Mot Doi Mot Lan Gap Go Sukuna X Itadori Chuong 27 Nhiem Vu Lan Nua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu cầu duy nhất của Wasuke là Yuuji không được đến Heian cho đến khi ông xuất viện. 

Gojo trêu chọc ông khá nhiều, muốn chọc tức điên ông ấy. Anh ta lờ mờ nhìn Wasuke, nở một nụ cười toe toét khó chịu. "Càng sớm càng tốt nhé!" 

"Ta sẽ lấy chú cụ bị có khả năng hóa giải mọi kỹ thuật bị nguyền đó để chọc vào—"

"Được rồi!" Yuuji phải đẩy Gojo sang một bên, đáng ngạc nhiên là có thể cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực anh ấy mặc dù biết Gojo luôn kích hoạt kỹ thuật Vô cực của mình—có lẽ anh đã đánh rơi nó vào giây phút cuối cùng, cho phép Yuuji làm theo ý mình. Điều đó… tốt một cách kỳ lạ ở anh ta. "Hãy dừng ngay tại đây đi! Tôi không để cho hai ông già đánh nhau trong phòng bệnh được đâu! Gojo-san, xin hãy cư xử đúng mực!" 

Gojo thở hổn hển. "Tôi bị tổn thương lần thứ hai đó, Yuuji! Ông già? Ông già ư?! Cậu gọi khuôn mặt trẻ trung đẹp trai này của tôi là ông già thật sao?" 

"Về mặt kỹ thuật thì Gojo-san, anh già hơn tất cả những người ở thời đại này."

"Yuuji!!" 

Wasuke chế giễu, lẩm bẩm trong hơi thở, "Một đứa trẻ trong thân xác một ông già." 

Yuuji vẫn không biết gì về lời xúc phạm nhưng Satoru vẫn nghe thấy ông. "Ít nhất thì tôi không phải là người nằm trên giường bệnh."

"Ngươi-" 

Cánh cửa mở ra ngay đúng lúc. Cả ba người đều không nghe thấy tiếng gõ cửa nên cô y tá mới bước vào, mang theo một bìa kẹp hồ sơ. Có lẽ cô ấy chịu trách nhiệm kiểm tra sức khỏe của Wasuke theo lịch trình. 

Khi nhìn vào Gojo, đồng tử của cô giãn ra. 

"Ơ-Ồ, tôi…"

Gojo mỉm cười. "Xin chào! Có việc gì không?" 

"C-Chào buổi sáng! Ý tôi là, buổi trưa. Uh—anh là..." 

"Gojo Satoru," Pháp sư nháy mắt giới thiệu. "Tôi là người giám hộ của Yuuji trong khi ông của cậu ấy đang hồi phục." 

Yuuji cúi mặt xuống. Wasuke thở dài. Còn cô y tá như sắp ngất. Ít nhất hai trong số bốn người cảm thấy vui mừng trước sự việc được diễn biến. 

Yuuji cho rằng cô y tá gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, việc này thật khó khăn vì mặt cô đỏ như quả cà chua. Cô ấy cẩn thận đi đến chỗ Wasuke, nhìn vết lõm trên tường và há hốc mồm vì sốc. "C-C-Cái gì vậy—"

Ồ không. Vết lõm do vụ nổ Năng lượng nguyền rủa của Gojo trước đó tạo ra! Họ sẽ giải thích thế nào đây? Yuuji chắc chắn rằng họ sẽ bị buộc tội phá hủy tài sản bệnh viện và Gojo sẽ bị bắt vì suýt hành hung một ông già! Một trong hai sẽ trở thành hiện thực ngay khi y tá rời khỏi phòng. 

Sự hoảng sợ của cậu được thay thế bằng sự chết lặng khi Gojo bước đến gần cô y tá, vỗ nhẹ vào vai cô, khiến cô quay lại, sau đó đặt đầu ngón trỏ và ngón giữa của anh lên trán cô. Cô bất tỉnh trong vòng tay anh ngay sau một giây. 

“G-Gojo-san, đó là—” 

"Đừng lo lắng, sẽ không có tác dụng vĩnh viễn đâu! Chỉ là một thuật thức ngủ đơn giản thôi." Gojo bế cô y tá đến một chiếc ghế và đặt cô ấy ngồi xuống. 

"Nhưng có camera! Và anh không thể xóa ký ức của chị ấy về việc nhìn thấy vết lõm đó!" Yuuji kêu lên, chỉ vào camera CCTV ở hai góc phòng. 

"Năng lượng nguyền rủa phá vỡ mọi công nghệ," Wasuke nói, véo sống mũi của mình. "Bất cứ thứ gì camera ghi lại sẽ chỉ hiển thị ở dạng tĩnh, nó đã bắt đầu ngay từ khi Gojo Satoru bước từ lối vào rồi."

"Ôi trời! Gojo-san thực sự mạnh đến thế à?" 

Gojo lại thở hổn hển. "Đó là lần thứ ba rồi đó, Yuuji! Tôi tưởng cậu yêu tôi chứ?!" 

“Chúng ta nên làm gì với vết lõm đây, ông nội?” 

_

"Vậy ý cậu là... ông của cậu đã có một cơn điên nhất thời khiến ông ấy đấm vào tường đến mức nó nứt ra?" một nhân viên bệnh viện hỏi, nhướng mày hoài nghi khi kể lại bằng chứng ngoại phạm của Yuuji.  

Bây giờ cậu nghe thấy nó phát ra từ miệng người khác, bằng chứng ngoại phạm nghe có vẻ vô lý. Thậm chí là không thể. Yuuji chắc chắn rằng các y tá sẽ không tin vào sự vô lý của lời bào chữa này nhưng lại một lần nữa ngạc nhiên.

"Tôi có thể hiểu được. Itadori Wasuke suýt làm gãy mũi tôi 2 ngày trước khi chúng tôi cố gắng giữ ông ấy không trốn viện!" điều dưỡng nam xoa xoa miếng băng cứu trợ trên mũi anh ta, một nét đặc biệt chú ý. 

Yuuji mơ hồ nhớ lại đã nghe thấy tiếng hỗn loạn trong cuộc gọi hai ngày trước. À, vậy ra đây là một trong những nạn nhân không may mắn của Wasuke. 

Cúi đầu thấp, Yuuji xin lỗi, "Tôi rất xin lỗi vì hành vi của ông nội tôi!" 

"Không, không, không—" Anh điều dưỡng lắp bắp, xua tay. "Tôi hiểu nơi ở mới có thể khó khăn như thế nào, đặc biệt đối với những người già. Họ cần được chăm sóc và cảnh giác thường xuyên để không làm tổn thương chính mình. Ông của cậu chỉ là một trong số rất nhiều bệnh nhân 'không vâng lời' đến rồi đi." 

Nếu Wasuke không vâng lời thật, thì Yuuji giờ đã biết mình giống ai rồi. Tất nhiên trừ khi nó đã chảy sẵn trong dòng máu gia đình. Cha Yuuji có bất tuân như cậu không? Cậu sẽ phải hỏi ông nội sau. 

"Tất nhiên chúng tôi sẽ không tính bất kỳ khoản phí nào cho cậu nhưng ông của cậu sẽ phải cân nhắc việc gia hạn thời gian lưu trú để chúng tôi có thể theo dõi tình trạng thể chất và tinh thần của ông ấy. Nếu ông ấy làm tổn thương bản thân hoặc những người xung quanh thì sẽ rất tệ", điều dưỡng thông báo . 

Yuuji đứng dậy khỏi ghế của mình và mỉm cười. "Cảm ơn anh rất nhiều!" 

"Rất hân hạnh! Hãy tận hưởng phần còn lại của chuyến thăm!" 

_

Yuuji quay trở lại phòng và nhìn thấy một đống đồ ngọt chất đống trên bàn, che kín túi mochi của cậu lại, Gojo đang ăn một trong những đống đồ ngọt và ông nội thì đang ngủ. 

Gojo nuốt một đống kẹo đá trước khi nói, "Yuuji, nếm thử mấy thứ này đi nè! Trông giống như đá nhưng thực ra nó có thể ăn được đó!" 

Yuuji, bối rối, đóng cánh cửa lại sau lưng mình. "Anh lấy tất cả những thứ này ở đâu vậy, Gojo-san?" 

"Khi tôi trao cô gái trẻ xinh đẹp cho đồng nghiệp của cô ấy, thì tự nhiên có nhiều phụ nữ lao vào tôi từ mọi phía! Họ bảo tôi hãy mím môi, chớp chớp lông mi và tạo dáng...theo cách 'gợi cảm'—" 

"Tôi hơi chắc chắn rằng đó là quấy rối—"

"—và là một quý ông, tôi đã đồng ý với mọi yêu cầu của các cô gái! Họ lấy ra những chiếc hộp hình chữ nhật lấp lánh ánh sáng và đưa cho tôi tất cả những thứ này để bồi thường."

Yuuji thở dài. "Tôi hiểu rồi…" 

"Mọi chuyện diễn ra thế nào rồi, hm?" Gojo lại nhét kẹo đá vào miệng. 

"Chà, đề nghị của ông nội tôi về việc sử dụng việc nhập viện làm bằng chứng ngoại phạm đã có hiệu quả nhưng ông sẽ phải ở lại lâu hơn một chút theo đề nghị của nhân viên bệnh viện." Yuuji sải bước tới để kiểm tra ông nội đang ngủ trong khi vẫn giữ giọng nhẹ nhàng. "Ngoài ra, một điều dưỡng viên mà tôi nói chuyện cùng, anh ta cũng chính là người đã bị ông nội tôi đấm vào mặt hai ngày trước."

Gojo thở khò khè, gói kẹo đá lật nhào một cách nguy hiểm khi anh gần như gập người lại vì thích thú. "Gia tộc Itadori không tham chiến là hoàn toàn dối trá!" 

"Đ-Đúng vậy." Yuuji đặt một ngón tay dưới mũi ông nội để kiểm tra xem ông còn thở không và chắc chắn là có. Yuuji cảm thấy nhẹ nhõm. Ông nội tuy ồn ào khi thức nhưng lại quá im lặng khi ngủ. Việc ông nội nằm trong bệnh viện, trong tình trạng dễ bị tổn thương, đã gây ra nhiều cơn ác mộng cho Yuuji. 

"Wasuke đã ngủ quên sau khi cho phép chúng ta—hoặc tôi—được lấy hồ sơ ở nhà cậu. Ông ấy nói và tôi trích dẫn, "Ngươi có thể kiểm tra hồ sơ và làm xáo trộn dòng thời gian với tất cả những gì mà ta quan tâm, chỉ cần đừng để Yuuji một mình "Ôi chao, ông nội của cậu là một người bảo vệ quá mức phải không?"

Yuuji không thể ngăn được nụ cười toe toét đang hình thành. "Thật vậy sao, Gojo-san? Điều gì đã cho anh manh mối đầu tiên vậy?" 

Gojo nhún vai. "Tôi không chắc... Có lẽ là những lời lẽ tục tĩu? Ông ấy là hiện thân của linh hồn những ông già ở Heian ." 

Yuuji chỉ lắc đầu trìu mến. 

_

Vài giờ sau, đúng lúc ăn trưa, Gojo và Yuuji trở về nhà. Người đầu tiên đã yêu cầu một thứ gì đó để đựng hầu hết số đồ ngọt mà anh ta nhận được và nhanh chóng được một nhân viên bệnh viện khác đưa cho một túi giấy, số của họ được viết nguệch ngoạc ở bên ngoài. Gojo không có điện thoại cũng như không biết cách sử dụng điện thoại nên không sử dụng được số này. Tuy nhiên, điều đó không ngăn anh gửi một nụ hôn gió, nháy mắt và phắng đi. Thuật sư thích nghi rất nhanh với cuộc sống thời hiện đại. Yuuji không thể nói điều tương tự về hoàn cảnh của cậu ấy ở Heian . 

Cậu đã giành lại số lượng đồ kẹo từ tay Gojo với lời hứa sẽ trả lại sau giờ ăn trưa. 

Cậu lại nấu cháo vì chưa có cơ hội mua nguyên liệu. Gojo thêm đường nâu vào bát của mình và trộn đều trước khi ăn, nói rằng vị ngọt thêm vào sẽ rất ngon. Tuy nhiên, anh ấy đã khen ngợi khả năng nấu nướng của Yuuji và ngạc nhiên trước cách Yuuji có thể biến cơm thành món ngon chỉ bằng một vài nguyên liệu. Điều đó không ngăn cản anh ta thêm một lượng đường khổng lồ vào cháo. Yuuji thấy mình không hề phàn nàn. 

Sau bữa ăn và sau khi rửa bát đĩa, Yuuji trả lại túi kẹo cho Gojo và dẫn anh đến một nhà kho trong nhà, nơi cậu cho rằng những cuốn sách cũ của Ông nội đang ở đó. 

Khi mở phòng, một đám bụi bay vào mặt Yuuji, khiến cậu muốn hắt hơi và ho khụ khụ trong khi Gojo chỉ nhìn vào trong, bụi bay xung quanh hình dáng anh ta một cách vô hại. 

Pháp sư lấy ra những cuốn sách có tựa đề sau:


Tiểu sử của các gia tộc phù thủy Jujutsu được nhân loại biết đến và chưa biết đến

Lời Thề Ràng Buộc 

Làm thế nào để giết một lời nguyền 

Thời đại hoàng kim của những lời nguyền

Những công cụ bị nguyền rủa huyền thoại và công dụng của chúng

Hầu hết các cuốn sách đều được xuất bản gần đây, đó có lẽ là lý do tại sao Gojo chọn lấy chúng ra. Có những cuốn sách đã từng được thấy những ngày tươi đẹp hơn, có lẽ là thứ cậu đã đọc hoặc không hứng thú. 

Yuuji định đóng cửa lại để bụi lắng xuống chỉ để nhận lại một nắm trong số năm cuốn sách mà Gojo đã lấy ra. 

"Đọc, suy luận và tóm tắt những điều quan trọng đối với tôi à, Yuuji?"

"Hở?!" Yuuji liếc nhìn những cuốn sách rồi nhìn Gojo rồi lại nhìn những cuốn sách. "Không phải anh đáng lẽ phải là người đọc những thứ này sao?"

"Ừ, nhưng tôi chỉ cần một cái thôi," Gojo nói, nhẹ nhàng nhét một viên kẹo đá khác vào miệng. "cậu có thể đọc những cuốn sách bên dưới cuốn đầu tiên và ghi lại những thông tin bạn thấy quan trọng. Hãy coi đó như một phần quá trình đào tạo của bạn." 

Yuuji nhìn chằm chằm vào anh, bất động, không chớp mắt. 

"Yuuji?" 

"Những cuốn sách này không có bản chuyển thể thành phim sao?"

"Phim?" 

"Giống như, sân khấu kịch ấy?" 

"À, nếu có thì mọi chuyện sẽ bớt buồn tẻ hơn một chút. Thật không may là không có—" 

"—nhưng làm sao anh biết được điều đó—" 

"—Vậy là cậu đang bận bài tập đọc. Lúc này tôi sẽ ra ngoài kiểm tra vài thứ. Cậu có thể cho tôi tiền để mua nguyên liệu được không…?"

Yuuji đi theo Gojo khi người sau bước ra khỏi nhà, vẫn mang theo sách. 

"Ra ngoài? Ý anh không phải là ngay bên ngoài ngôi nhà phải không? Gojo-san? Gojo-san?!" Yuuji kêu như vẹt trong đau khổ. 

Nếu Gojo bị lạc hoặc bị bắt, cuộc sống bình thường của anh ở thời hiện đại sẽ kết thúc! Chắc chắn anh ta sẽ bị kéo vào những trò tai quái của Pháp sư Ở Heian đã đủ điên rồ rồi, anh không muốn tạo thêm căng thẳng cho cuộc sống vốn đã điên rồ của mình! 

"Gojo-san!" 

"Đừng lo, Yuuji!" Gojo vẫy tay tạm biệt khi anh bước đi ngày càng xa. "Tôi sẽ về trước khi cậu biết! Đừng nhớ tôi nhiều quá nhé!" 

Và rồi anh biến mất. Dịch chuyển tức thời. Để lại Yuuji một nhiệm vụ phải làm và một nỗi lo mới. 

"Gojo-san..." Cậu lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào cuốn sách, "Ông nội nói đúng. Anh là một mối đe dọa." 

_

Sukuna để mực trên giấy khô sau khi vẽ xong. 

Không thể phủ nhận một ngày thật buồn tẻ và vô nghĩa. Uraume vẫn đang suy ngẫm nhưng tâm trạng của Họ đã tốt hơn khi nhìn thấy cây cối trong vườn đâm chồi nảy lộc.

Sukuna cũng đã thông báo (đe dọa) ba Pháp sư còn lại rời khỏi cơ sở vì tài sản của hắn không phải là nơi ở lâu dài cho con người. Mặc dù do dự, người lớn tuổi hơn - người chữa bệnh - đã lên tiếng về việc muốn tạo một ngôi nhà tạm thời cho dân làng ngay ngoài ranh giới của khu điền trang. Bằng cách đó, nguy cơ Lời nguyền gặp phải sẽ rất ít vì chúng vẫn cảnh giác với Vua Nguyền Hồn cư trú trong lãnh thổ. 

Sukuna đuổi cô ấy đi với câu nói, "Cứ làm như ngươi muốn." 

Họ khởi hành vào buổi trưa. Hắn vẫn có thể cảm nhận được Chú Lực của họ ở gần nhưng ít nhất là không còn ở trong khuôn viên khu nhà. 

Hoặc là hắn nghĩ vậy. 

Sukuna liếc nhìn một cái bóng xuất hiện từ phía sau shoji . 

"Con người," Hắn nói, giọng vang vọng lớn trong sự im lặng. hắn nghe thấy tiếng thở gấp của kẻ bị phát hiện. Thật ngu ngốc. 

"Ngươi muốn chết sao? Điều gì khiến ngươi nghĩ rằng ngươi có thể theo dõi công việc của ta mà ta không để ý?" 

"...S-Sukuna-sama," một giọng nói sợ hãi trả lời. Đánh giá từ giọng điệu run rẩy, con người này sẽ lắp bắp hoặc nói điều gì đó mà cậu ta sẽ thực sự hối hận. 

"Tôi… tôi có một câu hỏi," con người tiếp tục, "về…về Itadori Yuuji."

Thông báo: Sorry, tui quên đăng hôm qua ಠ⁠∀⁠ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip