Giọng nói dịu dàng như lời đường mật rót vào tai phía trên bục giảng truyền xuống. Sejun liền thở phào nhẽ nhõm vỗ vai Minjeong.
"Là cô Yu Jimin, không cần phải núp nữa đâu"
Minjeong nghe đến cái tên Yu Jimin thì liền đứng thẳng người dậy tiến về chỗ ngồi một cách thoải mái khác hẳn trước đó phải đi thập thò lén lút.
"Yah Kim Minjeong cậu đi kiểu đó nhỡ cô Yu thấy---"
"Kim Minjeong, Choi Sejun hai em mới đến à? Cứ mượn tạm vở các bạn khác để ghi chép lại nhé. Chỗ nào không hiểu giờ nghỉ trưa cứ đến gặp cô, cô sẽ chỉ lại cho nhé"
Jimin thấy hai học trò của mình đến muộn liền dặn dò một chút rồi tiếp tục với bài giảng của mình sau khi nhận được cái gật đầu ngoan ngoãn của Sejun.
"Aigoo, cô Yu đúng là thiên thần giáng trần thật đấy. Vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại còn rất tốt tính"
Sejun lại bắt đầu bài ca khen ngợi về vị giảng viên của mình. Còn Minjeong thì nãy giờ cứ vỗ ì ạch toàn thân của mình làm Sejun phải để tâm đến mà hỏi thăm.
"Cho chừa cái tật là cún con với cái tướng có chút éc mà bày đặt cứu mỹ nhân nhé"
"Yah... người ta đang ê ẩm toàn thân nè chả thấy hỏi han một câu nào đàng hoàng. Bạn với chả bè..."
Minjeong đó giờ chỉ bày ra cái giọng điệu nũng nịu phụng phịu này với bố mẹ và Sejun thôi. Sejun nghe xong liền sởn gai ốc khắp người, nhưng cũng vì tội nghiệp cô bạn của mình đã ra tay nghĩa hiệp đỡ cô Yu nên cậu quay sang đấm đấm vỗ vỗ mấy cái trên lưng và vai của Minjeong.
Jimin vừa dạy vừa quan sát vị trí bàn của Minjeong và Sejun. Cô để ý có vẻ như cô bé họ Kim ấy bị đau nhức người vì nãy giờ cứ thấy thi thoảng em viết được vài chữ thì lại lấy tay vỗ lấy mấy cái lên vai rồi hơi nhăn mặt.
[Có lẽ là do hôm qua em ấy đỡ mình...]
Jimin để lộ sự lo lắng trên gương mặt vì còn đang trong tiết dạy nên cô phải tạm gác mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu sang một bên mà chuyên tâm với công việc.
---
Giờ nghỉ trưa.
Minjeong thở dài hất hất vài cọng rau cải trong khay thức ăn. Có vẻ do cả người cô hôm nay còn di chứng tối hôm qua để lại nên hiện tại cô chả muốn ăn gì.
"Hay lát cậu xin nghỉ tiết buổi chiều đi, chứ cả người đau nhức như thế thì còn tinh thần đâu mà tập trung học" - Sejun ngồi đối diện đưa ra lời khuyên cho Minjeong.
"Nhưng buổi chiều có tiết nhạc cụ, lâu rồi tớ cũng chưa chơi đàn nên muốn học một chút chắc là không sao đâu"
Minjeong chống cằm, gắp chiếc đùi gà rán trên khay mình đưa sang cho Sejun.
"Chắc tớ phải đi xin mấy miếng dán giảm đau, tặng cậu chiếc đùi gà thơm ngon này, khi nào ăn xong thì dọn khay hộ tớ luôn nhé, cảm ơn Choi Sejun đáng ghét"
Dứt lời Minjeong đứng dậy rời đi để mặc cậu bạn của mình ngồi ăn một mình trong sự cô đơn.
Di chuyển nhanh đến phòng y tế, vì cũng là giờ nghỉ trưa nên Minjeong không chắc là có cô Bae - nhân viên y tế của học viện đang trực trong phòng hay không. Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, Minjeong quan sát xung quanh, mọi thứ thật yên tĩnh, không có sinh viên nào nằm ở đây và cũng không có cô Bae ở lại trực.
Cô gãi nhẹ đầu không biết phải tìm miếng dán giảm đau ở đâu. Lục lọi hết tủ này đến tủ khác, từ kệ này sang kệ kia mãi mà chẳng thấy. Minjeong bất lực ngồi phịch xuống giường bệnh, đành phải ngồi chờ cô Bae một lúc rồi.
Minjeong vừa nằm vừa lướt điện thoại rồi cười khúc khích khi xem về Fubao - một chiếc gấu trúc đáng yêu mà dạo này em đang theo dõi. Nằm được tầm 10 phút thì nghe có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, Minjeong ngồi bật dậy, nghĩ là có bạn sinh viên nào muốn vào phòng tìm thuốc nên Minjeong cũng gọi ới ra bên ngoài bảo cứ đẩy cửa vào tự nhiên.
"Xin lỗi vì đã làm phiền ạ... Ah, Minjeong?"
Là cô Yu Jimin.
Minjeong thầm nghĩ toàn thân cô bây giờ đã quá mệt mỏi rồi bây giờ còn gặp thêm vị giảng viên phiền phức này nữa. Minjeong không trả lời, liền đứng dậy đi lách qua người Jimin với ý định rời đi. Nhưng Jimin nhanh tay hơn, bắt lấy cổ tay Minjeong rồi dẫn em quay trở lại giường bệnh trong lúc em vẫn chưa kịp hiểu sự việc gì đang diễn ra. Nàng ghì hai vai của cô bé đối diện như một mệnh lệnh bắt em phải ngồi xuống.
"Cô làm cái gì thế?" - Minjeong cau mày nhìn Jimin một cách khó chịu.
Jimin rút ra thứ đồ vật màu trắng cả hai bề mặt từ trong túi áo sơ mi của mình rồi đưa cho Minjeong.
"Cho em nè, em không cần phải cất công tìm nữa đâu"
"S-sao cô lại biết tôi đang cần tìm thứ này vậy?"
Thì ra là miếng dán giảm đau.
"Ban nãy cô có xuống canteen tìm em để đưa cho em thứ này nhưng gặp mỗi Sejun nên cô đã hỏi em ấy thì biết rằng em đang ở đây"
"À ra là thế, cảm ơn" - Minjeong cầm lấy miếng dán giảng viên Yu đưa cho.
Jimin vẫn cảm thấy có phần hơi gượng gạo, vì dù gì cũng là do đỡ nàng mà em bị ê nhức cả người thế này. Thấy Minjeong đang tự mình mò mẫm phần vai và lưng bị đau nhức để dán, Jimin liền ngỏ ý muốn giúp đỡ.
"Để cô dán cho, em không thể tự dán chính xác vị trí được đâu"
Minjeong thấy Jimin hăng hái muốn giúp nên cũng đành đưa lại miếng dán cho đối phương. Vì em ngồi trên giường bệnh xoay lưng về phía nàng nên nàng quyết định đứng chùn đầu gối một chút. Nhưng vì đầu gối của mình vẫn còn đau nên Jimin có phần hơi lúng túng loay hoay mãi vẫn chưa chọn xong cái tư thế đứng sao cho tiện để dán đúng chỗ cho Minjeong.
"Cô làm sao mà phải khổ thế, sang mà ngồi bên cạnh tôi nè"
Minjeong nãy giờ quan sát người phía sau thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ trước mặt mà thở dài. Em đổi tư thế ngồi rồi vỗ nhẹ lên chiếc nệm ở vị trí kế bên mình.
Jimin lúng túng nhưng cũng nhanh hiểu ra ý liền đi đến bên cạnh Minjeong ngồi. Nàng vén nhẹ chiếc áo phông mà em đang mặc sau khi được sự cho phép của em. Hai mảng bầm tím xuất hiện rõ rệt ở hai vị trí dưới bả vai một chút, Jimin cau mày nhìn một lúc.
"Tím hết cả rồi này..."
"Tại ai?"
Jimin nghe hai từ mà Minjeong vừa nói lại khiến cô cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn.
"Xin... xin lỗi em..." - nàng lí nhí, giọng điệu có một chút run hơn so với trước đó.
Minjeong thấy bản thân có vẻ hơi quá trớn liền hạ tông giọng về mức nhẹ nhàng nhất mà mình có đáp lại người ngồi phía sau.
"Cô dán nhanh đi trước khi tôi đến giờ vào lớp"
Jimin nghe xong liền gật đầu, nhẹ nhàng dán hai miếng giảm đau lên hai mảng bầm tìm ấy. Phải nói rằng Minjeong chịu đau khá tốt ấy chứ, nàng dán đè mạnh như thế mà chả nghe thấy em ấy réo lên một câu nào. Nhưng sự thật thì Minjeong ngồi phía trước đang cắn chặt môi mình để không phát ra tiếng, nhìn em hay ra vẻ ngầu ngầu lạnh lùng vậy thôi chứ em đích thị là một cô công chúa với tâm hồn mỏng manh yếu đuối.
Đợi Jimin dán xong Minjeong liền đứng dậy ra vẻ vỗ vỗ vài cái vào vai tỏ ra chả đau gì, một phần là cũng để Jimin yên tâm hơn một chút mà không cần phải nói ra một lời xin lỗi nào nữa. Minjeong đưa mắt nhìn xuống hai cái đầu gối của đối phương hôm nay được giấu sau chiếc quần âu màu xám.
"Đầu gối của cô... còn đau nhiều không?"
Jimin lắc đầu, nở nụ cười nghiêng đầu nhìn Minjeong đáp lời.
"Không còn đau nhiều nữa, cô đã bôi thuốc rồi băng chúng lại cẩn thận rồi"
Jimin bỗng bật cười thành tiếng vì hôm nay cô bé học trò này lại biết hỏi thăm cô nữa cơ, vì bản thân cô cũng nghĩ mình đã không tạo được ấn tượng tốt trong mắt của cô bé nên em ấy mới đối xử với mình lạnh nhạt như thế.
Minjeong cảm thấy khó hiểu khi thấy vị giảng viên họ Yu này bỗng dưng lại che miệng cười như thế, em còn nghĩ trên mặt mình có dính phải thứ gì xấu xí nên trông buồn cười hay không. Minjeong nhướn mày, lấy tay phủi phủi vài cái quanh khuôn miệng của mình.
"Bộ mặt tôi có dính gì hả...?"
Jimin lắc đầu nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đưa tay xoa đầu cô học trò của mình một cách tự nhiên rồi nói một câu khiến Kim Minjeong hay lạnh lùng xịt keo trước Yu Jimin trước đó cũng phải đứng hình trước câu nói này.
"Em có thể đừng lạnh lùng với cô nữa được không, vì cô sẽ rất buồn đấy ~"
Nàng nói xong liền chào tạm biệt em để quay về lớp chuẩn bị tài liệu cho tiết dạy buổi chiều của mình.
Minjeong đứng ngơ ngác một lúc, mắt vẫn nhìn đăm chiêu về phía cánh cửa phòng y tế kể từ lúc vị giảng viên họ Yu kia rời đi. Minjeong gãi nhẹ đầu, em vẫn không hiểu được hết ý nghĩa câu nói vừa rồi.
[Gì mà đừng lạnh lùng...? Gì mà cô sẽ buồn...? Mình có lạnh lùng với cô ấy hả ta?]
"Haizz... lại quên lấy lại chiếc điện thoại rồi"
Ở phòng dành riêng cho giảng viên.
"Haizz... mình lại quên trả chiếc điện thoại cho em ấy rồi"
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip