Chương 42: Thực tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ngoài cửa sổ mặt trời đã chiếu sáng rực rỡ, lúc này đã là đầu hè

Bùi Quân Trạch ngồi ở mép giường, bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Giang Ninh. Đồng hồ báo thức trong điện thoại của cậu đã reo từ lúc hắn thức dậy và tắm rửa xong, Giang Ninh vẫn đang ngủ say không nhúc nhích tí nào.

Tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại, Bùi quân trạch đưa tay nhéo nhéo chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên của Giang Ninh, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tổ tông, nếu không rời giường sẽ đến muộn, đây là lần đầu tiên em đi làm."

Giang Ninh đang ngủ mơ mơ màng màng lập tức bị hù dọa, cậu chợt mở to mắt, lập tức đứng dậy cầm điện thoại di động lên, khi nhìn thấy đồng hồ đã 8 giờ, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trừng mắt nhìn nam nhân cong môi cười trộm, dữ dằn nói: "Mới có tám giờ thôi, hoàn toàn còn đủ thời gian, anh gạt em làm gì!"

Bùi Quân Trạch vô tội buông tay: "Không phải tối hôm qua em bảo anh gọi em vào giờ này sao?"

"......" Giang Ninh trong nháy mắt tịt ngòi, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Đó cũng là lỗi của anh, tối qua em đã nói không muốn, anh còn tiếp tục." Nếu không cũng cũng sẽ không mệt mỏi nằm ỳ trên giường.

Giang Ninh không nói lời gì trực tiếp chụp nồi lên đầu Bùi Quân Trạch.

"Được được được, là lỗi của anh." Khóe miệng Bùi Quân Trạch hơi nhếch lên mấy phần, cảm thấy Giang Ninh vừa mới tỉnh lại thật sự là quá đáng yêu, nhìn sữa hung sữa hung.

"Đi rửa mặt trước đi, dì đã làm xong bữa sáng."

"Vâng ạ." Giang Ninh cũng không tái phát tiểu tính tình, ngoan ngoãn xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Ăn xong điểm tâm, hai người cùng nhau ngồi lên xe của công ty.

Sau khi từ chối lời đề nghị cùng hắn đến bộ phận trang trí của Bùi Quân Trạch, đến chỗ bộ phận trang trí, Giang Ninh nhanh chóng vẫy tay với Bùi Quân Trạch nói lời tạm biệt, sau đó lập tức chuồn ra khỏi thang máy.

Bùi Quân Trạch nhìn bóng lưng vội vàng hấp tấp chạy chậm của cậu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ấn nút đóng cửa thang máy.

Sau khi Giang Ninh ra khỏi thang máy tìm đến trưởng phòng bộ phận trang trí.

Trưởng phòng tên là Vương Thiến, là một phụ nữ trung niên rất quyến rũ, vẻ ngoài thanh lịch, khí chất cũng tương đối ôn hòa nội liễm, giọng nói nhu hòa, ở chung rất dễ chịu, điều này cũng làm cho Giang Ninh thở dài nhẹ nhõm.

Đi theo trưởng phòng đi dạo một vòng Giang Ninh phân đến một khu vực làm việc trống, bên trên được trang bị máy tính và máy tính bảng.

"Cậu làm quen một chút trước, có gì không hiểu có thể hỏi tôi trên vx." Vương Thiến ngữ khí ôn hòa nói.

Giang Ninh gật đầu: "Được, cảm ơn Thiến tỷ."

Vương Thiến cười cười, lại dặn dò vài câu liền trở lại vị trí làm việc của minhd, ở trong lòng may mắn lão bản nương thật dễ ở chung, không phải là người nhiều việc.

Giang Ninh ở nơi làm việc chờ đợi cho đến trưa, ngoại trừ các đồng nghiệp quá nhiệt tình với cậu, còn lại thì cảm giác thể nghiệm coi như tốt đẹp.

Sau khi từ chối đi căng tin ăn trưa cùng đồng nghiệp, Giang Ninh lặng lẽ tiến vào thang máy, nhấn nút lên tầng trên cùng.

Cửa thang máy vừa mở ra liền đối mặt với trợ lý Lương, Giang Ninh mím môi cười cười, gật đầu chào hỏi: "Trợ lý Lương, chào buổi trưa."

"chào buổi trưa, Giang thiếu gia." Trên mặt trợ lý Lương vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp hoàn hảo như mọi khi, nhìn thấy Giang Ninh cũng không ngạc nhiên chút nào.

Giang Ninh nhanh chóng ra khỏi thang máy nhường chỗ cho trợ lý Lương. Sau khi đi ra, cậu phát hiện sau lưng trợ lý Lương còn có một người khác, nhìn có chút quen mắt, tướng mạo rất là tuấn tú, thân hình thon dài.

Gật đầu xem như chào hỏi người kia, Giang Ninh vẫn không nhớ ra đã gặp lúc nào, dứt khoát ném đến sau đầu, bước chân nhẹ nhàng đi vào văn phòng của Bùi Quân Trạch.

Bùi Quân Trạch vừa gửi ảnh cho cậu trên vx, phần lớn đồ ăn đều là món cậu thích.

"Lương ca, vị Giang thiếu gia này chính là người yêu của Bùi tổng sao?" Thang máy đi xuống, Bạch Huyền nhìn về phía trợ lý Lương có chút không xác định hỏi, lần trước cậu thấy vị Giang thiếu gia này và Bùi tổng nắm tay cùng rời đi.

Bạch Huyền mới vào bộ phận thư ký, làm việc kỹ lưỡng, đầu não linh hoạt, trợ lý Lương rất thưởng thức người hậu bối này, huống hồ chuyện Giang thiếu gia là người yêu của Bùi tổng trong công ty cũng không tính là bí mật, bởi vậy cũng không có gì phải giấu giếm: "Không sai, chỉ là tôi không ngờ Bùi tổng thế mà bỏ được sắp xếp Giang thiếu đến bộ phận trang trí."

Trợ lý Lương vẫn hơi ngạc nhiên vì điều này, dù sao xét mức độ Bùi tổng quý trọng Giang thiếu gia như vậy, còn tưởng rằng sẽ sắp xếp ở bên người thời khắc nhìn xem.

Bạch Huyền chớp mắt, trong lòng nổi lên sùng bái bội phục, không nghĩ tới Giang thiếu gia nhìn ôn hòa vô hại thế mà có thể thu phục được Bùi tổng khí tràng cường thế, bất cận nhân tình.

Được điều đến tổ thư ký một tuần nay, cậu đến bây giờ cũng còn không dám nhìn thẳng vị Boss này đâu.

Giang Ninh không hề hay biết mình đang được sùng bái đang đưa tay gõ cửa, nghiêng tai nghe thấy truyền đến một tiếng "Vào đi." đạm mạc. Lúc này mới đẩy cửa tiến vào.

Nhìn thấy Bùi Quân Trạch cau lại lông mày, khuôn mặt lạnh lùng, cũng không ngẩng đầu lên mà nhìn xem văn kiện, Giang Ninh chớp mắt, thừa dịp nam nhân còn chưa chú ý vòng qua sau bàn làm việc, nghịch ngợm thổi ngụm khí vào lỗ tai Bùi Quân Trạch, âm thanh mềm mại: "Bùi tổng ~"

Âm cuối dinh dính.

"Cút!"

Bùi Quân Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc băng lãnh nhìn sang bên cạnh, đáy mắt ẩn chứa tức giận.

Nam nhân tức giận xác thực tương đối dọa người, Giang Ninh bị giật nảy mình, trong lòng hối hận mình không nên làm như vậy, còn có một tia ủy khuất. Nhưng một giây sau Bùi Quân Trạch liền giống như trở mặt, thần sắc trong nháy mắt trở nên nhu hòa, tựa như băng sơn hòa tan thành ao xuân, tốc độ nhanh chóng khiến Giang Ninh nghẹn họng nhìn trân trối, thẳng đến khi bị ôm ngồi trên đùi nam nhân cũng không kịp phản ứng.

Bùi Quân Trạch thấy bộ dáng Giang Ninh ngơ ngác, lông mày đuôi khẽ nhếch, thấp giọng hỏi: "Bị dọa rồi?"

"Xin lỗi, không phải cố ý hung dữ với em." Thấy thật sự là bị mình hù dọa, Bùi Quân Trạch có chút luống cuống, giải thích nói: "Vừa rồi xem văn kiện quá nhập tâm, không biết là em đến, tưởng rằng là người khác."

Bùi Quân Trạch trấn an vỗ nhẹ lưng Giang Ninh, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, đừng tức giận có được không, hả?"

Giang Ninh chớp chớp mắt, sau khi bình tĩnh lại có chút dở khóc dở cười, tia ủy khuất trong lòng sớm đã tan thành mây khói, không ngờ thế mà nháo ra chuyện.

"Không có tức giận." Giang Ninh chủ động đưa tay vòng qua cổ nam nhân, chóp mũi hai người chạm nhau, cậu mềm giọng hỏi: "Bình thường anh ở công ty đều hung ác như thế sao?"

Mặc dù lần đầu nhìn thấy Bùi Quân Trạch xác thực sẽ cảm thấy không dễ ở chung, nhưngsau khi tìm hiểu sâu hơn phát hiện vẫn rất tốt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bùi Quân Trạch tức giận.

Bùi Quân Trạch câu môi, thuận thế hôn lên môi thơm ngọt, lúc này mới chậm rãi nói: "Anh cảm thấy tạm được."

Cánh tay rắn chắc xuyên qua đầu gối Giang Ninh, cứ như vậy ôm Giang Ninh đứng dậy, nói: "Ăn cơm trước."

Ngồi xuống ghế sofa, Bùi Quân Trạch mở nắp thức ăn đã sớm dọn xong, mùi thơm của thức ăn nhào đến, bốn món mặn một món canh, khá là phong phú.

Bùi Quân Trạch tháo đôi đũa đưa cho Giang Ninh nói: “Ăn đi.”

"Dạ." Giang Ninh đưa tay tiếp nhận.

Hai người đều quen thuộc ăn cơm không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng ăn cơm trưa, mặc dù yên tĩnh, bầu không khí lại không xấu hổ, ngược lại phá lệ ấm áp hài hòa.

Trong công ty buổi trưa có hai giờ nghỉ ngơi, Giang Ninh có thói quen ngủ trưa, vốn là muốn về bộ phận trang trí nghỉ ngơi, kết quả bị Bùi Quân Trạch ngăn cản.

"Ở chỗ anh ngủ không ngon sao?" Bùi Quân Trạch nói: "Em trở về ngủ chỉ có thể nằm sấp, không tốt cho thân thể."

"Nhưng mà......" Giang Ninh xoắn xuýt: "Như vậy có phải không được tốt lắm hay không?"

"Không có việc gì." Bùi Quân Trạch một mặt lạnh nhạt, lôi kéo Giang Ninh đi vào phòng nghỉ, không cho cậu cơ hội xoắn xuýt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip