Chương 7: Anh vậy mà làm nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước kia Giản gia còn chưa có suy tàn, cũng ở tại một tiểu khu tương đối cao cấp, nhưng sau khi ba mẹ Giản vì thua bạc mà đem căn hộ kia bán đi, thì chuyển đến tiểu khu cũ nát này.

Giản Úc gọi xe tới, sau khi xuống xe, cậu dựa theo ký ức của nguyên chủ, mò mẫm mà đi vào, tới trước cửa nhà họ Giản.

Cánh cửa sắt rỉ sét cả, cậu nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã.

Cãi một lúc lâu mới dừng lại.

Lúc này Giản Úc mới giơ tay gõ cửa.

Rất nhanh, mẹ Giản từ bên trong mở cửa ra.

Mẹ Giản thân hình khá cao, cũng tầm 1m7, trước kia cũng được trải qua một khoảng thời gian làm quý phu nhân, nhưng mà hiện tại, đầu tóc nhuộm vàng đã dần trở về màu đen, cùng không có thừa tiền để đi nhuộm lại.

Thấy Giản Úc đứng ở cửa, mẹ Giản âm dương quái khí nói: " Ồ, rốt cuộc cũng biết trở lại rồi? Tao còn tưởng rằng mày ở biệt thự lớn, cho nên xem thường chỗ nghèo này của chúng tao rồi chứ?"

Biểu tình Giản Úc tự nhiên, cười một chút, dùng ngữ khí không sao cả mà trả lời: " Đúng vậy."

Cậu ngày thường đối nhân xử thế luôn rất lễ phép, nhưng đối mặt với loại người như ba mẹ Giản, bộ dáng ngày thường hiển nhiên là không được, nếu không bọn họ sẽ càng không biết điều hơn.

Mẹ Giản nghẹn một hơi.

Bà có chút không quen mà đánh giá Giản Úc, tiểu tử này ngày thường không phải tùy ý để người ta đánh mắng sao? Hôm nay còn dám tranh luận như thế?

Cũng may mẹ Giản cho rằng Giản Úc được gả vào hào môn, cho nên tính tình trở nên cao ngạo một ít, cũng không có nghĩ nhiều.

Bà tránh qua một bên, nói với Giản Úc: "Còn đứng ở cửa làm cái gì, mau vào."

Giản Úc duỗi tay vỗ vỗ tuyết trên người, sau đó nhấc chân đi vào nhà.

Trong phòng cũng cũ nát không chịu nổi, thậm chí cửa sổ còn bị thủng một lỗ to, gió lạnh từ đó mà thổi vào trong nhà.

Giản Úc sợ lạnh, theo bản năng tránh đi đầu gió, lúc này mới phát hiện ba Giản cũng ở nhà.

Ba Giản có vẻ mặt ngang tàng, lúc này đang ngồi bắt chéo chân trên sô pha, thấy Giản Úc đi vào, trực tiếp không khách khí nói: " Hôm nay gọi mày trở về cũng chỉ đơn giản một việc, trong nhà không có tiền, muốn mày trợ cấp một ít."

Giản Úc nhàn nhạt nói: " Tôi cũng không có tiền."

Trên thực tế, hai ngày trước Lục Chấp có đưa cho cậu một cái thẻ, ngày thường cậu cũng không chi tiêu cái gì, còn chưa có động đến tiền trong thẻ kia.

Ngay sau đó mẹ Giản cười nhạo một tiếng: " Giản Úc, mày đừng tưởng rằng gả được vào nhà giàu, thì cánh liền cứng, chúng tao chính là ba mẹ của mày, sinh mày nuôi mày lớn!"

Giản Úc đầy mặt nghi hoặc: " Cho nên?"

Mẹ Giản hét lớn: " Đừng có giả bộ không hiểu! Nhanh lấy ra mười vạn, tao với ba mày gần đây túng thiếu, mày không thấy ngay cả cửa sổ cũng lủng lỗ sao, đến nay còn chưa tìm người tới sửa được?"

Giản Úc vẫn là biểu tình dầu muối không ăn: " Tôi nói là không có."

Cậu cũng không tính sẽ cho đôi vợ chồng này một đồng nào cả, đầu tiên ba mẹ Giản cũng không cho nguyên chủ được bao nhiêu yêu thương, cả ngày không đánh thì mắng, tiếp theo, trước kia Trần Hoài đã tới đưa cho bọn họ một số tiền. Giản Úc không rõ lắm số tiền kia là bao nhiêu, dù sao, để trả lại tiền mà ba mẹ Giản đã dùng trên người nguyên chủ đều dư dả.

" Mày......."  Ba Giản thấy Giản Úc luôn từ chối mãi, tức khắc nổi giận, lập tức từ trên sô pha ngồi dậy, giơ tay định tát cho cậu một cái.

Giản Úc không một chút hoảng loạn, liếc về phía ông ta nói: " Ông nghĩ cho kỹ, ông dám đánh một cái tát này, không chỉ không lấy được tiền của tôi, còn phải đền tiền thuốc men cho tôi nữa."

Ba Giản tức giận đến đỏ mắt: " Tao đánh chết mày thằng chó đẻ!"

Mẹ Giản thấy thế, chạy nhanh tới ngăn ông ta lại, dùng ánh mắt ý bảo ông chậm rãi nghĩ cách.

Qua hơn nửa ngày, ba Giản mới buông tay, nhưng vẫn nổi giận đùng đùng như cũ.

Mẹ Giản miễn cưỡng cười cười, ý đồ làm chính mình nhìn hòa ái hơn: " Tiểu Úc, con nói gì vậy? Mẹ với ba con gần đây có chút thiếu tiền, nhưng chủ yếu vẫn là muốn gặp con, cho nên mới gọi con về, chúng ta muốn nhìn con một chút."

Bà ý thức được đứa con trai trước mặt này không giống như trước đây nữa, không phải chỉ cần mắng một vài câu liền sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có thể dụ dỗ.

Kết quả bà vừa nói xong, liền thấy Giản Úc gật gật đầu: " Vậy được, hiện tại các người cũng đã gặp rồi, vậy tôi liền đi về trước. Còn có, về sau trừ bỏ có việc lớn, còn lại đừng có liên lạc với tôi, chạy một chuyến qua đây rất phiền phức."

Cái này, ngay cả mẹ Giản cũng phải thay đổi sắc mặt: " Giản Úc, xem ra hiện tại mày đúng thật là mềm cứng đều không ăn nhỉ!"

Giản Úc lười cùng bọn họ nói lời vô nghĩa, ứng một tiếng, liền chuẩn bị ra cửa.

Ba Giản thấy thế, giận không thể át, cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn trà liền muốn ném về phía cậu: " Mày đứng lại cho tao!"

Cũng may mẹ Giản ngăn cản lại: " Được rồi, hôm nay để nó về đi, chúng ta chậm rãi nghĩ cách khác."

Tuy rằng không biết vì sao Giản Úc đột nhiên giống như thay đổi thành người khác, nhưng nếu như hoàn toàn đắc tội cậu, thì không vớt được chỗ tốt nào hết.

Giản Úc tạm thời giải quyết được một chuyện phiền toái, thần thanh khí sảng, chậm rì rì mà đi ra ngoài.

Vừa xuống lầu, liền thấy Hà Lạc đang vội vã chạy về phía cậu.

Giản Úc có chút kinh ngạc mà đi tới: " Sao cậu lại ở đây?"

Hà Lạc thở hồng hộc nói: " Tôi, tôi nghe nói cậu về nhà, nên cố ý chạy tới đây xem, chú dì không làm khó cậu chứ?"

Hà Lạc ở gần đây, lúc nguyên chủ dọn đến chỗ này, đã thường xuyên giúp đỡ nguyên chủ.

Giản Úc cười cười: " Tôi không có việc gì."

Hà Lạc đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, phát hiện cậu quả thật không có vấn đề gì, mới thở phào nhẹ nhõm: " Tôi biết chú dì tính tình không tốt, thường xuyên đánh mắng cậu. Bởi vậy, lúc tôi xuống lầu mua nước tương, thì nghe bà bán hàng nói cậu về nhà, liền chạy vội tới đây......"

Đang nói, Hà Lạc đột nhiên ngừng lại.

Giản Úc có chút khó hiểu mà nhìn hắn: " Sao lại không nói tiếp?"

Hà Lạc gãi gãi đầu: " Không phải trước kia cậu luôn chê tôi nói nhiều sao? Hiện tại không chê nữa hả?"

Giản Úc không muốn Hà Lạc lại cả ngày vì việc như vậy mà phiền não, vì thế mỉm cười càng thêm thật lòng, trấn an nói: "Sao tôi có thể ghét bỏ được? Có người bạn như cậu, tôi vui vẻ còn không kịp."

Nguyên chủ là một người rất mâu thuẫn, cả ngày âm u nặng nề, thoạt nhìn là bộ dáng không dễ chọc, đối với người bạn Hà Lạc này cũng rất chán ghét, cố tình ở trước mặt ba mẹ Giản lại không có chút kiên cường nào, tùy ý bị đánh mắng.

Hà Lạc nghe Giản Úc nói như vậy, như trút được gánh nặng mà nở nụ cười.

Hắn ở khu này, không có bạn bè bằng tuổi nào, thật vất vả mới gặp được Giản Úc, bởi vậy hắn rất muốn cùng Giản Úc ở chung vui vẻ, cố tình Giản Úc đối với hắn lại không kiên nhẫn, cũng may hiện tại rốt cuộc cũng tốt hơn rồi.

Giản Úc thấy Hà Lạc làm biểu tình như vậy, cũng chỉ cười cười, ngược lại tiếp tục bước ra ngoài, tính gọi xe về biệt thự,

Nói thật, đi ra ngoài một hồi, cậu có chút nhớ biệt thự.

Mùa đông, trong biệt thự đều mở máy sưởi, tùy tiện ở chỗ nào cũng đều ấm áp, đâu giống như hiện tại, cậu còn phải đứng trong gió tuyết run bần bật.

Hà Lạc đưa Giản Úc rời đi, vừa đi vừa hiếu kỳ hỏi: " Đúng rồi, lần trước không phải cậu nói phải kết hôn sao? Trong khoảng thời gian này trải qua như thế nào?"

Nhắc tới hôn nhân, Giản Úc cười đến cong cả mắt: " Cũng khá tốt."

Quả thật, cậu rất vừa lòng với cuộc hôn nhân này, bằng không sao cậu có thể mỗi ngày đều vô tư vô lự như vậy được, muốn chơi liền chơi?

Vốn dĩ Hà Lạc còn đang muốn khuyên nhủ Giản Úc một chút, tỷ như hiểu biết về tính tình của đối phương, tài sản của đối phương hay gì đó.

Nhưng mà, thấy Giản Úc vui vẻ như vậy, hắn đành ngậm miệng.

Cùng lúc đó, trong lòng hắn yên lặng nghĩ, Giản Úc thật sự thay đổi thật nhiều, cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau.

-

Lúc Giản Úc trở lại biệt thự, đã là buổi chiều.

Đầu tiên, cậu ngồi khoanh chân trên sô pha ở phòng khách, dùng nửa giờ chơi trò rắn săn mồi, ngay sau đó nảy ra một ý tưởng, tính tự mình đi phòng bếp làm chút bánh ngọt.

Mỗi tháng dì Trương đều có mấy ngày xin nghỉ phép về quê, vừa lúc là hai ngày này, Giản Úc vừa vặn mượn phòng bếp, chính mình tự nghiên cứu cách nấu.

Thế giới trước, cậu đã từng làm bánh ngọt, hương vị cũng không đến nổi tệ, cậu muốn hôm nay làm thử xem.

Cậu vừa vào phòng bếp, một người làm liền đi tới: " Giản tiên sinh, câụ muốn làm đồ ăn sao? Tôi làm cho cậu."

Giản Úc cười cười: " Không có việc gì, tôi muốn tự làm, chị đi làm việc của mình đi."

Người làm đi xuống.

Giản Úc đi vào phòng bếp. nhìn xung quanh một vòng, nghiên cứu cách bài trí trong phòng bếp một chút.

Phòng bếp to rộng sạch sẽ, đồ làm bếp nên có đều có, như lò vi sóng, lò nướng gì đó đều được bày ở nơi dễ thấy.

Giản Úc đối với những thứ này rất hài lòng, rửa tay sạch sẽ, sau đó mở tủ lạnh, bắt đầu tìm nguyên liệu làm bánh ngọt.

Đúng lúc này, biệt thự có khách tới.

Tần Diễn vừa vào biệt thự, liền hỏi người làm Giản Úc ở đâu. Sau khi biết cậu ở phòng bếp, liền hai ba bước đi đến, thanh âm trước sau đều nhiệt tình như một: " Anh dâu, em tới nè, anh còn nhớ em không?"

Giản Úc đóng cửa tủ lạnh, mim cười nhìn hắn: " Đương nhiên nhớ rõ."

Dù sao thì người hấp tấp như Tần Diễn, cũng làm cho người khác ấn tượng thật sâu.

" Anh dâu thật tốt, em còn lo lắng mấy ngày không gặp, anh đã quên luôn em!" Vẻ mặt Tần Diễn cảm động, ngay sau đó hỏi: " Anh Lục đâu rồi?"

Giản Úc trả lời: " Ở thư phòng, cậu muốn đi tìm anh ấy sao?"

Lục Chấp ít khi nhàn rỗi, trong sinh hoạt của hắn ngoại trừ công tác thì vẫn là công tác.

Tần Diễn lắc đầu: " Em không đi tìm anh ấy đâu, vẫn là ở cùng anh thoải mái hơn."

Nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn hiện ra thần sắc lo lắng: " Anh Lục luôn như vậy, một lòng nhào vào công việc. Nếu chỉ nói về xuất thân, anh ấy là người đứng đầu trong vòng của chúng ta, nhưng mà cuộc sống trải qua của anh ấy còn vất vả hơn cả chúng ta. Nói vất vả cũng không đúng lắm, chính là sinh hoạt tương đối nhạt nhẽo, không có thú vị á."

Tần Diễn thở dài nói: " Em quen biết anh ấy cũng được hai mươi mấy năm rồi, cũng chưa từng thấy được dáng vẻ phóng túng của anh ấy, hình như anh ấy đã tự thiết lập sẵn con đường sinh hoạt cho mình rồi, vẫn luôn tuân thủ không lệch một chút mà đi như thế."

Giản Úc nghe xong, cũng có chút suy tư.

Chính xác, Lục Chấp không giống với tất cả những người mà cậu đã gặp qua.

Lục Chấp hành xử nghiêm cẩn, hiệu suất cao, không nghiêng không lệch, có thói quen khống chế tất cả mọi thứ bên cạnh, thời điểm không cần thiết sẽ không thay đổi quyết định của bản thân.

Tần Diễn than hai tiếng, rất nhanh liền khôi phục lại, có chút tò mò mà nhìn về bột mỳ trên tay Giản Úc, " Anh dâu, anh muốn làm gì vậy?"

" Chuẩn bị làm mấy cái bánh ngọt."

Giản Úc cũng thu hồi suy nghĩ, đem bột mỳ đặt lên bàn bếp, sau đó xoay người, mở tủ lạnh lấy ra trứng gà.

Trong nhà tương đối ấm áp, cậu mặc so với ngày thường mỏng hơn nhiều, chỉ mặc một áo lông cao cổ màu nâu nhạt. Ánh đèn nhà bếp sáng ngời chiếu lên người, càng tôn lên làn da trắng nõn, lông mi dài để lại bóng nhàn nhạt dưới mí mắt.

Tần Diễn nghe vậy, lập tực đề cử mình: " Em cũng muốn ăn, để em làm trợ thủ giúp anh."

Giản Úc đối với điều này còn rất vui, cười cười: " Được, tôi nói như thế nào, thì cậu làm như thế đó nha."

Vốn dĩ cậu cũng lười làm một ít công việc tốn thể lực, giống như nhào bột gì đó, cái này cần sức lực, cậu còn đang sầu không biết làm sao. Hiện tại có một sức lao động miễn phí, không thể nào tốt hơn được.

Vì thế kế tiếp, Giản Úc liền đứng một bên chỉ huy, ngoại trừ những bước tất yếu phải tự động thủ, còn lại thời điểm đều lười nhác mà dựa vào bên cạnh, chỉ huy Tần Diễn, muốn bao nhiêu hưởng thụ có bấy nhiêu hưởng thụ.

Tần Diễn hồn nhiên không cảm thấy chỗ nào không đúng, giống như một con Husky vui sướng, tinh lực mười phần, bảo làm cái gì liền làm cái đó.

Chờ sau khi bánh ngọt ra lò, đã là chạng vạng tối.

Giản Úc mở lò nướng, đem bánh mang ra bàn, phía trên chỉnh tề một hàng bánh ngọt nhỏ.

Mùi sữa của bánh nồng đậm, mềm mại, vừa nhìn liền muốn ăn.

Đúng lúc này, Lục Chấp từ trên lầu đi xuống.

Hình như hắn muốn ra ngoài, mặc một thân tây trang màu đen, khuỷu tay còn khoác một cái áo khoác.

Giản Úc chớp mắt thấy được hắn, vội vàng nói: " Lục tiên sinh, có muốn ăn bánh ngọt nhỏ hay không?"

Lục Chấp ngừng bước, ngược lại đi đến phòng bếp, nhìn thoáng qua bánh ngọt trên khay nướng, sau đó ngẩng mặt lên hỏi Giản Úc: " Cậu tự làm?"

Giản Úc cười gật gật đầu: " Vâng, còn có Tần Diễn, cả hai chúng tôi cùng nhau làm."

Lúc này Lục Chấp mới chuyển tầm mắt về phía Tần Diễn: " Cậu biết làm bánh ngọt?"

Tần Diễn không phục mà ưởn ngực: " Anh Lục, giọng điệu này của anh là sao, làm như từ trước đến nay em chưa vào phòng bếp lần nào vậy."

Lục Chấp liếc hắn một cái: " Cậu từng vào?"

Tần Diễn lập tức ngừng thở, không tự tin nói: " Trước kia thì chưa, nhưng hôm nay đã vào rồi."

Lúc này, Giản Úc chọn kỹ một cái trên khay, sau đó lấy cái bánh ngọt có hình dạng hoàn mỹ nhất, đưa cho Lục Chấp: " Lục tiên sinh, anh có muốn thử một chút hay không?"

Lục Chấp nhìn thoáng qua bánh ngọt, nhàn nhạt nói: " Không cần."

Tần Diễn ở bên cạnh ồn ào: " Anh dâu anh thật không công bằng, sao lại chọn cái tốt nhất cho anh Lục."

Giản Úc cười mà không nói.

Lục Chấp chính là đùi vàng của cậu, tất nhiên phải lấy lòng một chút, hơn nữa, nguyên liệu làm bánh đều là dùng tiền của Lục Chấp mua, cái này của cậu chỉ xem như là mượn hoa hiến phật thôi.

Tần Diễn tiếp tục nói: " Nhưng mà anh Lục không thích ăn đồ ngọt đó, nếu không anh vẫn là cho em đi?"

Giản Úc chớp chớp mắt, thì ra Lục Chấp không thích ăn ngọt sao?

Nghĩ đến cũng đúng, hình tượng Lục Chấp lạnh lùng như vậy, thấy thế nào cũng không phù hợp với bánh ngọt nhỏ.

Chẳng qua Giản Úc vẫn kiên trì đưa tay đến trước mặt Lục Chấp: " Lục tiên sinh, thật sự không ăn thử sao? Ăn thử một cái thôi cũng được?"

Lục Chấp rũ mắt, thấy ánh mắt mong chờ của Giản Úc, sau một lúc lâu hắn nói: " Cậu đưa một chút cho tôi là được."

" Vâng." Giản Úc vui sướng mà lên tiếng, sau đó ngoan ngoãn lấy một miếng chỉ vừa đủ một ngụm, đưa cho Lục Chấp.

Lục Chấp vươn tay nhận.

Trong quá trình này, hai người đụng vào nhau, ngay sau đó liền tách ra.

Lục Chấp đem bánh bỏ vào miệng, cảm thụ một chút.

Đúng là bánh ngọt làm khá ngon, vào miệng mềm xốp, rất là thơm ngọt.

Hắn bình luận: " Làm được không tồi."

Giản Úc cười đến gương mặt lộ ra má lúm đồng tiền mờ nhạt: " Anh thích ăn thì tốt rồi."

Tốt nhất có thể khiến tâm tình vui vẻ, sau đó cho cậu thêm chi phiếu linh tinh gì đó.

Lục Chấp không biết suy nghĩ của Giản Úc, ăn xong bánh, nói: " Cậu cùng tôi về nhà cũ Lục gia một chuyến."

" Hả?" Giản Úc bị tin tức thình lình xảy ra làm cho ngây ngốc, " Đêm nay sao?"

Lục Chấp nhàn nhạt nói: " Ừ."

" À, vậy được, tôi đi thay quần áo."

Giản Úc rất nhanh đã tiếp nhận chuyện này, nếu cậu muốn làm đối tượng kết hôn hợp đồng của Lục Chấp, tự nhiên cũng phải đi gặp người của Lục gia. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, còn không bằng nhanh chút gặp mặt.

Đương sự Giản Úc còn chưa tỏ vẻ gì, Tần Diễn đã gấp đến độ dậm chân: " Cái gì? Đi nhà cũ Lục gia? Anh dâu, anh ngàn lần phải chú ý đó!"

Giản Úc chớp mắt một cái, khó hiểu: " Làm sao vậy?"

Tàn Diễn nói nhanh: " Người Lục gia, ngoại trừ anh Lục, còn lại đều không phải là người tốt gì. Anh mà đi, bọn họ bắt nạt anh thì làm sao bây giờ?"

Thì ra là việc này, Giản Úc cười trấn an: " Tôi có thể ứng phó được."

Ngày đầu tiên ký hiệp nghị, Trần Hoài đã nhắc nhở cậu về việc của nhà cũ Lục gia, trong lòng cậu đã có chuẩn bị rồi. Hơn nữa, dù đối phương có nói cái gì, cậu cũng sẽ không để trong lòng, trừ khi đối phương động võ, có khả năng cậu không phải là đối thủ của bọn họ.

Chẳng qua gia tộc như vậy, hẳn là không đến mức động tay động chân đâu nhỉ? Bọn họ không phải chú trọng nhất là thể diện sao?

Thấy Tần Diễn còn không yên tâm, Giản Úc nói tiếp: " Hơn nữa, không phải còn có Lục tiên sinh đây sao? Anh ấy sẽ bảo vệ tôi."

Lời vừa dứt, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Giản Úc: "??"

Cậu nói sai cái gì sao?

Ở địa bàn của Lục gia, khẳng định Lục Chấp có tác dụng nhất.

Lúc này, chỉ thấy Tần Diễn dùng một loại biểu tình khó có thể hình dung nói: " Anh dâu, anh vậy mà làm nũng?"

Giản Úc: "??"

Mạch não người này làm sao vây?

Ngàn vạn lần đừng làm hư Lục Chấp.

Giản Úc theo bản năng mà nhìn Lục Chấp, sợ người này cũng nghĩ là cậu làm nũng.

Hiện tại, Lục Chấp đang rót nước vào ly để uống, vừa mới ăn bánh ngọt xong, hắn không có thói quen để trong miệng có vị ngọt.

Nghe được câu kia của Tần Diễn, hắn vừa vặn cũng nhìn về phía Giản Úc.

Bốn mắt nhìn nhau.

Giản Úc nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Lục Chấp, tỏ vẻ là Tần Diễn đang ăn nói lung tung.

Cậu không có làm nũng, sao cậu phải làm nũng với đối tượng kết hôn hợp đồng chứ?

Không biết Lục Chấp có xem hiểu ánh mắt của cậu hay không, hắn buông cái ly, thuận miệng nói: " Thời gian không còn sớm, cậu đi thay quần áo rồi cùng nhau đi về nhà cũ."

" Được."

Nhắc tới chính sự, Giản Úc thu hồi suy nghĩ, sau đó một tay cầm bánh ngọt nhỏ, vừa ăn vừa chạy lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip