Chương 79: Nàng sẽ không bao giờ buông kiếm trong tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
An Cửu ôm một khối bánh, chậm rì rì gặm.

Gặm một miếng lại nhìn Phi Trần một cái.

Hoà thượng tuấn mỹ ngồi xếp bằng, hắn cũng không lề mề như nàng, sớm đã dùng lương khô, hiện giờ nhắm mắt tụng kinh, mặt đầy thành kính.

An Cửu nuốt một miếng bánh không mùi vị, cảm giác cổ họng nghẹn đến phát đau.

Nàng vốn là thiên kim tiểu thư cẩm y ngọc thực*, lúc trước khi đồng hành cùng Bùi Tịch, giày vò Bùi Tịch không nương tay, dọc đường đi chưa bao giờ bạc đãi bản thân, sống vô cùng tiêu sái.

* Cẩm y ngọc thực: Cuộc sống giàu sang

Mặc dù chùa Vô Âm là nơi cửa Phật, nhưng nếu nàng muốn ăn thịt, A Thất cũng sẽ đi bắt thú nấu ăn cho nàng.

Bởi vậy có thể nhìn ra, Bùi Tịch dung túng nàng thế nào.

Sau khi đi cùng Phi Trần, hai người không có nhiều giao tình, An Cửu cũng ngại giày vò vị đại sư xuất trần thoát tục này, nếu nàng ầm ĩ giống ngày thường, Phi Trần có lẽ sẽ không nói gì, nhưng trong lòng nàng sẽ băn khoăn.

Huống chi để Bùi Tịch sát sinh, cùng với để Phi Trần sát sinh là hai chuyện khác nhau.

Tuy An Cửu tùy hứng làm bậy, cũng không đến mức để một hòa thượng đi giết thú nấu ăn cho nàng.

Nàng sợ bản thân sẽ giảm thọ.

Cho nên lần này đi ra ngoài, đại tiểu thư bất giác ủy khuất không ít, chỉ là không nói ra thôi.

Trước đó nàng còn có thể chịu đựng chậm rãi ăn lương khô ngang phè phè này, hiện giờ ngửi thấy mùi cá theo gió thổi qua cách đó không xa, An Cửu rốt cuộc không nhịn được, nuốt nước miếng.

Lại liếc Phi Trần một cái, hòa thượng rũ mi nhắm mắt, bất động như núi, tựa hồ sớm đã vứt bỏ ngoại giới hỗn loạn, chìm vào kinh Phật.

Ánh mắt An Cửu chuyển dời đến tiểu viện cách đó không xa, rơi thẳng vào miếng cá nướng có lớp da vàng giòn trong khói.

Dân coi thực là trời, sau khi nhịn một lúc lâu, An Cửu vẫn phá công.

Nàng cẩn thận đứng dậy, thấy Phi Trần thờ ơ, liền đi về hướng tiểu viện.

An Cửu lại không thấy được, nàng vừa động Phi Trần phía sau liền mở mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng chăm chú.

"Tiền bối, cá không phải nướng như vậy." An Cửu đứng bên cạnh tiểu viện, nói với ông lão đang ngồi xổm bên bếp đất.

Ông lão lúc này mới quay đầu, nhìn thiếu nữ váy đỏ vẻ mặt chờ mong ở bên hàng rào, nhàn nhạt nói: "Ồ? Vậy phải nướng thế nào?"

Muốn An Cửu nói ăn thế nào, thì quá đơn giản.

Đại tiểu thư có gì mà chưa từng ăn? Trong nhà nàng thuê mấy đầu bếp, phục vụ 8 món ăn chính trong nước, tiệc lớn kiểu Pháp nước ngoài, ẩm thực Nhật Bản, đủ loại khẩu vị cái gì cần có cũng có.

Mỗi ngày An Cửu đều có thể tùy ý gọi món, ở trong nhà là có thể thưởng thức mỹ vị chính tông khắp cả nước.

Đây là năng lực của đồng tiền.

Không giống cổ đại, mỹ thực các nơi đều ở địa phương, khó có thể ra khỏi khu vực.

Cho nên mới có rất nhiều hiệp khách hành tẩu giang hồ du ngoạn thiên hạ, nâng cao hiểu biết.

An Cửu lập tức đến gần vài bước, bắt đầu giảng cho ông lão nướng cá như thế nào, từ cách ăn cá đến giá trị dinh dưỡng của cá, thao thao bất tuyệt chưa thôi.

Chưa từng thấy heo chạy nhưng cũng từng ăn thịt heo, An Cửu chính là người sẽ không nấu ăn nhưng đặc biệt sẽ ăn.

Đồ ăn nên làm như thế nào, phải làm như thế nào, nàng rõ như lòng bàn tay.

Ông lão cười như không cười nói: "Tiểu cô nương ngươi nói được nhiều như vậy, xem ra là rành việc này? Không bằng nướng cho lão đây một con cá?"

An Cửu lắc đầu như trống bỏi, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không làm, ta chỉ biết ăn thôi. Lão tiền bối, ngài làm đi, ta chỉ cho ngài thế nào?"

Muốn nàng tự mình làm là không thể, đại tiểu thư mười ngón không dính nước dương xuân, sao có thể rửa tay làm canh.

Trước kia đều là nàng đầy đoạ chủ tớ Bùi Tịch, lần này sẽ sai Kiếm Thần nổi danh.

Ông lão cười nhìn An Cửu, quay đầu sang một bên, lấy ra một con cá trong sọt, hoá ra trong sọt còn có vài con.

Ông ta lấy ra một con cá, mổ bụng làm sạch, xiên lên gậy gỗ, nói với An Cửu: "Ngươi giảng lại cho ta một lần, lão đây muốn xem, có phải mĩ vị đúng như ngươi nói hay không."

An Cửu liền tiến lên vài bước, một già một trẻ ghé vào nhau, một bên lẩm bẩm một bên nướng cá.

Toàn bộ quá trình, Phi Trần vẫn luôn khẩn trương nhìn bên này, thấy An Cửu dường như không sao, còn cùng tiền bối sâu không lường được kia nói cười ríu rít, mày đang nhíu của hắn hơi thả lỏng.

Nhưng hắn vẫn không dám khinh thường, trước sau chú ý động tĩnh của hai người.

Không bao lâu, một mùi hương theo gió dần dần bay tới chóp mũi, mắt thấy thiếu nữ cùng ông lão trong tiểu viện mỗi người tay cầm xiên cá, miệng to gặm cá nướng, Phi Trần lúc này mới ý thức được, lý do An Cửu một mình đi tìm ông lão kia.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của hòa thượng, đột nhiên xẹt qua một tia bất đắc dĩ và dở khóc dở cười.

Hắn hơi nghiêng người, tránh đi đầu gió, không nhìn về phía hai người nữa, bình tĩnh hoà nhã nhắm mắt niệm kinh Phật.

Một đầu khác, An Cửu cùng ông lão ăn uống thỏa thích, ông lão khen: "Cô nương nhà ngươi đúng là không mạnh miệng, làm như vậy đích xác ngon hơn nhiều."

An Cửu ăn đến miệng bóng nhẫy, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên rồi, nếu bàn về ăn, trên đời này không ai có thể bằng ta."

Ông lão hứng thú nói: "Quả thực như thế? Tiểu cô nương mới bao lớn, sợ là cửa nhà cũng chưa bước ra, sao có thể so sánh với người thiên hạ?"

An Cửu nói: "Ngài đừng coi khinh ta, ta đã đi qua không ít nơi rồi đó."

Ông lão càng thêm hứng thú, ông ta lúc trẻ cũng là nhân vật hành tẩu giang hồ kiến thức rộng rãi, lập tức cười nói: "Nếu như thế, ta đây liền kiểm tra ngươi......"

Hai người liền đàm luận về giang sơn vạn dặm trong mùi cá nướng, về món dê con nướng, trà bơ ở Tây Bắc, về cơm tập thể, gà hun khói nơi Cực Bắc giá lạnh, về mì Dương Xuân, vịt muối ở Giang Nam, ngoài đồ ăn ngon, còn có rất nhiều phong tục, tất cả đều khiến người ta phải hướng tới.

Ông lão chăm chú nghe, đôi mắt có thần liền sáng lên, nhìn không trung phía xa, phảng phất cũng chờ mong có một ngày được ngắm những cảnh đẹp, lãnh hội mỹ thực muôn màu muôn vẻ.

Ông ta vốn là một người tiêu sái tùy ý, lại ẩn cư trong núi sâu lâu, tiểu cô nương này giảng rất nhiều thứ, đều không giống trong trí nhớ của ông ta.

50 năm qua, ngoại giới biến hóa muôn vàn, phảng phất giống như thương hải tang điền*.

* Thương hải tang điền: phản ánh sự đổi thay của trời đất và cuộc sống

Ông lão bỗng nhiên nặng nề thở dài, ngay cả món cá nướng thơm ngon, ăn đến trong miệng cũng không có mùi vị gì.

"Tiền bối, sao ngài vô cớ thở dài? Có chuyện gì phiền lòng sao?"

Ông lão đảo mắt, nhìn thấy sự lo lắng hiện lên trong mắt thiếu nữ, tinh thần lại nhoáng lên.

Trong trí nhớ, tựa hồ cũng từng có thiếu nữ kiều mỹ, thường đi theo phía sau ông ta, thúc giục ông ta tắm rửa thay quần áo, muốn ông ta sạch sẽ ngăn nắp, đối với một tay ăn chơi hành tẩu giang hồ mà nói, đó thật đúng là làm khó người.

Mỗi khi như vậy, ông ta bất đắc dĩ thở dài, thiếu nữ liền hỏi ông ta: "Đại hiệp, huynh thở dài cái gì? Mẹ ta nói, người không thể thường xuyên thở dài, đẩy hết phúc khí đi mất."

Ông ta cớ gì thở dài?

Tất nhiên là bởi vì nàng.

Nghĩ đến đây, ông lão bỗng nhiên cười cười, nói: "Ta là đang cảm khái, ngươi nhỏ tuổi như vậy, đã đi qua chặng đường dài, kiến thức về non sông gấm vóc muôn màu muôn vẻ, lão đây không theo kịp ngươi."

"Tiền bối hiện tại cũng có thể đi ra ngoài nha, ngài còn khỏe mạnh, cả ngày canh giữ ở nơi núi sâu không nhàm chán sao?" An Cửu giống như vô tình nói.

Ông lão ngẩn người, một lát sau mới lắc đầu nói: "Bỏ đi."

Về phần vì sao bỏ, lại không giải thích, An Cửu cũng không hỏi.

Ông lão trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Tiểu cô nương, ngươi nói cho ta một chút chuyện bên ngoài, nhiều năm như vậy, trên giang hồ có kiếm khách nổi danh không?"

Trong lòng An Cửu vừa động, nhìn thấy ánh mắt ông lão lộ ra chút chờ đợi mơ hồ, nàng mím môi, vẫn là nói đúng sự thật: "Tiền bối, ta không hiểu nhiều lắm chuyện giang hồ, chỉ nghe nói qua vài vị đại hiệp kiếm đạo, nổi tiếng nhất chính là Bích Thuỷ Kiếm phái Hoa Sơn, sau đó còn có chưởng môn phái Nga Mi, Kiếm Kim Xà......"

Theo lời An Cửu nói, đôi mắt sáng ngời của ông lão dần dần ảm đạm, cuối cùng trở thành một mảnh u ám.

"Đều không phải, đều không phải nàng." Ông lão nghe xong, lẩm bẩm nói.

Giờ khắc này ông lão giống như nháy mắt già đi mười tuổi, ánh mắt không còn sáng ngời như lúc mới gặp nữa, giọng nói cũng phá lệ tang thương.

Tựa hồ trong nháy mắt, khí thần vốn chống đỡ cho ông ta đều bị rút đi.

Nội tâm An Cửu có chút không đành lòng, nàng đọc qua nguyên tác biết được cốt truyện, nàng biết Du Thiên Hạc ẩn cư núi sâu nhiều năm như vậy, là vì cái gì.

Dạy dỗ thiếu nữ kia 5 năm, Du Thiên Hạc càng thêm kinh hãi vì thiên phú của thiếu nữ.

Thiếu nữ tựa như một khối ngọc thô, mà ông ta khai quật nàng, tương lai cũng tạc thiếu nữ thành khối ngọc vô song.

Du Thiên Hạc chắc chắn, 5 năm sau, thiếu nữ nhất định có thể thành kiếm khách tuyệt thế vô song, thậm chí còn vượt qua cả Kiếm Thần là ông ta!

Sự thật chứng minh ông ta đúng, khi thời hạn 5 năm đến gần, khi hai người lại luận bàn tỷ thí, Du Thiên Hạc đã không tiếp được kiếm của thiếu nữ.

Kiếm của nàng so với ông ta linh hơn, sống hơn, giàu sinh mệnh hơn.

Nếu nói ông ta là đang thuần phục kiếm, vậy kiếm của thiếu nữ là người và kiếm chung sống.

Kiếm trong tay Du Thiên Hạc là vũ khí, là khí cụ để sử dụng. Nhưng vũ khí sắc bén tới tay thiếu nữ, liền thành đồng bọn đáng tin của nàng, thậm chí là tín đồ để nàng sử dụng.

Nàng là kiếm khách trời sinh!

Không còn có ai dùng kiếm thích hợp hơn nàng!

Ở trên người nàng, Du Thiên Hạc mơ hồ nhìn thấy giới hạn cuối của kiếm đạo. Đó là nơi suốt cuộc đời ông ta muốn đến, thiếu nữ lại mơ hồ có thể chạm đến.

Nhưng mà khác với kinh hỉ của Du Thiên Hạc, khi ngày hẹn đến gần, thiếu nữ 18 tuổi duyên dáng yêu kiều lòng tràn đầy chờ mong vào hôn sự.

Du Thiên Hạc tất nhiên nhận ra được tâm tư thiếu nữ, trong lúc hai người luận bàn kiếm chiêu thì nàng càng ngày càng e lệ, càng ngày càng dịu dàng, đó là biểu thị rõ tâm trạng của thiếu nữ.

Kiếm theo tâm động, nàng động tâm, kiếm tất nhiên cũng thay đổi!

Du Thiên Hạc không biết như thế nào cho phải.

Hẹn ước 5 năm vốn là kế sách tạm thời, ông ta hy vọng khi lớn lên, nàng có thể phân biệt rõ nàng đối với ông ta chỉ là biết ơn, chứ không phải yêu thích.

Đáng tiếc Du Thiên Hạc sai rồi.

Thiếu nữ là thật lòng ái mộ ông ta, mà không chỉ coi ông ta như ân nhân cứu mạng.

Du Thiên Hạc lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, trong lòng ông ta biết rõ, không phải thiếu nữ sát phạt quyết đoán, thậm chí nàng căn bản không thích luyện kiếm, nàng bản tính dịu dàng nhu thuận, một chút cũng không muốn giết người, càng không muốn thấy máu, so với dùng kiếm giết người, nàng càng thích kim vá áo hơn.

Nàng là vì ông ta mới luyện kiếm.

Làm thế nào để bây giờ nói cho nàng, hẹn ước 5 năm đó kỳ thật là ông ta lừa nàng? Ông ta đối với nàng chỉ có tình thầy trò, không có tình yêu nam nữ?

Đối mặt với thiếu nữ gò má đỏ bừng, hai mắt lóe sáng, Du Thiên Hạc nói không nên lời.

Huống hồ ông ta sớm đã đoán trước, cho dù ông ta thật sự thành thân với nàng, sau khi kết hôn nàng cũng sẽ không luyện kiếm lại.

Cho dù ông ta có đáp ứng nàng hay không, nàng phải đi theo con đường kiếm đạo. Con đường này, vốn là ông ta buộc nàng đi.

Suy nghĩ hồi lâu, Du Thiên Hạc đưa ra một quyết định.

Trước hẹn ước 5 năm một ngày, ông ta lặng yên biến mất, từ đó ẩn cư tại núi sâu không ai biết, lại chưa từng đi ra ngoài một bước.

Như vậy tốt sao?

Cứ như vậy, thiếu nữ không tìm thấy ông ta, nàng sẽ vẫn luôn mang hy vọng.

Con đường kiếm đạo này, nàng sẽ đi sâu hơn ông ta. Cho dù là tìm được ông ta cùng ông ta thành hôn, vẫn sẽ oán hận ông ta thất tín bội nghĩa rồi giết ông ta, nàng sẽ không buông kiếm trong tay nữa.

Nàng sẽ lên đỉnh cao võ lâm, trở thành Kiếm Thần vạn người kính ngưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip