Chương 3 : Khắc Khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đối với Trần Hoài Tự, Ngôn Trăn vẫn đánh giá: bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.

Anh và anh trai của Ngôn Trăn - Ngôn Chiêu đã là bạn thân từ thời cấp ba, hai người cùng nhau ra nước ngoài du học, sau khi về nước Ngôn Chiêu kế thừa gia nghiệp, Trần Hoài Tự lựa chọn khởi nghiệp, mở công ty đầu tư đầu tiên tên là Hòa Hạ Tư Bản. Mấy tháng trước, công ty dược phẩm nổi tiếng Di Tinh hoàn thành IPO, Hòa Hạ thừa cơ giảm nắm giữ, kiếm được đầy chậu đầy bát, giá trị của Trần Hoài Tự cũng tăng vọt, thậm chí chen vào bảng xếp hạng người trẻ tuổi giàu có của thành phố Ninh Xuyên, trong lúc nhất thời danh tiếng không gì cản nổi, trở thành người trẻ tuổi được chú ý nhất trong ngành.

Nhưng Ngôn Trăn chỉ thấy, Trần Hoài Tự ngoại trừ mặt mũi cùng năng lực làm việc miễn cưỡng có thể chấp nhận được, thì không còn một chút ưu điểm nào. Tính cách người này cực kỳ tồi tệ, giả vờ đứng đắn hơn nữa còn xấu xa. Nhưng bất đắc dĩ anh thật sự rất biết làm bộ, thế cho nên ngoại trừ Ngôn Trăn, tất cả mọi người đều khen ngợi anh không dứt miệng, khen anh tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm xuất chúng, là tài năng trẻ ưu tú hiếm có.

Nghĩ tới đây, cô liền có chút không thoải mái.

Cô đi đến bên cạnh người đàn ông, rót trà vào cốc mà không có biểu hiện.

Cô nhận thấy ánh mắt Trần Hoài Tự lơ đãng lướt qua, sau đó đột nhiên dừng lại, từ động tác trên tay cô từng chút một chuyển đến trên mặt cô.

Đầu ngón tay Ngôn Trăn cầm ấm nước căng thẳng.

Chung quanh một mảnh ồn ào, mắt thấy trà sắp được rót đầy, giọng nói trầm thấp lãnh đạm mới không nhanh không chậm vang lên: "Ngôn Chiêu cắt thẻ của em rồi à? "

Ngôn Trăn: ?

Trần Hoài Tự suy đoán như vậy cũng không phải không có đạo lý. Ngôn Trăn đại tiểu thư ở nhà mười ngón tay không dính nước xuân, từ trước đến nay đều là người cần người khác hầu hạ, hiện giờ lại mặc quần áo tình nguyện bưng trà rót nước, ngoại trừ Ngôn Chiêu không cho cô tiền tiêu vặt, vì cuộc sống bức bách, hình như cũng không tìm được lý do thích hợp gì.

Trong lời nói của anh hiện ra vẻ mặt trời mọc từ phía tây, Ngôn Trăn nghe thấy cực kỳ không vui: "Tôi không thể chủ động làm tình nguyện viên sao? "



"Ừm, có thể."

Ngôn Trăn vừa nghe câu trả lời này của anh chính là không để ý: "Coi như là bị cắt thẻ thì thế nào? Anh có định chu cấp cho tôi không? "

"Cũng không phải không thể." Trần Hoài Tự chậm rãi trả lời: "Dù sao từ trước đến nay tôi luôn có lòng nhân từ, có thù lao để trợ cấp cho Ngôn đại tiểu thư, cũng là chuyện nên làm. "

"Cư nhiên còn có thù lao..." Ngôn Trăn cực kỳ chán ghét tư duy gian thương của anh, tức giận nói, "Anh yên tâm, tôi có chết cũng sẽ không ăn cơm của anh."

"Vậy sao?" Giọng điệu của anh không có dao động gì, liếc mắt sang một bên ý bảo "Trà tràn rồi."

Lúc này Ngôn Trăn mới phát hiện, vừa rồi cô chỉ lo tranh đấu với Trần Hoài Tự, ngay cả nước đầy cũng không để ý, còn đang đổ vào trong. Nước trà tràn ra ngập bàn tạo thành một đống hỗn độn, cô vội vàng rút khăn giấy ra lau, luống cuống tay chân nghe thấy phía sau vang lên một tiếng khẽ quát mắng: "Sao ngay cả công việc rót trà cũng không làm tốt? "

Tiếng giày cao gót đến gần như âm thanh thúc giục, Tina cau mày: "Cô đừng ở đây nữa, bảo Tiểu Lư tới đây. "

Tiểu Lư chính là người phụ trách bên trong hội trường, nam sinh đeo kính.

Nói xong, cô ta quay đầu cười với Trần Hoài Tự: "Trần tổng, thật ngại quá, tình nguyện viên này có chút vụng về, làm ướt tư liệu của ngài, tôi lập tức lấy cho anh một tệp khác. "

Ngôn Trăn vốn cũng không muốn làm nữa, nghe vậy đem khăn giấy ướt ném vào thùng rác, quay đầu bỏ đi.

"Chờ một chút." Giọng Trần Hoài Tự vang lên phía sau.



Bước chân cô dừng lại.

"Không phải chuyện gì lớn, không cần phải hà khắc như vậy." Giọng điệu của anh thản nhiên, "Tình nguyện viên đều là sinh viên, lần đầu gặp phải tình huống này, khẩn trương cũng là khó tránh khỏi. "

Tina hiểu được anh đang thay tình nguyện viên này nói chuyện, lập tức hiểu ý mở miệng với Ngôn Trăn, ánh mắt gây áp lực: "Cho cô một cơ hội khác, mau đi lấy một phần tư liệu mới tới đây, lần này không được phép làm sai. "

Ngôn Trăn cầm một tệp tài liệu mới tới, Tina đã đi xa, cô ném văn kiện vào trong ngực Trần Hoài, hừ một tiếng: "Giả mù sa mưa, đừng trông cậy vào việc tôi sẽ cảm ơn anh. "

"Không cần." Trần Hoài cúi đầu tiếp tục lật xem văn kiện, giọng điệu tùy ý: "Chỉ là đỡ cho em đi gây họa cho những người khác mà thôi."

Trong nháy mắt, Ngôn Trăn thật sự rất muốn đổ nước vào cổ áo anh.

Cô biết không thể có quá nhiều chờ mong đối với người này!

Phía sau vừa vặn có người đi qua, cô không thể phát tác, chỉ có thể cười tủm tỉm cắn răng uy hiếp nói: "Vậy sao? Vậy anh phải chuẩn bị tốt đề phòng tai họa này, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. "

Cô cố ý cắn gằn từng chữ, gương mặt trắng nõn nổi lên ửng đỏ mờ nhạt, rõ ràng là tức giận, nhưng đôi mắt sáng kia quá mức linh động, thoạt nhìn giống như là hờn dỗi.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, bên môi nhuộm một chút ý cười khó phát hiện: "Mỏi mắt mong chờ. "

——

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip