7. Sinh sữa uống sữa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đến ngày thứ hai, sau khi cửa miếu mở ra, Diễm Nô và Thanh Thiền Tử trốn đằng sau tượng Phật, bọn họ không chút kiêng kỵ giao cấu, có đôi khi Diễm Nô sẽ không cẩn thận hô lên, sau đó sẽ bị các khách hành hương nghe được.

Nhưng những khách hành hương kia chỉ nghe được một tiếng, không có cách nào liên tưởng được âm thanh phát ra là gì, cũng không có hoài nghi.

Thanh Thiền Tử thường xuyên thao Diễm Nô rất lâu, từ buổi sáng đến ban đêm, ban đêm sau khi ăn xong cơm chay, lại tiếp tục thao.

Diễm Nô cũng không phải phàm thể, cho dù có làm bao nhiêu cũng có thể làm được, nhưng Thanh Thiền Tử là phàm thể, cũng không thể tiếp tục không biết tiết chế như thế.

Diễm Nô đến phàm giới ẩn nấu một ngày, để lại cho Thanh Thiền Tử một lá thư, nói cho hắn biết mình đến phàm giới dạo một vòng, để Thanh Thiền Tử nghỉ ngơi thật tốt một ngày, đợi cho ngày mai y sẽ trở về.

Thanh Thiền Tử nhìn thấy lá thư Diễm Nô lưu lại, trên mặt xuất hiện cảm xúc cô đơn, hắn biết Diễm Nô khẳng định là đến phàm giới hút tinh nguyên của nam tử khác.

Vừa nghĩ đến Diễm Nô sẽ giao cấu với những nam tử kia, hắn liền nhịn không được có chút tức giận, muốn lập tức bắt Diễm Nô trở về.

Kỳ thật Diễm Nô đến phàm giới thật sự chỉ là đi dạo một vòng, chờ chơi chán một vòng y liền trở về.

Thanh Thiền Tử cảm thấy Diễm Nô đến chết không đổi, sẽ có một ngày rời hắn mà đi, hắn đã định không thể giữ lại Diễm Nô.

Cho nên đợi đến khi Diễm Nô trở lại, bên ngoài ngôi miếu đã thiết hạ kết giới, y không có cách nào tiến vào.

Diễm Nô thử phá kết giới, đi vào hảo hảo hỏi một chút hòa thượng kia, tại sao phải bắt y ở ngoài cửa.

Thế nhưng năng lượng của kết giới quá mạnh, bản lĩnh của Diễm Nô còn chưa đủ, không có cách nào giải trừ, y không cam tâm từ bỏ, y nhất định phải đi vào tìm hòa thượng hảo hảo lý luận một phen.

Diễm Nô tiếp tục dùng sức gõ kết giới, rốt cục thời gian không phụ người hữu tâm, kết giới bị y cho làm ra một khe hở nhỏ.

Mà Thanh Thiền Tử giờ phút này cũng có thể cảm nhận được có người đang phá hư kết giới của hắn.

Thanh Thiền Tử từ trong miếu đi ra, hai người cách hư không nhìn nhau.

"Tại sao ngươi phải cự tuyệt ta ở ngoài cửa." Diễm Nô rõ ràng có để lại thư cho hòa thượng, nói mình muốn đi ra ngoài du ngoạn một ngày, sao mới qua một ngày mà thôi, tâm của hòa thượng đã thay đổi.

Thanh Thiền Tử không dám nhìn Diễm Nô, hắn cúi đầu, chắp tay trước ngực nói: "Ta giữ không được ngươi, ngươi thích đi nơi nào thì đi nơi đó."

Diễm Nô không nhịn được muốn chửi mẹ, y xuất một chưởng, trực tiếp đập nát kết giới đã xuất hiện khe hở, sau đó phi thân đến trước mặt hòa thượng, một thanh nắm chặt cổ áo hòa thượng: "Ta thật sự không ngờ ngươi lại là người bạc tình như thế."

Hòa thượng này trước đó còn vui vẻ với y, hiện tại liền đuổi y đi, bảo y thích đi nơi nào thì đi, thật sự rất tức giận.

Thanh Thiền Tử nói: "Người bạc tình là ngươi, nói đi là đi."

Diễm Nô cả giận nói: "Không phải ta đã để lại thư cho ngươi sao?"

Thanh Thiền Tử hỏi: "Ngươi ở phàm giới làm gì?"

"Du ngoạn." Diễm Nô trong sạch, y cũng không có làm gì có lỗi với hòa thượng.

"Thật sự chỉ là chơi." Thanh Thiền Tử biết Diễm Nô bản tính khó sửa đổi, chỉ là đi du ngoạn không quá tin tưởng.

"Ngươi là không tin ta sao?" Diễm Nô tiến lên một bước, thân thể dán vào trên người Thanh Thiền Tử: "Vậy ngươi có muốn kiểm tra thân thể của ta hay không."

Diễm Nô trực tiếp cởi quần áo ngay trước cổng miếu, tiếp thao lại kéo tay hòa thượng để lên trên ngọc câu của mình: "Ngươi sờ xem, nơi này của ta không có bị ai chạm vào."

Ngọc câu của Diễm Nô còn là khô ráo, không có ướt nhẹp dâm thủy.

Thanh Thiền Tử nhìn vào mắt Diễm Nô, lập tức cúi đầu xuống nói: "Lần sau không thể đi ra ngoài nữa, những chính phái bên ngoài kia đều muốn đưa ngươi vào chỗ chết, ở lại nơi này cùng ta, mới có thể an toàn."

Biết hòa thượng cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của mình, Diễm Nô trong lòng ấm áp: "Vậy ngươi lập kết giới, không cho ta ra ngoài, không được sao."

Hiện tại trong lòng Diễm Nô chỉ có hòa thượng, sẽ không để cho mấy nam nhân xấu xí kia chạm vào thân thể của y.

Thanh Thiền Tử gật đầu đáp ứng: "Được."

Lập tức Thanh Thiền Tử một lần nữa bày ra kết giới bên ngoài miếu, lần này Diễm Nô không đi ra ngoài được, chỉ có thể ở trong miếu mỗi ngày đều cùng hòa thượng giao cấu.

Trong thiện phòng, Diễm Nô mở ra hai chân, một người đầu trọc chôn ở bên trong hai chân, tỉ mỉ liếm láp ngọc câu của y.

Tên đầu trọc này chính là Thanh Thiền Tử, hắn tựa hồ đã nghiện ngọc câu của Diễm Nô, hiện tại không gõ mõ cũng không niệm kinh văn, chỉ liếm ngọc câu của Diễm Nô, trong trong ngoài ngoài liếm vô số lần, mỗi ngày đều phải liếm khá lâu.

Diễm Nô kẹp hai chân lại, kẹp lấy đầu trọc của hòa thượng: "Ưm... A..."

Chỉ là ngọc câu bị liếm còn xa xa không đủ, Diễm Nô dùng hai tay xoa nắn cặp vú to của mình, y dùng sức bóp, sữa sẽ phun ra.

Diễm Nô rất muốn có người giúp y hút bầu vú to: "Tướng công... Mau đến hút hút..."

Diễm Nô cảm giác bầu vú của mình sắp no bạo.

Thanh Thiền Tử sau khi nghe được, đầu nâng lên từ giữa hai chân Diễm Nô, một ngụm ngậm lấy một bên núm vú.

Diễm Nô tụ hai vú của mình lại, thuận tiện cho Thanh Thiền Tử ngậm cả hai núm vú vào hút.

Thanh Thiền Tử hút hai núm vú của Diễm Nô, trong cổ họng phát ra âm thanh òm ọp òm ọp, sữa bị hút ra đều bị hắn nuốt xuống hết.

Diễm Nô bưng lấy bầu vú của mình đưa vào trong miệng hòa thượng hỏi: "Tướng công thích uống sữa của Diễm Nô không?"

Thanh Thiền Tử sao có thể không thích chứ, hắn thích mọi thứ của diễm Nô.

Hắn rõ ràng đã từng là người rất kiên định, nhưng vì Diễm Nô mà sửa đổi tính tình, thậm chí không tiếc từ bỏ cơ hội thành Phật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip