Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
...

Sau khi Sailor đến với băng hải tặc Heart , năm ngày trôi qua trong chớp mắt.

Cho rằng sức khỏe của Yoko đang xấu đi, họ đang chuẩn bị đến viện nghiên cứu, Yoko đã thảo luận với Law sẽ lên đường ngay sau khi sửa chữa tàu ngầm.

Trên đường đến vùng biển xa lạ, hoa tiêu phụ trác là Sailor, trong hành trình ban đầu họ không gặp phải bất kỳ khó khăn nào, Yoko và Law thậm chí còn có thể dành một chút thời gian để nghiên cứu các thông tin do Sailor mang về - vì lối vào viện an toàn nhất đã được Sailor và Yoko đưa ra rồi, nên việc còn lại chỉ là lập kế hoạch chiến đấu.

"Con đường được hiển thị trên hải đồ đến vùng biển đó... trông giống như một mê cung. Anh có thực sự tự tin rằng mình có thể đi vào đó không?"

"Nhân viên của viện hầu hết đều là người bình thường, không có năng lực chiến đấu. Nếu họ cũng có thể sử dụng con đường này để tự do ra vào đảo, chúng ta đi theo con đường đó sẽ không có vấn đề gì..."

Yoko chỉ vào Sailor Youmu đang lái tàu ngầm: "Thành thật mà nói, tôi không giỏi kiến ​​thức về điều hướng, Sailor luôn làm điều đó cho tôi. Nếu có lòng tin với Sailor chúng ta chắc chắn sẽ có thể đi vào."

Mà Law lại ngơ ngác gật đầu, tạm thời chấp nhận, đối với anh mà nói, xem cảnh một đứa trẻ lái tàu ngầm vẫn có chút choáng váng, xem mấy ngày vẫn chưa quen, nhưng khi anh biết được Yoko dựa vào cái này "hoa tiêu" đi qua các nơi trong Đại Hải Trình, anh liền không thể chỉ trích gì được.

Vì vậy, Law thảo luận chiến thuật với Yoko , sau hai ngày nói chuyện, khu vực biển mà tàu ngầm của họ đi qua cuối cùng đã trở nên nguy hiểm hơn một chút - ví dụ như dòng hải lưu luôn đột ngột trở nên nhanh chóng ở những nơi không phù hợp với lẽ thường, hay thỉnh thoảng cũng sẽ có những con hải vương mà họ khó có thể nhận thấy đi ngang qua những chiếc tàu ngầm nhỏ của họ, nếu Sailor không cảm nhận được chúng từ trước thì có lẽ họ đã không thể đi vòng qua chúng.

"Thời tiết trên biển hôn nay rất xấu, không thích hợp để tàu ngầm nổi lên..."

Yoko nhìn vào các con số hiển thị trong cabin của tàu ngầm, để tránh bão giông trong vài ngày qua, họ đã chho tàu lặn dưới nước, như này có thể tăng tốc độ ra khơi, nhưng họ sẽ đạt đến giới hạn nếu cứ ở dưới nước một thời gian dài.

... Hy vọng có thể đến đảo càng sớm càng tốt.

Nhìn Yoko đang giao tiếp với Sailor theo cách đặc biệt trong tàu, Law quay lại và một lần nữa bày ra sơ đồ của viện nghiên cứu do chính Yoko vẽ, thứ mà anh đã sớm ghi nhớ trong đầu.

"Nhân tiện, Yoko, tôi muốn xác nhận."

"Hả?" Yoko đang gặm đồ khô nhìn lại Law đang đọc sách.

"Em nói giải thể viện nghiên cứu là có ý gì?" Law dần dần cuộn lại bản đồ dẫn đường đang đọc rồi cất đi, sau đó bình tĩnh hỏi: "Muốn giết hết người bên trong ?"

Yoko sửng sốt khi nghe điều này, rồi nhìn vào bàn tay trắng và thon của mình. Cô từng dùng đôi tay này giết chết hai nhân viên của viện nghiên cứu trên quần đảo, đó là vì cô không thể để người của viện nghiên cứu quay lại tiết lộ tin tức về mình, nếu để lộ nó sẽ khiến kế hoạch của cô thay đổi.

Nhưng nếu cô muốn vào viện nghiên cứu... chẳng lẽ cô cũng muốn biến nơi đó thành chiến trường sao?

"Đáng lẽ tôi không có khả năng quyết định xem những người đó có thể sống hay không, nhưng nếu họ ngăn cản tôi đưa những đứa trẻ đó đi, tôi sẽ không do dự giết sạch bọn họ... nhưng tôi sẽ không đến mức giết hết bọn họ." Yoko giải thích với Law: "Ở vịnh sau của viện cũng có rất nhiều tàu có thể ra khơi. Nếu có ai muốn trốn thoát, tôi sẽ không ngăn cản."

"Nhưng trong kế hoạch của tôi, tôi hy vọng sẽ đốt cháy mấy thứ công nghệ và dữ liệu nghiên cứu không nên tồn tại trên hòn đảo đó." Yoko đưa tay ở sơ đồ hỏi Law, đặt đầu ngón tay lên một khu vực, bên cạnh khu vực đó được đánh dấu bằng ký hiệu mà Yoko khoang lại ba chữ 'Phòng dữ liệu': "Tôi muốn phá hủy nơi này."

"Sẽ không khó khăn gì. Đối với kết cấu của tòa nhà, việc phóng hỏa nó sẽ không phải là vấn đề lớn." Law gật đầu đồng ý với kế hoạch của Yoko.

Yoko nhìn vào đôi mắt kiên quyết và bình tĩnh của Luo, bất lực mà ngồi bên cạnh Law một lúc lâu, trong mắt có chút không tự tin nói: "Nhưng cuối cùng... tôi vẫn không có niềm tin vào loại kế hoạch này. "

"Tại sao?" Law nhướng mày nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu từng biểu cảm tinh tế của cô, anh chưa bao giờ nghe Yoko nói ra những lời nản lòng như vậy.

"...Dù sao thì đây là một công cuộc giải cứu."

Yoko không nhìn Law mà nhìn vào tay anh ta: "Từ nhỏ tôi chỉ giỏi hủy diệt và chiến đấu, nhưng trong viện có gần bốn mươi đứa trẻ, tất cả bọn nhỏ đều là con tin của viện, và mục tiêu của tôi là giải cứu tất cả bọ trẻ mà không để lại một ai ở lại......"

"Tôi thực sự có thể cứu người sao?"

"Bất cứ khi nào nghĩ đến điều này, tôi sẽ nghĩ về những gì đã xảy ra trước khi rời đảo Enshi."

"Tôi vốn là muốn cứu dân làng, nhưng mọi người đều coi ta là kẻ địch."

Không biết có phải do ánh sáng mờ ảo mà đôi mắt trong xanh của Yoko dần mờ đi thành một vũng nước đọng, cô nhớ lại chuyện đã lâu, giọng điệu trống rỗng, không thể tự trả lời được.

Law nghe Yoko kể lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó với giọng bối rối khiến lòng anh căng thẳng.

Anh đương nhiên nhớ rõ lúc đó Yoko và mình đã xảy ra chuyện gì - bởi vì hải tặc đột nhiên tấn công đảo Enshi, Yoko vốn đang có mâu thuẫn với anh vẫn đứng ra chống lại hải tặc, nhưng thứ cô ấy nhận được không phải là lòng biết ơn của dân làng mà thay vào đó là sự sợ hãi.

Khi đó, vẻ mặt Yoko rất tự nhiên và điềm tĩnh, cô ấy dường như không cảm thấy buồn hay sợ hãi.

Nhưng hóa ra cô không nói gì mà vẫn nhớ chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó cho đến tận bây giờ?

Đúng vậy... Cô ấy rõ ràng đã sống nhiều năm trong làng, cô dũng cảm lao tới nơi có kẻ thù với ý định bảo vệ ngôi làng, nhưng lại không ngờ rằng cuối cùng mình lại bị mọi người xa lánh, ghẻ lạnh.

Ngày hôm đó, Yoko bình tĩnh cảm ơn trưởng thôn,cô ấy cũng không muốn bị xa lánh hay cô độc một mình.

Chắc chắn, dù ở thời điểm nào, con người ta cũng không thực sự mong muốn bị xa lánh hoặc quen với việc cô độc một mình.

...... Điểm này, bản thân Law biết rõ.

Law im lặng nhìn Yoko đang nhíu mày, cẩn thận xem xét đường nét và từng biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt cô, như thể anh sợ bỏ lỡ bất kỳ thông điệp nào từ Yoko.

Xét cho cùng, trước đây luôn đi theo Yoko, anh ta chưa từng có cơ hội lắng nghe suy nghĩ bên trong của Yoko chứ đừng nói đến đoán được suy nghĩ hay mong muốn của cô ấy từ những biểu cảm đắn đo trên khuôn mặt cô ấy.

Hay là nên nói rằng chỉ sau vài tháng quen nhau, anh mới bắt đầu hiểu được Yoko một chút?

Tại sao anh lại yêu người này? Hiển nhiên, cho đến gần đây anh mới biết về quá khứ của cô, cũng không hiểu những điều mà cô ấy che giấu, ngay cả suy nghĩ của cô về mọi việc cũng rất khác nhau, anh mới chỉ tiếp xúc với cô trong mấy tháng qua.

Yoko rõ ràng vẫn chưa thành thành thật thật với anh .

Tại sao thái độ đối của anh dành cho cô ấy cho đến giờ vẫn chưa từng thay đổi? Vẫn luôn khao khát , vẫn luôn yêu thích cô.

Có lẽ chính vào lúc hoàng hôn đó, thời điểm Yoko lần đầu tiên mỉm cười với anh..., anh đã nảy sinh ý định độc chiếm người phụ nữ đáng ghét này.

Cho nên giờ đây dù biết Yoko không có nhận thức mạnh mẽ, hoặc biết nhiều hơn về tính tình dễ bị tổn thương của cô ấy, tầm quan trọng của cô trong trái tim anh không chút thay đổi.

Law đưa tay kéo Yoko vào lòng, ấn khuôn mặt bất an của cô vào ngực anh, mạnh mẽ đưa cô trở lại thực tại khi cô đang chìm sâu trong ký ức.

Yoko mất cảnh giác , đặt tay lên ngực Law, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh và nghe tiếng anh nói trên đầu cô với giọng điệu kiên quyết.

"Tất nhiên là em có thể cứu được lũ nhóc đó ra ngoài rồi."

"Chung quy , em , kẻ chỉ biết phá hoại, đã có tôi theo em."

Bàn tay to lớn của Law đặt lên vai Yoko, ôm lấy khung hình gầy gò trong lòng , khi cô nghe những lời của Law, sự bất an trong lòng đã bị anh ấy khéo léo lấy đi, cô cảm thấy chân tay lạnh lẽo của mình thực sự cảm nhận được chút hơi ấm từ anh ấy.

Yoko có chút bất đắc dĩ cười lạnh: "Anh thật sự càng ngày càng kiêu ngạo."

"Vậy sao? Tôi không nghĩ mình trở nên kiêu ngạo." Law duỗi tay phải và hơi giơ ngón tay lên, sau đó nở một nụ cười kiêu ngạo và độc đoán vớiYoko, lông mày thực sự trở nên sáng hơn một chút: "Là tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn . Đủ mạnh để không coi trọng em."

"Pfft." Yoko thực sự thích thú với Law, không ngờ anh ta lại mặt dày như vậy.

Nhưng chính vì anh ấy luôn an ủi cô bằng giọng điệu kiên quyết như vậy nên cô cảm thấy mình thực sự có thể làm được những điều tưởng chừng như viển vông.

Khóe miệng Yoko cong lên, khi đang định tiếp tục nói chuyện với Law, Sailor trong buồng lái lại nhấn chuông gọi, thu hút sự chú ý của Yoko.

Ding dong dong dong——

Ding Dong--

Mà Law cũng cùng Yoko từ trong cabin đứng lên, ngầm hiểu ý, đi đến bên người Sailor, thông qua kính tiềm vọng nhìn biển - chỉ thấy một tòa nhà bóng dáng mờ ảo xuất hiện cách đó gần 5,6 km. Sương mù đen dày đặc che khuất hình dáng thực sự của tòa nhà, nhưng đối với Yoko, người đã làm việc lâu năm ở nơi đó, cô liền có thể nhận ra hình dáng thực sự của nơi đó chỉ trong nháy mắt.

Sắc mặt Yoko bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, một lúc lâu sau mới trả lời: "Sắp đến rồi."

"Tiếp theo, Sailor sẽ dẫn chúng ta đi vòng qua dòng xoáy hỗn loạn , nơi các hải vương sinh sống. Ước tính chúng ta có thể đến lối vào trong nửa ngày nữa."

"Em định hành động vào ban đêm?" Nửa ngày sau chắc trời đã tối hẳn.

"Chắc chắn rồi."

"Tại sao?"

"Bởi vì nếu được lựa chọn, tôi sẽ không bao giờ hoạt động dưới ánh mặt trời." Yoko nhướng mày nhìn Law, đôi mắt xanh hiện lên một chút quyết tâm: "...Tôi là Night Rabit."

"...Hiểu rồi." Law nhìn Yoko, người dường như vừa thoát ra khỏi ký ức đau buồn vừa rồi, khóe miệng nở lên một nụ cười tự tin, chậm rãi giơ tay phải lên, để lộ những ngón tay mà anh đã in dấu hình xăm "DEATH" trên xương ngón tay của anh.

Yoko mượn kính tiềm vọng ,liếc nhìn cái bóng của viện nghiên cứu lần cuối.

Cô dựa vào trí nhớ của mình để vẽ ra đường nét của tòa nhà trong sương mù dày đặc, ký ức ùa về hình bóng viện nghiên cứu dần dần hiện rõ trong đầu cô.

Cùng với bao kỷ niệm, chúng được sống lại từ sâu thẳm tâm trí cô...

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip