Andree X Bray Ver Con No Hien Mat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(8)

Hắn xem một lúc rồi bỏ ra ngoài mặt cậu đau đớn nằm đó, trong đầu cậu toàn là hình ảnh của hắn.  Cậu nằm trên sàn nhà lạnh lẽo rồi dần mất đi ý thức...
                     

Hắn đi gặp đối tác rồi cùng thư ký trở về nhà, hôm nay hắn có chuyện muốn bàn với thư ký. Vừa về đến nhà thấy nhà cửa bừa bộn hắn tức giận vô cùng, hắn lớn tiếng gọi cậu nhưng không có ai trả lời. Hắn càng tức giận nghĩ cậu lười nên đang ngủ ở đâu đó.
                     

Hắn giận giữ bỏ lên phòng, tên thư ký vẫn đi theo hắn. Vừa thấy cậu đang nằm đó hắn lại đạp mấy cái vào người cậu.
                     

- " Đồ vô dụng, giờ này còn ngủ, muốn chết à..."
                     

Thấy cậu cứ ngủ mà không trả lời, hắn có vẻ càng giận lấy nước lạnh hắt vào mặt cậu cậu cũng không chịu dậy, hắn đang đi đánh tiếp thì bị tên thư ký ngăn lại...
                     

- " Đừng đánh nữa mà anh, cậu ấy đang bị thương..."

                    
- " Tránh ra, không phải việc của cậu..."
                     

- " Nghe em, đừng đánh nữa... nếu anh đánh, cậu ấy sẽ chết đấy. Anh bớt giận để em xem cậu ấy thế nào."
                     

Hắn dừng lại không nói, không phải vì sợ cậu chết mà không muốn người khác thấy mình bạo hành cậu. Tên thư ký thấy có vẻ hắn đã đồng ý mới lại gần xem cậu thế nào, đỡ cậu dậy, anh cũng hơi hốt hoảng, nhưng không biết làm thế nào. Anh cũng thấy cậu đáng thương nhưng không được phép của hắn thì không dám làm gì...
                     

- " Anh, người cậu ấy đầy vết thương, lại sốt nữa... cậu ấy bất tỉnh rồi... Bây giờ làm sao đây anh"

Tên thư ký nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, lấy khăn lau máu trên miệng cậu rồi nói.
                     

- " Mang cậu ta đến bệnh viện, hết bao nhiêu ghi nợ lại... không được để cậu ta chết đơn giản như vậy, càng không thể để cậu ta chết trong nhà của tôi... "
                     

Hắn lạnh lùng nói, tên thư ký vâng dạ rồi cũng bế cậu đi, lần thứ 3 được hắn ra lệnh cứu cậu trong lòng anh cũng đầy cảm xúc, cũng thương cậu muốn khuyên hắn nhưng không thể làm gì được.
                     

---------------------

Tại bệnh viện
                     

- " Bác sĩ, cậu ấy sao rồi..."
                     

- " Cũng may là mang đến đây kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng sức khỏe còn yếu với lại bị thương và bị suy nhược cơ thể nên gia đình chú ý chăm sóc bệnh nhân cho cẩn thận... đừng đánh đập bệnh nhân nữa..."
                     

- " Tôi sẽ chú ý, cảm ơn bác sĩ..."

Tên thư ký đáp rồi chờ vị bác sĩ kia đi khuất rồi vào phòng cậu, nhìn cậu anh thấy thương. Đáng lẽ anh về nhưng cũng không nỡ để cậu ở phòng cấp cứu một mình. Ngồi nhìn cậu một lúc rồi cũng lấy điện thoại gọi cho hắn.
                     

- " Anh à, em có chuyện này muốn nói, nhưng hứa với em là anh không được giận nhé..."
                     

- " Có chuyện gì, nói đi..."

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lẽo của hắn xen lẫn tiếng cười của vài người nào đó bên cạnh.
                     

- " Nay anh đừng đánh Thanh Bảo nữa được không? Cậu ấy không chịu nổi đòn của anh đâu, anh phải để cậu ấy khỏe mạnh làm việc mà trả nợ cho anh chứ, thế này biết bao giờ cậu ấy mới trả hết nợ cho anh..."                                              
                   

- " Câm miệng, không liên quan đến cậu, cậu lo việc của cậu đi đã..."

- " Em biết, nhưng em lo cho anh thôi, lỡ sau này anh..."

- " Thư ký Phạm nhắc lại cho cậu nhớ cố mà làm tốt việc của cậu đi..."

Hắn nói rồi lạnh lùng cúp máy, tên thư ký nhìn cậu rồi thở dài, chính anh cũng không biết làm thế nào để giúp đỡ cậu. Anh ngồi thêm một lúc thì anh cũng dặn dò bác sĩ rồi trở về nhà hắn để bàn mấy bản hợp đồng quan trọng, anh cũng chẳng nhớ gì đến cậu nữa...

Cậu hôn mê mấy ngày trong bệnh viện thì cũng tỉnh. Cơ thể cậu không còn chút sức lực nào, cậu bất ngờ khi mình còn sống không hiểu hắn vì thương cậu hay là vì không muốn mất số nợ nên mới cứu cậu, chính bản thân cậu cũng không biết nữa. Cậu hận chính bản thân mình, đến chết thôi cậu cũng không có quyền được chết nữa... Cậu sợ hắn, sợ chết rồi không trả được món nợ kia, và hắn cũng không tha cho bố mẹ cậu. 

Cậu ở viện mấy ngày, lần này hắn không đến thăm khiến cậu rất lo. Các y tá thấy thương nên cũng thay nhau mang cơm cho cậu, cậu không có tiền trong người nên cũng chỉ đáp bằng vài câu cảm ơn. Cậu cảm động trước những tình cảm của họ dành cho mình, rõ ràng là người không quen biết nhưng lại tốt với cậu như vậy. Còn những người cậu yêu thương thì thật tàn nhẫn với cậu...

Cậu ở viện mấy ngày thì cũng trở về, vì hắn đã nộp hết viện phí nên cậu rất vui,  cậu nghĩ hắn cũng có tình cảm với cậu. Nhưng cậu vừa về nhà, lên phòng định chào hắn thì đã thấy hắn đang ân ái cùng người khác, cửa phòng vẫn không khóa, cậu đau lòng bỏ đi. Cậu đi xuống nhà dọn dẹp, những ngày vắng cậu, nhà cửa rất bề bộn...

-" Cũng phiền phức thật ấy nhỉ, thể loại như cậu bao giờ mới hết gây phiền phức cho người khác đây? Đã vô dụng, ăn cắp lại thích gây phiền phức cho người khác" Cậu đang làm việc thì giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên

- "  Em xin lỗi... em... em hứa từ nay..."

- " Bỏ cái câu xin lỗi của cậu lại, tôi tởm lắm... Cậu có chết tôi cũng không cho qua bản hợp đồng đâu."

Cậu chưa nói hết câu thì đã bị hắn ngắt lời, hắn tiến đến mà bóp mạnh cằm cậu, cậu đau đớn tái mặt, buông cái chổi xuống, hai mắt long lanh nhìn hắn cũng không dám xin hắn tha.

- " Đồ vô dụng, có đau không?"

Cậu nhăn mặt, không trả lời nước mắt cứ trào ra, hóa ra hắn vẫn như trước đây, mọi thứ chỉ là cậu tự ảo tưởng...

- " Chat... đừng để nước mắt cá sấu của cậu rơi trước mặt tôi..."

- " Em xin lỗi..." Cậu kẽ nói rồi đưa tay lau giọt nước mắt rơi trên má...

- " Xin lỗi thì được gì? Bây giờ cậu muốn xin lỗi tôi chỉ có một cách..."

Hắn nhếch mép cười nhan hiểm, cậu sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy, cậu sợ hắn bắt cậu làm tình giống hôm trước.

- " Lần này đơn giản hơn mấy lần trước rất nhiều... tôi muốn một bên mắt của cậu..."

Hắn lạnh lùng nói rồi tiến về phía cậu, cậu theo phản xạ lùi ra phía sau...
                                            

- " Anh... anh nói gì vậy ạ... em không hiểu..."

- " Tôi muốn cậu hiến một bên mắt cho bạn của tôi, thế nào? Đồng ý chứ..."

- " Em... em..."

Cậu nghe xong tim bỗng thắt lại không phải cậu tiếc đôi mắt, mà cậu đau vì những lời vô tâm của hắn, không hiểu tại sao hắn lại đối xử như vậy với mình.

- " Cậu nên nhớ, cậu còn nợ tôi... chuyện hôm trước tôi đã ghi vào sổ nợ rồi, nhưng vẫn chưa tha cho ba mẹ cậu đâu... Cậu không muốn ba mẹ mình chết thì ngoan ngoãn mà nghe lời..."

Hắn trừng mắt nhìn cậu, nhìn cậu hắn chỉ muốn đánh nhưng không hiểu sao lúc này lại có thể bình tĩnh như vậy với cậu.

- " Bạn anh... bị làm sao ạ..."

Cậu nghẹn ngào nói, nếu hắn không nói câu trước đó thì cậu cũng đã đồng ý, nhưng không hiểu vì sao hắn lại nói ra khiến cậu đau như vậy.

- " Bị tai nạn rồi bị mù... được chưa?

Cứ xem như tôi mua một bên mắt của cậu? Bây  giờ đồng ý hay là không? "

Giọng hắn lạnh lùng xen lẫn mỉa mai, hắn nghĩ loại người như cậu chỉ cần lôi tiền ra là sẽ đồng ý. Hắn nói xong cậu vẫn đứng đó, ánh mắt xa xăm có vẻ không quan tâm đến những gì hắn nói, hắn lại tiếp lời...

- " Yên tâm ngoài việc tôi mua ra thì tất cả chi phí tôi sẽ lo, tôi sẽ chăm sóc cậu những ngày ở bệnh viện, ngoài ra tôi còn cho cậu nghỉ việc có lương 15 ngày... Còn nếu không đồng ý...."

- " Em đồng ý, là bạn của anh thì em tặng vậy... Anh không phải mua đâu..." Cậu ngắt lời hắn, lần đầu cậu lấy hết cam đảm để ngắt lời hắn, cậu rất sợ cái vế sau của câu nói...

- " Ngoan vậy là tốt, nếu cậu không đồng ý, tôi cũng sẽ dùng vũ lực thôi... Yên tâm tôi sẽ trừ nợ cho cậu..."

Hắn nói xong cũng lạnh lùng bỏ đi, để mặc cậu đứng đó, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Hắn luôn nghĩ cậu là loại người như vậy ư, cậu tặng mắt cũng không sao, mang lại ánh sáng cho người khác cậu cũng rất vui nhưng cái cậu buồn chính là sự vô tâm của hắn. Có lẽ mạng sống của cậu hắn cũng chẳng cần huống gì đôi mắt, hắn để cậu sống là muốn hành hạ, muốn cậu trả nợ cho hắn thôi. Cậu đi theo hắn, cậu mong muốn khi cả hai mắt đang còn thấy được ánh sáng, cậu muốn hình ảnh hắn có thể khắc sâu trong trái tim mình.

Hắn đến điểm hẹn chỗ Minh Triết đang ngồi đợi hắn, vừa thấy anh ta hắn đã ôn nhu ôm ấp hôn nhẹ vào trán anh ta.

- " Anh này, người ta nhìn kìa..."

- " Nhìn thì sao chứ, vợ tôi thì tôi ôm..."

Hắn mỉm cười nói, thái độ khác hoàn toàn với lúc nãy..

- " Hư quá à, ai là vợ anh chứ... À mà anh, thằng vô dụng đó nó có chịu hiến mắt không?"

- " Em yên tâm, nó đã đồng ý rồi... ngày mai dẫn bạn em đến, anh muốn gặp mặt..."

- " Vâng, nhưng khi nào làm phẫu thuật được anh... Hơn nữa lỡ bệnh viện không chấp nhận thì sao?"

Anh ta hỏi lại hắn, giọng nhõng nhẽo...

- " Em yên tâm, có một bên mắt thôi, hơn nữa cậu ta cũng đồng ý mà... nếu không đồng ý, anh sẽ mời bác sĩ phẫu thuật riêng."
                                           

- " Cảm ơn anh "

Minh Triết cười thầm, cuối cùng anh ta cũng đạt được mục đích. Người yêu anh ta bị tai nạn bị thương một bên mắt nên anh ta muốn hắn tìm người hiến mắt giúp.  Hắn có chút tình cảm với cậu ta nên vẫn không biết gì, hắn vẫn giúp đỡ anh ta mà không biết anh ta là người đứng sau tất cả mọi chuyện, đứng sau tất cả mọi hiểu nhầm giữa hắn và cậu.

Cậu đứng đó chết lặng, hóa ra không phải bạn của hắn mà là bạn của anh cậu, vì anh cậu mà hắn có thể bất chấp tất cả. Cậu cảm thấy anh cậu rất may mắn khi có được tình cảm của hắn. Biết tất cả mọi chuyện cậu vẫn muốn hiến mắt, đơn giản cậu muốn hắn vui, cậu không muốn hắn khó xử...

Cậu đồng ý hiến giác mạc cho người mà mình không quen biết, nhưng đến khi tháo băng ra thì cậu thấy đó là một cô gái rất xinh đẹp, cậu có cảm giác cô ấy rất quen thuộc nhưng không thể nhớ ra là ai.

Cậu nằm ở bệnh viện mấy ngày, hắn vẫn giữ lời hứa mang cơm đến cho cậu, tuy hắn không nói nhưng cậu cũng cảm thấy hắn đến thăm đó là một may mắn đối với cậu. Có lẽ còn một bên mắt còn ánh sáng cũng không sao, sau này hắn có thể đối xử tốt với cậu và có thể mang lại ánh sáng cho người khác là cậu vui rồi.

Hết đợt nghỉ cậu cũng đi làm trở lại, cậu làm lao công cho công ty hắn. Hôm đầu đến công ty cậu đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người ở đây. Khuôn mặt cậu cũng không còn đẹp như trước,  bị mù một bên mắt lại mang tiếng thích hắn và ăn cắp đồ rồi phá hợp của công ty nên ai cũng kỳ thị, xa lánh, đùa cợt cậu...

Hôm nào cũng có người lấy cậu ra làm trò đùa, đổ thức ăn khắp căng tin rồi bắt cậu lau hết lần này đến lần khác, cậu lau chậm thì bị đánh. Hai thanh niên ở phòng kế hoạch ngày xưa luôn chọc ghẹo, sờ xoạc cậu, cậu khó chịu phản kháng thì bị bọn chúng lôi vào nhà vệ sinh đánh đập không thương tiếc.

Cứ như vậy ngày nào cậu cũng bị đánh, không nặng thì nhẹ, bị lôi ra làm trò đùa nhưng vì hắn cậu vẫn cam chịu, cậu im lặng vì mình cũng không có tiếng nói ở đây.  Hắn biết cậu bị đánh cũng không can ngay mà càng căm ghét cậu hơn, hắn cho rằng cậu đáng bị như vậy.

Cậu ngày đi làm tối vẫn về làm việc cho hắn, cậu chỉ còn một bên mắt, sức khỏe cũng không còn được như trước nên làm gì cũng chậm hơn trước, nên hắn càng ngày càng chán ghét cậu. Suốt ngày lôi cậu ra đánh rồi chửi, cơm thừa hôm nào cũng đổ vào thùng rác rồi hôm sau bắt cậu ăn. Hắn bắt cậu ngủ ngoài sân, trời trở lạnh hắn cũng không cho cậu lấy chăn ra đắp mặc dù trong nhà có rất nhiều chăn, phòng ngủ cũng thừa.

Đêm nào cũng vậy, cậu cũng phải chịu mọi  cơn đau trên thể, dạ dày cậu co rút từng cơn, dạo này bệnh cũ của cậu hay tái phát. Cậu cũng không biết có phải do ăn những đồ ăn kia không nữa, cứ ăn mấy thứ đó vào là cậu lại nôn hết ra, bụng cũng khó chịu... Nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm, cái cậu quan tâm là nỗi đau nơi trái tim đang rỉ máu kia, làm sao để cậu hết đau vì hắn.

Cậu nằm ngoài sân lạnh lẽo, cậu còn không bằng một con thú nuôi, nhưng cậu cũng quen rồi. Hắn nói cái thứ dơ bẩn như cậu không nên ngủ trong nhà hắn, cũng đúng thôi, cậu bị hết người này đến người khác chà đạp thân thể, trở thành công cụ phát tiết của vô số người. Chính cậu còn cảm thấy bản thân mình dơ bẩn cơ mà, cậu làm sao mà bằng vật nuôi được. Có lẽ hắn không xích cậu, đã may cho cậu lắm rồi, làm sao mà cậu dám trách hắn cơ chứ. Nghĩ đến những chuyện đó, tim cậu không ngừng đau đớn cùng với cơ thể đang đau kia làm cho hô hấp của cậu cũng trở nên khó khăn. Với lọ thuốc giảm đau và cốc nước bên cạnh, cậu uống rồi nhắm mắt lại đi ngủ. Cậu cố gắng ngủ để mai còn lấy sức làm việc nữa...

----------------

Những ngày sau đó hắn càng ngày càng khó khăn với cậu, hắn hay đánh đập và đánh cũng mạnh tay hơn trước, hắn không cho cậu ăn bữa cơm nào tử tế, không ăn dưới đất thì cũng ăn cơm thừa, ăn không hết còn bị hắn đánh. Hắn giữ lại một bên mắt cho cậu không phải vì thương cậu mà hắn muốn cậu có thể nhìn thấy để làm việc mà trả nợ cho hắn, để hắn hành hạ cậu sống trong đau khổ và nhục nhã. Hắn bạo hành cả thể xác lẫn tâm hồn, hắn dường như quên mất cậu cũng là con người...

Mỗi lần như thế hắn đi rồi cậu lại trốn trong phòng cầm tấm ảnh kia mà khóc, cậu càng đau hơn khi nhìn thấy tấm ảnh đó, nếu là hắn thì cậu không biết nên vui hay nên buồn. Có lẽ nên vui vì tình yêu của cậu lúc nào cũng dành cho hắn chưa bao giờ mất đi, nhưng sao tim cậu lại đau thế này. Nếu hắn biết là cậu thì hắn có đối xử tốt với cậu hơn một chút không? Nhưng cậu nghĩ có lẽ là không, tình cảm ngày ấy chỉ là trẻ con thì làm sao hắn nhớ được, cậu nói ra hắn nhất định sẽ ghê tởm...

- " Đồ vô dụng, cậu chết đâu rồi... còn không lau phòng cho tôi..."

Nghe hắn nói cậu cũng cất tấm ảnh đi rồi đi lau phòng cho hắn, cậu thấy con heo sứ trên giường định lấy để trên tủ thì cơn đau ở dạ dày kia lại hành hạ cậu, hai tay cậu run run,  không giữ vững mà làm rớt nó...

" Choang..."

Hắn nghe tiếng động thì chạy lên, hắn tức giận khi thấy con heo sứ kia vỡ, cậu không biết nói như thế nào thì nhận được mấy cái tát của hắn...

- " Chat... chat... đồ mù vô dụng, sao dám làm vỡ đồ của tôi. Cậu biết nó giá bao nhiêu không hả..."

- " Em xin lỗi, em định để nó lên tủ nhưng sơ ý nên..."

Cậu ném cơn đau cố gắng giải thích, hi vọng hắn sẽ tha thứ cho cậu, nhưng chưa nói hết câu thì bị hắn ngắt lời.

- " Cậu cố ý đúng không, cậu cầm không nổi con heo sứ thì làm gì ăn hả... có lẽ cậu cũng chỉ hợp với nghề trai bao? Nhưng nhìn lại cậu xem, thân xác bây giờ của cậu có khiến người ta tởm không chứ..."

Vừa nói dứt lời hắn cũng đạp cậu ngã xuống những mảnh vỡ kia, từng mảnh cứa vào da thịt cậu, đau đớn...

________________




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip