Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
                                           
                                                 

Bùi Thế Anh trầm ngâm nhìn Thanh Bảo uống hết chất lỏng màu đỏ óng ánh trong ống nghiệm, trong đầu không ngừng suy xét xem nên dạy cậu ta thứ gì. Hắn vốn không phải là một kẻ ăn kiêng. Cuộc sống đơn độc hàng trăm năm qua khiến hắn có thói quen buông thả bản thân, nghe theo bản ngã, không làm những gì mà hắn cho là không cần thiết. Hắn không có tình cảm gì với con người, vì thế việc giữ mạng sống cho họ đương nhiên là không cần thiết.
                             

Nhưng có lẽ cũng đến lúc cần phải thay đổi, một nếp sống hàng trăm năm dễ dàng khiến người ta nhàm chán, nhất là với một kẻ thừa thời gian như Bùi Thế Anh. Hắn từng quan sát những kẻ từ người trở thành ma cà rồng, nhưng phần đông trong số chúng đều dễ dàng buông tha lý trí, thỏa mãn cơn khát của bản thân, không có ai từng chật vật như người trước mắt này.
                             

Bùi Thế Anh biết sự đáng sợ của cơn khát, hắn theo dõi Thanh Bảo giống như từng theo dõi những ma cà rồng mới sinh khác. Thích thú chờ đợi giây phút cậu ta từ một con người yếu ớt, biến thành một kẻ điên không kiềm chế nổi sức mạnh của mình ra sao. Thời điểm trong kho dụng cụ, cơn khát của Thanh Bảo bùng phát, nhưng lúc đó còn là ban ngày, lại ngay trong khuôn viên trường học, Bùi Thế Anh không muốn mọi việc trở nên rắc rối, nên đã ra tay giúp đỡ cậu ta.
                             

Nhưng tối nay, thời điểm thích hợp để săn mồi, ngoài dự đoán của hắn, Thanh Bảo không hóa điên, lại sợ hãi chạy trốn. Nhìn cái bóng nhỏ bé thu mình vào góc tối, không ngừng run rẩy, Bùi Thế Anh chợt cảm thấy tò mò. Con người chạy trốn ma cà rồng, vì con người vô cùng yếu ớt, con người sợ hãi chạy trốn những thứ mạnh mẽ hơn mình. Nhưng Thanh Bảo không còn là con người nữa, cậu ta rất mạnh, chẳng có thứ gì đe dọa cậu ta được nữa, ngay cả hắn, vậy rốt cuộc cậu ta chạy trốn cái gì ?
                             

Một ma cà rồng, đáng lẽ giờ phút này đã tìm được con mồi và thỏa mãn bản thân trong ê chề sức mạnh. Nhưng thay vì vậy lại sợ hãi chạy trốn, không muốn uống máu người. Bùi Thế Anh không hiểu, vì thế hắn cảm thấy thú vị, đột nhiên có ý nghĩ thử thay đổi nếp sống của mình. Dù sao hắn cũng chán ngấy thứ máu người ngày càng trở nên tạp nham trong hàng trăm thế kỷ qua.
                             

Hắn nói sẽ giúp Thanh Bảo thoát khỏi cơn khát, nhưng chính bản thân hắn cũng chưa biết nên làm thế nào. Những ống nghiệm chứa máu chẳng qua là do hắn lười biếng đi săn, tích trữ lại mà thôi.

                            
Trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng Bùi Thế Anh quyết định thử tìm tòi trong những ghi chép về ma cà rồng mà hắn thu thập được.
                             

_Ngươi ngồi đây, có thể đi lại trong nhà cũng được, nhưng đừng đến gần thư phòng. Ta muốn yên tĩnh một chút. Đến thời điểm cần thiết ta sẽ dạy cho ngươi.
                             

Bùi Thế Anh nói xong liền để Thanh Bảo lại trên ghế sofa, bước lên lầu hai, đi về phía thư phòng của mình.
                             

Thanh Bảo nhìn theo bóng lưng kẻ kia đi khuất, chẳng biết nên làm cái gì. Ánh trăng bàng bạc hắt qua khe cửa, tạo thành những cái bóng thẳng tắp, yên lặng trên sàn nhà. Trời đã rất khuya. Thế nhưng ma cà rồng thì không buồn ngủ, cũng chẳng có nhu cầu gì.
                             

Cậu cuộn người lại trên sofa, cố gắng nhắm mắt lại, thử xem có ngủ được hay không, nhưng cũng giống như mấy đêm trước, đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo. Thanh Bảo đã bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, nhưng nỗi sợ hãi vẫn đeo bám cậu. Cậu sợ rằng mình sẽ làm hại mẹ, làm hại mọi người. Sợ hãi khoảnh khắc mẹ cậu nhìn thấy làn da của cậu bốc cháy dưới ánh nắng. Càng nhắm mắt lại nỗi sợ càng lớn hơn. Cậu giống như nhìn thấy đôi mắt sợ hãi, ghê tởm của người thân, nhìn thấy bản thân mình trở nên gớm ghiếc.
                                                                      

Rốt cuộc Thanh Bảo ngồi dậy, lắc đầu cho thật tỉnh táo, quyết định đi vòng quanh ngôi nhà hòng quên đi nỗi sợ trong lòng. Khác với cánh cổng gỉ sắt và bức tường rêu phong, mọi thứ trong ngôi nhà đều còn rất mới và được lau chùi cẩn thận, chứng tỏ chủ nhân của nó là một người vô cùng sạch sẽ.

Hành lang dài rộng, sâu hun hút, ngoài ánh trăng bên ngoài hắt vào thì hoàn toàn không có thêm bất kỳ ánh sáng nào khác. Thanh Bảo theo thói quen vẫn đưa tay tìm công tắc đèn, mặc dù bây giờ mắt cậu có thể nhìn rõ mồn một trong đêm tối.

Đèn bật sáng, không gian mênh mang của bóng tối dường như bị thu hẹp, Thanh Bảo đột nhiên cảm thấy thật thích thứ ánh sáng này. Mặc dù không phải ánh nắng, nhưng nó làm cho cậu có cảm giác mình vẫn còn là con người, không phải loài sinh vật đáng sợ của đêm đen.

Cậu bước dọc theo hành lang, nhìn thấy cái công tắc nào liền bật hết lên. Chẳng mấy chốc cả lầu một sáng lên rực rỡ. Bật hết công tắc ngoài hành lang, Thanh Bảo bèn vào bật đèn từng phòng. Căn biệt thự này vô cùng rộng lớn, cậu đã đi loanh quanh một lúc lâu mà vẫn chưa bật được hết đèn.

Bùi Thế Anh lúc này đang loay hoay trong thư phòng, lật tìm những ghi chép mà hắn thu thập được. Truyền thuyết về ma cà rồng đã có từ rất xa xưa, nhưng chưa từng có trường hợp nào không hút máu người. Day day thái dương, Bùi Thế Anh lầu bầu một tiếng, cũng không thể nói sẽ dạy, sau đó lại không dạy cái gì được.

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, thì nghe thấy tiếng hát khe khẽ ở nhà dưới. Một khúc ngâm nga nhè nhẹ không rõ vui hay buồn, Bùi Thế Anh lại cảm thấy quen thuộc, giống như đã từng nghe qua trong một giấc mơ xa xôi.

Bước chân đột nhiên tự động đi về phía tiếng hát, đến khi Bùi Thế Anh nhận ra mình vừa làm gì thì hắn đã đứng ở hành lang lầu một. Ánh sáng đèn điện làm hắn cảm thấy có chút chói mắt, hàng năm qua chưa lần nào hắn bật đèn.

Mặc kệ ánh đèn, Bùi Thế Anh vẫn chầm chậm bước về phía tiếng hát. Hắn nhìn thấy Thanh Bảo hát khe khẽ trước cửa căn phòng phía cuối hành lang, với tay bật nốt cái bóng đèn ở đó. Đèn sáng làm nổi lên cánh cửa đôi với những hoa văn kỳ quái. Ngay lúc Thanh Bảo định đẩy cửa bước vào, giọng Bùi Thế Anh đột ngột vang lên :

_Dừng lại !

Thanh Bảo giật mình, vội vàng rụt tay lại, sau đó cúi mặt xuống nhìn sàn nhà, không dám ngẩng đầu lên. Lúc này cậu mới chợt nhận ra đây không phải nhà mình, hành động đi khắp nơi bật đèn như thế thật không phải.

Ma cà rồng không còn máu chảy trong người, có nghĩa là không còn đỏ mặt được nữa, nhưng lúc này Bùi Thế Anh lại có cảm giác, hình như tai người kia đang hồng lên. Trong lòng hắn giống như có một đốm lửa nhỏ, nhen nhóm trở lại từ một đống tro tàn đã vụt tắt từ lâu.

Mãi một lúc sau, Bùi Thế Anh mới mở miệng lần nữa :

_Nơi này và thư phòng của ta, là hai nơi ngươi không thể bước vào !

Thanh Bảo không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, cậu cúi đầu đi qua người Bùi Thế Anh. Lớp quần áo mỏng manh của hai người khẽ cọ vào nhau khi cậu đi lướt qua. Bùi Thế Anh rùng mình, cảm giác này giống như đã từng trải qua.

Chờ khi Thanh Bảo đi khuất, Bùi Thế Anh mới nhìn lại cánh cửa trước mặt. Hắn thở dài, sau đó mở cửa bước vào trong phòng. Đây là căn phòng duy nhất trong nhà hắn bám bụi. Suốt một thời gian dài hắn không bước vào đây.

Trong tiềm thức của hắn, nơi này hình như lưu giữ những kỷ niệm không mấy tốt đẹp. Mỗi lần bước vào hắn đều cảm thấy trái tim đã ngừng đập của mình dường như nhói lên. Thế nhưng hắn lại không có bất kỳ ký ức nào về những kỷ niệm đó. Cảm giác thật khó chịu.

Hắn không muốn Thanh Bảo bước vào căn phòng này, có lẽ là vì không muốn cậu chứng kiến phút yếu đuối của hắn. Mặc dù chưa chắc khi bước vào cậu đã hiểu được.

Căn phòng không có ai dọn dẹp, mạng nhện và bụi phủ đầy khắp nơi. Bùi Thế Anh bước chân vào phòng, rồi cũng không hiểu tại sao mình lại vào. Hắn đứng yên ở cửa một lúc lâu, sau đó chậm rãi đi tìm những cuốn sách hắn để trong này. Biết đâu lại tìm được cách giúp ma cà rồng ăn kiêng.

Ở đây có vài cuốn sổ tay, nét chữ nguệch ngoạc, siêu vẹo giống như chữ trẻ con, lại vì thời gian mà màu mực đã phai đi rất nhiều, cực kỳ khó đọc. Vì thế Bùi Thế Anh nhìn một lần, rồi chẳng bao giờ đọc qua chúng, đây là lần đầu tiên hắn chịu khó cầm lên đọc.

« Ma cà rồng không phải tất cả đều độc ác, ít ra anh ấy thì không như vậy. Nhưng mọi người đều sợ hãi, cho rằng anh ấy là giống hút máu người, nhất định sẽ giết hại dân làng. Anh ấy hoàn toàn khác với những ma cà rồng khác, không hút máu người... »

Cuốn sổ tay này giống như một cuốn nhật ký, kể lại một câu chuyện về ma cà rồng. Không biết có thật hay không, nhưng đọc đến đây, Bùi Thế Anh cảm thấy, có lẽ mình đã tìm được thứ cần tìm.










           

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip