Xuyen Thu Chi Nghich Sua Nhan Sinh Diep Uc Lac Chuong 21 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
✳️Chương 21: Dược tề thức tỉnh huyết mạch

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi Trúc Khê Trấn, đem Hồn tinh cùng dược tề mới phối ra đem bán, được 400 đồng vàng, cùng với tiền tiết kiệm của Sở Diệp thì họ đã có 600 đồng vàng, đã có thể suy xét mua sắm dược liệu của dược tề thức tỉnh.

Lâm Sơ Văn đi cửa hàng dược tề, đem dược tề đưa cho chưởng quầy của tiệm thuốc.

"Bồi Nguyên Dịch, là do ngươi phối trí ra?" Lão bản tiệm thuốc tràn đầy ngạc nhiên nói.

Dược Tề Sư không phải dễ làm, người bình thường muốn trở thành Dược Tề Sư, đều yêu cầu người chỉ dẫn.

Trúc Khê Trấn chỉ là một cái tiểu địa phương, Lâm Sơ Văn lại còn trẻ như vậy, chủ tiệm không nghĩ tới đối phương thật sự có thể thành công.

Lâm Sơ Văn nhàn nhạt gật gật đầu, "Tổng cộng 25 phần, ngài giám định thử đi".

Chủ tiệm dược liệu khôi phục thần sắc đứng đắn, tỉ mỉ xem xét phẩm chất của dược tề, phẩm chất dược tề vượt xa những gì chủ tiệm dự đoán.

"Bồi Nguyên Dịch ta ra giá 8 đồng vàng một lọ mua vào".

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: "Một lọ phải 10 đồng vàng, Bồi Nguyên Dịch ta phối ra hơn phân nữa đã là trung phẩm".

Lâm Sơ Văn từ nhỏ đi theo gia gia, đối giá cả của dược tề vẫn có hiểu biết nhất định.

Chủ tiệm cười cười, nói: "Tiểu hữu đã nói như vậy, vậy ta liền mua theo giá đó."

Sở Diệp liếc mắt nhìn Lâm Sơ Văn một cái, cảm thấy đối phương cả người giống như tỏa sáng hơn, khác hoàn toàn khi họ lần đầu gặp nhau.

Lâm Sơ Văn lấy ra một danh sách nói: "Lấy cho ta này mấy loại phó dược này."

Chủ tiệm qua danh sách dược liệu mà Lâm Sơ Văn đưa ra, nhịn không được nói: "Không ít a!"

Những dược liệu trong danh sách là những loại dùng cho phối chế một số dược tề thường gặp.

Có khả năng hắn sẽ phối chế thử dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, nên hắn muốn nhanh chống năng cao khả năng phối chế dược tề của bản thân, nên quyết định thử phối chế thêm một số dược tề khác.

Chủ tiệm cười cười, nói: "Tiểu hữu, muốn luyện chế không ít dược tề nha, sư thừa* không đơn giản a!"

(Sư thừa: ý nói sư phụ hoặc người dẫn dắt)

Sở Diệp híp híp mắt, có chút không kiên nhẫn nói: "Lão bản, ngươi có phải hay không ngươi hỏi quá nhiều a?"

Chủ tiệm xấu hổ cười cười, nói: "Là ta quá phận, thứ tội thứ tội!"

Lâm Sơ Văn lần này yêu cầu dược liệu quá nhiều, vừa vặn đem hai trăm đồng vàng có được từ bán dược tề tiêu hết.

Dược liệu cửa hàng không có Phần Huyết Tử Diệp Thảo, Tẩy Cốt Hoa thì có.

Sở Diệp tốn hai trăm đồng vàng, mua hai cây Tẩy Cốt Hoa.

Vì bảo đảm xác xuất thành công của dược tề, Dược Tề Sư sẽ chuẩn bị nhiều hơn mấy phần dược liệu, nhưng dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch thật sự quá quý, Sở Diệp chỉ có thể chuẩn bị hai dược liệu mà thôi.

Chủ tiệm nguyên bản còn vì Lâm Sơ Văn luyện chế ra dược tề mà giật mình, nhưng khi thấy Sở Diệp vung tiền như rác, một lúc mua chính là hai cây Tẩy Cốt Hoa, âm thầm hoài nghi sau lưng hai người có Dược Tề Sư ẩn mình.

Mua xong dược liệu, hai người từ cửa hàng dược liệu đi ra.

Sở Diệp cau mày, nói: "Phần Huyết Tử Diệp Thảo, nơi này không có a!".

Lâm Sơ Văn cau mày, nói:

"Hôm nào đi trấn khác nhìn thử xem sau, ta hiện tại trình độ luyện dược còn thấp, còn phải luyện tập nhiều, việc này cũng không gấp."

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn dáng vẻ khẩn trương, an ủi nói: "Từ từ đi, ngươi nhất định làm được."

Lâm Sơ Văn miễn cưỡng cười cười, nói: "Hy vọng là như thế."

Lâm Sơ Văn nắm góc áo, có chút phát sầu nói: " dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, cấp bậc vẫn là quá cao, chúng ta đến lúc đó muốn hay không tìm người ngoài luyện chế!"

Sở Diệp vỗ vỗ bả vai Lâm Sơ Văn, trấn an nói: "Ngươi không cần đối với chính mình không tin tưởng, Dược Tề Sư đều là một đám tâm cao khí ngạo, chúng ta đến nơi nào tìm người ngoài a!"

Một ít tán tu Dược Tề Sư không có truyền thừa bọn họ học luyện dược đều là do bản thân tự mày mò.

Nếu nhờ bọn họ thì cơ hội thành công cũng không cao.

Còn Dược Tề Sư trình độ cao họ thường là con cháu các đại gia tộc được bồi dưỡng còn lại một phần khác thì toàn những kẻ tâm cao khí ngạo.

Đừng nói muốn nhờ bọn họ còn chưa gặp thì đã bị người ta chặn ở của không cho vào rồi nói chi tới nhờ họ luyện dược giúp.

Hoặc tìm được rồi đưa dược liệu cho họ, còn luyện chế ra được hay không chỉ có họ biết, họ nói luyện không ra thì chính là luyện không ra.

Chỉ trách chúng ta xui xẻo.

Nếu đã vậy thay gì nhờ người khác không bằng để người nhà mình luyện.

Sở gia cũng có một Dược Tề Sư tên đó tâm cao khí ngạo, mỗi lần đệ tử trong gia tộc muốn nhờ hắn luyện dược trước phải đưa hậu lễ, rồi còn phải tự chuẩn bị 3 phần dược liệu.

Nếu hắn luyện dược thất bại thì đến một câu xin lỗi còn không có, mà ngược lại còn phải trả thêm cho hắn một phần lễ vật coi như phí vất vả.

Sở Diệp bĩu môi, thầm nghĩ:" mình cũng từng phải khom lưng cuối mặt trước tên Dược Sư khốn kiếp kia".

Lâm Sơ Văn nghe Sở Diệp nói mình và hắn là người một nhà, nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng.

Lâm Sơ Văn nhấp môi, cầu người không bằng cầu mình, muốn tìm một Dược Tề Sư đáng tin cậy, cũng không dễ dàng.

"Ngươi nói cũng đúng."

Lúc trước, gia gia tuy rằng luyện chế dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch mặc dù không có thành công, nhưng chỉ kém một chút, hắn ở một bên xem từ đầu tới đuôi, xem tới rành mạch, nhiều ít cũng coi như là có chút kinh nghiệm.

Từ khi tư trấn trở về, Lâm Sơ Văn thân tâm đầu tập trung vào luyện chế dược tề, mang tiểu hồ ly và việc săn thú đều giao cho Sở Diệp lo liệu.

Trong núi con mồi giảm bớt, chỉ có thể mạo hiểm đi vào khu vực không người đặt chân để săn thú, thu hoạch giảm bớt không nói, tính nguy hiểm thì lại gia tăng.

Trong một lần săn thú, Tiểu Ngân bị thiệt hại không ít thủ hạ, tiểu hồ ly cũng bị thương.

Sở Diệp xem tình huống, tạm dừng săn thú, cân nhắc nên tìm xem còn cách nào khác không.

Hai ngày sau, xe ngựa Hạ Sơn vào thôn, ngừng ở truóc cửa nhà Sở Diệp.

"Hạ Sơn, sao ngươi lại tới đây." Sở Diệp nhìn thấy Hạ Sơn có chút ngoài ý muốn.

Hạ Sơn nhếch môi, cười cười, "Có chuyện tìm ngươi."

Sở Diệp dẫn Hạ Sơn vào phòng, Lâm Sơ Văn nhìn đến Hạ Sơn, đối với Hạ Sơn gật đầu thăm hỏi một chút.

"Ngươi là cái người mang theo hồ ly."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói:

"Là ta."

Hạ Sơn gãi gãi đầu, nói: "Nhìn rất không giống a!"

Lâm Sơ Văn cười cười, không có trả lời.

Hạ Sơn lúc trước khi gặp được Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn mặt xám mày tro, cùng hiện tại hoàn toàn bất đồng.

Hạ Sơn ấp úng nói: "Ngươi lớn lên khá xinh đẹp a!" Nguyên bản hắn còn tưởng Lâm Sơ Văn lớn lên qua xấu mới bất chấp tất cả khế ước một con hồ ly xấu như vậy, kết quả, ngươi lớn lên đẹp như vậy.

"Ngươi lớn lên như vậy đẹp, vì cái gì khế ước một con hồ ly như vậy."

Lâm Sơ Văn: "......"

Sở Diệp bất đắc dĩ nhăn nhăn mày, Hạ Sơn người này không có gì ác ý, chính là lời nói lại không qua đại não kiểm duyệt muốn nói gì liền nói đó.

Sở Diệp ho nhẹ hai tiếng, nói:

"Nói chính sự đi."

Hạ Sơn bị Sở Diệp vừa nhắc nhở, một chút hồi qua thần, nói: "Đúng vậy, nói chính sự, trước nói chính sự, thương đội chúng ta gần đây sẽ đi Vĩnh An Thành, trên đường sẽ đi ngang qua Hoán Hoa Cốc, sơn cốc kia vô chủ, thời tiết này rất nhiều hoa đều héo tàn, Hoán Hoa Cốc bên đó lại có không ít hoa nở rộ, ngươi muốn đi xem hay không!?."

Sở Diệp nhìn Hạ Sơn, nói:

"Ngươi kiến nghị ta đi Hoán Hoa Cốc thả ong."

Hạ Sơn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, trong Hoán Hoa Cốc, có không ít hung thú lợi hại, nhưng cũng rất nguy hiểm, nhưng mà ngươi thả ong lấy mật ở bên ngoài, chắc cũng an toàn."

Sở Diệp có thể ở bên ngoài, còn ong đàn vào núi, hung thú trong núi, đối với xâm nhập của con người thoạt nhìn không quá thân thiện, nhưng mà nếu là Ngân Sí Ong vào cốc thải mật, chúng sẽ lựa chọn làm như không thấy.

Hoán Hoa Cốc là nơi vô chủ, lúc trước, Sở Diệp đi thôn Hòe, chính là tốn 30 đồng vàng mới đổi được cơ hội thải mật, còn đi Hoán Hoa Cốc thả ong thì không cần tốn tiền.

"Bên cạnh Hoán Hoa Cốc, có thành trấn nào lớn không?" Sở Diệp hỏi.

"Có một trấn tên là Phù Dung Trấn, trấn đó so với Trúc Khê Trấn to hơn gấp ba lần." Hạ Sơn nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Ta đã biết."

Hạ Sơn thấy Sở Diệp đã động tâm, nói tiếp: "Thương hội chúng ta sau hai ngày sau sẽ xuất phát, thương đội đi Vĩnh An Thành cần đi mười ngày, khi đến Hoán Hoa Cốc ta sẽ thả ngươi xuống đó, sau đó, thương đội sẽ ở Vĩnh An Thành, nếu ngươi bây giờ đi theo chúng ta, ước chừng ngươi sẽ có mười sáu ngày để thải mật, sau đó cùng thương đội trở về".

Sở Diệp nhớ kỹ những gì Hạ Sơn nói, gật đầu, nói: "Ta đã biết."

"Không bao lâu, thương đội phải xuất phát, ngươi nếu quyết định muốn đi, nhớ nói cho ta biết sớm một chút." Hạ Sơn dặn dò nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói:

" Được rồi."

---------

Hạ Sơn đi rồi, hai người lâm vào trầm mặc.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, ninh mày nói: "Ngươi muốn đi xa sao?"

Sở Diệp gật gật đầu, "Đúng là có ý, có thể thuận tiện đi Phù Dung Trấn mua thuốc."

Trong núi, hoa cùng con mồi đã càng ngày càng ít, Phần Huyết Tử Diệp Thảo cùng Xích Huyết Ngọc cũng không có tin tức, Sở Diệp muốn đi Hoán Hoa Cốc thải mật thuận tiện hắn có thể đi Phù Dung Trấn nhìn xem có thể mua được gì.

Lâm Sơ Văn thở dài, có chút không tha nói: "Vậy được rồi."

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, có chút hài hước hỏi một tiếng, "Luyến tiếc ta sao?"

Lâm Sơ Văn theo bản năng gật đầu, Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp nhận thức không lâu, nhưng mà Sở Diệp đối với Lâm Sơ Văn có ân cứu mạng, Lâm Sơ Văn theo bản năng có vài phần không muốn xa Sở Diệp.

Sở Diệp sửng sốt một chút, tâm bùm bùm nhảy lên, hai người lại nhìn nhau không nói gì.

Sở Diệp cười cười, nói: "Trong lúc ta rời đi, ngươi cố gắng không cần ra ngoài, chuyên tâm nghiên cứu dược tề đi, tranh thủ trình độ luyện dược đề cao."

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói:

"Cũng được" không cần Sở Diệp nói, hắn cũng tính toán làm như vậy.

Sở Diệp mang theo ong đàn đi vào trong núi, rồi tìm bụi Long Tâm Thảo chín lá.

Trước đây, Sở Diệp dùng linh tuyền ủ chín một gốc Long Tâm Thảo chín lá bán được một trăm đồng vàng, sau đó Sở Diệp có chút kinh ngạc phát hiện, Long Tâm Thảo lớn lên so với trước tưới Linh Tuyền tốt hơn rất nhiều.

Sở Diệp liền hiểu rõ, trước kia hắn ủ chín Long Tâm Thảo đã tưới một lượng lớn Linh Tuyền, nhờ đó xung quanh Long Tâm Thảo cũng được chỗ tốt.

Trong khoảng thời gian này, Sở Diệp cứ cách mỗi ngày, liền sẽ lặng lẽ lại đây tưới nước cho Long Tâm Thảo, hiện giờ bên trong phiến đất rừng đó, đã có mười cây Long Tâm Thảo tám lá, chỉ tiếc là không có cây chín lá.

Sở Diệp đem tám cây Long Tâm Thảo tám lá, hai mươi cây Long Tâm Thảo bảy lá trồng vào bên trong không gian.

Khoảng thời gian trước, Sở Diệp đã có thử qua, không gian bên trong có thể nhổ trồng dược thảo, hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm của hắn nhờ thực nghiệm, trong lúc nhổ trồng dược liệu, cũng sẽ xảy ra sự cố, nhưng bộ phận đều có thể tồn tại bên trong, còn lớn lên không tệ.

Sở Diệp còn muốn chậm rãi chờ Long Tâm Thảo trong núi trưởng thành, nhưng hiện giờ xem ra chờ không được.

Trên người tuy có đồng vàng, nhưng vẫn quá ít, muốn mua Phần Huyết Tử Diệp Thảo cùng Xích Huyết Ngọc, vẫn không đủ, nếu có thể lại bồi dưỡng ra vài cọng Long Tâm Thảo chín lá, cũng có thể xem như giảm bớt một chút lửa đang sém lông mày.

Sở Diệp xách theo hai thùng nước suối, vào trong nhà.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp đem nước suối trở về, có chút nghi hoặc nói: "Đây là cái gì?"

Sở Diệp bình tĩnh nói: "Đây là ta ở trong núi tìm được nước suối, hương vị không tồi, ngươi thử xem dùng nước suối này luyện dược có thể đề cao một chút xác xuất thành công khi luyện dược hay không?!."

Nữ chủ cũng là Dược Tề Sư, chỉ cần cho một ít nước suối, là có thể đề cao xác xuất thành công của dược tề.

Sở Diệp không phải Dược Tề Sư, cũng không biết nước suối của mình có phải đồng dạng hiệu quả hay không.

Lâm Sơ Văn gật đầu, cũng không cùng Sở Diệp nói không, cũng không muốn cô phụ tấm lòng đối phương, liền nhận lấy nước suối.

✳️Chương 22: Thương đội

Hai ngày sau, Hạ Sơn đúng hạn tới, Lâm Sơ Văn có chút không muốn cho Sở Diệp đi, nhưng cuối cùng cũng đưa Sở Diệp lên xe ngựa.

Hạ Sơn nhìn hai người lưu luyến mà chia tay có chút nghi hoặc,

"Hai người các ngươi sao lại thế này, gì mà lưu luyến không rời, y như tiểu phu thê tân hôn, không đành lòng ly biệt vậy."

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đều bị câu nói của Hạ Sơn làm cho đỏ cả mặt, Sở Diệp cũng không chậm trễ nữa, đi theo Hạ Sơn khởi hành.

Lâm Sơ Văn ở cửa nhìn xung quanh một hồi lâu, rồi vào phòng.

--------------

Sở Diệp đi theo Hạ Sơn, cùng thương đội hợp mặt.

Sở Diệp thấy một thương đội chạy dài năm sáu cây số, giống Hồn Thú của Hạ Sơn đều là Hỏa Vân Mã chừng mấy chục con, phẩm chất cao như Long Câu, Kim Giác Mã, Hắc Vân Đạp Tuyết Mã cũng có không ít.

"Đông người thật" Sở Diệp nói.

Hạ Sơn gật gật đầu, có chút đắc ý nói: "Người đông thì càng an toàn a! Đẫn đầu thương hội chính là Hồn Sư, từ nơi này đến Vĩnh An Thành không mấy yên ổn, trên đường có không ít tội phạm, sơn tặc, một mình ta thì không có can đảm đi đâu."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Hồn Sư a! Kia cũng thật lợi hại."

Hạ Sơn cười cười, nói: "Đúng vậy."

Sở Diệp hướng đầu lĩnh thương đội mà nhìn vài lần, là người có râu quai nón.

Bên cạnh còn có một con Long Câu Mã.

Thoạt nhìn rất uy phong, mấy thương nhân quay quanh đầu lĩnh không biết là đang nói gì ai cũng mang gương mặt lấy lòng.

Hạ Sơn nhìn Sở Diệp, nói:" Thủ lĩnh chúng ta có phải rất uy phong không!".

Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

Hạ Sơn đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói: "Thủ lĩnh chúng ta, đi một chuyến tiền thuê là 3000 đồng vàng, nghe nói, còn có 8000 đồng vàng là khoản thu nhập thêm."

Sở Diệp chớp chớp mắt, nói:

"Cũng thật lợi hại!" Khoản thu nhập thêm so tiền thuê cao hơn nhiều sao?

Hạ Sơn gật đầu, tràn đầy hâm mộ nói: "Đúng vậy! Ta kỳ thật, cũng không ham muốn vị trí đó, như bây giờ thì tốt rồi, mà cũng không cần kiếm nhiều tiền như vậy, một tháng một ngàn đồng vàng liền được."

Sở Diệp cong khóe miệng, thầm nghĩ: 'Sớm muộn gì hắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cả thủ lĩnh.'

Thương đội không ở Trúc Khê Trấn trì hoãn qua lâu lắm, sau đó liền khởi hành.

Dọc theo đường đi, đại bộ phận thời gian đều là ngồi trên xe ngựa, hành trình có chút buồn tẻ, Tiểu Ngân ngẫu nhiên sẽ cho ong đàn ra ngoài thông khí.

Trên đường hoa dại không ít, tuy rằng là số lượng không phải rất nhiều, nhưng dù nhiều ít cũng có thể thu được một chút mật ong.

Lúc chạng vạng, bởi vì phía trước không thôn, sau không khách điếm, mọi người chỉ có thể ở ven đường nghỉ ngơi.

"Sở thiếu."

Sở Diệp nhìn Hạ Sơn sắc mặt ngưng trọng, nghi hoặc nói:

"Làm sao vậy?"

Hạ Sơn cau mày, nói: "Ngân Sí Ong của ngươi tuyệt đối là cấp 3."

Phía trước Hạ Sơn còn không xác định, lần này lại có thể xác định.

Sở Diệp: "......"

"Ong trong đàn hình như có Ngân Sí Ong cấp 2."

Nếu Ngân Sí Ong cấp 3 muốn khống chế Ngân Sí Ong cấp 2 cũng không dễ dàng, Hạ Sơn nhìn những con ong đi thải mật trở về đều Ngân Sí Ong cấp 2, sau một hồi lâu quan sát mới xác nhận được cấp bậc của đối phương.

Lúc trước Hạ Sơn luôn cảm thấy kỳ quái, Hỏa Vân Mã của hắn tựa hồ rất sợ Tiểu Ngân, Hạ Sơn nghi ngờ Hỏa Vân Mã của mình có vấn đề, này ngẫm lại lại cảm thấy có thể là cấp bậc của Tiểu Ngân so với Hỏa Vân Mã cao hơn.

Tuy nói Hồn Sủng không lấy hình thể luận anh hùng, nhưng khi phát hiện Hỏa Vân Mã của bản thân, cấp bậc so ra kém một con tiểu ong mật, thậm chí thủ hạ của đối phương có con cấp bậc ngang ngữa giai vị với Hồn Sủng của mình, trong lòng Hạ Sơn vẫn là có chút hụt hẫng.

Sở Diệp thở ra một hơi, nói:

"Có muốn ăn mật ong không?."

Hạ Sơn sắc mặt nhăn nhó một chút, hung tợn nói: "Muốn!"

Hạ Sơn nhìn thần sắc Sở Diệp, thầm mắng mình không có tiền đồ, chịu không nổi sự dụ hoặc của mật ong.

Sở Diệp ở trong lòng thở dài, lần trước Tiểu Ngân đi trong núi dùng uy áp vương giả mà bức bách ba con Nhị giai cùng mười con Nhất giai Ngân Sí Ong trở về cùng nó.

Trong núi ong chúa thống lĩnh vẫn còn.

Nếu Nhị giai Ngân Sí Ong mà lưu lại Long Nhai Thôn, sẽ dễ dàng để chúng trốn chạy, nhưng mà, đi Long Nhai Thôn xa, lại không giống nhau.

Tìm không thấy đường về, thoát ly ong đàn, Ngân Sí Ong rất khó sinh tồn, như thế chỉ có thể đi theo Tiểu Ngân, trở thành ong đào tẩu.

Sở Diệp bảo Tiểu Ngân lợi dụng khoảng thời gian ra ngoài này, mà hoàn toàn thu phục đám Ngân Sí Ong này, làm cho chúng trở thành thuộc hạ trung thành của Tiểu Ngân.

Ngân Sí Ong bình thường tư tưởng tương đối đơn giản, sau một khoảng thời gian, hẳn là sẽ liền quên mất ong vương trong núi, mà quy phục Tiểu Ngân.

Ba con Ngân Sí Ong Nhị giai mười con Ngân Sí Ong Nhất giai, chúng là một lực lượng không nhỏ, Tiểu Ngân nếu có thể hoàn toàn đem cổ lực lượng này hóa thành thuộc hạ của nó, như vậy chiến lực đàn ong có thể tăng lên mấy thành.

Không lâu sau thì tới Hoán Hoa Cốc, Sở Diệp lưu lại Hoán Hoa Cốc, thương đội tiếp tục hành trình.

Thương đội đi rồi, Sở Diệp tìm một địa phương an toàn, lấy ra la bàn tiến hành trinh trắc.

Sau khi cẩn thận trinh trắc, Sở Diệp mới tìm mấy một số khu vực an toàn, thì liền bắt đầu thả ong.

Ở Hoán Hoa Cốc bây giờ chính là lúc bách hoa nở rộ, ở ngoài sơn cốc thôi mà có thể ngửi được mùi hoa lan tỏa nồng đậm.

Lúc trươc đàn ong bởi vì thiếu phấn hoa nên sớm đói bụng từ lâu, lần này tới nơi mà hoa lá xum xuê như vậy liền không chờ nổi mà gấp gáp bay ra ngoài.

Bên trong Hoán Hoa Cốc mười phần nguy hiểm, rất ít người dám vào, bên ngoài Hoán Hoa Cốc thì lại có không ít người lưu lại hái thuốc, còn có một vài cặp tình lữ ở bên ngoài ngắm hoa, hôn môi, còn có ngươi càng phóng đãng, trực tiếp đánh dã chiến.

Sở Diệp không cẩn thận thấy được hai lần, thứ mà thiếu nhi không nên xem nên vô cùng xấu hổ.

Bên trong Hoán Hoa Cốc tuy rằng nguy hiểm, nhưng linh dược đông đảo, có không ít người vào núi hái thuốc, trong núi hiện giờ có không ít người đang hái thuốc.

Sở Diệp đi qua một góc cây, liền đi vào rừng..

✳️Chương 23: Thu thập dược liệu

Sau khi dàn xếp tốt mọi thứ, Sở Diệp đi vào không gian, xem xét tình huống của những cọng Long Tâm Thảo.

Số Long Tâm Thảo được đưa vào không gian, có gần một nửa đã khô héo.

Long Tâm Thảo tám lá cũng có ba cây khô héo, nhìn thấy số Long Tâm Thảo chết đi, Sở Diệp có chút hụt hẫng.

Bất quá, sau đó Sở Diệp phát hiện, có hai cây Long Tâm Thảo tám lá đã mọc ra mầm lá thứ chín, còn có năm cây Long Tâm Thảo bảy lá biến thành tám lá.

Sở Diệp cong cong khóe miệng, thầm nghĩ: 'Có nhiều Long Tâm Thảo như vậy chỉ cần có một gốc cây trưởng thành, hắn liền có bạc rồi'.

Sở Diệp dựa vào thân cây, không khỏi có chút nhớ tới Lâm Sơ Văn.

Ở thế giới này, vẫn luôn cô độc một mình, bỗng nhiên có thêm một người làm mình vướng bận, Sở Diệp tâm tình không khỏi có chút khác thường.

Ong đàn bên trong có thêm nhiều một ít Ngân Sí Ong có cấp bậc, lại có phấn hoa sung túc, mật ong sản lượng ngày càng tăng lên.

Năm ngày sau, Sở Diệp thu mật lần đầu tổng cộng được 30 hủ mật ong.

Cùng lúc đó, Long Tâm Thảo trong không gian rốt cuộc cũng có một gốc cây mọc ra lá thứ chín.

Sở Diệp quyết định rời đi sơn cốc, vào trong thành nhìn thử xem sao.

Phù Dung Trấn so với Trúc Khê Trấn lớn hơn rất nhiều, trên phố người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Sở Diệp đem mật ong bán cho một cửa hàng, một vò mật ong giá 3 đồng vàng, tổng cộng được 90 đồng vàng, Sở Diệp thuận tiện đem Long Tâm Thảo chín lá bán đi, ở Phù Dung Trấn giá dược liệu được trả cao hơn so với Trúc Khê Trấn, Long Tâm Thảo chín lá bán ra 105 đồng vàng.

Thu đồng vàng, Sở Diệp đi hỏi một vòng khắp trấn, kết quả, Phù Dung Trấn cửa hàng tuy nhiều, lại không có tiệm thuốc có Phần Huyết Tử Diệp Thảo, nhưng có một tiệm thuốc nói, một tháng trước có ba cây, nhưng bị người mua rồi, sau khi biết được Sở Diệp thiếu chút nữa hộc máu.

Phần Huyết Tử Diệp Thảo không mua được, Xích Huyết Ngọc thì Sở Diệp mua được một khối, một khối giá 500 đồng vàng, làm Sở Diệp quá sức đau lòng.

Không mua được Phần Huyết Tử Diệp Thảo, nhưng đồng vàng thì vẫn phải kiếm.

Sau khi mua Xích Huyết Ngọc, Sở Diệp lại trở thành kẻ nghèo, không có tiền, dù trước mặt có mấy chục cây Phần Huyết Tử Diệp Thảo thì cũng không có tiền để mà mua.

Trong khoảng thời gian này, Sở Diệp vẫn luôn dặn dò Tiểu Ngân trong lúc thải mật đi vào bên trong sơn cốc tìm một ít dược liệu quý, may mắn là Tiểu Ngân đúng là phát hiện không ít dược liệu không tệ, tuy rằng không phải là loại đặc biệt trân quý, nhưng được cái có không ít dược liệu khác nhau nên số lượng cũng không ít.

Lúc trước Sở Diệp bắt Tiểu Ngân học không ít thông tin về các loại linh thảo, nhờ đó hiệu quả không tệ.

Sau này Tiểu Ngân cùng tiểu hồ ly ra ngoài săn thú Tiểu Ngân lại nhận biết được không ít linh thảo, nên hiểu biết cũng được tăng lên.

Thời điểm Tiểu hồ ly ra ngoài săn thú, gặp được linh thảo đều sẽ đem về cho Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn cũng thường xuyên sẽ nói một về một số loại linh thảo cho tiểu hồ ly nhận biết.

Tiểu Ngân thấy tiểu hồ ly biết được nhiều linh thảo như vậy cũng không cam lòng lạc hậu, liền chủ động học tập cách phân biệt linh thảo.

Sở Diệp âm thầm cảm thán, hoàn cảnh học tập thật sự rất quan trọng a! Có người học cùng, Tiểu Ngân đối với việc học cũng dụng tâm hơn.

Bên trong Hoán Hoa Cốc linh thảo đông đảo, Sở Diệp nhổ trồng một số lượng không ít vào không gian, mặt khác số còn lại tính toán xử lý một liền đem bán.

Ba ngày sau, Sở Diệp bán ra một đám dược liệu, tổng cộng bán được 150 đồng vàng.

Nhìn Sở Diệp bán linh thảo trở về, Tiểu Ngân tràn đầy hưng phấn nhào qua Sở Diệp, bên trong đôi mắt tràn ra nồng đậm ý mừng.

Sở Diệp bị Tiểu Ngân phản ứng, làm cho có chút không thể hiểu được.

Sở Diệp thực mau liền biết Tiểu Ngân vì cái gì vui sướng như vậy, Tiểu Ngân là ở trong núi phát hiện một bụi Phần Huyết Tử Diệp Thảo.

Làm Hồn Sủng của Sở Diệp, Tiểu Ngân biết Sở Diệp gần đây vẫn luôn vì dược tề Thức Tỉn Huyết Mạch mà bận rộn, cũng biết dược tề đó đối với mình có chỗ tốt rất lớn.

Tiểu Ngân có huyết mạch ong chúa, so với Ngân Sí Ong bình thường vẫn thông minh hơn rất nhiều, về dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Thức, Tiểu Ngân chính bản thân nó cũng rất để bụng.

Sở Diệp không mua được Phần Huyết Tử Diệp Thảo, nên có chút nôn nóng, Tiểu Ngân cũng sẽ không dễ chịu gì.

"Nhanh mang ta qua đó nhìn xem." Sở Diệp nói.

Tiểu Ngân gật đầu, cùng đàn ong hộ tống Sở Diệp vào sơn cốc.

Sở Diệp đi theo sự bảo hộ của đàn ong, để tiến vào bên trong sơn cốc.

Đi theo sự chỉ dẫn của đàn ong, Sở Diệp thấy được một bụi Phần Huyết Tử Diệp Thảo đang lay động theo gió.

Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, tâm tình Sở Diệp vô cùng sung sướng, hướng Tiểu Ngân bảo đảm, ta sẽ cho ngươi một viên Hồn Tinh một trăm đồng vàng, làm phần thưởng.

Tiểu Ngân phát hiện có tổng cộng mười mấy cộng Phần Huyết Tử Diệp Thảo, nhưng chưa thành thục.

Sau khi Sở Diệp biết rõ công dụng của Linh Tuyền bây giờ muốn Phần Huyết Tử Diệp Thảo thành thục thì có thể hoàn toàn dùng linh tuyền để ủ chín, Sở Diệp lập tức tưới Linh thủy cho Phần Huyết Tử Diệp Thảo.

Sau khi phát hiện Phần Huyết Tử Diệp Thảo, Sở Diệp liền đem những việc khác vứt ra sau đầu, để giành toàn bộ thời gian chăm sóc đám Phần Huyết Tử Diệp Thảo.

Bảy ngày sau, đã có hai cây Phần Huyết Tử Diệp Thảo thành thục, năm cây khô héo.

Mắt thấy thương đội sắp phải trở lại, nhưng Sở Diệp chờ không được, trực tiếp đem những cọng Phần Huyết Tử Diệp Thảo chưa thành thục, đem nhổ trồng vào bên trong không gian.

Sở Diệp tranh thủ đi Phù Dung Trấn trước khi thương hội tới đây.

Bán đi 60 hủ mật ong, kiếm được 180 đồng vàng, lại bán một đám dược liệu, thu thêm 210 đồng vàng.

Trong tay Sở Diệp đồng vàng tích ngày càng nhiều, dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch dược liệu cũng đã chuẩn bị tốt, không cần phải đau lòng tốn đồng vàng.

Sở Diệp mua cho Tiểu Ngân mua một khối Hồn tinh một trăm đồng vàng, cũng chuẩn bị cho Tuyết Bảo một khối y như vậy.

Ngoài ra Sở Diệp còn mua một ít toái Hồn Tinh, và một ít Hồn Tinh cấp bậc thấp Tiểu Ngân đã ăn thịt thì đàn ong cũng phải uống canh.

Trong khoảng thời gian này, Sở Diệp vẫn luôn dùng linh tuyền nuôi nấng đám Ngân Sí Ong mà Tiểu Ngân đem về, còn áp dụng chiến thuật vừa dụ dỗ vừa đe dọa, nhưng được cho nhiều chỗ tốt như vậy, gần đây đám ong đã dịu ngoan không ít, Sở Diệp đánh giá hiện tại mà trở về, những con Ngân Sí Ong đó cũng sẽ không trốn chạy nữa..

✳️Chương 24: Phối trí dược tề huyết mạch

Thương đội do có chút chuyện nên về trễ hơn hai ngày so với dự liệu, đối Sở Diệp cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Sở Diệp đem thùng nuôi ong để lên xe ngựa để chuẩn bị quay về.

Hạ Sơn nhìn Sở Diệp, tràn đầy hâm mộ nói: "Diệp ca, kiếm lời không ít đi!"

Sở Diệp cười cười, nói: "Cũng được."

Hạ Sơn có chút nghi hoặc, nói:

"Diệp ca, ta thấy hình như thùng nuôi ong giống như còn có tồn ít mật ong a!"

"Không kịp thu, liền lưu trữ lại coi như cho đàn ong có thêm chút đồ ăn vặt." Sở Diệp tùy ý nói.

Sở Diệp ở Hoán Hoa Cốc đã kiếm một bút tiền của trời cho, nên cũng không để bụng số mật ong còn trong thùng nuôi ong.

Hạ Sơn tràn đầy hâm mộ nói.

"Diệp ca, ngươi thật hào phóng a! Số mật ong này bán đi, cũng có thể kiếm mấy chục đồng vàng đi.".

Sở Diệp gật đầu, "Chắc là vậy."

Hạ Sơn chớp chớp mắt, nói thầm nói: "Không nghĩ rằng khế ước với ong mật mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy."

Sớm biết rằng khế ước ong mật có thể dễ kiếm tiền, hắn đã khế ước với ong mật, kể từ đó, không cần cực cực khổ khổ kéo xe a!

"Được rồi, đi nhanh đi." Đi ra ngoài gần hai mươi ngày, Sở Diệp có chút nóng lòng về nhà.

Xa xa nhìn thấy Long Nhai Thôn, tâm tình Sở Diệp có chút nôn nóng, cuối cùng cũng tới trước cửa nhà, Sở Diệp liếc mắt một cái liền thấy được Lâm Sơ Văn đang đứng chờ ở cửa.

"Ngươi đã trở lại?" Lâm Sơ Văn đối với Sở Diệp tươi cười nói.

Sở Diệp gật gật đầu, có chút chờ đợi nói: "Đang đợi ta sao?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ta đoán, ngươi sẽ về."

Sở Diệp nghe được Lâm Sơ Văn trả lời, trong lòng ấm áp,

"Ngươi đoán thực chuẩn."

Lâm Sơ Văn cười nhưng không nói gì.

Trên thực tế, Lâm Sơ Văn mấy ngày hôm trước đã ngóng trông, nhưng Sở Diệp lại về trễ hai ngày, làm Lâm Sơ Văn không khỏi lo lắng.

Sở Diệp vào nhà, cẩn thận khóa kỹ cửa, mới tiến vào trong phòng đem tất cả những dược liệu cùng Xích Huyết Ngọc lấy ra.

Lâm Sơ Văn nhìn đồ mà Sở Diệp lấy ra, liền lắp bắp kinh hãi.

"Ba cây Phần Huyết Tử Diệp Thảo? Như thế nào lại có nhiều như vậy, tốn không ít đi!".

Lâm Sơ Văn còn cho rằng Sở Diệp có thể mua được một gốc Phần Huyết Tử Diệp Thảo liền không tồi, không nghĩ tới đối phương có thể mang về tới ba cây trở về.

Sở Diệp cười, nói: "Là ở bên trong Hoán Hoa Cốc tìm được, không tốn tiền."

Lâm Sơ Văn trừng lớn mắt, "Cư nhiên lại tìm được ở trong Hoán Hoa Cốc."

Hắn biết là trong Hoán Hoa Cốc có không ít dược liệu trân quý, nhưng không nghĩ tới là sẽ có Phần Huyết Tử Diệp Thảo, mà còn là Phần Huyết Tử Diệp Thảo thành thục, Lâm Sơ Văn âm thầm cảm thán vận khí của Sở Diệp.

Ba cây Phần Huyết Tử Diệp Thảo, có hai cây Phần Huyết Tử Diệp Thảo là thành thục ở trong cốc, còn một gốc cây là thành thục ở trong không gian.

"Còn gốc Tẩy Cốt Hoa, là ta mua."

Trước đó Sở Diệp chỉ tính toán chuẩn bị hai phân dược liệu do hắn không có nhiều tiền, bất quá, lần này ra cửa lại kiếm không ít, còn Phần Huyết Tử Diệp Thảo lại không tốn tiền, Sở Diệp liền dứt khoát mua thêm một phần dược liệu.

Sở Diệp nói: "Đây là Xích Huyết Ngọc, nhiêu đây, hẳn là có thể dùng trong ba lần, ngươi xem có đủ hay không, không đủ, ta nghĩ lại biện pháp." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn xem xét Xích Huyết Ngọc, nói: "Yên tâm, khối Xích Huyết Ngọc này rất lớn, tuyệt đối đủ dùng!"

Lâm Sơ Văn ánh mắt cổ quái nhìn Sở Diệp, Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói:

"Không nghĩ tới, nhanh như vậy liền có thể gom đủ dược liệu, ngươi thực ghê gớm."

Đổi với một Hồn Sĩ cấp ba mà nói muốn gom đủ nhiêu đó dược liệu, chỉ sợ là khó như lên trời, lúc trước gia gia còn sống cũng tìm không được hai loại phó dược.

Lúc đầu Sở Diệp nói muốn gom đủ dược liệu, cho hắn luyện chế dược liệu Thức Tỉnh Huyết Mạch, Lâm Sơ Văn thật ra cũng không có ôm quá lớn hy vọng, không nghĩ tới Sở Diệp làm được, còn nhanh như vậy liền đã làm được.

"Ngươi trong khoảng thời gian này, dược tề phối trí thế nào rồi?" Sở Diệp hỏi.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói:

"Ngươi cùng ta đi xem liền biết"

Sở Diệp đi theo Lâm Sơ Văn, vào phòng, Sở Diệp thấy được một dãy các lọ dược tề, dược tề tổng cộng có trên mười loại, mỗi loại có từ 2-5 lọ.

"Đều là ngươi phối sau, lợi hại a!"

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói:

"Không phải công lao của ta mà là nước suối linh tuyền."

Ngay từ đầu hắn phối trí dược tề, cực kỳ không tốt, lãng phí không ít dược liệu, có một lần hắn muốn từ bỏ, nhưng sau đó Lâm Sơ Văn nghĩ tới Sở Diệp có để lại nước suối, liền thử dùng nước suối phối trí dược tề, không nghĩ tới lại thành công.

Sở Diệp rời đi bảy ngày, hắn liền đem số dược liệu mua trước đó tiêu hao không ít, nhưng cũng may cuối cùng luyện ra được một ít dược tề.

Lâm Sơ Văn đem dược tề đi bán, lại mua một đám dược liệu khác để tiếp tục luyện chế dược tề, có nước suối phụ trợ, Lâm Sơ Văn luyện dược liền thông suốt hơn, rồi luyện chế ra được từng loại từng loại dược tề khác nhau.

Nhờ như vậy sau hơn hai mươi ngày, Lâm Sơ Văn đã dần dần nắm giữ thành thạo cách phối trí của mười loại dược tề khác nhau.

Sau đó, không cần dùng linh tuyền, Lâm Sơ Văn cũng có thể đem dược tề luyện chế thành công.

"Ngươi rất lợi hại." Sở Diệp nói.

Trong đám dược tề Sở Diệp phát hiện một lọ Cố Hồn Dịch, hắn liền trực tiếp lấy ra, rót vào trong miệng.

Sở Diệp nhắm mắt lại, hấp thu Cố Hồn Dịch, sau một hồi, mở mắt ra,

"Hình như, hiệu quả không tệ, so với cái ta lúc trước còn tốt hơn nhiều, nếu như vậy về sau ta có thể tiết kiệm không ít tiền mua dược tề."

Một lọ Cố Hồn Dịch giá 40 đồng vàng, Sở Diệp chỉ mua qua hai lần, lúc đó thiếu tiền nên có chút luyến tiếc mà không mua, mà bất giờ lại nhìn nó trên giá liền ngứa tay.

Lâm Sơ Văn cười, nói: "Ngươi thích là tốt rồi."

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói:

"Ngươi có thể phối trí dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch chưa? Nếu có thể, chúng ta liền đi mua phó dược."

Phó dược phần lớn là loại tầm thường không khó mua, trên trấn đều sẽ có.

Lâm Sơ Văn cắn chặt răng, nghĩ đến hiện tại có ba bộ dược liệu, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, liền gật đầu,

"Còn thừa một ít linh tuyền, có thể thử xem."

Sở Diệp cười cười, nói: "Thật tốt quá."

Lâm Sơ Văn âm thầm suy đoán, Sở Diệp vì mua sắm dược liệu, hẳn là đã đem tốn không ít.

"Đem dược tề đi bán, cũng sẽ có thêm chút bạc để quay vòng."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Cũng được."

Lâm Sơ Văn đem hai mươi lọ dược tề không dùng đến đem bán đi, bán được 400 đồng vàng.

Hai người chạy đi ba cửa hàng dược liệu khác nhau, mới mua đủ mười hai loại phó dược, chờ mua xong dược liệu, hai người tổng cộng tốn 240 đồng vàng.

Phó dược tuy rằng đều không phải dược liệu quý trọng gì, nhưng mua số lượng nhiều, nên tốn không ít đồng vàng.

Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, Lâm Sơ Văn rốt cuộc cũng bắt đầu chuẩn bị phối trí dược tề.

Lâm Sơ Văn nhìn dược liệu trên bàn đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Giá trị đám dược liệu này gần hai ngàn đồng vàng nằm ở trước mắt, nếu mà thất bại, tổn thất sẽ quá lớn.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, cười cười, nói: "Không cần khẩn trương, nếu là thất bại, cùng lắm thì làm lại từ đầu."

Lâm Sơ Văn nhịn không được hướng tới Sở Diệp nhìn qua đi,

"Thất bại, ngươi không đau lòng sao?"

Dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch bất đồng với các loại dược tề khác, quá trình phối trí so với các loại dược tề khác rườm rà hơn rất nhiều, Lâm Sơ Văn thật sự không nắm chắc.

Sở Diệp cười cười, nói: "Tiền chính tiêu rồi vẫn có thể kiếm lại được, không cần quá nhọc lòng."

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, tâm tình có chút cổ quái.

Người tới tìm gia gia luyện dược rất nhiều, ngoài miệng nói không so đo thành bại, kỳ thật, nội tâm vẫn là lo được lo mất, sợ lỗ sạch vốn.

Sở Diệp thì thật tiêu sái, một ngàn đồng vàng tiền dược liệu a! Có thể đổi một con Hồn Sủng Sư cấp 3, hoặc có người có lẽ cả đời cũng không kiếm được nhiều đồng vàng như vậy.

Mặc kệ như thế nào,nhờ có thái độ của Sở Diệp, giúp cho tâm tình của Lâm Sơ Văn thư hoãn một ít.

Bởi vì không thuần thục, nên lần đầu tiên phối trí Lâm Sơ Văn đã thất bại.

Lâm Sơ Văn sau khi đút kết kinh nghiệm từ lần đầu, liền tiến hành làm lần hai.

Lần thứ hai phối trí so vói lần đầu tiên thuận lợi rất nhiều, nhưng, ở bước cuối cùng là bước dung hợp nước thuốc lại xảy ra vấn đề, rồi lại lần nữa thất bại.

Tuy rằng đối này tình huống này sớm đã có chuẩn bị, nhưng liên tiếp thất bại hai lần, khiến cho Lâm Sơ Văn không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn cắn môi, bộ dạng muốn khóc ra tới nơi, có chút bất đắc dĩ.

"Nếu muốn trở thành Dược Tề Sư cao cấp, ai mà không trải qua thất bại đâu? Không phải sợ." Sở Diệp an ủi nói.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp liếc mắt một cái, nhấp môi nói:

"Nhưng Dược Tề Sư bình thường, cũng không liều lĩnh giống ta!"

Hai phó dược một ngàn đồng vàng, liền như vậy bị hắn coi như ném đá xuống sông, Lâm Sơ Văn cảm thấy mình thật quá ngốc, nếu để Dược Tề Sư khác biết hành vi của hắn, chỉ sợ sẽ trào phúng hắn nói hắn không biết trời cao đất dày, còn chưa học đi mà đã muốn chạy.

Sở Diệp lắc đầu, nói: "Ngươi khác họ."

Lâm Sơ Văn có chút nghi hoặc nói: "Ta nơi nào khác họ?"

Sở Diệp cười cười, nói: "Những người đó tài trí bình thường, còn ngươi thiên phú luyện dược rất cao, nhất định sẽ trở thành dược tề đại sư."

Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, nói: "Tại sau ngươi luôn đối với ta vô cùng tin tưởng thế."

Gia gia tuy rằng khen hắn có thiên phú, nhưng cũng sẽ không có tin tưởng lớn như vậy, hắn cũng không biết Sở Diệp này lấy đâu niềm tin mà tin tưởng hắn.

Sở Diệp gật gật đầu, nói:

"Ngươi có tiềm lực a!"

Lâm Sơ Văn cười khổ một chút, nói: "Có lẽ là bởi vì ngươi đối dược tề không hiểu biết, nên mới cảm thấy như vậy."

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói:

"Không phải, mắt ta xưa nay rất chuẩn."

Lâm Sơ Văn nhấp môi, có chút ảm đạm nói: "Chỉ sợ ngươi lần này nhìn lầm......"

"Yên tâm đi, dù thất bại cũng chẳng sau, bán mật ong vẫn kiếm được nhiều tiền, cho dù lại thất bại, cũng không bao lâu, chúng ta lại có thể ngóc đầu trở lại, ta thế có thể tin tưởng ngươi, ngươi chẳng lẽ lại không tin vào năng lực kiếm tiền của ta sao?" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn sửng sốt một chút, cười cười, nói: "Ta nào không tin ngươi đâu, ta chưa thấy qua Hồ Sủng Sư cùng cấp nào so với ngươi kiếm tiền giỏi như vậy......"

Lâm Sơ Văn dưới sự an ủi của Sở Diệp, mà tìm về một chút tự tin.

Lâm Sơ Văn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút, cẩn thận hồi tưởng một chút về hai lần thất bại trước đó.

Lâm Sơ Văn nhắm mắt một hồi lâu, sau mới mở mắt ra.

Mở mắt ra, dáng vẽ suy sụp trước đó của Lâm Sơ Văn đã không còn, thay vào đó là dáng vẽ chuyên chú bắt đầu luyện chế dược tề lần thứ ba.

Sở Diệp nguyên bản lo lắng Lâm Sơ Văn sẽ đi không ra khỏi bóng ma thất bại, cũng may đối phương ổn trọng, quá trình phối trí dược tề giống như đã qua một khoảng thời gian lâu, dược tề rốt cuộc cũng thành.

Màu đỏ tươi của dược tề đang ở trong dược lò mà uống lượn, trông rất đẹp mắt.

Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân bị hương khí dẫn dụ mà ghé vào một bên nhìn chảy nước miếng.

Lâm Sơ Văn chớp chớp mắt, có chút mờ mịt nói: "Không ngờ thật sự thành công."

Toàn bộ luyện chế quá trình, Lâm Sơ Văn rất chuyên tâm, lúc phối trí không dừng lại, thẳng đến khi luyện chế hoàn thành rồi mới tỉnh táo lại.

Kỳ thật Lâm Sơ Văn đối với trình độ luyện dược của bản thân không quá tự tin, nếu không phải không còn biện pháp nào khác thì Lâm Sơ Văn cũng không mạo hiểm đi luyện chế dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch.

Bây giờ Lâm Sơ Văn ngược lại có chút cảm giác không chân thật cho mấy.

" Nếu lấy thời gian luyện dược ra đo, ngươi nhất định có thể trở thành Dược Tề Sư danh chấn thiên hạ." Sở Diệp nói.

Trong truyện nói Lâm Sơ Văn bởi vì chung tình với nam chủ, vì nam chủ luyện chế không ít dược tề, đáng tiếc, một mảnh chân thành lại cho cẩu ăn.

Sau khi nam chủ biết Lâm Sơ Văn đối hắn có ý, cảm giác hắn bị vũ nhục nên đã sỉ nhục Lâm Sơ Văn là đồ ghê tởm.

Nếu không có Lâm Sơ Văn vì hắn trả giá, nam chủ cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió như thế, vậy mà còn ăn cháo đá bát, đúng thật là vô sỉ, nhưng cố tình không ít người đọc cảm thấy nam chủ có thể chống lại dụ hoặc, chỉ chung tình với nữ chủ, là một nam nhân tốt.

-------
Chương sau t/g giải thích làm sao để linh tuyền trog khi chương trc để nước suối.

✳️Chương 25: Hồ ly xinh đẹp

Lâm Sơ Văn sắc mặt cổ quái nhìn Sở Diệp, nói:" Hình như chuyện ta luyện dược thành công, ngươi cũng không có bất ngờ gì mấy."

Đây là Sơ cấp dược tề thức tỉnh đấy, gia gia còn không làm được, hắn lại luyện chế thành công Sơ cấp thức tỉnh dược tề, nếu là truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiếp sợ tứ phương.

Sở Diệp nghiêng đầu, thong dong nói: " Không phải đã sớm nói rồi sau ta đối với ngươi có tin tưởng a!"

Lâm Sơ Văn: "......"

Lâm Sơ Văn đem dược tề thu lên, "Tổng cộng ba phân dược tề, Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân mỗi đứa một phần, còn thừa một phần."

Lâm Sơ Văn ngoài miệng tuy bình tĩnh, nhưng trong mắt lại khó nén hưng phấn.

Phối trí dược tề, có đôi khi tựa như đánh bạc, thắng thua chỉ trong gan tất, cũng may hắn lần này là đánh cuộc thắng.

Sở Diệp gật đầu, nói: "Vậy cũng được."

Dùng hai phần, còn thừa một phần, một phần dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch là mấy ngàn đồng vàng, nếu bán đi liền giàu rồi.

Lâm Sơ Văn cười, nói:

"Còn may ngươi chuẩn bị ba phần dược liệu."

Sở Diệp: "Còn may là ngươi kiên trì tới cùng."

Lâm Sơ Văn: "Ít nhiều nhờ vào linh tuyền của ngươi."

Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, lần thứ ba luyện chế dược tề cũng rất mạo hiểm, linh hồn lực của hắn cũng không đủ để tiến hành bước dung hợp nước thuốc, nhưng nhờ có linh tuyền, khiến cho quá trình dung hợp đơn giản hơn rất nhiều.

Linh Tuyền có thể đề cao xác xuất thành công của dược tề, thứ này thật sự quá dọa người rồi.

Trước đó Sở Diệp nói, Linh Tuyền là ở trên núi tìm thấy, hắn cũng đi vào trong núi để tìm, căn bản là không có Linh Tuyền gì cả.

Lâm Sơ Văn thật sự không biết Sở Diệp là ở đâu tìm được thứ này, nếu mà để Dược Tề Sư biết trên đời này có thứ này, chỉ sợ là sẽ điên luôn.

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói:

"Chúng ta không cần cứ ta cảm ơn ngươi, ngươi cảm ơn ta đâu, trước cho Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân dùng dược tề đi."

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Được"

Dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch dùng càng sớm càng tốt, nếu linh thú tuổi quá lớn tư chất đã định hình, nếu dùng dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch hiệu quả sẽ suy giảm rất nhiều.

Lâm Sơ Văn cũng sẽ không gấp gáp mà phối trí dược tề dù kỷ năng chế thuốc của hắn còn nhiều thiếu sót khiếm khuyết mà vội vã phối trí dược tề, này cũng là một tầng nguyên nhân.

Tuyết Bảo sớm đã có chút gấp không chờ nổi, được Lâm Sơ Văn đáp ứng, vui sướng đem dược tề uống vào, sau khi uống xong, trên người Tuyết Bảo toát ra một trận ngân quang, độ ấm bên trong phòng một chút một hạ xuống.

Sở Diệp đưa mắt nhìn bốn phía, thấy trên bốn phía vách tường ngưng kết một tầng băng sương mỏng.

Lâm Sơ Văn sắc mặt đổi đổi, nói: "Phải thăng cấp."

Lâm Sơ Văn bỗng nhiên nhớ tới, Tuyết Bảo đã tiến vào cấp 3 một đoạn thời gian, hiện tại dùng Thức Tỉnh Huyết Mạch liền có dấu hiệu tiến cấp, Sở Diệp đem hồn hạch vứt cho Tuyết Bảo.

"Đây là......"

Sở Diệp cười cười, nói: "Ta cho Tuyết Bảo lễ vật, quên đưa."

Lâm Sơ Văn tràn đầy cảm kích nói: "Cám ơn"

Lúc tiến giai, không có Hồn Tinh tiến bổ, rất dễ xảy ra sự cố.

Lâm Sơ Văn lúc trước vẫn luôn ở nhà nâng cao kỷ năng dược tề, nên quên mất việc cần phải chuẩn bị Hồn Tinh.

Lâm Sơ Văn nhìn Tuyết Bảo nắm chặt tinh hạch, trong lòng kinh ngạc, Lâm Sơ Văn cho rằng Sở Diệp chuẩn bị nhiều dược liệu chắc hẳn đồng vàng trên tay đã không còn thừa lại bao nhiêu, lại không nghĩ tới đối phương cư nhiên còn đồng vàng để mua Hồn Tinh.

Ngân quang bao phủ Tuyết Bảo dần dần nổi lên biến hóa, vốn là cặp mắt con lớn con nhỏ, giờ biến thành một cặp mắt vừa to vừa thanh thấu, cái miệng lệch cũng khôi phục bình thường.

Ngân quang tan đi, một con tiểu hồ ly đáng yêu xuất hiện ở trước mắt hai người.

Tiểu hồ ly đôi mắt ngập nước, cả người lông xù xù, manh đến động nhân tâm.

Lâm Sơ Văn nhìn bộ dáng Tuyết Bảo, kích động vươn tay tới Tuyết Bảo .

Tiểu tuyết hồ lại không nhào vào trong lòng ngực Lâm Sơ Văn, ngược lại là chạy tới trước gương, để xem hình tượng mới của bản thân.
Sở Diệp nhìn phản ứng tiểu tuyết hồ, có chút dở khóc dở cười.

Mới đầu hắn còn tưởng rằng tiểu tuyết hồ rất cao lãnh, không nghĩ tới lại là con hồ ly xú mỹ, phát hiện mình biến thành xinh đẹp, chủ nhân cũng không thèm để ý.

Tiểu tuyết hồ vẫn luôn bị kêu xú hồ ly, Sở Diệp nghĩ Tuyết Hồ lười không thèm để ý, nguyên lai không phải là không thèm để ý, mà là rất để ý mới đúng.

Tiểu tuyết hồ ly lắc lư cái đuôi to xù lông của mình, ở trước gương không ngừng õng ẹo tạo dáng, Sở Diệp nhìn thấy mà ngu người luôn.

Tiểu tuyết hồ vứt mị nhãn cho Sở Diệp.

Sở Diệp nhịn không chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lâm Sơ Văn, nói: "Không nghĩ tới, ngươi dưỡng hồ ly là cái dạng hồ ly này."

Lâm Sơ Văn có chút xấu hổ cười cười, nói: "Tuyết Bảo hắn ngày thường cũng không như vậy."

Này sẽ cũng không biết là chuyện như thế nào.

Sở Diệp: "......" Tuyết Bảo nếu trước kia vứt mị nhãn với mình nhất định sẽ rất kỳ quái đi.

"Đều nói tính cách Hồn Sủng sẽ đôi phần giống chủ nhân, không nghĩ tới......"

Tuyết Bảo đối với mình vứt mị nhãn, chẳng lẽ là Lâm Sơ Văn cũng có ý này?

Lâm Sơ Văn mặt đỏ lên, tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì, não sắp nổ tung rồi.

Sở Diệp nhìn bộ dạng quẫn bách của Lâm Sơ Văn, nhưng không giám mở miệng trêu chọc.

Tiểu Ngân nhìn hình tượng mới của Tuyết Bảo có chút tò mò, chuyển động vây quanh Tuyết Bảo một vòng lại một vòng.

Tuyết Bảo tựa hồ đối hình tượng của mình cực kỳ đắc ý, sử dụng kỷ năng mị hoặc với Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân cấp bậc so Tuyết Bảo thấp hơn một cấp, bị dính kỹ năng của Tuyết Bảo, mơ mơ hồ hồ một hồi đụng đầu vào trên tường.

Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân ngã phịch trên mặt đất, cảm giác sâu sắc mất mặt.

Lâm Sơ Văn nhìn phản ứng của Tiểu Ngân, nhịn không được mà mỉm cười..
---------

Ối chao, tới với nhau đê...

✳️Chương 26: Tiểu Ngân tiến giai

Sau khi Tuyết Bảo tiến cấp liền tới phiên Tiểu Ngân.

Nhìn thấy tiểu tuyết hồ biến hóa, Tiểu Ngân có chút gấp không chờ nổi, Tiểu Ngân cũng đem dược tề hấp thu vào cơ thể.

Quầng sáng kim sắc trên người Tiểu Ngân lưu chuyển, dần dần biến lớn, uy áp vương giả trên người càng ngày càng thịnh.

Đàn ong bị uy áp trên người Tiểu Ngân ảnh hưởng, sôi nổi uy phục trên mặt đất.

Lấy tâm thần phục.

Khí thế trên người Tiểu Ngân cứ thế mà tiến lên, giống Tuyết Bảo dự triệu tiến giai.

Tiểu Ngân lấy Hồn Tinh trong túi ra, hung hăng hút một hơi, một đại lượng năng lượng tiến vào bên trong thân thể Tiểu Ngân không lâu sau Tiểu Ngân cũng tiến giai thành cấp 4.

Theo Tiểu Ngân tiến giai, Sở Diệp cảm giác thân thể của mình cũng có không nhỏ biến hóa.

Sĩ cấp Hồn Sủng chia làm 3 cấp bậc, Hồn Sủng từ cấp 1 đến cấp 3 được coi là Sĩ cấp sơ cấp, còn từ cấp 4 đến cấp 6 là Sĩ cấp trung cấp, mà từ cấp 7 đến cấp 9 là Sĩ cấp hậu đoạn, từ cấp 3 đến cấp 4 là cách nhau một tầng, từ cấp 6 đến cấp 7 cũng là cách nhau một tầng, hiện giờ, từ cấp 3 đến cấp 4 coi như qua được một ngạch cửa, kế tiếp, lấy phẩm cấp của Tiểu Ngân chỉ cần ăn ngon uống tốt, thì việc bước từng bước lên cấp 6 hẳn là không có gì vấn đề lớn.

Sau khi tiến cấp Tiểu Ngân có chút hưng phấn khó kiềm chế, nên ở trên không trung bay múa.

Sở Diệp nhìn bộ dáng đắc ý, cảm thấy Tiểu Ngân giống như là đang cắn thuốc.

Lâm Sơ Văn nhìn chằm chằm Tiểu Ngân đánh giá một hồi, nói:

"Tiểu Ngân trong thân thể có huyết mạch của Kim Sí Ong, hình như lần này bị kích hoạt trở nên nồng đậm hơn trước, lấy uy áp trên người Tiểu Ngân có thể thấy, cấp bậc của nó hiện tại hẳn là Hồn Sủng Thượng hạ phẩm, chờ sau khi tiến vào Sĩ cấp cấp 9 rồi thăng lên Tuớng cấp, rồi tiến hành thức tỉnh huyết mạch lần hai, phẩm chất sẽ còn có hi vọng tăng lên một ít."

Sở Diệp gật đầu, nói: "Mong là vậy."

Bây giờ mà nói đến thức tỉnh lần hai thì còn quá sớm.

Chỉ mới là thức tỉnh huyết mạch Sơ cấp mà đã khó như vậy lần hai không biết chờ bao lâu nữa.

Bất quá suy tính trước cũng không sau.

Không biết có phải ở bên nhau lâu nên tính cách Hồn Thú sẽ giống nhau không, Tiểu Ngân hình như cũng trở nên yêu cái đẹp, mà sau khi hoàn thành quá trình thức tỉnh huyết mạch, Tiểu Ngân cũng chạy tới trước gương, để thưởng thức hình tượng mới của bản thân.

Nguyên lai trên người Tiểu Ngân chỉ có một ít điểm kim sắc, nhưng sau khi thức tỉnh, điểm kim sắc lại lan rộng ra, bộ dáng cũng thay đổi không nhỏ, cùng Ngân Sí Ong khác có không ít chênh lệch.

Sở Diệp trong khoảng thời gian này, vẫn luôn vì dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch mà luôn bận rộn, hiện tại rốt cuộc đại công cáo thành, Tiểu Ngân cũng đã tiến giai, thần kinh thả lỏng không ít, một cổ mỏi mệt kéo đến, liền vào nhà ngủ.

Sở Diệp thì buồn ngủ còn Tiểu Ngân thì không, nó cùng Tuyết Bảo đã vào cấp 4, chiến lực tăng mạnh, vốn đã không chờ nổi liền cùng nhau vào núi thử xem thân thủ bản thân có gì mới không.

Sở Diệp ngủ một giấc khá lâu, sau khi tỉnh lại liền nghe thấy tiếng ong ong.

Lâm Sơ Văn ngồi ở mép giường, nhìn đến Sở Diệp tỉnh lại, mi mắt cong cong cười cười, nói: "Ngươi tỉnh?"

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói:

"Bên ngoài sao lại ồn ào như thế, vo va vo ve, thực ồn ào!"

Nguyên lai đàn ong vốn không ồn như vậy.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói:

"Tiểu Ngân đi vào sơn cốc, thu nạp mấy con Ngân Sí Ong cấp 3."

Sở Diệp cau mày, đen mặt nói:

"Gia hỏa này đang làm gì vậy!"

Ngân Sí Ong cấp 2 muốn thu liền thu, lần này cư nhiên đánh chủ ý lên cả Ngân Sí Ong cấp 3.

Lâm Sơ Văn nói:" Lúc ta và Tiểu Ngân vào núi đã gặp tiểu ong vương kia"

Sở Diệp có chút nghi hoặc nói:

"Đánh nhau trực diện hả?"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy."

Sở Diệp cười khổ một chút, nói: "Nói như thế, chẳng lẽ mấy con Ngân Sí Ong cấp 3 kia là do Tiểu Ngân dùng chiêu trò dụ dỗ ngay trước mặt tiểu ong chúa."

"Có thể nói như vậy." Lâm Sơ Văn dừng một chút, nói: "Con tiểu ong chúa chỉ là cấp 3, phẩm cấp hẳn là thấp hơn nhiều so với Tiểu Ngân, nhưng hắn bên người có mấy con cấp 6 cấp 7 theo sau làm hộ vệ."

Sở Diệp: "......" hộ vệ người ta còn ở đó, Tiểu Ngân cũng giám làm như vậy, thật đúng là kiêu ngạo.

"Những hộ vệ đó, không có tập kích Tiểu Ngân sao?"

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu,

"Không có, Tiểu Ngân cũng là ong chúa, đối với Ngân Sí Ong bình thường có tính áp chế trời ban, do đó những hộ vệ đó chỉ bảo hộ an toàn cho ong chúa, nên không có tập kích Tiểu Ngân."

Tiểu ong chú kia cùng Tiểu Ngân đánh nhau, nhưng nó không phải đối thủ của Tiểu Ngân nên đánh nhau một hồi liền bị Tiểu Ngân đánh cho bỏ chạy.

Sở Diệp thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Không xảy ra việc gì là tốt." Tiểu Ngân gia hỏa này thật đúng là gan lớn.

Lâm Sơ Văn cười nói:

"Hiện tại Tiểu Ngân tư chất đã tăng lên, chờ đến khi tiến vào cấp 7, hẳn là có thể hoàn toàn khống chế đàn Ngân Sí Ong trong sơn cốc."

Sở Diệp vuốt cằm, nói:

"Như vậy a!"

Bên trong sơn cốc ong đàn đông đảo, nếu Tiểu Ngân có thể khống chế toàn bộ thì lực chiến đấu của chúng không thể xem thường.

Nhưng mà muốn lên cấp 7 không phải là chuyện dễ.

Sở gia có không ít Hồn Sủng do các trưởng lão nuôi dưỡng nhưng nuôi mấy chục năm thì cũng chỉ có cấp 6 là cao nhất.

Tiểu Ngân phẩm cấp tuy cao nhưng nếu không có cơ duyên xảo hợp thì muốn tiến vào cấp 6 đã khó đừng nói chi cấp 7 càng đừng nói đến.

"Lấy thái độ của Tiểu Ngân thì có thể thấy không sớm thì muộn nó và tiểu ong trong núi cũng sẽ đại chiến một trận! Đến lúc đó hai con chỉ một con có thể sống mà thôi."

Sở Diệp thầm nghĩ: 'Tiểu Ngân cùng con tiểu ong chúa kia, tính ra cũng là đồng bào huynh đệ'.

Lâm Sơ Văn lắc lắc đầu, nói:

"Hai con sống một con, vậy thì cũng chưa chắc."

Sở Diệp có chút khó hiểu nói:

"Nói như vậy là thế nào?"

Lâm Sơ Văn cười cười, nói:

"Tiểu Ngân cũng không phải Ngân Sí Ong vương thuần túy! Hắn có huyết mach Kim Sí Ong, ngươi không biết Kim Sí Ong vương là có thể lãnh đạo được Ngân Sí Ong vương."

Sở Diệp chớp chớp mắt, có chút ngoài ý muốn nói: "Có loại sự tình này nữa?"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói:

"Đương nhiên, nếu nói thì có thể xem Ngân Sí ong chỉ là chi thứ của Kim Sí ong thôi.

Kim Sí ong quá ít xuất hiện nên ngươi không biết cũng là chuyện bình thường thôi.

"Nếu Tiểu Ngân có thể thu phục được tiểu ong chúa thành thủ hạ vậy sẽ càng có nhiều chỗ lợi."

Sở Diệp cau mày, nói: "Chính là Tiểu Ngân cũng không phải Kim Sí Ong vương thuần chủng!"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy! Cho nên, nếu muốn thu phục tiểu ong chúa, chỉ có hai con đường, một là đem cấp bậc của Tiểu Ngân đẩy cao lên tạo ra khoảng cách giữa hai bên, hai là, Tiểu Ngân lại lần nữa tiến hành thức tỉnh huyết mạch, đem huyết mạch đề cao thêm một ít.

"Như vậy sao." Sở Diệp thầm nghĩ: 'Tựa hồ không khó, Tiểu Ngân tư chất so với tiểu ong chúa cao hơn, nếu hắn bồi dưỡng thì sự chênh lệch giữa hai bên sớm hay muộn sẽ càng kéo càng xa'.

Như vậy tính ra, Ngân Sí ong ở Long Nhai Sơn, sớm muộn gì cũng là vật trong tay của Tiểu Ngân mà thôi.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói:

"Ngươi hiểu biết thật nhiều."

Lâm Sơ Văn cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Nào có!".

✳️Chương 27: Thức tỉnh và săn thú

Sở Diệp đi tìm thôn trưởng.

"Diệp thiếu muốn xây dựng thêm phòng ở?" Thôn trưởng vừa hút thuốc vừa hỏi.

Sở Diệp gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, muốn xây thêm mấy cái buồng ong, tốt nhất là xây xa nhà chính một ít, nhưng cũng không thể quá xa."

Thôn trưởng có chút ngoài ý muốn nói: "Ong đàn số lượng mở rộng sao?"

"Có thể nói như vậy."

"Nhìn dáng vẻ, Hồn Sủng của Diệp thiếu trưởng thành thực mau a! Chúc mừng chúc mừng."

Ong đàn mở rộng, sản lượng mật ong cũng sẽ theo đó mà tăng lên, Sở Diệp vốn đã kiếm không ít tiền từ bán mật, hiện giờ ong đàn mở rộng, mật ong sản lượng cũng sẽ đi lên, vậy có thể kiếm bao nhiêu tiền a! Nếu phấn hoa cung ứng sung túc, thì một tháng sẽ có vài trăm đồng vàng, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Thôn trưởng nhìn Sở Diệp, trong lòng nhịn không được mà có vài phần hâm mộ.

Thôn trưởng cười cười, nói:

"Xây thêm phòng cũng không phải đại sự, ta tìm mấy thôn dân giúp ngươi, không tốn mấy ngày là có thể xây xong."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Như thế liền làm phiền thôn trưởng."

Từ nhà thôn trưởng đi ra, Sở Diệp lại đi nhà Vương thợ mộc đặt trước 200 cái thùng nuôi ong, thực lực Tiểu Ngân không ngừng dâng lên, ong đàn số lượng sớm muộn cũng sẽ dâng lên, Sở Diệp dứt khoát đặt thêm mấy cái thùng nuôi ong.

"200 cái thùng nuôi ong!"

Vương thợ mộc có chút kinh ngạc.

Sau khi Sở Diệp nuôi ong liền trở thành khách hàng lớn của Vương thợ mộc, thùng nuôi ong làm khá đơn giản, Sở Diệp cho tiền công lại cao, làm Vương thợ mộc rất vui khi có khách hàng như Sở Diệp.

Sở Diệp gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Vương thợ mộc nhịn không được líu lưỡi, nói: "Chẳng lẽ ong đàn số lượng mở rộng gấp hai sao?"

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Chưa tới mức đó, chỉ là lo trước khỏi hoạ, 200 cái thùng này có vấn đề gì sao?"

Vương thợ mộc lắc lắc đầu, nói: "Không có không có, chỉ là 200 cái thùng nuôi ong có chút nhiều, chỉ sợ Diệp cần chờ một đoạn thời gian."

Sở Diệp gật gật đầu, nói:

"Không sau."

Vương thợ mộc chà xát tay, nói: "Ta nơi này có 20 cái thùng nuôi ong, nếu Sở thiếu cần dùng gấp nói, có thể trước lấy đi."

Sở Diệp cười cười, nói: "Vừa đúng lúc."

Trước kia Vương thợ mộc đã sớm cảm thấy lấy bản lĩnh Sở Diệp ong đàn mở rộng là chuyện sớm muộn mà thôi, cho nên, lão đã chuẩn bị trước 20 cái thùng nuôi ong làm dự bị, nhưng quả thực lại cần dùng tới, làm Vương thợ mộc không dự đoán được chính là, Sở Diệp bút tích lại lớn như vậy, không phải muốn 20 cái thùng nuôi ong, mà là 200 cái, Vương thợ mộc âm thầm hối hận, nếu biết vậy đã chuẩn bị nhiều thùng nuôi ong hơn rồi.

Sở Diệp đi rồi, một thôn dân tìm Vương thợ mộc định đặc ông làm gua cụ, thấy vậy liền hỏi,

"Vương thợ mộc, Diệp thiếu tìm ông làm cái gì a! Lại định chế thùng nuôi ong?"

Vương thợ mộc gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Lần này đặc nhiều ít a!"

"200 cái."

"Dữ vậy, Diệp định nuôi thêm ít ong à! Dưỡng ở đây luôn hả?"

Vương thợ mộc vui tươi hớn hở nói: "Không biết a! Diệp thiếu chỉ là làm một ít thùng nuôi ong dự bị thôi."

"Đơn hàng của Diệp thiếu, ngươi có thể kiếm không ít đi."

Vương thợ mộc hàm hồ nói:

"Nào có, nào có?"

Vương thợ mộc vuốt cằm, khó nén vui mừng, một cái thùng nuôi ong giá 3 đồng bạc, 200 cái chính là 60 đồng vàng, đây chính là một bút lớn sinh ý a!

Trong thôn người ngày thường đặc mấy cái gia cụ có mấy đồng bạc, cũng muốn cò kè mặc hơn cả nửa ngày, Diệp thiếu thì tốt hơn nhiều , đặt nhiều trả tiền cũng sảng khoái.

Hắn mang theo mấy học đồ, tăng ca làm thêm giờ, một ngày làm ra bảy tám cái thùng nuôi ong, hẳn là không thành vấn đề, chính là 200 cái thùng nuôi ong, vật liệu sợ là không đủ, còn phải tốn một chút tiền thu vật liệu, cũng may gỗ trên núi là có thể lấy làm vật liệu, cũng không tốn được mấy đồng tiền.

Thôn dân nhìn dáng vẻ Vương thợ mộc, liền biết Vương thợ mộc liền biết lần này kiếm không ít đâu.

Thôn dân âm thầm cảm thán, Sở Diệp thật sự rất kiếm tiền, Vương thợ mộc nhờ làm thùng nuôi ong cũng nhờ đó mà phát tài theo.

---------

Sáng sớm, Sở Diệp liền từ trên giường bị Tiểu Ngân thúc giục.

"Ngươi tỉnh, tới ăn cơm đi."

Lâm Sơ Văn hô.

Sở Diệp có chút ngượng ngùng nói:"Nấu cơm lần nào cũng là ngươi nấu cả!"

Sở Diệp kiếp trước dưỡng thành thói quen, ngủ đến khi nào tỉnh thôi, ở thế giới này thì ngủ nướng chính là không có chí tiến thủ, chỉ là thói quen này không phải chốc lát là có thể thay đổi.

Tay nghề nấu cơm của Lâm Sơ Văn rất tốt, từ khi cứu Lâm Sơ Văn, đồ ăn cơ bản đều là Lâm Sơ Văn làm, Sở Diệp có chút ngượng ngùng.

Nhìn ra Sở Diệp ngượng ngùng, Lâm Sơ Văn tùy ý nói:

"Mấy món này là những món ta thường nấu không có gì đặc biệt".

Lúc mới gặp Sở Diệp, Lâm Sơ Văn còn nghĩ đây là người hiền lành, ngay thẳng, nhưng khi tiếp xúc lâu dài mới phát hiện tính cách Sở Diệp có chút lười nhát và đặc biệt trên người người này tựa hồ có không ít bí mật, cũng bất đồng với những gì hắn nghĩ trước đó.

Cũng may Sở Diệp đối với việc nhỏ thì có vẽ lơ là, nhưng nói tới đại sự thì lại rất đáng tin cậy.

Lâm Sơ Văn lại thích như vậy, còn thấy rất tự tại là đằng khác.

Sở Diệp nói.

"Tiểu Ngân gần nhất giống như rất hoạt bát."

Từ lúc tấn cấp tới giờ, Tiểu Ngân tựa hồ hiếu chiến hơn rất nhiều, nếu không phải là hắn ngăn cấm, Sở Diệp thực hoài nghi, Tiểu Ngân có thể hay không vọt tới hang ổ của đàn Ngân Sí ong trong núi cùng tiểu ong chúa quyết chiến không.

"Đây là chuyện tốt a! Tuyết Bảo gần đây cũng thích chạy ra ngoài."

Lâm Sơ Văn ôm Tuyết Bảo, Tuyết Bảo làm nũng đối với Lâm Sơ Văn kêu một tiếng.

Lâm Sơ Văn sờ đầu Tuyết Bảo, từ khi hắn bắc đầu thu dưỡng Tuyết Bảo liền có rất nhiều người sau lưng hắn nghị luận Tuyết Bảo là xú hồ ly, Tuyết Bảo tuy rằng mặt ngoài không để trong lòng, nhưng hẳn vẫn có chút tự ti, nhưng gần đây Tuyết Bảo đã có thể ưỡn ngực ngẩn cao đầu mà đi lại, hắn còn phát hiện tâm tình Tuyết Bảo tốt lên không ít nữa chứ.

Lâm Sơ Văn nói.

"Cơm nước xong, chúng ta vào núi đi."

Sở Diệp gật đầu, nói:

"Được rồi."

Tuy đã thức tỉnh huyết mạch thành công, gần đây cũng không có tiêu pha gì lớn, nhưng nuôi đàn ong tốn kém cũng không thấp.

Không nói cái khác, chỉ là đóng thùng nuôi ong thôi mà đã tốn không ít tiền rồi! Nếu không kiếm tiền liền trăm triệu lần không được.

Ăn cơm xong, hai người mang theo Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo vào núi, Sở Diệp lấy ra la bàn trinh trắc một chút.

Nguyên bản đối với Sở Diệp mà nói, trong núi có rất nhiều địa phương đều là vùng cấm, mỗi lần vào núi, đều yêu cầu cẩn thận châm chước suy tính, hiện giờ, Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo đều tiến vào cấp 4, chiến lực tăng lên, rất nhiều địa phương đều có thể xông vào.

"Theo phương hướng này, có một con hung thú lạc đàn, dựa theo la bàn biểu hiện hẳn là cấp 4" Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, có chút nóng lòng muốn thử nói:

"Chắc là săn được."

Sở Diệp thông báo cho Tiểu Ngân một tiếng, bảo Tiểu Ngân thả ra ong đàn ra đi thám thính tình huống.

Tiểu Ngân quạt cánh tỏ vẻ chỉ là một đầu hung thú cấp 4 mà thôi, nơi nào cần thám thính tình huống, trực tiếp giết qua thì tốt rồi, đừng nói là cấp 4, lấy bản lĩnh của nó dù là cấp 6 cũng có thể hạ được.

Sở Diệp có chút cạn lời nhìn Tiểu Ngân, thầm nghĩ: 'Vốn có huyết mạch dị biến rồi vào cấp 4, Tiểu Ngân tựa hồ bành trướng, nhưng cũng khó trách, rốt cuộc Tiểu Ngân phẩm cấp không giống bình thường, vượt cấp khiêu chiến cũng không phải là nói chơi cho vui chỉ là chung quy tiểu tâm sử đến vạn năm thuyền'.

Tuy có chút chướng mắt hành vi cẩn thận qua mức của Sở Diệp, nhưng Tiểu Ngân vẫn tuân theo những gì Sở Diệp dặn dò mà thả đàn ong đi thám thính tình hình.

Đàn ong thực mau đem tin tức truyền tới.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn nói: "Là một con Khai Sơn Mãng Ngưu."

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói:

"Có thể săn."

Thịt Mãng ngưu ẩn chứa huyết khí rất phong phú lại còn rất bổ dưỡng, tinh hạch cũng là thứ tốt.

Sở Diệp gật gật đầu, " Vậy liền động thủ."

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tới vị trí mà la bàn chỉ thị đuổi qua.

Tiểu Ngân đầu tàu gương mẫu, bay đến trước mặt Khai Sơn Mãng Ngưu, tiểu hồ ly theo sát phía sau.

Khai Sơn Mãng Ngưu da dày thịt béo, cũng không sợ ong đàn công kích, nhìn ong đàn chen chúc mà đến, ban đầu có chút bị mê hoặc rồi sau đó là phẫn nộ.

Mãng ngưu quét chân, hướng tới ong đàn công kích.

Ong đàn phản ứng phi thường mau, lúc mãng ngưu đâm tới, trong nháy mắt phân tán ra.

"Y y." Sở Diệp nghe được một trận tiếng hô, tức khắc cảm giác linh hồn run rẩy.

Nguyên bản Mãng ngưu vốn hướng tới Tiểu Ngân mà vọt qua, lại bị cổ sóng âm vang lên giống như bị hoảng hốt một chút, hành động cũng bị trì hoãn đi ít nhiều.

"Đây là......"

"Sóng Âm Công Kích." Lâm Sơ Văn nói.

"Tiểu Ngân truyền thừa ký ức, hẳn là thức tỉnh."

Một ít côn trùng sẽ dùng loại Sóng Âm Công Kích, có lẽ thanh âm sẽ không rất lớn, nhưng lại vô khổng bất nhập, mà đánh thẳng tới linh hồn.

Một ít thượng phẩm yêu thú sẽ có độc quyền truyền thừa ký ức của chính mình, có thể thức tỉnh truyền thừa ký ức Hồn Thú đều là không tầm thường.

Lâm Sơ Văn còn không xác định phẩm cấp của Tiểu Ngân, hiện tại lại có tám phần nắm chắc, có thể thức tỉnh truyền thừa ký ức, tám phần đều là Thượng phẩm yêu thú.

Yêu thú chiến đấu, chỉ cần phân tân một chút, liền định sinh tử.

Tiểu Ngân có kỹ năng Sóng Âm Công Kích này, khi chiến đấu có thể, chiếm lĩnh ưu thế.

"Bá." Tiểu tuyết hồ thừa dịp Khai Sơn Mãng Ngưu thất thần, huy động móng vuốt, cắt cổ Khai Sơn Mãng Ngưu.

"Móng vuốt thật sắc bén!"

Sở Diệp thầm nghĩ: 'Tuyết Bảo thoạt nhìn, lông xù xù, lại rất đáng yêu, kết quả móng vuốt lại rất sắc bén, liền dễ như trở bàn tay mà cắt cổ mãng ngưu, thực sự làm người ngoài ý muốn'.

"Da Mãng ngưu tuy rằng dày, nhưng không phải da toàn thân đều là da dày, nên không khó công phá." Lâm Sơ Văn nói.

Nhìn thấy Mãng ngưu bị thương, Tiểu Ngân phát động ong đàn phóng ra độc châm vào miệng vết thương.

Mãng ngưu chịu ong đàn vây công, có chút nôn nóng đấu đá lung tung, Tuyết Hồ lại cào vài đường trên người Khai Sơn Mãng Ngưu lại có thêm vài đạo vết thương.

Bị Tuyết Hồ cùng ong đàn vây ẩu. Mãng ngưu rốt cuộc cũng chống đỡ không được, ngã xuống mặt đất.

Sở Diệp đi qua, lấy ra tinh hạch của Khai Sơn Mãng Ngưu.

Khai Sơn Mãng Ngưu Hồn Tinh thuộc hệ Mộc, vừa lúc thích hợp cho Tiểu Ngân, Sở Diệp không khách khí thu.

"Thịt Mãng ngưu có tẩm nọc ong, còn có thể ăn sao?" Sở Diệp có chút do dự nói.

Lâm Sơ Văn cười cười, nói:

"Yên tâm đi, có thể ăn, đơn giản xử lý một chút là được."

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói:

"Ngươi biết làm?"

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn hợp lực đem thi thể Mang ngưu vận chuyển xuống núi.

Hai người khiêng một con trâu trở về, liền khiến cho trong thôn thôn dân vây xem, tiểu hồ ly ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp nhận ánh mắt của thôn dân.

"Không thể tin được, một con trâu lớn như vậy, ăn được trong bao lâu."

" Thịt bò này bán đi, sợ là có thể bán được mấy chục cái đồng vàng."

"Sở thiếu thật lợi hại a! Có thể giết được một con trâu to như vậy."

"Còn con tiểu hồ ly này thật là kỳ quái a! Trước kia xấu như ma, hiện tại lại xinh đẹp!"

" Hồ ly biến hóa cũng quá lớn, chẳng lẽ là thay một con hồ ly khác."

"Hồ ly là Hồn Sủng, làm sau có thể tùy tiện đổi a! Hẳn là cùng một con, chỉ là biến đẹp lên thôi."

"Người ta nói nữ đại mười tám biến, không nghĩ tới hồ ly cũng sẽ mười tám biến, nhưng biến hóa cũng quá lớn."

"......"

Người trong thôn đối với Hồn Sủng hiểu biết không nhiều lắm, cũng không đem việc Tuyết Bảo trở thành xinh đẹp mà hướng nghi vấn tới thức tỉnh huyết mạch có liên hệ, nếu để người trong thôn biết, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vì thức tỉnh huyết mạch mà tốn bao nhiêu kim tệ, chỉ sợ sẽ kinh ngạc cắn rớt đầu lưỡi..

✳️Chương 28: Buồng ong mới

Lúc chạng vạng, thôn trưởng tìm tới nhà.

"Diệp thiếu, người ta đều đã tìm đủ, khi nào khởi công a!" Thôn trưởng hỏi.

Sở Diệp nhàn nhạt nói: "Càng nhanh càng tốt."

Thôn trưởng chần chờ một chút, "Vật liệu xây nhà, ngươi tính toán làm sao!"

Người trong thôn nghèo khổ, vật liệu xây nhà thường là gỗ, gạch đá gì đó, có rất nhiều thứ đều là từ trong núi nhặt về, thật sự không đủ, mới đi mua một ít.

Sở Diệp là Hồn Sủng Sư, năng lực kiếm tiền cao, tùy tiện bán một đợt mật ong chính là có từ mấy chục đến cả trăm đồng vàng, chắt hẵn là sẽ không lên núi nhặt vật liệu đâu.

"Công việc xây nhà liền giao cho thôn trưởng lo lắng, nếu đi mua vật liệu vẫn là còn nhờ người giúp đở, đều từ bên trong khấu trừ, nếu lại không đủ ta sẽ đưa thêm."

Sở Diệp lấy hai mươi đồng vàng giao cho thôn trưởng.

Thôn trưởng nhìn đồng vàng trong tay, vội không ngừng nói: "Hai mươi đồng vàng, hẳn là đủ rồi."

Xây nhà thật sự rất phiền phứt, Sở Diệp không thể tốn quá nhiều thời giờ vào đó, không bằng vào núi săn thú.

"Thôn trưởng có hứng thú với thịt ngưu." Sở Diệp hỏi.

Thôn trưởng xấu hổ cười cười, nói: "Con trâu lớn như vậy, chắc là năm sáu trăm cân đi, ăn hết sao?"

Sở Diệp nhún vai, nói: "Đại khái là ăn không hết."

Tiểu hồ ly ăn uống không nhỏ, nhưng cũng không phải là động không đáy.

"Bây giờ không phải muốn xây nhà sao? Dứt khoát chia cho công nhân ăn đi."

Thôn trưởng sửng sốt một chút, nói: "Này... như thế thì có hơi quá phí không."

Không nghe nói, nhà ai xây nhà là dùng thịt hung thú để chiêu đãi nhân công cả, này cũng quá xa xỉ.

Sở Diệp mãn không thèm để ý nói: "Này thì có cái gì?" Dù sao ăn cũng không hết có gì mà lãng phí.

Thôn trưởng gật đầu, nói:

"Diệp thiếu đã quyết định như vậy, thì như vậy đi".

Vì mấy cái buồng ong của Sở Diệp, mà ở trong thôn dẫn tới một trận bàn tán xôn xao.

"Sở thiếu, thật là người tốt a! Xây căn nhà, mà cấp thịt hung thú cho nhân công ăn."

Thịt hung thú ẩn chứa khí huyết phong phú, nếu có thể ăn được thì đối thân thể nhất định có nhiều chỗ tốt..

Thịt hung thú mà Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo săn về ăn cũng không hết, cũng lười bắt xe lên trấn bán ra, dứt khoát đổi thành tiến công và làm thức ăn cho công nhân.

Sau đó khi tính tiền công, mỗi cái công nhân tan tầm, thì trực tiếp lãnh một đao thịt đi.

Thịt hung thú là hàng xa xỉ, ngày thường thôn dân là luyến tiếc mua ăn, Sở Diệp chỉ bán có nửa giá, công nhân tự nhiên càng nguyện ý muốn thịt hung thú, cải thiện một chút bửa ăn trong nhà.

Bởi vì Sở Diệp đãi ngộ thật tốt quá, trong thôn người đều tranh nhau tới làm giúp.

---------

"A Lực nhà ta ăn thịt hung thú nhờ đó mà cường tráng lên rất nhiều, khí sắc cũng khá hơn trước."

"Nghe nói, ăn nhiều thịt hung thú, còn có cơ hội trở thành Hồn Sủng Sư nữa đó, cho nên, tiểu hài tử của một ít đại gia tộc, mỗi ngày đều ăn thịt hung thú."

"Lúc trước một con trâu lớn như vậy! Cũng không biết làm như thế nào giết được."

"Hôm nay giống như lại đổi thức ăn, là thịt của Thái Hoa Xà, rất tươi ngon, nghe nói, ăn làn da của nó sẽ giúp da ngươi ăn có một làn da bóng loáng đấy."

"Hai con Hồn Sủng của Diệp thiếu cùng Lâm thiếu, thật đúng là hung tàn, không có cái gì mà chúng không giám săn."

"Vậy phòng ở xây xong, liền không thể đổi thịt nữa rồi."

Phụ nhân áo xanh có chút tiếc nuối nói.

Nhưng người đàn ông trong nhà phụ nhân áo xanh, đều đang ở nhà Sở gia làm công, mỗi ngày đều có thể lãnh được năm sáu cân thịt, mỗi ngày trong nhà ăn thịt giống như ăn tết, người trong nhà ăn tới đều béo một vòng.

Nghe được phụ nhân áo xanh nói, mấy cái phụ nhân khác hai mặt nhìn nhau, hận không thể khiến cho nhà Sở Diệp lại xây thêm một trăm buồng ong.

Bởi vì có rất nhiều người hỗ trợ, ba buồng nuôi ong của Sở Diệp, tốn thời gian mười ngày liền xây xong.

Phòng ở xây xong, Sở Diệp tặng những người đến hỗ trợ mười cân thịt hung thú coi như làm tạ lễ, làm thôn dân cao hứng tới sắp hỏng rồi, rất nhiều thôn dân cũng lôi kéo Sở Diệp làm quen, nói lần sau lại có xây thêm buồng ong, nhất định phải tìm bọn họ hỗ trợ.

Phòng ở xây xong trước kế hoạch rất nhiều, hai mươi đồng vàng làm tiền công kia cuối cùng còn thừa hai cái, Sở Diệp trực tiếp đem hai đồng vàng đưa cho thôn trưởng xem như phí vất vả.

Tân phòng rốt cuộc cũng hoàn công, Sở Diệp đem thùng nuôi ong chuyển vào bên trong.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói:

"Đàn ong dọn vào nhà mới, nhìn ngươi thật cao hứng a!"

Sở Diệp gật gật đầu, nói:

"Đương nhiên rồi, chúng nó quá ồn, luôn làm ồn làm ta luôn ngủ không yên."

Cũng may buồng ong đã xây xong, cách nơi ở một khoảng, cuối cùng có thể giải thoát rồi.

Lâm Sơ Văn nghe Sở Diệp oán giận, không khỏi mỉm cười.

Phòng ở xây xong, Vương thợ mộc lại đưa tới một trăm thùng nuôi ong, ong đàn mà Tiểu Ngân mang về cuối cùng có an trí ổn thỏa rồi.

Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo thường hay vào núi săn thú, mỗi lần đi trong núi, phần lớn đều sẽ không đi tay không mà về.

Bởi vì thường xuyên kết bạn đi săn thú, Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo quan hệ càng ngày càng tốt, hai đứa nó phối hợp cũng càng ngày càng ăn ý.

Một hồ một ong hợp tác, lục tục giết chết ba con hung thú cấp 6 ở trong núi, theo thời gian chuyển dời, hung thú cấp 4 đều không rơi vào mắt của tụi nó..

✳️Chương 29: Tính toán đi ra ngoài

Thời gian thoi đưa, thực mau Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo tiến vào cấp 4 đã một tháng.

Một tháng này, Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo đều đang tiến hành săn thú.

Sau một tháng chiến đấu, một hồ một ong cấp bậc tuy rằng không có nói tăng, thực lực lại củng cố rất nhiều.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn trốn ở trong phòng mà kiểm kê một chút Hồn Tinh, Hồn Tinh dùng cho Tiểu Ngân cùng Tuyết Bảo đã giữ lại, dù vậy cũng còn dư lại không ít.

"Tổng cộng tám viên tinh hạch cấp 4, 22 viên tinh hạch cấp 3, 50 viên tinh hạch cấp 2, 200 viên tinh hạch cấp 1, đem số Hồn Tinh này bán đi, hẳn là có thể bán được khoảng một ngàn đồng vàng."

Trong khoảng thời gian này, phấn hoa trong núi tiếp tục giảm bớt, sản lượng mật ong liền giảm đi.

Bất quá, dựa vào săn thú kiếm đồng vàng, tựa hồ càng mau, một tháng hắn thu được không ít thi thể hung thú, ăn một nửa, một nửa kia bán đi cũng được khoảng 300 đồng vàng.

Bởi vì có dược tề, thức ăn, cùng tinh hạch, nên tháng này đều là tự cung tự cấp.

Sở Diệp tháng này tiền tiết kiệm thật ra tăng lên không ít, tính có khoảng 500 đồng vàng.

Chờ bán Hồn Tinh, rồi chia cho Lâm Sơ Văn một nửa, bản thân hắn cũng sẽ có được một ngàn đồng vàng.

Sở Diệp nghiêng đầu, nói:

"Đồng vàng nhiều như vậy, có nên mua thêm cái gì tốt tốt một chút không?"

Tạm thời tựa hồ cũng không có gì yêu cầu gì cần mua.

Lâm Sơ Văn do dự một chút, nói: "Bằng không mua cái túi không gian."

Sở Diệp sửng sốt một chút, nói:

"Túi không gian sao?"

Sở Diệp chống cằm, túi không gian ở thế giới này được coi là hàng xa xỉ, giá cả không thấp.

Một cái túi không gian khoảng một mét giá là 600 đến 1000, có thể nói giá cả thực không rẻ, nhưng mà hắn tựa hồ cần phải trang bị một cái, có túi không gian liền có thể che giấu ngọc trụy không gian.

Mỗi lần lên núi săn, kéo con được con thú cả trăm cân xuống núi, cũng thật là phiền toái.

Trong trí nhớ của Sở Diệp, nguyên chủ là có một cái túi không gian, là do cha mẹ nguyên chủ để lại cho hắn.

Nguyên chủ tiêu xài ăn chơi phung phí, sau khi cha mẹ ly thế, lúc sau liền đem túi không gian đem bán, bán được một khoảng tiền, có một nửa tốn vào hoa lâu.

Nguyên chủ mười tuổi liền bắt đầu tiến hoa lâu, nguyên chủ tuổi còn nhỏ, mỗi lần đi vào đều là nhìn, cái gì cũng không làm, Sở Diệp cảm thấy nguyên chủ chính là cái chày gỗ.

"Ô ô......"

Lâm Sơ Văn hướng tới cửa nhìn qua đi, nói: "Tuyết Bảo đã trở lại."

Tuyết Bảo kéo một cái cây dây đằng đi vào phòng, đem dây đằng bỏ trên mặt đất.

"Bụi Gai Yêu"

Lâm Sơ Văn liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, cái dây đằng là do Bụi Gai Yêu sau khi chết biến thành, thi thể Bụi Gai Yêu có thể làm thuốc, đáng giá hai ba cái đồng vàng.

Sở Diệp đánh giá một chút thi thể Bụi Gai Yêu, nói: "Đây là Bụi Gai Yêu cấp 2 đi."

Sở Diệp thầm nghĩ: 'Gần đây số lượng hung thú mà Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân săn được đã giảm đi nhiều, có một đoạn thời gian Tiểu Ngân rất là bành trướng chỉ săn hung thú cấp 6, hiện tại cấp 1 cấp 2 cũng không buông tha'.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói:

"Đúng vậy."

"Chỉ có cái này sao?" Lâm Sơ Văn hỏi Tuyết Bảo.

Tuyết Bảo có chút cô đơn gật đầu, tỏ vẻ hung thú không biết đi đâu cả rồi tìm không thấy con mồi thích hợp.

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói:

"Tuyết Bảo nói, hung thú ở Long Nhai Sơn không biết trốn đi đâu cả rồi, hơn nữa, có những hung thú vừa thấy nó liền chạy."

Sở Diệp: "......"

Hung thú vốn sinh sống đã không dễ dàng gì, mà Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân ở trong núi tàn sát bừa bãi liên tục một tháng, giống như là đem hung thú trong núi đều bị dọa tới sợ rồi a!

"Kể từ đó, săn Hồn Tinh ngày càng khó, cũng không biết còn săn được nữa không." Sở Diệp chống cằm, có chút phát sầu.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nghiêng đầu, nói: "Yên tâm đi, liền tính không săn thú nữa, ta sẽ phối dược tề, vẫn là có thể nuôi sống Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân."

Lúc trước phối trí thành công dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, Lâm Sơ Văn trong lòng liền thông thấu hơn vài phần, một ít dược tề lúc trước làm còn lấp vấp, hiện tại phối trí đã thuận tay hơn nhiều, một tháng này, Lâm Sơ Văn cũng phối trí không ít dược tề, bởi vì không thiếu đồng vàng, hắn cũng không có nghĩ tới sẽ đem bán dược tề.

Sở Diệp chống cằm, nhìn Lâm Sơ Văn, thầm nghĩ: 'Như vậy giống như ăn cơm mềm a! Tựa hồ không tốt lắm'.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói:

"Nghe Hạ Sơn nói hắn sẽ đi theo thương đội tới Hắc Vân Thành, ta nghe nói, bên Hắc Vân Thành có hội đấu giá, không bằng chúng ta cũng đi xem?"

Hắc Vân Thành là thành trì cách Long Nhai Thôn gần nhất, nghe nói ở đó rất phồn hoa, kỳ thật, thật ra Võ Lăng Thành cũng rất phồn hoa, chỉ là, khi Sở Diệp xuyên qua tiền trong túi không bao nhiêu, cũng không dám đi ra ngoài đi dạo, hiện giờ nhiều ít cũng có chút của cải, bây giờ Sở Diệp nghĩ cũng nên đi ra ngoài xem, ít nhiều mở mang thêm kiến thức.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói:

"Cũng được"

Sau khi gia gia mất tích, Lâm Sơ Văn vẫn luôn phải bôn ba mệt mỏi, bây giờ nhàn nhã hắn cũng có chút nghĩ ra đi ra ngoài giải sầu.

Trúc Khê trấn bên cạnh Long Nhai Thôn rốt cuộc vẫn chỉ là một trấn nhỏ mà thôi, rất nhiều đồ vật đều không có, với lại Lâm Sơ Văn định đem 1 lọ dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch bán đi, đổi thành tài nguyên để tu luyện, ở Trúc Khê Trấn Hồn Sủng Sư không nhiều lắm, với những Hồn Sư đó cũng không phải quá dư dã gì, dược tề bán ở Trúc Khê Trấn, chỉ sợ bán không được giá cao.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Ta đây liền đi liên hệ với Hạ Sơn.".

✳️Chương 30: Ngọc Vô sắc

Sở Diệp liên hệ với Hạ Sơn, không lâu sau đó Hạ Sơn liền đánh xe lại đón hai người.

Sở Diệp ra tay tương đối hào phóng, tính tình cũng không tồi, ngẫu nhiên còn có thể đưa một chút mật ong, linh tửu gì đó, Hạ Sơn vì vậy mà rất vui lòng làm ăn cùng với Sở Diệp.

Hạ Sơn nhìn thấy tiểu hồ ly, có chút giật mình, "Tiểu hồ ly như thế nào lại thay đổi nhiều như vậy?"

"Gần đây cho nó bồi bổ nên chậm rãi nẩy nở." Sở Diệp tùy tiện nói.

Hạ Sơn mắt trợn trắng, thầm nghĩ: 'Sở Diệp đây là nghĩ hắn là đồ ngu sao a! Hồn Sủng nhà ai lại nẩy nở lớn như vậy'.

Tiểu hồ ly đối với Hạ Sơn nhe răng, phóng thích uy áp trên người, Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn bị dọa hoảng lui về phía sau.

Tiểu hồ ly còn nhớ rõ Hạ Sơn đã ngay trước mặt nó kêu nó là xú hồ ly, liền muốn trêu đùa đối phương một chút, Hạ Sơn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hoảng sợ.

Lâm Sơ Văn có chút bất đắc dĩ đem tiểu hồ ly thu vào hồn hải.

"Lâm huynh, hồ ly của người rất lợi hại a!"

Lúc Hạ Sơn gặp được Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn đang bị trọng thương, hắn lúc ấy nhìn đến tiểu hồ ly, chỉ là chú ý đến bộ dạng của tiểu hồ ly, mà khi tiểu hồ ly khiêu khích hắn, Hạ Sơn mới phát hiện, hồ ly của Lâm Sơ Văn cấp bậc tựa hồ không thấp.

Hạ Sơn gãi gãi đầu, cảm thấy mình mấy năm nay sống thật là uổng phí, Sở Diệp khế ước ong mật sau Hỏa Vân Mã của hắn mà cấp bậc cũng đã cao hơn hắn, hồ ly của Lâm Sơ Văn cũng vậy.

"Ngươi vận khí thật tốt a! Trên đường tùy tiện nhặt một người cũng có thể là một Hồn Sủng Sư lợi hại." Hạ Sơn nói.

Sở Diệp cười cười, nói: " Cũng không hẳn." Lâm Sơ Văn không chỉ là Hồn Sủng Sư thôi đâu.

Hạ Sơn âm thầm hạ quyết tâm, muốn nỗ lực kiếm đồng vàng, muốn giúp Hỏa Vân Mã cấp bậc tăng lên.

"Hạ ca, chúng ta nên khởi hành thôi." Sở Diệp nói.

Hạ Sơn gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, nên khởi hành, nên khởi hành."

---------

Ba ngày sau, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng đến Hắc Vân Thành.

Sau khi tới Hắc Vân Thành, Hạ Sơn liền rời đi, Hạ Sơn cùng hai người ước định, sau năm ngày Hạ Sơn sẽ lại đây đón hai người.

Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thanh toán ba đồng bạc là phí vào cửa thành.

"Đại thành trấn vẫn là có chút khác với tiểu trấn của họ!" Sở Diệp nói thầm nói.

Đường phố Hắc Vân Thành phần rộng lớn, có rất nhiều Hồn Sủng đang ở trên phố đi dạo, Sở Diệp thấy có Hồn Sủng rất giống cá sấu, dài gần 3 mét bụng bự như bụng ếch, còn có con nhìn y như một gốc thụ lớn biết đi hình như nghe người ta gọi nó là Cự Mộc Thú, lại gặp một con Cọp Răng Kiếm nhìn lẫm lẫm uy phong......

Ở trên đường có đủ loại Hồn Thú hoa hoè loè loẹt khác nhau, Sở Diệp Lâm Sơ Văn cùng hồ ly và Tiểu Ngân, nhìn đến không chớp mắt.

Lâm Sơ Văn quay trái quay phải nhìn xung quanh một chút, nói: "Ngày thường, hẳn là cũng là không có nhiều người như vậy, hiện tại có hội đấu giá, cho nên mới nhiều như vậy."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Chắc vậy."

Trên đường cái không ít khách điếm đều đầy ngập khách, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liên tục tìm bốn cái khách điếm, mới tìm được phòng trống cho hai người thuê.

Trên đường không ít người đều đang đàm luận về hội đấu giá lần này, không ít phàm nhân cũng nói tới hội đấu giá.

"Lần đấu giá này nghe nói, tựa hồ có không ít thứ tốt." Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói:

"Nghe nói còn có mấy con Hồn Thú ấu tể cấp bậc Trung phẩm được mang ra bán đấu giá, rất nhiều người đều là hướng về phía mấy con ấu tể kia."

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói: "Mấy con Hồn Thú ấu tể đối với chúng ta mà nói thật ra là không dùng được."

Hồn Sĩ chỉ có thể khế ước một con Hồn Sủng, khi nào cảnh giới tới Hồn Sư mới có thể tiếp tục ký khế ước, hắn cùng Lâm Sơ Văn hiện giờ chưa đạt tới cảnh giới đó.

Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đi vào một cửa hàng tốn ba đồng vàng làm một cái thẻ giao dịch ở đây gọi là kim tạp, nếu giao dịch với số tiền lớn nếu dùng đồng vàng thì không mấy tiện lợi, nếu dùng kim tạp giao dịch, liền thuận tiện hơn rất nhiều.

Sở Diệp từ cửa hàng ra tới, âm thầm phun tào, ba đồng vàng đủ cho một gia đình bình thường sống hơn hai tháng, chỉ làm một cái kim tạp liền tốn nhiều tiền như vậy, cửa hàng kiếm tiền cũng thật dễ.

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói:

"Hiện tại chúng ta đi nơi nào?"

"Trước đem dược tề cùng Hồn Tinh bán đi."

Lâm Sơ Văn lần này ngoài đem dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch còn mang theo tới đây một số dược tề khác nữa.

Lâm Sơ Văn chọn một cửa hàng có danh tiếng cũng không tệ lắm, rồi đem Hồn Tinh cùng một ít dược tề bán ra, thu được 1500 đồng vàng.

Ở Trúc Khê Trấn, 1500 đồng vàng đã là một bút giao dịch cực lớn, nhưng mà ở Hắc Vân Thành, một ít cửa hàng lớn một tháng mua bán cũng đã mấy vạn đồng vàng, 1500 đồng vàng cũng không tính là quá nhiều.

Hầu bao tăng lên, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mua hai cái túi không gian phẩm chất không tồi, đại khái đều 1.5 mét vuông.

Hai cái túi không gian bán giá gốc mỗi cái là 1000, bởi vì hai người mua hai cái, cho nên được chiết khấu, còn một ngàn tám.

Lâm Sơ Văn nhìn túi không gian, ánh mắt hiện lên vài phần khác thường.

"Ngươi trước kia cũng không có túi không gian phải không."

Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn nói.

Lâm Sơ Văn gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy."

Gia gia chuẩn bị cho hắn một cái túi không gian, trước kia hắn đều dùng để đặt một ít đồ ăn cho Tuyết Bảo cùng với linh dược, sau khi gia gia mất tích, bởi vì thiếu tiền người ta nên những người đó bắt hắn đem đồ vật có giá trị để lại lưu lại, mới có thể rời đi, Lâm Sơ Văn đành phải đem túi không gian lưu lại.

Mua hai cái túi không gian liền tốn một ngàn tám, hai người một chút cũng không còn tiền.

"Chúng ta đi đem dược tề Thức Tỉnh Huyết đưa đi nhà đấu giá gửi bán." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói:

"Được."

"Hai vị tiểu hữu, muốn gửi đồ vật đấu giá sao?" Giám định sư của nhà đấu giá đi ra.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói:

"Đúng vậy."

Giám định sư nhìn hai người tuổi còn trẻ, nhíu nhíu mày, nhắc nhở nói: "Nhà đấu giá cũng có quy củ của nhà đấu giá, đồ vật cấp bậc không đủ, sẽ không được đem đi đấu giá."

Lâm Sơ Văn gật đầu, lấy ra một lọ dược tề, "Tiền bối nhìn xem cái này."

Giám định sư nhìn Lâm Sơ Văn lấy ra dược tề, ánh mắt sáng lên, liền cầm lấy, tỉ mỉ xem xét một phen.

"Sơ cấp dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, phẩm tướng không tồi, cũng đủ bán đấu giá, tiểu hữu chẳng lẽ là Dược Tề Sư?"

Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: "Ông nội của ta là Dược Tề Sư, ta đi theo gia gia làm trợ thủ."

Giám định sư gật gật đầu, âm thầm hoài nghi, Lâm Sơ Văn có phải nhị thế tổ chuyên phá của không, lão gia tử hao tổn tâm cơ, luyện chế cho hắn Huyết Mạch dược tề trợ giúp Hồn Sủng trưởng thành, đối phương lại lấy ra đổi đồng vàng.

Sơ cấp dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, một con Hồn Thú chỉ có thể dùng một lần, dùng lần thứ hai cũng sẽ không có hiệu quả, dược tề để ở trong tay cũng không thú vị, lấy tư chất của Lâm Sơ Văn, về sau tất nhiên sẽ luyện chế ra càng nhiều dược tề có giá trị càng cao, đem dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch lưu tại trong tay, cũng không có ý nghĩ gì.

"Lọ dược tề này nhà đấu gia chúng ta thu, nếu gia gia cậu lần sau luyện chế ra dược tề, cũng có thể đem đến nhà đấu giá của chúng ta để bán đấu giá, nhà đấu giá tuyệt đối sẽ không bạc đãi tiểu hữu."

Giao hảo với một học việc Dược Tề Sư, hội đấu gia tự nhiên cũng sẽ không lỗ.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói:

"Được thôi."

Giám định sư nghe vậy liền vui vẻ, lấy ra một khối lệnh bài khách quý giao cho Lâm Sơ Văn, dựa vào này lệnh bài, Lâm Sơ Văn có thể ở tất cả các nhà đấu giá và cửa hàng Vân Hà mà hưởng thụ ưu đãi và chiết khấu.

Một lọ Thức Tỉnh Huyết Mạch dược tề, còn chưa đủ để nhà đấu giá đưa ra một khối lệnh bài, giám định sư đưa ra lệnh bài, chủ yếu vẫn là giao hảo với người sau lưng Lâm Sơ Văn mà thôi.

Khi gia gia Lâm Sơ Văn còn, các loại lệnh bài khách quý cũng thu không ít, đối với cái này cũng không xa lạ, Lâm Sơ Văn chỉ nhàn nhạt tiếp nhận lệnh bài.

Giám định sư nhìn thái độ của Lâm Sơ Văn khi tiếp nhận lệnh bài, lại càng thêm xem trọng vài phần.

Từ nhà đấu giá đi ra, Lâm Sơ Văn trong thẻ có thêm 2000 đồng vàng, hai ngàn đồng vàng này là nhà đấu giá gửi tiền đặt cọc, đó cũng là giá quy định khi khách hàng đem đồ tới nhà đấu giá, cũng coi như là phí đảm bảo cho khách hàng.

Nếu dược tề không bán được, nhà đấu giá liền lấy 2000 đồng vàng thu mua dược tề, nếu dược tề bán được, lúc đó, nhà đấu giá sẽ khấu trừ lại 2000 đồng vàng đem số còn thừa sẽ đưa lại cho Lâm Sơ Văn.

Nguyên bản khi mua hai cái túi không gian, đồng vàng trên người Sở Diệp Và Lâm Sơ Văn đã còn thừa không cho mấy, nhưng lấy được tiền đặt cọc của dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, hai người cũng lại dư dả rất nhiều.

Lâm Sơ Văn đi mấy cửa hàng linh dược quét sạch một vòng, Trúc Khê Trấn rốt cuộc cũng chỉ là cái trấn nhỏ, tuy rằng có bán dược liệu, nhưng có rất nhiều linh dược đều không có, lúc trước khi phối trí dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch, tài liệu để luyện dược đều rất khó mua, may mắn cuối cùng Sở Diệp cũng chuẩn bị đủ.

Lâm Sơ Văn mua không ít linh dược, Sở Diệp thì mua không ít hạt giống của mấy loại linh dược trân quý.

Sở Diệp gieo trồng không ít linh dược bên trong ngọc trụy không gian, linh dược lớn lên đều không tệ, tốc độ sinh trưởng so với bên ngoài thì nhanh hơn rất nhiều, liền nghĩ tới có thể đem một ít dược liệu vào ngọc trụy trong không gian để gieo trồng.

"Khách nhân, đây là thượng đẳng Thiên Linh Mật, một lượng 80 đồng vàng."

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Uhm, lấy ta hai lượng."

Sở Diệp cười khổ một chút, mật ong của hắn bán một cân 3 đồng vàng, đã tính mắc, còn Thiên Linh Mật thì bán theo lượng, một lượng chính liền 80 đồng vàng.

Nhưng cũng không có biện pháp a, Thiên Linh Mật này là từ ong chúa cấp Chiến Tướng ủ ra, phẩm chất cao hơn mật ong của Sở Diệp rất nhiều.

Tiểu Ngân nếu ngày thường cũng có thể ăn loại mật ong này, như vậy thì càng mau lớn lên.

Sở Diệp mua mật ong, lại mua cho Tiểu Ngân một khối Hồn Tinh giá trị hơn một trăm đồng vàng, quay đầu, liền nhìn Lâm Sơ Văn đang mua hồn thạch.

"Ngươi mua hồn thạch?" Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn nói.

"Đúng vậy." Lâm Sơ Văn mua hồn thạch, từng viên giống như kim cương, mỗi loại chỉ có một đến hai viên.

Hồn thạch có thể phối trí chung với Bổ Hồn Dịch giúp dược tính bên trong Bổ Hồn Dịch tăng lên, cũng có thể xem đó là hàng xa xỉ, một ít đệ tử của đại gia tộc mới dùng loại này để tu luyện, đệ tử tiểu gia tộc căn bản là không đủ sức.

Lâm Sơ Văn trước đó mua không ít linh dược, hẳn là đã tốn 500 đồng vàng, chọn thêm bốn viên Khắc Hồn thạch, lại tốn 400 đồng vàng.

Sở Diệp nhìn Hồn thạch trên tay Lâm Sơ Văn, thầm nghĩ: 'Hồn Thạch thứ này, lớn lên giống như kim cương, mà giá cả cũng như kim cương a!'

Sở Diệp chuyển động tròng mắt, bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện.

Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói:

"Làm sao vậy?"

Sở Diệp lắc lắc đầu, nói:

"Không có việc gì, ta cũng muốn mua một chút linh ngọc như ngươi?"

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói:

"Được a!"

Sở Diệp cười cười, có rất nhiều loại ngọc thạch đều có công hiệu khác nhau, có loại có thể tĩnh tâm an thần, hoặc giống như Xích Huyết Ngọc có thể phối trí thành dược tề, cung cấp cho linh thú, có thể đề cao cấp bậc.

Có một loại tên là Vô Sắc Ngọc, nhưng vẫn chưa có ai phát hiện được tác dụng lớn lao của nó, nên bị lấy làm đồ trang trí, chế thành các loại trang sức, bởi vì Vô Sắc Ngọc quá mức thuần tịnh, người thích nó cũng không nhiều lắm, mặc dù làm thành trang sức giá lại rẻ, cũng không có người hỏi thăm.

Thẳng đến hai trăm năm sau, mới có người phát hiện ra Vô Sắc Ngọc có một công dụng đặc biệt, sau khi trải qua xử lý đặc thù, có thể hòa tan thành một loại chất lỏng, dùng loại chất lỏng này phối trí dược tề, nó cùng Hồn thạch có tác dụng giống nhau.

Lúc này, mọi người mới đột nhiên phát hiện ra, loại Vô Sắc Ngọc thạch chính là Hồn thạch biến chủng!

Lúc trước bị Hồn Sủng Sư xua như xua vịt.Trong lúc nhất thời, giá trị Vô Sắc Ngọc đã tăng lên gấp bội, mặc kệ có phải là biến chủng hồn thạch hay không.

Nhưng ở ngay lúc đó, rất nhiều người bỗng nhiên phát hiện, Vô Sắc Ngọc.lại mười phần hi hữu, "thật sự ứng nghiệm câu nói kia," ngươi đã từng đối với ta xa cách, hiện giờ ta làm ngươi trèo cao không nổi.

Tất cả cửa hàng ngọc thạch ở Hắc Vân Thành đều bị Sở Diệp và Lâm Sơ Văn dạo qua.

Sở Diệp cũng không phân biệt được đâu là Vô Sắc Ngọc mà hắn cần, trực tiếp mua tất cả, vì giấu tai mắt, Sở Diệp còn mua một ít các loại ngọc thạch giá thấp khác, đem đồng vàng trên người tốn gần hết..

---------vote ⭐nhé-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip