When I Seventeen Chap 2 Vo Chong Ho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
- Xin chào quý khách
Một người phụ nữ lịch sự cúi chào
- 1 phòng
- Vâng, xin hỏi tên của anh ạ?
- Kagamine Len
- Vâng, quý khách ở phòng 18 ạ
Len nhanh chóng nhận chìa khóa, bước đi thật nhanh. 



Phòng 18


Đặt Kagamine Rin xuống nệm, hắn ngồi bệt xuống. Đừng bất ngờ khi hắn chỉ thuê 1 phòng. Đây là quán trọ Phu thê các mà, hắn thừa thông minh để biết phải giả làm vợ chồng mới được vào thuê (thật ra vì có cái bảng chú ý ngay cửa)


Len mở tủ đồ, rất may có 2 bộ pajama. Hắn nhanh chóng vào phòng tắm. Lát sau trở ra. Thấy người khỏe khoắn hơn nhiều. Liếc nhìn Rin vẫn mặc bộ đồ ướt, lại thấy nó sốt ngày càng cao, hắn thở dài. Không thể gọi người vào thay giùm được, sẽ lộ mất


Đành vậy, Len lấy trong tủ bộ pajama còn lại, tắt đèn tối thui và nhắm tịt mắt lại…

Sáng hôm sau


Rin khẽ cựa mình. Nó đã hạ sốt. Vô thức quay sang bên cạnh, nó kinh ngạc khi gương mặt của Len đập ngay vào mặt, vốn định hét lên nhưng Rin lại ngẩn người ra ngắm. Chưa bao giờ nhìn hắn ở vị trí gần như vậy, quả thật, hắn rất đẹp
Len đột nhiên mở mắt, rồi giật mình khi thấy nó nhìn mình chằm chằm. Rin cũng giật mình, định hét lên thì hắn nhanh chóng bịt miệng nhỏ lại


- Nếu không muốn bị đuổi khỏi đây thì im đi


Nó hơi bình tĩnh lại, khẽ gật đầu. Len yên tâm gỡ tay xuống, nói ngắn gọn cho nó nắm tính hình. Rin vừa nghe vừa gật gù, khuôn mặt trông có vẻ rất thích thú
- Nghe vui đấy, tôi chưa từng thử có chồng 
Nó cười toe toét, hắn chẳng buồn nói gì nữa. Đứng dậy định bước vào phòng tắm thì bất chợt bị nó níu lại, hắn khó chịu nhìn xuống nó
Rin mặt tái mét, từ từ ngước mắt lên nói
- Ai-thay-đồ-cho-tôi ??
Len nuốt ực một tiếng, không nói gì. Mặt nó chuyển dần sang đỏ rồi tím
- Chúng ta là…vợ chồng mà
Hắn khó nhọc tìm cách chữa lửa, nhưng xem ra chẳng ăn thua, hết cách, hắn phóng như bay vào nhà tắm. 



Phòng ăn 



2 đứa nó cùng xuống, dù không muốn. Ngồi cùng bàn với nhau, dù chẳng muốn. Chẳng ai nói với ai câu nào, vì chẳng muốn…
1 bà cô bưng đồ ăn đến
- 2 cháu còn trẻ thế đã cưới rồi cơ àh?
- Hở? Sao
Len hơi khó hiểu, sau đó nhanh chóng nói
- Àh àh, vâng ạ
- 2 cháu đẹp đôi quá
- Hahaha
Rin cười khinh khỉnh: “Thằng đồi bại đó có mà đẹp đôi với dê”
Hắn biết nó cười gì, khẽ liếc mắt: “Im đi”
Rồi 2 đứa cứ đấu đá bằng ánh mắt, cho đến khi..
- Mà sao 2 đứa không đeo nhẫn cưới?
Câu thắc mắc “ngô nghê” của bà cô vang lên. 2 đứa nó như muốn đứng tim
- Tại cô ấy chê
- Tại ảnh không có tiền
Len và Rin liếc mắt nhìn nhau
- Àh tại con thấy ảnh nghèo không mua được nhẫn nên con giả bộ chê để anh khỏi tự ái (ý nói hắn nghèo rớt mồng tơi)
Nó nhanh miệng giải thích
- Vâng đúng đó ạ, vợ con biết nghĩ lắm, cái gì cũng không dám xài, cũng không dám lấy ra dùng (ý nói nó keo kiệt)
- Dạ đúng rồi, chồng con vô công rồi nghề nên con chắt chiu từng chút mới nuôi được ảnh (thất nghiệp+vô dụng+ăn bám)
- …..
2 đứa nó liên tục nói xéo nói xiên nói xỏ nhau. Rồi bỗng đồng loạt quay sang cô bồi bàn đang đứng nhíu mày khó hiểu
- Chúng cháu là vợ chồng thiệt đó
Đúng là 2 đứa đầu đất, nói như vậy chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”
- Àh ờ. 2 đứa ăn ngon miệng nhé
Cô bồi cười xuề xòa: “Cặp này lạ thật”


Sau bữa sáng. Len gọi nhờ điện thoại của nhà trọ 



- Ủa sao không gọi được vậy chú?
Hắn hỏi một người đàn ông trung niên ngồi sau quầy tiếp tân
- Cậu muốn gọi đi đâu?
- Thành phố
- Điện thoại này chỉ gọi nội bộ nhà nghỉ được thôi. Cậu mượn di động cũng vô ích, ở đây ngoài vùng phủ sóng


Hắn kinh ngạc, vậy chẳng khác nào bị giam cầm


- Cậu đừng lo, mỗi chiều chủ nhật định kỳ đều có chuyến xe về thành phố


Bây giờ mới là sáng thứ bảy, làm chồng con nhỏ kia 1 ngày nữa chắc hắn chết


- Chồng ơi chồng ơi


Len muốn rụng cả sống lưng, quay người lại, thấy Rin đang chạy về phía hắn gọi í ới
- Gì?
- Mình tham gia đi
Vừa nói nó vừa chỉ về phía băng rôn


“Cuộc thi hằng năm – chỉ có ở nhà trọ Phu thê các”  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip