Chương 9: Nụ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, tuy nhiên Ngôn Trăn cũng không thừa nhận lần ngoài ý muốn đó.

Lần đầu tiên là hai năm trước, vào đêm Giáng sinh.

Một đám người mở party trong biệt thự, uống rượu và chơi trò chơi xung quanh cây thông Noel trong phòng khách. Ngôn Trăn rút ra một phiếu thăm thử thách, yêu cầu cô và một người khác giới ôm trong mười giây.

Điều này đối với cô mà nói quá đơn giản, bởi vì Ngôn Chiêu cũng đang ở đây.

Nhưng cô dạo một vòng trong phòng khách, không tìm được Ngôn Chiêu, ngược lại còn nhìn thấy Trần Hoài Tự đứng bên cửa sổ sát đất hút thuốc.

Anh cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì, ánh trăng sáng chiếu vào, ở phía sau anh kéo ra một cái bóng dáng dài lạnh lẽo. Đầu ngón tay lấp loé chấm lửa đỏ, lóe lên ánh sáng yếu ớt, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Chú ý tới Ngôn Trăn, anh dập tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn, thấp giọng hỏi cô: "Có chuyện gì vậy? "

Phía sau có người thúc giục Ngôn Trăn nhanh một chút, nói là thời gian sắp kết thúc, không hoàn thành sẽ phạt rượu. Đầu cô nóng lên, xông lên ôm lấy Trần Hoài Tự.

Hình như anh cũng rất bất ngờ, thân thể khựng một chút. Trước mắt bao người, Ngôn Trăn sợ anh đẩy mình ra, vì vậy dùng tay kéo áo sau lưng anh, giọng điệu hung tợn uy hiếp nói: "Không được đẩy tôi ra. "

Giống như một con mèo con giương nanh múa vuốt.

Trần Hoài Tự cúi đầu nhìn cô, không nói gì, trong tiếng huýt sáo của mọi người, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"Sáu, năm, bốn..." Người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn bắt đầu nhốn nháo đếm ngược, Ngôn Trăn vùi đầu vào trong ngực Trần Hoài Tự giả chết, toàn bộ mũi bây giờ đều là hơi thở trong trẻo trên người anh, khiến lỗ tai cô nóng lên, chỉ cảm thấy mỗi một giây đều cực kỳ khó chịu.

Lúc đếm đến một, Ngôn Trăn vội vội vàng vàng muốn buông tay ra, không ngờ đèn lúc này giống như hẹn giờ toàn bộ tối sầm lại. Trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh tối đen, chỉ có ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ mông lung chiếu vào.



Phòng khách khủng hoảng một trận, cô cũng không ngoại lệ, bước chân vội vàng, dép lê giẫm lên góc váy dài, chuẩn bị té ngã xuống, thì được Trần Hoài Tự duỗi tay kéo về trong ngực.

Trong lòng cô còn sợ hãi, theo bản năng quay đầu muốn nói lời cảm ơn với anh, không ngờ anh vừa lúc cúi đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần, đôi môi cô cứ như vậy lướt qua anh.

Cảm giác ấm áp, mềm mại.

Vừa lướt qua, lại sinh ra dòng điện tê dại, rậm rạp chui vào trong thân thể.

Hô hấp dường như đều dừng lại trong khoảnh khắc đó.

Con ngươi anh tối đen, rũ mắt nhìn cô, ánh trăng chiếu lên vai anh, phủ một tầng ngân quang mỏng manh.

Đám đông vây quanh cây thông Noel phía sau đột nhiên hoan hô. Ngôn Trăn nhớ tới, đêm nay có người muốn mượn cơ hội để tỏ tình bất ngờ, lấy lúc "đếm ngược" làm ám hiệu. Nhưng bầu không khí vừa rồi quá mức nhiệt liệt, mọi người đã quên chuyện này, đoán chừng người thổ lộ cũng vì đếm ngược này không hiểu ra sao, nhưng vẫn chấp hành trình tự tỏ tình, tắt tất cả đèn.

Phòng khách náo nhiệt một mảnh, mà cách đó không xa trong góc cửa sổ hẻo lánh, hai người đang không tiếng động nhìn nhau.

Ngôn Trăn không hề có ấn tượng là ai chủ động trước. Có lẽ bóng tối làm cho người ta có một loại cảm giác hư ảo thoát khỏi hiện thực, hoặc có lẽ bầu không khí quá tốt cộng thêm cô bị rượu xông lên não, tóm lại chờ lúc cô phản ứng lại, đã cùng Trần Hoài Tự hôn môi.

Ẩm ướt, dây dưa triền miên.

Giống như thủy triều phập phồng, theo tiết tấu hô hấp vỗ vào bờ cát, từng chút một thấm vào, cho đến khi hoàn toàn thấm ướt, hạt cát khô ráo tràn ngập hơi thở thuộc về sóng biển. (*)

Ngôn Trăn cảm thấy mình cũng dính đầy hơi thở của anh.

Chóp mũi chạm vào nhau, tiếng thở dốc hơi dồn dập trộn lẫn với nhau, môi lưỡi dính dính quấn quýt, nương theo động tác mút hôn, vang lên tiếng nước rất nhỏ khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Cô bị hôn đến choáng váng, hơi thở bất ổn mà "A" một tiếng, muốn lui ra, sau gáy lại bị chặt chẽ giữ chặt. Anh ôm eo cô kề sát vào mình, cúi đầu làm nụ hôn này sâu hơn.



Nụ hôn ướt át trong bóng tối không tiếng động phóng túng, nhịp tim cùng tiếng thở dốc đều được phóng đại vô hạn, từng chút ăn đi lý trí người, kéo người vào vực sâu trầm mê.

Đám người phía sau rốt cục náo loạn xong, có người la hét muốn bật đèn, Ngôn Trăn mới giật mình bừng tỉnh, đưa tay đẩy anh ra.

Cô cảm thấy đại khái là đầu mình hỏng mất rồi, sau khi môi lưỡi tách ra, cô nhẹ nhàng thở dốc, mở miệng nói câu đầu tiên lại là oán giận: "Chán ghét mùi thuốc lá. "

Trần Hoài Tự ngẩn ra, khó có khi nở nụ cười, nhéo nhéo hai má cô: "Được. "

Hình như từ đó về sau, Ngôn Trăn thật sự chưa từng thấy anh hút thuốc trước mặt mình.

Nhưng mà trận mập mờ này cũng dừng lại ở đây. Ngôn Trăn trở về phòng ngủ một giấc, ngày hôm sau đầy máu sống lại, nào còn trạng thái mê ly nửa tỉnh nửa mê như tối hôm qua. Lúc gặp lại Trần Hoài Tự, ánh mắt hai người lặng lẽ nhìn nhau, im lặng giằng co một lúc, vẫn là Ngôn Trăn mở miệng trước: "Anh tôi đâu? "

Trần Hoài Tự lãnh đạm nói: "Cậu ấy đi xuống trước rồi. "

" Vậy mà không đợi tôi!" Cô xoay người, cũng không quay đầu lại chạy xuống dưới lầu.

Một người giả ngốc, một người cùng cô giả ngu, hai người ngầm hiểu không nói ra chuyện diễn ra đêm đó, tiếp tục làm đối thủ một mất một còn.

Nam nữ độc thân trưởng thành thỉnh thoảng ý loạn tình mê một chút là chuyện rất bình thường, Ngôn Trăn cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng là sai lầm.

Cô cho rằng Trần Hoài Tự cũng nghĩ như vậy.

Chú thích:

(*) Câu này một phần cũng giải thích cho tên truyện. Triều trong thuỷ triều, sa trong bờ cát, tình yêu của hai nhân vật chính chậm rãi, là sự chờ đợi của bờ cát, âm thầm lặng lẽ đợi thuỷ triều xô vào bờ, lâu dần sẽ hiểu được tình yêu của bờ cát ^^. Cách thể hiện tình yêu của bờ cát rất từ tốn đôi khi cũng có lúc xúc động, dù Thuỷ Triều khó nuông chiều ương ngạnh đến đâu, bờ cát vẫn rất bao dung lặng yên ở đó. Thuỷ triều tượng trưng cho Ngôn Trăn, bờ cát tượng trưng cho Trần Hoài Tự.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip