Bach Nguyet Quang Cua Vai Ac Lai Chet Roi Chuong 13 Vi Vai Ac Chet Lan Thu Tu 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Kỳ Quý Phi tự vẫn vào ngày trừ tịch của mười một năm về trước.

Không hề có một dự báo nào, bà phát điên, rồi lặng yên không một tiếng động đi tìm cái chết.

Tiêu Lẫm nhớ rõ, ngày đó trời đổ một trận tuyết rất lớn, là trận tuyết lớn nhất trong mười năm qua của phương nam.

Trước khi đi ngủ, bà vẫn còn tỉnh táo, mang cây trâm cuối cùng tặng cho cung nữ luôn chăm sóc mình, rồi tự nấu cho hắn một bát mì trường thọ.

Tiêu Lẫm nằm lăn trên giường, bà còn dịu dàng xoa đầu hắn, hát cho hắn nghe.

Ngày hôm đó, Tiêu Lẫm có chút vui vẻ. Cả hắn và tên phế vật kia đều rất vui.

Bời vì dù cho mẫu phi của hắn vừa hồ đồ, vừa vô dụng nhưng bà lại chính là người duy nhất yêu thương hắn.

Được ở bên bà, hắn cảm thấy bản thân hắn vẫn còn là một con người.

Hắn còn có người để vướng bận, còn có người để nương tựa.

Tiêu Lẫm nhắm mắt lại, điệu hát ôn nhu kia cứ văng vẳng bên tai, hắn lí nhí nói tiếng chúc ngủ ngon với mẫu phi, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến khi hắn choàng tỉnh dậy, lại vẫn nghe được tiếng hát kia, nhưng than ôi réo rắt và thảm thiết làm sao, khiến cho nhân tâm sinh sợ hãi.

Là giọng hát của mẫu phi.

Tiêu Lẫm chạy ra ngoài thềm cửa, đập vào mắt hắn là mưa tuyết không ngừng rơi, lả tả  như những chiếc lông ngỗng  trắng xóa cả bầu trời, khiến cho lớp tuyết trên mặt đất dày thêm một tầng.

Mà Kỳ quý phi đang nằm trên tuyết trắng, cổ tay, cánh tay bà toàn là máu, có lẽ bà sợ bản thân bị cứu sống, nên còn cắm ở trên bụng một cây chủy thủ, cắm rất sâu, dòng máu ấm áp chảy đầy ra nền tuyết.

Nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng.

Máu loãng làm ướt sũng váy của bà, mùi hương của máu khuếch tán ra xung quanh, trông bà giống một đóa hoa yêu dã diễm lệ nở rộ trên đất.

Con ngươi nữ nhân tan rã, nhưng trên môi vẫn lẩm bẩm xướng lên khúc ca của chính mình, hàng nước mắt chảy dài xuống từ khóe mắt, mang theo tất cả sự ăn năn và hối hận.

"Mẫu phi......"

Trong mắt chỉ còn một màu máu đỏ tươi làm cả người Tiêu Lẫm run rẩy.

Hắn lê bước đến trước mặt Kỳ quý phi, rồi quỳ sụp xuống đất.

Đôi tay run rẩy không dám chạm vào cây chủy thủ, nhưng nước mắt đã lã chã rơi, nện xuống khuôn mặt lạnh lẽo của nữ nhân.

"Mẫu phi......"

"Mẫu phi......"

Từng tiếng gọi nỉ non kéo ánh mắt của nữ nhân nhìn về đứa bé nho nhỏ đang quỳ bên cạnh.

Bà vươn ngón tay dính máu, cố gắng đi tìm Tiêu Lẫm. Hắn vội vàng nắm lấy tay bà, thì nghe được tiếng của nữ nhân.

"Lẫm nhi...à ..............."

Bà chợt tỉnh táo lại trong khoảnh khắc hấp hối cuối cùng, trước mắt bây giờ chỉ toàn bóng đêm vô tận, sinh mệnh đã sắp đi đến hồi kết.

Nhưng bà cố dùng hết sức lực cuối cùng, cũng chỉ nói ra được một lời xin lỗi với đứa trẻ của bà.

"Mẫu thân, thật sự xin lỗi con ........"

Những năm sau đó, vào ngày trừ tịch, đầu Tiêu Lẫm đều sẽ cực kỳ đau đớn, đặc biệt là khi trời bắt đầu đổ tuyết, hắn thậm chí còn không dám ngủ.

Bởi vì một khi nhắm mắt lại, hắn sẽ lại nhìn thấy nữ nhân kia, và cả một bầu trời đầy máu.

Hắn thậm chí tự ngược mà cố dùng phương thức này để cảnh báo chính bản thân.

Nhất định phải báo thù, nhất định phải giết sạch đám súc sinh kia.

Phải huyết tẩy hoàng cung, dùng máu của bọn chúng tế mẫu phi và mấy trăm vong hồn của mẫu tộc.

Nhưng cũng phải nói rằng, ngày này, đã trở thành một vết sẹo không ngừng chảy máu trong lòng hắn.

Hôm nay những hành động của Du Đường đều cực kỳ giống với mẫu phi ngày ấy. Khiến cho hắn sợ hãi cơn ác mộng kia tái diễn.

Muốn bình tĩnh, lại không cách nào bình tĩnh lại.

Từng cơn gió lạnh lẽo gào thét bên tai, bông tuyết đậu lên tóc, lên mặt mày, bị hòa tan, lại kết thành sương giá.

Tiêu Lẫm thở ra từng hơi, đều biến thành sương trắng, lạnh lẽo lợi hại.

Tạp âm quấy phá trong ý thức càng ngày càng nhiều, chúng hợp lại với tiếng gió rít gào xung quanh, khiến cho tiếng ca của Kỳ quý phi dần biến thành tiếng gọi đòi mạng của lệ quỷ.

Vong hồn kia quấn triền miên lên cổ Tiêu Lẫm, khiến cho sắc mặt hắn tái mét,  hô hấp trở nên nặng nề, 

Vừa lúc tới Bắc Ngũ thành, đã nghe được tiếng xung phong liều chết vang vọng khắp chân trời, mấy ngàn vạn binh lính tay cầm trường thương, không ngừng hướng ra bên ngoài, sắc mặt nghiêm nghị, tràn đầy quyết tâm thấy chết không sờn.

Giờ này khắc này, không có một ai cố kỵ đến Tiêu Lẫm.

Dù cho hắn có là hoàng tử điện hạ, thân phận tôn quý.

Nhưng đối với quân đội khổng lồ, đối với chiến tranh đẫm máu, hắn cũng chỉ là một người bình thường nhỏ bé.

Tiêu Lẫm rút ra bội kiếm tùy thân, thi triển khinh công, bay lên đình đài, nhìn xa xa thấy được Du Đường đang cưỡi ngựa xông pha chiến trận.

Tướng quân thân khoác giáp bạc, tay cầm trường đao, mang theo khí thế uy phong lẫm liệt dấn thân vào biển người.

Chốc lát sau đã không còn bóng dáng.

Trái tim Tiêu Lẫm đột nhiên căng thẳng, hắn không hề nghĩ thêm gì mà cùng đám người hò hét nhảy vào chiến trường.

Đây là lần đầu tiên hắn tự thân bước ra chiến trận, cũng là lần đầu tiên ý thức được sức lực của một người ở trên chiến trường có bao nhiêu nhỏ bé.

Hắn chỉ có thể dựa vào phương hướng, không ngừng chém giết quân địch, tiến từng bước một về phía trước, tuy gian nan nhưng lại chấp nhất.

Nhất định phải tìm được Du Đường!

Hắn muốn được kề vai sát cánh bên cạnh nam nhân ấy!

Chứ không phải ngồi ở trong phủ tướng quân an nhàn kia, mà nôn nóng chờ đợi tin tức của đối phương!

Hắn muốn......

"Điện hạ!" Một tiếng quát chói tai truyền đến ý thức, chặn lại luồng suy nghĩ của Tiêu Lẫm.

Du Đường xoay người nhảy xuống ngựa, giơ đao bổ vào người quân địch, rồi chạy nhanh vài bước đến trước mặt Tiêu Lẫm :" Tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này!"

Lúc nghe thấy hệ thống thông báo Tiêu Lẫm nhảy vào chiến trường, đầu óc Du Đường choáng váng. Y không thể ngờ tới chuyện đối phương không chịu ngoan ngoãn chờ đợi ở phủ tướng quân, mà lại không màng hiểm nguy tự thân bước vào chiến trường.

Tiểu tử này không hề có bất cứ một kinh nghiệm thực chiến nào, lại không hề biết đội hình và sách lược của quân đội, cứ như vậy nhảy vào chiến đấu, sẽ có khả năng vô cùng lớn bị binh lính Tiêu Quốc hiểu lầm thành địch nhân mà tiêu diệt, không cẩn thận thì sẽ rơi vào tình huống hai mặt thọ địch, có chết cũng không biết mình chết như thế nào!

Tiêu Lẫm thông minh như vậy , không có khả năng không hiểu đạo lý này!

"Ngươi không biết rằng trên chiến trường có bao nhiêu nguy hiểm sao?!" Du Đường tức đến nỗi trán nổi gân xanh :" Ngươi hành sự lỗ mãng như vậy, vạn nhất có chuyện........."

Đột nhiên y rơi vào cái ôm không kịp phòng bị.

Cả người Du Đường ngẩn ngơ.

Nói cũng không nói nên lời, chỉ chết trân đứng đó cho Tiêu Lẫm ôm.

Mặt dại cả ra.

Cánh tay thiếu niên siết chặt lại, đến mức Du Đường cảm thấy khó thở, lại chợt buông tay ra. Hắn dùng một nhát kiếm cắt yết hầu của địch nhân sau lưng Du Đường, sau đó đứng bên cạnh y, nói với y :" Tướng quân, ngươi đã nói muốn lấy thân báo đáp với ta, thì ngươi đã là nương tử của ta rồi."

Ngay thời khắc nhìn thấy Du Đường, tạp âm trong đầu đều tiêu tán.

Tiêu Lẫm nhìn Du Đường rồi cười rộ lên, trêu y :" Nào có chuyện nương tử thì ở trên chiến trường chém chém giết giết, tướng công lại nằm ở trong nhà ngủ ngáy khò khò chứ?"

"Điện hạ!"

Du Đường không nghĩ đến chuyện đến thời điểm này rồi mà Tiêu Lẫm còn có thể nhàn nhã đùa giỡn y như vậy. Y dùng một đao lấy mạng địch nhân, đang định nói thêm câu gì, đã nghe thiếu niên đứng sau mở miệng nói.

"Trận chiến tối nay........."

Nói đến đây, Tiêu Lẫm dừng lại một khắc, như trong một khắc này nhìn thấu chính bản tâm của mình.

"Không, từ nay về sau, mỗi một trận chiến, ta đều sẽ ở cạnh ngươi."

Thiếu niên tóc mai tung bay, chỉ dùng một cây mộc trâm búi gọn lên, trường kiếm cầm trên tay nhuốm đầy máu, đứng ở trong phong tuyết tán loạn lập lời thề.

"Nếu ngươi khăng khăng bảo hộ vạn dân, thì ta sẽ cùng bảo hộ nó với ngươi."

"Từ này về sau, cùng ngươi nhất sinh nhất thế, họa phúc cùng hưởng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip