Mot Doi Mot Lan Gap Go Sukuna X Itadori Chuong 20 So Phan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Fushiguro Megumi từng tin vào số phận.

Cuộc gặp gỡ của anh với Ryoumen Sukuna trước khi vươn lên để trở thành Vua Nguyền Hồn, là điều anh tin là định mệnh.

Cùng nhau già đi, học hỏi lẫn nhau, đọc và làm thơ, đắm mình trong sự hiện diện của nhau - tất cả những điều mà anh tin, đều là sản phẩm của một cuộc gặp gỡ định mệnh.

Megumi đã đọc vô số cuốn sách mô tả mối liên kết không thể tách rời giữa hai linh hồn. Anh biết thực tế phũ phàng như thế nào, giết người vì mục đích xa xỉ và tự vệ. Tất nhiên, anh ấy không phải là người duy nhất làm như vậy. Thời đại hoàng kim của Heian được biết đến bởi vì cả Pháp sư, Lời nguyền và Chú Nguyền sư đều phát triển mạnh mẽ để thành thạo các thuật thức khác nhau liên quan đến Jujutsu. Là thời đại của vô số cuộc chiến và trận chiến không có mục đích thực sự ngoại trừ việc trở thành kẻ mạnh nhất.

Và Megumi vẫn tin.

Anh tin vào Lời nguyền trở thành con người sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời phàm trần. Anh tin rằng cả hai sẽ không xa nhau bất kể hoàn cảnh thế nào. Nhiều người đã cố gắng thách thức và tất cả đều thất bại - ngay cả gia tộc tuyên bố sở hữu thuật thức Jujutsu mạnh nhất .

Điều mà Megumi không thể tin được là sự phản bội lại đến từ người duy nhất mà anh tin tưởng.

Một câu hỏi vẫn chưa được trả lời: tại sao?

Khi Lời nguyền chìm vào giấc ngủ, không thể thức tỉnh trừ khi một sự kiện đặc biệt thảm khốc nào đó xảy ra, Megumi đã đặt một Lời thề ràng buộc khác lên cánh cổng torii ngăn cách lãnh thổ của ngôi đền với thế giới khác. Đó là một biện pháp phòng ngừa trong trường hợp sự kiện thảm khốc được đề cập trước xảy ra mà anh sẽ không thể ngăn Sukuna lại.

Sau đó, anh nhớ lại mình đã gục xuống ngay khi bước ra ngoài cổng torii, không chịu nổi vết thương và kiệt sức.

Việc biết rằng không ai có thể tiếp cận được Vua Nguyền Hồn đã xoa dịu cảm giác thất thường ấp ủ trong anh. Vì vậy, anh đã ra đi thanh thản.

Còn một điều Megumi thích ở số phận nữa, là nó mang đến cho cả hai một cái kết khá giống nhau.

Cũng như sự thức tỉnh tương tự, anh cho là vậy.

Khi nghe những lời của Lục Nhãn, anh nhắm mắt lại và thở dài trước khi mở chúng ra vài giây sau đó.

Itadori Yuuji còn sống sẽ phá vỡ Lời thề ràng buộc và chắc chắn, trước luồng năng lượng nguyền rủa, anh có thể cảm nhận được Mối liên kết giữ cả anh và Sukuna đã tan vỡ.

"Thả ra," anh thốt ra ngay trước khi Sukuna có thể tiếp tục cơn thịnh nộ của mình.

Ngay khi lời được nói ra, năng lượng nguyền rủa bao quanh Sukuna từ trong ra ngoài đều tan biến.

"Lời thề ràng buộc vẫn còn tồn tại sau ngần ấy năm sao?" Megumi lẩm bẩm, chủ yếu là với chính mình. Hy vọng Vật Chứa biết cách sử dụng lời thề ngôn linh trên. Sukuna là một lời nguyền khó đối phó hàng ngày-ngay cả Megumi cũng không hiểu hết những động cơ của Lời nguyền trước khi bị phản bội. Một lần nữa, nếu anh hiểu được Sukuna hoàn toàn, anh sẽ nhìn thấy được sự phản bội và có thể ngăn chặn.

"Fushiguro Megumi!" Lời nguyền gầm lên, đôi mắt đỏ thẫm rực lửa giận dữ. Dù không nói gì thêm, Megumi vẫn cảm nhận được sự thất vọng của hắn.

Vì vậy, anh điều khiển cái bóng bên dưới Sukuna nuốt chửng hắn ta xuống phần nửa, khiến người kia chìm xuống, cho đến khi chỉ còn lại phần thân trên mặt đất.

Người mang Lục Nhãn huýt sáo, nhướng mày nhìn Sukuna đang vùng vẫy.

Megumi thực sự không nhớ người đứng đầu gia tộc Gojo trước đây mà anh đã giết. Đó là một cuộc chiến khó khăn nên anh không thực sự tập trung vào các đường nét trên khuôn mặt. Tất cả những gì anh nhớ là một đôi mắt dường như chứa cả bầu trời bên trong chúng. Một cảnh tượng hấp dẫn đáng để làm thơ.

Thành viên tộc Gojo này có đôi mắt giống tổ tiên của mình.

"Giờ cậu ta ở đâu?" Megumi hỏi, "Kim Khí? Itadori Yuuji."

"Tôi đã đưa cậu ấy về dinh thự."

Sukuna nổi giận. "Thằng nhãi đó không đáng-"

Một đôi bóng tối hình bàn tay nhanh chóng che phủ miệng Lời Nguyền. Anh không cần ý kiến thứ hai vào lúc này.

"Tôi hiểu rồi." Megumi quay lại chú ý tới Pháp sư. "Ngươi muốn ta làm gì?"

Pháp sư chớp mắt, không mong đợi câu trả lời thờ ơ. Giọng điệu của Megumi thật khó hiểu. "Điều đó còn tùy. Ông có dự định thống trị thế giới cùng với người yêu của mình không?"

"Không." Megumi lắc đầu. "Ngay từ đầu ta đã không có ý định làm điều đó. Ryoumen Sukuna không còn là người yêu của ta nữa. Sự hồi sinh này không phải là do chính ta mà là của một Chú Nguyền sư bẩn thỉu. Ta đã loại bỏ chúng."

Pháp sư ngâm nga nghiêng đầu sang bên, quan sát Megumi với vẻ tò mò. "Vậy là cuộc chiến giữa hai người các ông là do mong muốn hồi sinh Itadori Yuuji? Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Có lẽ ông cảm thấy tội lỗi khi một người vô tội như Yuuji bị kéo vào âm mưu của Vua Nguyền Hồn. Phải vậy không?"

"Có lẽ. Tôi không chắc chắn. Cơ thể này được tạo ra từ bóng tối-không còn là con người nữa. Ngươi có thể nói cỗ cơ thể này là một loại dị thể bị nguyền rủa. Trái tim trói buộc ta với thế giới này thuộc về Itadori Yuuji, đó là lý do tại sao ta có thể biểu hiện và kiểm soát năng lượng nguyền rủa như thể nó là của ta."

"Phải không đó? Ông và Sukuna có chung khả năng đúng không? Một trong vô số Lời thề ràng buộc của ông, nếu tôi nhớ không lầm."

"Có thể là vậy." Megumi triệu hồi Ngọc Khuyển của mình, cúi xuống vuốt ve đầu nó. Một lúc sau, anh tiếp tục, "Nhưng ta đã chết rồi. Lẽ ra ta phải như vậy. Thứ năng lượng nguyền rủa mà ta đang sử dụng này không thuộc về ta mà thuộc về cậu bé ấy."

"Vì đã giết người chịu trách nhiệm hồi sinh ta đến thế giới này, nên bất kỳ thuật thức nào họ sử dụng cuối cùng cũng sẽ biến mất, chỉ còn lại trái tim không thuộc về ta." Megumi đặt tay lên ngực anh. "Kim Khí được hồi sinh như thế nào?"

"Thật đáng buồn là tôi không có câu trả lời cho điều đó. Tôi đã bất lực, bất tỉnh và chỉ tỉnh dậy sau khi các Pháp sư đồng nghiệp tìm thấy tôi. Yuuji có một lỗ trên ngực. Cậu ấy bị thiếu một quả tim."

Megumi gật đầu. "Vậy là nếu trái tim của cậu bé không được trả lại, cậu ta cũng sẽ chết cùng tôi."

Trước khi Gojo kịp trả lời, Megumi đã phủ bóng lên một bàn tay của mình, những ngón tay được thay thế bằng móng vuốt của dã thú. Không nói năng gì, Megumi đâm thẳng bàn tay vào lồng ngực mình.

Gojo không hề nao núng, anh kìm nén sự ngạc nhiên của mình chỉ bằng cách mở to mắt. "Ông..."

Megumi đưa tay vào trong ngực, cẩn thận kéo quả tim đang đập ra ngoài, đưa nó cho Pháp sư. Nó vẫn còn nhịp đập. Nhưng Megumi không hề chảy máu-anh chỉ trông nghiêm trang, chờ đợi hành động của Pháp sư.

Sukuna vùng vẫy, bị giam cầm trong bóng tối, miệng vẫn bịt kín. Megumi có thể mơ hồ nghe thấy hắn đang hét tên mình. Anh trợn mắt.

' Anh chỉ giả vờ quan tâm vì điều đó mang lại lợi ích cho anh, Ryoumen Sukuna,' anh nghĩ, ' Bây giờ tôi miễn nhiễm với những giả vờ giả tạo đó rồi. Tôi không cần lời nói dối của anh. '

Pháp sư lấy trái tim từ lòng bàn tay Megumi rồi hỏi: "Ông trả lại cái này sao?"

"Đúng. Hãy khiến Itadori Yuuji tiêu thụ hết và chỉ cần sử dụng Nghịch chuyển Thuật thức. Nó có thể khôi phục cậu bé trở lại thành vật chứa và con người của chính cậu ta một lần nữa."

"Và chuyện gì sẽ xảy ra với ông?"

Ngọc Khuyển rên rỉ, va vào cánh tay của Megumi. Megumi trả lời: "Chết."

"Ông thậm chí không mang Sukuna theo à? Tất nhiên không phải là tôi cố chấp. Tôi có thể đối phó với hắn ta tốt thôi."

"Ngay cả khi ta muốn, ta cũng không thể. Sức mạnh của ta sẽ không đủ. Anh ta vẫn sẽ được duy trì bởi những ngón tay còn lại và trái tim mà ngươi đang nắm giữ. Chỉ cần nghiền nát trái tim bằng chú lực và ngươi có thể giết chết... ba con nhạn bằng một cục đá?"

"Ồ."

"Điều đó cũng không đảm bảo rằng Sukuna sẽ chết hoàn toàn. Anh ta là một bóng ma, một lời nguyền, không còn là con người nữa. Nếu một vật chứa khác đến nuốt chửng một ngón tay khác, anh ta sẽ vẫn tái sinh một lần nữa. Tuy nhiên, nếu Itadori Yuuji còn là một vật chứa, hãy theo dõi chặt chẽ cậu ta."

"Ồ, vâng," Gojo trầm ngâm. "Thế vậy ông có biết tại sao những ngón tay của hắn lại tái sinh cùng lúc với hắn ta không? Do không phải ông đã nuốt chúng, biến những ngón tay đó thành năng lượng nguyền rủa sao?"

"Ta không biết. Ta không thể tìm ra nó với thời gian có hạn của mình."

"À."

Khi Megumi đưa tay vuốt ve Ngọc Khuyển lần nữa, nó biến mất và tan vào bóng tối.

Mặt trời đã sắp lặn. Hoàng hôn trải dài khắp vùng đất. Megumi nở một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt. "Người chứa các ngón tay có thể hạn chế việc sử dụng chú lực của Lời nguyền. Nếu Sukuna gây rắc rối, chỉ cần nói từ "Thả Ra"."

Gojo gắt gỏng. "Yuuji đã hiểu ra điều đó vào giây phút cuối. Thành thật mà nói, số lượng lời cậu nhóc nói trước đó thật nực cười."

"Itadori Yuuji có vẻ là một chàng trai trẻ đầy triển vọng," Megumi nói, "hãy hướng dẫn cậu ta đến lẽ phải. Đừng để cậu ấy bị làm hư hỏng bởi Lời nguyền và những thứ tương tự."

"Tôi sẽ làm."

Megumi quay lưng lại với Pháp sư, không bao giờ nhìn Sukuna một lần. Không cần lời chia tay.

Gojo quyết định không hỏi người kia trải qua những giây phút cuối cùng trước khi chết lần nữa ở đâu. Anh nhìn bóng lưng của người kia biến mất trong bóng tối sau khi đi được vài mét vào rừng.

Một lúc sau, với âm thanh duy nhất là tiếng tim đập trong tay Gojo và sự vùng vẫy của Sukuna, mặt trời đã lặn hẳn.

Khi bóng tối hòa làm một với môi trường xung quanh, Sukuna cuối cùng cũng được thả ra.

Gojo đã sử dụng Lục Nhãn của mình để nhận ra chú lực dao động của người kia, lan rộng khắp cơ thể hắn ta.

Lời Nguyền ngã nhào về phía trước, thầm nguyền rủa, rồi lại đứng dậy, định đi theo hướng Megumi đã đi. Do trời tối nên Gojo không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

"Megumi!" Vua Nguyền Hồn tuyệt vọng gọi. Hắn ta phớt lờ Gojo, có lẽ coi anh ta như một loài gây hại cần tiêu diệt sau, khi tìm thấy người mình yêu. "Megumi!"

Không có câu trả lơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip