Vậy mà năm nay Seunghan chỉ muốn tắt đèn vùi đầu vào chăn nệm mà ngủ.
Mệt quá, buồn quá, nhớ Eunseok quá.
Sao Eunseok không nhắn tin cho mình nhỉ?
À, mình chặn anh ấy rồi.
Đâu phải lỗi của mình!
Đúng là mình giận dỗi bỏ đi trước nhưng là do Eunseok không dỗ mình.
Eunseok đã có con mèo khác rồi sao?
Buổi tối 24 và cả một buổi sáng ngày 25 Seunghan dành ra để khóc, sau đó nhắn tin chúc mừng giáng sinh cho ba mẹ và bạn bè.
Vô tình nhìn lướt qua cái biểu tượng mặt cười đáng ghét mà bản thân đã chặn số từ lâu, trên đó vẫn còn dòng tin nhắn cuối cùng của anh gửi cho cậu từ mấy tháng trước.
"Em đi rồi à?"
Muốn mở chặn ghê.
Nhớ Song Eunseok kinh khủng.
Muốn uống sữa chuối Eunseok mua quá.
Tối ngày giáng sinh, Hong Seunghan cuối cùng cũng lết ra khỏi ổ
để xuống cửa hàng tiện lợi gần nhà mua sữa chuối.
Xong lại đứng khóc.
Xong lấy thuốc ra hút.
Xong sặc khói.
Xong lại khóc.
Ghét Song Eunseok ghê.
Tâm trạng buồn bã, tâm lý yếu mềm. Hong Seunghan mơ hồ nghĩ rằng bản thân đã không đủ mạnh mẽ để có thể giữ Eunseok ở bên cạnh với mình, rằng Eunseok thật ra chỉ là một giấc mơ đẹp mà sẽ không bao giờ trở lại. Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu lan truyền trong lồng ngực. Đau đớn cồn cào, Seunghan muốn chôn mình trong nỗi buồn, tự tay thắt chặt mình với nó, không cho bản thân cơ hội thoát ra.
"Nhóc con, không hút được nữa thì đừng cố."
Có thể say tuyết không? Không thì tại sao lại nghe bên tai giọng của Eunseok rõ mồn một thế này...
"Hong Seunghan, anh tìm em rất mệt đấy, không muốn an ủi anh à?"
Hả?
Thật sự là Song Eunseok?
"Anh làm gì ở đây?"
"Gặp em."
"Làm sao mà tới được?"
"Đi máy bay."
"???"
Seunghan cảm thấy nhất định là do khóc quá nhiều nên mê sảng, khi về nhà phải ngay lập tức uống thuốc thôi.
"Anh nhớ em, Seunghan."
Bàn tay ấm áp chạm lên mái tóc, tuyến phòng ngự cuối cùng của Seunghan cũng tan tành.
"Anh, tại sao đến bây giờ mới tìm em."
Rồi oà khóc, một lần nữa.
Seunghan ít khi khóc, vậy mà ngày hôm nay đã khóc nức nở như trẻ em tận ba lần, mắt cũng đã sưng húp. Song Eunseok thấy thế cũng loạn cả lên, gì đây, gặp lại anh vui đến thế sao?
Eunseok cõng Seunghan về nhà, giọng Seunghan cứ như tuyết cuối mùa, chảy ra theo từng bước đi. Nhưng hình như gió cũng mạnh dần, nước mắt mèo cũng nhanh chóng khô đi.
Vào tới được phòng con mèo là chuyện của mười thế kỉ, Eunseok tưởng lưng mình sắp gãy rồi.
Seunghan còn khóc không nhỉ?
Bây giờ xin lỗi có kịp không nhỉ?
Thôi kệ, cứ thử đã.
Tới bước này rồi chắc lẽ lại bỏ cuộc?
Anh ôm Seunghan vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bóng lưng run rẩy, đã gầy đi rất nhiều rồi, tiếc quá.
"Seunghan, anh xin lỗi. Ngày hôm đó thật ra anh không hề muốn chia tay. Anh hiểu được lòng em mà, Seunghan, anh xin lỗi, là anh không ý tứ, đã để em buồn."
"Seunghan, là lỗi của anh, anh muốn tìm em làm lành lại nhận ra em từ sáng đã lên máy bay sang Nhật. Tha lỗi cho anh vì lâu như thế này rồi mới tìm em, anh đã phải cố gắng lắm mới vào được chương trình trao đổi, nhờ vậy anh mới nhận ra Seunghan của anh giỏi như thế nào."
Mỗi câu xin lỗi là từng nụ hôn được đặt lên khoé mắt.
"Anh đối với những người khác đều chỉ dừng lại ở mức bạn bè, em vẫn sẽ luôn là ưu tiên của anh. Hong Seunghan, nếu em muốn, anh lập tức không bao giờ hành động như thế nữa."
Giọng Eunseok luôn trầm ổn như vậy.
"Cho anh mượn tay của em nhé?"
Seunghan đưa tay lên, mặt vẫn còn vùi vào ngực Eunseok, nước mắt nước mũi cũng dính vào áo khoác của anh, xem như trả thù đi.
Còn định cắn Eunseok nữa.
Nhưng mà tự nhiên thấy có vật gì đó lành lạnh trên ngón tay.
"Anh mua trên đường đến gặp em. Anh biết em thích Shin-chan."
"Anh cầu hôn em đấy à? Sao lại chọn nhẫn mà tặng."
"Không thích à? Không thích thì anh có thể mua thứ khác."
Seunghan trợn mắt, bây giờ em nói không thích thì anh lập tức đem đồ của em đi à?
Mơ nhé Song Eunseok.
Cái gì đã là của em rồi thì sẽ là của em.
"Em nhớ anh."
Người ta nói rằng, có những lúc cơn bão chỉ đến để chỉ huy gió, để những cơn sóng của cực lực được ném về phía đại dương, để có thể thưa thốt lên những lời rên rỉ, cho những tàn tro của cát, của đá được bùng nổ thành lồng lánh, cho những sụt lún đến nỗi không thể tưởng tượng được, những rạn nứt không thể hàn lại, những nốt giọng tuyệt vọng, để có thể nghe được những giây phút, những giây phút im lặng khó khăn nhất, người ta chìm nghỉm trong một vũng nước mù của những cái chết chưa hề xảy ra nhưng lại cảm thấy nặng trĩu đến ngộp thở.
"Giáng sinh vui vẻ nhé Seunghan, anh cũng nhớ em lắm."
"Nhớ tới chết luôn."
"Ừ, nhớ em chết đi được."
Nhưng cũng có những lúc ta nhìn mọi thứ bằng một con mắt khác, con mắt của tình yêu, con mắt của nỗi nhớ, con mắt dày vò và nỗi cô độc. Trong những lúc đó anh cứ tưởng như thế giới này sẽ sụp đổ và mình sẽ không tài nào đứng dậy được. Nhưng rồi lại có một ngày anh thức dậy và thấy mình vẫn còn đó, vẫn còn sống, vẫn còn có thể yêu, vẫn muốn tìm em, dù cho khó khăn bao nhiêu đi nữa.
profiter du moment.
"Em có đói không?"
Trong giấc ngủ chập chờn, cảm thấy như đôi mình đang bay bổng giữa những tinh khôi của vũ trụ. Khi một tia chớp lóe lên, một vụ nổ lớn vang lên, và thế giới tan thành bụi. Lúc ấy, anh nhận ra rằng anh không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài nữa khi anh đã có em bên cạnh.
"Anh có mang theo Bibimmyeon đây này."
—
Merry Christmas .
Nhớ Seunghan quá .
Haiziiiiiiiizizizizizis
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip