đi tu bổ cơ thể của Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu dùng những linh khí này, tu bổ những nơi khiếm khuyết trên cơ thể cậu.

Đây là một quá trình cực kỳ dài.

Trong lúc đó có nhiều lần, Diệp Tả Dữu đều bởi vì đau đớn khó chịu mà không nhịn được tiếng rên tràn ra miệng.

Máu tươi chảy ra từ khóe môi cậu, nhưng cậu thậm chí còn không có thời gian lau.

Ấu tể ngửi thấy mùi máu của Diệp Tả Dữu càng nóng nảy hơn, nhưng cố tình lúc này nó cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngồi đợi ở gần Diệp Tả Dữu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, quần áo trước ngực cậu đã nhuỗm đầy máu tươi ướt sũng, ấu tể nóng nảy đã bắt đầu kêu lên rồi, nhưng Diệp Tả Dữu giống như là chưa từng nghe thấy vậy, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Lúc đầu ấu tể còn rất lo lắng, nhưng theo thời gian dịch chuyển, nó dần dần không còn sức lực nữa.

Măng trúc và quả dại chất đống một bên, nó nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chân ngắn chạy bước nhỏ đến bên cạnh Diệp Tả Đữu.

Cuối cùng, bóng đêm dày đặc dần dần rút đi nhường chỗ cho nắng sớm mai, chân trời cũng xuất hiện ánh sáng.

Mà Diệp Tả Dữu, vẫn còn tĩnh tọa.

Ấu tể ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn Diệp Tả Dữu, không nhịn được mà bước lên hai bước, nhỏ giọng kêu vài tiếng.

Nhìn thấy cậu không có phản ứng gì, ấu tể dường như cũng nhận mệnh.

Nó một đêm không ăn gì, lúc này cũng rất đói, do dự hồi lâu, mới đi sang một bên cầm măng trúc lên.

Biến cố xảy ra chính vào lúc này.

Ấu tể vừa mới ôm măng trúc ngồi xuống, nó đột nhiên cảm nhận được một trận chấn động nhẹ.

Thời gian trận chấn động này không kéo dài, không bao lâu đã dừng lại.

Ấu tể không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng lỗ tai nó lại dựng lên, căng thẳng khẩn trương nhìn xung quanh.

Xuất phát từ trực giác, nó cảm thấy nguy hiểm sắp xảy ra.

Nó cuối cùng cũng không nhịn được, không quan tâm đến những lời Diệp Tả Dữu nói trước đó, sáp lại gần cọ cọ chân Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu vẫn là tư thể nhắm mắt, bị ấu tể cọ chân cũng không nhúc nhích.

Ấu tể nóng nảy, bắt đầu đi vòng quanh Diệp Tả Dữu kêu 'ngao ngao', thanh âm càng ngày càng lớn.

Tống Dục An đang định đi vòng lại đột nhiên dừng bước chân, anh hình như nghe được thanh âm của ấu tể.

Dư chấn trận động đất nhỏ vừa rồi đã làm cho không ít đông vật trong rừng cảm nhận được nguy hiểm, lúc này trong rừng đều là thanh âm động vậy chạy trốn.

Là anh nghe nhầm rồi sao?

Không.

Trong lòng Tống Dục An vui vẻ, anh không nghe nhầm, chính là thanh âm của ấu tể!

Dường như không hề do dự, Tống Dục An điên cuồng chạy về phía trước.

Anh đã xem bản đồ, đoán được nơi mà Diệp Tả Dữu muốn đến.

Chỉ là lối ra khu rừng này quá lớn, Tống Dục An đi vài chỗ rồi, cũng không phát hiện ra thân ảnh của Diệp Tả Dữu.

Vốn dĩ Tống Dục An đối với lối ra này đã không còn ôm hy vọng gì, lúc này nghe thấy thanh âm của ấu tể, anh gần như là lấy từ mừng như điên để hình dung.

Diệp Tả Dữu chính là ở đây!

Tống Dục An chạy nhanh về phía trước.

Đồng thời, trong tai nghe truyền đến giọng của Đoạn Nhạn Sơn: "Tống Dục An!!! Cậu cmn bây giờ có thể quay lại không?"

Giọng nói Đoạn Nhạn Sơn như tiếng bom nổ bên tai, Tống Dục An phản ứng lại mấy giây sau mới nói: "Tôi tìm thấy em ấy rồi."

Đoạn Nhạn Sơn rõ ràng là sửng sốt: "Ở đây? Gửi định vị tọa độ cho tôi!:

Tống Dục An lại nói: "Dư chấn đã bắt đầu rồi, còn 10 phút nữa là động đất sẽ đến, anh để phi hành khí khởi bay đi."

"Tôi cmn khởi bay!" Ai mà ngờ Đoạn Nhạn Sơn xưa nay nho nhã thế mà cũng tuôn ra một câu thô tục như vậy, "gửi địa chỉ cho tôi, lão tử lập tức đến ngay!"

Nói xong, Đoạn Nhạn Sơn lại nghĩ đến cái gì đó: "Bỏ đi, cậu cmn không gửi cho tôi tôi cũng có thể tìm được cậu!"

Nói xong, anh ta không quản Tống Dục An nữa, trực tiếp ngắt liên lạc.

Sau đó nói với Trương Duệ phía sau lưng anh ta: "Tôi cần một phi hành khí, các anh lập tức khởi bay!"

Trương Duệ nhìn bóng lưng vội vàng của anh ta, vô cùng sốt ruột: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Đoạn Nhạn Sơn phất phất tay với anh ta, lập tức lái một phi hành khí loại nhỏ rời đi.

Trương Duệ nhìn thân ảnh phi hành khí bay xa, cuối cùng cũng không nói gì thêm, nói với đội viên bên cạnh: "Cất cánh!"

Đội viên nhìn Trương Duệ, có chút do dự: "Vậy Diệp Tả Dữu Tống thiếu tướng, còn có Đoạn Nhạn Sơn....."

Trương Duệ cắn răng: "Bọn họ sẽ không sao, nhưng chúng ta lại không thể trì hoãn nữa."

Chuyên gia đã sớm cung cấp thời gian cuối cùng, bây giờ trên phi hành khí có hơn 1000 mạng người, Trương Duệ phải có trách nhiệm với an toàn của mọi người.

Đội viên hiểu ý của Trương Duệ, cắn răng, ấn nút cất cánh.

Giây sau, phi hành khí ẩn nấp sâu trong rừng rập bỗng chốc bay lên không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip