02: Kiểm tra cơ thể [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Khác với tất cả các phòng khám ngoại trúc khác trong bệnh biện, phòng cố vấn tâm lý của Kỳ Duyên có một gian phòng vô cùng lớn ở bên trong phòng khám.

Màu sắc phòng thiên về gam màu ấm, có một hàng cây cảnh lớn trên ban công.

Có hoa lan, hoa hồng, lan hồ điệp, còn có một số củ cải xanh và xương rồng, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cho tâm trạng tốt hơn.

Ở giữa phòng có một bộ sô pha màu trắng gạo, một ghế nằm lớn màu đen, còn có một chiếc giường lớn.

Kỳ Duyên đi trước vào trong phòng vệ sinh rửa tay, nghiêm túc khử trùng.

Sau đó đi ra, nói với Minh Triệu: "Cởi giày ra, nằm lên trên ghế tựa đi."

"Được, bác sĩ Duyên." Minh Triệu làm theo.

Kỳ Duyên đến gần, đứng ở bên cạnh ghế nằm, hạ mắt kính gọng vàng xuống, ánh mắt dịu dàng lại bình tĩnh, khiến cho người khác cảm thấy rất an toàn.

"Bây giờ, anh muốn kiểm tra cơ thể của em." Hắn lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng." Minh Triệu gật đầu.

Ngay sau đó, Kỳ Duyên thong thả, ung dung cởi từng nút áo y tá ra.

Màu sắc đồng phục của bệnh viện Nguyễn thị chủ yếu là màu xanh và màu trắng.

Chính vì vậy, quần áo y tá cũng thống nhất là dùng hai màu này.

Hơi thở đàn ông ập vào trước mặt, cả người Minh Triệu ngay lập tức cứng đờ, vô thức nhắm mắt lại.

Kỳ Duyên nhìn cô, ra lệnh nói: "Mở mắt ra học cách hiểu cơ thể mới có thể tìm ra vấn đề mấu chốt."

Giọng anh bình tĩnh thờ ơ nhưng làm cô trấn định, loại bỏ bất an trong lòng.

Minh Triệu chậm rãi mở to mắt.

Lập tức, nhìn thẳng vào ánh mắt Kỳ Duyên.

Ánh mắt anh đúng là ánh mắt trong tưởng tượng của cô, chuyên nghiệp, bình tĩnh tự chủ.

Bởi vì bây giờ là mùa hè, Minh Triệu chỉ mặc bộ đồ y tá.

Cúc áo vừa được cởi, áo lót màu xanh lá ngay lập tức lộ ra bên ngoài, màu áo cũng giống y như cô vậy, là gam màu lạnh.

"Ngày mai vứt hết áo lót trong nhà đi, mua áo lót gam màu ấm, chẳng hạn như màu đỏ, vàng hoặc cam." Kỳ Duyên nói.

"Được, bác sĩ Duyên." Minh Triệu đỏ mặt đồng ý.

Quả thật, cô từ nhỏ đến lớn, tính tình đều lạnh nhạt, màu sắc thích nhất cũng là màu xanh lá.

Màu xanh là gam màu lạnh, trách không được tính cách cô lãnh đạm như vậy.

Kỳ Duyên nói tiếp: "Ngồi dậy."

Minh Triệu theo lời ngồi dậy, ngay sau đó, Kỳ Duyên cởi áo cô đi.

Chuyện này ~ Phần trên cơ thể cô bây giờ chỉ còn lại mỗi áo ngực.

Cơ thể được bao bọc trong bộ đồ y tá quả nhiên vô cùng đẹp.

Làn da trắng nõn, tinh tế, xương quai xanh rõ ràng, vú cực lớn, Kỳ Duyên nhìn, đoán ngực cô cũng phải cỡ 34D.

Anh nói với Minh Triệu đang nằm: "Bây giờ, anh kiểm tra bộ ngực em trước."

Nói xong, anh đẩy áo ngực bên trái cô lên.

Ngay lập tức, vú cực lớn nhảy ra, run run rẩy rẩy.

Ánh mắt Kỳ Duyên hơi trầm xuống.

Anh vươn tay nắm toàn bộ vú ở trong bàn tay.

Quá lớn, lớn đến mức ngay cả một bàn tay cũng khó có thể nắm hết được.

"Có cảm giác gì?"

"Ừm, rất thoải mái." Minh Triệu trung thực nói.

Tay bác sĩ Duyên to lớn, ấm áp, lòng bàn tay hơi thô, nhưng bộ ngực cũng không cảm thấy đau đớn.

Từ trên người anh truyền đến mùi nước sát trùng quen thuộc của bệnh viện, không hiểu sao làm người cô thả lỏng ra, vô cùng yên tâm.

Kỳ Duyên nghe thấy cô nói vậy, nhếch môi, khuôn mặt cấm dục mị hoặc nói không nên lời.

Nhưng mà, Minh Triệu đang nằm không thể nhìn thấy được.

Cô chỉ có thể cảm giác, ngón tay bác sĩ Duyên niết trên đầu vú cô, nhẹ nhàng kẹp lấy đầu vú cô.

"A ~" Cô rên nhẹ một tiếng.

"Không thoải mái à?" Kỳ Duyên bỗng nhiên dừng lại động tác, hỏi cô.

"Không có." Minh Triệu lắc đầu.

" Vậy anh tiếp tục."

"Vâng.

Vì thế, Kỳ Duyên dùng ngón tay cái và lòng bàn tay vuốt ve đầu vú hồng hào tươi non của cô.

Quả nhiên, vú cô không có nhạy cảm như những người phụ nữ khác.

Anh vỗ về chơi đùa một lúc lâu, đầu vú cô mới đứng thẳng lên.

"Vú bên trái vú có chút vấn đề, phản ứng với sự vuốt ve không quá nhanh nhạy." Kỳ Duyên nghiêm túc nói.

"Vâng." Minh Triệu lên tiếng, giọng nói có chút hơi buồn rầu.

"Bây giờ, kiểm vú bên phải của em."

Kỳ Duyên nói xong, cũng đẩy luôn áo ngực bên phải sang một bên, vú trắng nõn và núm vú hồng hào hiện ra.

Vẫn giống như vừa này, ngón tay vuốt ve, gẩy gẩy.

"Tình trạng hai bên vú giống nhau." Kỳ Duyên kết luận.

Ngay sau đó, tay anh dọc theo vú cô, lướt qua rốn, bụng nhỏ, đi vào nơi riêng tư nhất của cô.

Quần áo y tá mùa hè, phía dưới người là váy màu xanh cao hơn đầu gối một chút.

Bởi vì nằm thẳng, phần eo váy có vẻ rộng.

Kỳ Duyên duỗi tay ra thò tay vào trong dò xét.

Nơi riêng tư trước nay chưa từng bị người khác chạm qua nay bị bàn tay của người đàn ông xa lạ đụng vào như vậy, Minh Triệu nhịn không được run lên, vô thức duỗi tay ra đè tay anh lại, không cho anh tiếp tục.

"Có chuyện gì vậy?" Kỳ Duyên lạnh nhạt hỏi cô.

Ánh mắt anh trong suốt, không hề có ý nghĩ gì khác, thế nên Minh Triệu cảm thấy hơi áy náy.

Đây là bác sĩ Duyên chuyên nghiệp nhất bệnh viện đấy, sao cô có thể cảm thấy bị xâm phạm được?

Anh rõ ràng đã bỏ thời gian tan làm ở đây nghiêm túc khám bệnh cho cô.

Nghĩ như thế, Minh Triệu lại lắc đầu, nói: "Không có gì, em chỉ là...!hơi lo lắng."

Kỳ Duyên sờ sờ mặt cô, giọng điệu dịu dàng: "Không sao, thả lỏng người chút nữa."

"Vâng." Minh Triệu từ từ rút tay về.

Không còn bị cản trở, Kỳ Duyên tiếp tục chuyện đang làm dở.

"Bây giờ, anh muốn kiểm tra bộ phận sinh dục của em." Anh dùng các thuật ngữ chuyên nghiệp, ngược lại làm Minh Triệu cảm thấy rất an tâm.

"Được, bác sĩ Duyên." Cô nhẹ giọng nói, ngầm đồng ý hành động của anh.

"Nâng cao mông chút nữa, anh muốn cởi váy em." Kỳ Duyên ra lệnh.

Minh Triệu đỏ mặt, hơi nâng nửa người dưới lên, tùy ý để tay anh xuyên qua, kéo khóa váy cô xuống, rồi cởi nó ra.

Kỳ Duyên cởi váy ngắn và áo trên của cô ném lên sô pha, sau đó quay lại, đứng ở trước ghế nằm.

Anh nhìn chằm chằm vào phần dưới của cô.

Eo thon, chân dài trắng nõn, bụng bằng phẳng không có lông mu, quần lót cùng màu với áo lót.

"Ngày mai quần lót cũng phải đổi, đổi sang gam màu ấm giống áo lót."

"Được, bác sĩ Duyên."

Kỳ Duyên cúi đầu nhìn, mới vừa rồi anh đã vỗ về chơi đùa bộ ngực cô một lúc, nhưng mà quần lót cô từ bên ngoài nhìn vào vẫn sạch sẽ, không hề ướt.

Vì thế anh trượt ngón tay lên, cách lớp quần lót ấn vào âm đế, nhẹ nhàng xoa nắn, vừa xoa vừa hỏi cô: "Có cảm thấy khó chịu không?"

"Không khó chịu." Minh Triệu lắc đầu, nhưng cũng cũng không có thêm phản ứng nào khác.

Kỳ Duyên cười cười, những ngón tay di chuyển đến lỗ nhỏ, cách quần lót, ngón tay đâm thọc.

"Bây giờ thì sao? Khó chịu không?"

"Ừ~" Cô nhẹ nhàng rên rỉ.

"Ừ?" Kỳ Duyên tăng thêm lực đạo, nhẹ nhàng đâm thọc.

"Không ~ a ~ không khó chịu ~" Minh Triệu trả lời.

Kỳ quái, chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Vì sao lại phát ra thanh âm kỳ quái.

A ~ Kỳ Duyên nhếch môi cười.

"Bây giờ, anh muốn cởi quần lót của em, kiểm tra kĩ hơn âm vật và bộ phận sinh dục của em."

Anh nói, động tác trên tay di chuyển từ từ, cởi quần lót cô ra.

Nhìn xem, đây là cái gì?

Anh vậy mà thấy được một sợi chỉ bạc.

------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip