Xin Loi Vi Luoi Qua Trom Giong Be Mo Bat On

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Tôi là một người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng tôi muốn có một đứa con.

Thế là tôi mua vé máy bay sang Đan Mạch và chuẩn bị tuyển chọn tinh trùng ưu tú từ ngân hàng tinh trùng lớn nhất thế giới.

Khi tôi chưa bước ra khỏi sân bay quốc tế, dịch bệnh bùng phát đột ngột, tôi đã được hồi hương ngay trong đêm đó và lên chuyến bay về nước.

Vừa bước xuống sân bay Phố Đông, Thượng Hải đã bùng phát dịch bệnh, tôi bị một nhóm lớn Bác sĩ mang thẳng tới khách sạn cách ly sau khi xuống khỏi máy bay.

Hai lần xét nghiệm trong ba ngày, thêm 24 ngày cách ly.

Tôi:...

May mắn thay, tôi đã gặp được một người đàn ông tốt trong số những người bị cách ly cùng tầng.

Trong những ngày khi chúng tôi xếp hàng cùng làm xét nghiệm, tôi đã tìm hiểu hầu hết thông tin của anh ấy.

Nam, 26 tuổi, sức khỏe tốt, chưa vợ con, độc thân, tiến sĩ.

Điều quan trọng nhất là tôi vô tình nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy dưới chiếc khẩu trang, nhan sắc có thể đè hết các tiểu thịt tươi trong giới giải trí.

Tất nhiên, điều khiến tôi cảm thấy chắc chắn là định mệnh khi tôi ở phòng 802 và anh ấy sống ở phòng 803, ngay cạnh tôi.

Tôi lập tức hành động không chút do dự, bắt đầu gặp gỡ và bắt chuyện với anh ấy từng chút một, đồng thời đề nghị anh ấy đến điểm xét nghiệm tập trung của khách sạn để cùng kiểm tra.

Người bạn thân nhất của tôi, Vu Dao, thường trêu chọc tôi, nếu tôi có thể dành 30% thời gian học tập để theo đuổi đàn ông, thì không một người đàn ông nào có thể thoát khỏi tầm tay của tôi.

Để có được những tinh trùng tuyệt vời và chất lượng cao, tôi đã dành 100% tâm trí của mình để theo đuổi Thẩm Mặc Bạch.

Tôi đã mất mười ngày để cuối cùng được ngủ chung giường với anh ấy.

Anh ấy luôn nhìn tôi bằng đôi mắt nâu sẫm và nói rằng tôi giống như một con yêu tinh hút năng lượng của con người, điều đó khiến trái tim anh ấy rung động.

Tôi thầm mắng anh ta mới là con yêu tinh đực ăn thịt người không nhả xương.

Tôi xoa xoa cái eo đau nhức, ước gì có thai ngay, để tránh xa con yêu tinh đực mới biết mùi vị này.

Nếu tôi tiếp tục như thế này, thắt lưng của tôi sẽ bị gãy mất.

Nửa tháng sau, cuối cùng chúng tôi cũng có thể rời khỏi khách sạn biệt lập, và tôi theo Thẩm Mặc Bạch vào căn hộ của anh ấy.

Tháng thứ hai, kỳ kinh nguyệt của tôi bị chậm ba ngày.

Kinh nguyệt của tôi luôn rất chính xác, vì vậy tôi ra ngay hiệu thuốc mua mấy loại que thử thai.

Tôi cười như một con ngốc khi nhìn thấy hai vạch đỏ trên tất cả các que thử thai.

Ngày hôm sau, sau khi Thẩm Mặc Bạch đi làm, tôi thu dọn hành lý, để lại cho anh ấy một mẩu giấy nhớ rồi rời đi.

Mười tháng sau, tôi sinh con gái đặt tên là Vân Đoá, biệt danh là Đoá Đoá.

Con bé từ một đứa trẻ nhỏ nhăn nheo thành một cô bé dễ thương.

Mũi và miệng giống của tôi, nhưng đôi mắt lại rất giống Thẩm Mặc Bạch, ngay cả màu đồng tử cũng màu nâu sẫm.

Bất cứ khi nào Đoá Đoá nhìn tôi một cách nghiêm túc với đôi mắt đó, tôi sẽ vô thức nghĩ đến Thẩm Mặc Bạch, và khi đó tôi cảm thấy hơi tội lỗi.

Tôi luôn là một người lười biếng, tôi không nấu ăn, tôi không làm việc nhà.

Tôi thường cảm thấy mình như một con sâu gạo há miệng đòi ăn, dang tay mặc áo.

Trong khoảng thời gian ở cùng với Thẩm Mặc Bạch, chúng tôi giống như các cặp yêu nhau mỗi ngày.

Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh ấy có thể nấu ăn, làm việc nhà, chơi game và xem phim cùng tôi.

Anh ấy giống như một người yêu hoàn hảo do Chúa trời tạo riêng cho tôi, người lấp đầy mọi khuyết điểm của tôi một cách hoàn mỹ.

Luôn có một sự thấu hiểu đặc biệt khi hai chúng tôi thân thiết với nhau.

Trong nhiều trường hợp, chúng tôi thậm chí không cần nói nhiều lời để biết đối phương nghĩ gì.

Ai có thể nghĩ rằng chúng tôi chỉ mới quen nhau được một tháng?

Thẩm Mặc Bạch nói rằng gặp tôi là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh ấy, tôi không nghĩ anh ấy từng nghĩ rằng tôi sẽ rời đi.

Ba năm trôi qua trong chớp mắt, hôm nay, trường mẫu giáo Đoá Đoá theo học tổ chức họp phụ huynh và cả phụ huynh và học sinh đều phải tham dự.

Đây là ngày đầu tiên Đoá Đoá nhập học nên tôi phải đích thân đến dự một ngày quan trọng như vậy.

Khi bước vào lớp trên tay dắt Đoá Đoá, tôi tình cờ chạm mặt người đàn ông mà tôi đã giấu kín suốt 4 năm.

Tôi ôm Đoá Đoá đứng ở cửa, Thẩm Mặc Bạch đang ôm một cậu bé trông giống hệt anh ấy, hình như anh ấy định đi ra ngoài.

Cuộc hội ngộ bất ngờ, và hai chúng tôi khựng lại cùng một lúc.

2.
Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đầy một mét.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi ước mình có thể bỏ chạy ngay lập tức, nhưng ánh mắt tôi không thể không dừng lại trên khuôn mặt anh.

Tôi không gặp anh ấy đã bốn năm, anh ấy trông trưởng thành và đẹp trai hơn.

Tôi vẫn bị ám ảnh bởi vẻ đẹp chân thực của Thẩm Mặc Bạch, nhưng những lời nói của Đoá Đoá suýt nữa khiến tôi chết đứng.

"Mẹ, chú này đẹp trai quá, so với mấy anh tiểu thịt tươi mà mẹ thích còn đẹp hơn nhiều!"

Tôi nhanh chóng bịt miệng Đoá Đoá để ngăn con bé thốt ra những lời kinh hãi.

Có lẽ thực sự là do gen tốt, Đoá Đoá đã kế thừa hoàn hảo những đặc điểm trên khuôn mặt của tôi, nhìn xinh đẹp không khỏi khiến người khác khen ngợi.

Tôi ngẩng mặt lên và nở nụ cười đặc trưng của mình.

Tôi định chào anh ấy, nhưng tôi lại nghe anh ấy nói "xin lỗi" một cách thờ ơ.

Sau đó, anh ấy bế đứa trẻ và đi qua trước mặt tôi mà không nhìn lại.

Tôi xấu hổ đưa tay lên ​​sờ mũi, rồi vội vàng dắt Đoá Đoá.

Tôi vội tìm một chỗ ngồi xuống.

Không ngờ trong chốc lát, Thẩm Mặc Bạch đã ôm đứa trẻ ngồi sau lưng tôi.

Cứ tưởng anh ấy vào nhầm lớp, không ngờ đứa nhỏ lại muốn đi vệ sinh.

Chẳng mấy chốc, những người khác lần lượt ngồi phía sau và xung quanh tôi, phụ huynh đều đang ôm con và im lặng chờ cô giáo nói.

Cảm giác thiêu đốt phía sau khiến tôi gần như tan chảy, tôi hốt hoảng kết thúc buổi họp phụ huynh và chạy khỏi trường mẫu giáo mà không ngoảnh lại.
Vốn tưởng rằng sau này tôi và Thẩm Mặc Bạch sẽ không còn gặp nhau nữa, không ngờ ngày hôm sau chúng ta lại gặp lại nhau ở trường mẫu giáo.

Phụ huynh được mời đến trường, và tôi cảm thấy hơi lo lắng.

Khi tôi nhìn Đoá Đoá với mái tóc rối bù và Thẩm Mục Châu, người đang sắp khóc với đôi mắt đỏ hoe, tôi cảm thấy mí mắt mình giật giật.

"Đây là mẹ của Vân Đoá. Là Vân Đoá và Mục Châu ngồi cùng bàn, nhưng trong hoạt động ngoại khoá vì một số lý do nên hai bé có xảy ra đánh nhau, tôi nghĩ tốt nhất là để hai bé đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ."

Cô giáo chưa kịp nói xong thì Thẩm Mặc Bạch cũng đã đến.

Hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng vẫn cùng nhau đưa hai đứa nhỏ đến bệnh viện.

May mắn thay không có gì xảy ra ngoài vài vết xước nhỏ.

Điều khiến tôi chết lặng là Thẩm Mục Châu là đứa trẻ duy nhất bị thương.

Tôi nhìn Thẩm Mặc Bạch và con trai của anh ấy, do dự có nên kéo Đoá Đoá đến xin lỗi hay không.

Không ngờ, Thẩm Mặc Bạch đột nhiên ngồi xuống, vuốt tóc Đoá Đoá và kiên nhẫn hỏi.

"Nói cho chú, tại sao cháu lại đánh nhau với Thẩm Mục Châu?"

Ngay khi Thẩm Mặc Bạch nói câu này, Đoá Đoá người từ nãy đến giờ không nói một câu nào đã ôm Thẩm Mặc Bạch và oà khóc.

Sự bộc phát của con gái làm tôi run lên vì sợ hãi.

Kể từ khi Đoá Đoá còn nhỏ, số lần con bé khóc có thể đếm trên đầu ngón tay.

Một lần con bé vô tình bị trật khớp tay khi chơi mà vẫn không rơi một giọt nước mắt nào.

Hiện tại Thẩm Mặc Bạch chỉ nói một câu đã khóc thành cái dạng này, đây không phải bày vẽ à.

Tôi còn đang nghi ngờ nhìn Đoá Đoá thì Thẩm Mặc Bạch đã cuống quýt ôm lấy con bé vào lòng.

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, hình như tôi thấy con gái mình nháy mắt liên tục với mình.

Tôi nghe con bé nói mà xúc động vô cùng.

"Thẩm Mục Châu trêu chọc cháu không có cha, Bác Thẩm, bộ dáng bác thật đẹp, bác làm cha cháu đi"

TÔI:iii

3.
Con gái của tôi, nó thật sự cho tôi rất nhiều sự ngạc nhiên.

Câu nói như tiếng sét giữa trời quang, xé nát linh hồn tôi làm mặt tôi bỏng rát.

Con à, người đang ôm con chính là cha của con, nhưng mẹ không dám nói ra.

Có thể nhìn thấy cha mình bị cướp, đứa trẻ Thẩm Mục Châu phản ứng trước tôi.

Bé lao tới như một viên đạn nhỏ, cố gắng kéo Vân Đoá trong vòng tay Thẩm Mặc Bạch ra.

"Ngươi, con bé chết tiệt, sao có thể kêu cha làm cha của ngươi?"

Vân Đoá dựa vào vai của Thẩm Mặc Bạch và vung nắm đấm nhỏ về phía này.

"Câm miệng, nếu không ta lại đánh ngươi"

Tiểu Thẩm Mục Châu không dám nói chuyện, quay đầu mắt ngấn lệ nhìn tôi.

Tôi đưa tay lên che trán, không biết phải làm sao.

Con gái tôi bạo lực như vậy, nó thừa hưởng từ ai nhỉ?

Trong khi tôi vụng về dỗ bạn nhỏ Châu Châu, Thẩm Mặc Bạch đã dỗ được Đoá Đoá.

Anh ấy đứng dậy ném cho Châu Châu một cái nhìn cảnh cáo, sau đó dễ dàng bế Đoá Đoá lên và nhìn tôi.

"Chuyện hôm nay là Thẩm Mục Châu có lỗi, trước tiên cùng cô và Đoá Đoá xin lỗi. Tôi đã hứa sẽ đãi con bé gà rán để xin lỗi. Chúng ta cùng nhau đi thôi. À nhân tiện, cô bế Thẩm Mục Châu đi"

Nói xong, Thẩm Mặc Bạch sải bước về phía trước trên tay bế Đoá Đoá, và có thể nghe thấy tiếng cười của con bé trong hành lang bệnh viện.

Tôi và Châu Châu thất thần nhìn nhau, vội vàng đi theo.

Nhưng tại sao anh ấy lại ôm con gái tôi còn tôi thì lại ôm con trai của anh ấy?

Có cái gì đó không đúng lắm?

Chúng tôi ngồi vào bàn như một gia đình bốn người.

Con gái tôi thậm chí không nhìn tôi trong suốt thời gian bữa ăn, chú Thẩm này, chú Thẩm kia, để Thẩm Mặc Bạch phục vụ con bé.

Không ngờ Thẩm Mặc Bạch lại rất phối hợp, Cảm giác quen thuộc khiến tôi nhớ tới năm đó Thẩm Mặc Bạch phục vụ tôi.

Anh ấy thật sự thích Đoá Đoá rất nhiều?

Tôi tự hỏi liệu Thẩm Mặc Bạch có biết điều gì không, nhưng tôi không dám hỏi.

Trong suốt quá trình đó, tôi và Thẩm Mục Châu như hai kẻ bị bỏ rơi, chỉ có thể tạm thời nương tựa vào nhau.

Sau khi đi ăn, Thẩm Mặc Bạch Dẫn hai đứa trẻ đi chơi hai tiếng trong khu vui chơi trẻ em, Về nhà khi hai đứa trẻ đã chơi mệt mỏi.

Trên đường về, hai đứa nhỏ mệt đến mức ngủ thiếp đi, tôi ôm Đoá Đoá ngồi trong xe Thẩm Mặc Bạch mà như ngồi trên kim châm.

Tôi đã nghĩ Thẩm Mặc Bạch sẽ nói với tôi điều gì đó, nhưng anh ấy không nói với tôi một lời nào cho tới khi tôi xuống xe.

Tôi bế Đoá Đoá ra khỏi xe, và nở một nụ cười lịch sự.

" tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền anh ngày hôm nay"

Thẩm Mặc Bạch cau mày nhìn đôi giày cao gót 15cm trên chân tôi.

" Cha của đứa bé đâu?"

Tôi trả lời trong tiềm thức.

"Đoá Đoá không có cha"

Vẻ mặt của Thẩm Mặc Bạch thoáng thay đổi, anh tắt máy và xuống xe đón Đoá Đoá.

" Cô ở tầng nào? Tôi cõng con bé lên."

Nơi tôi ở là một tòa nhà độc lập có ba hộ gia đình, tầng cao nhất là tầng 3 Ở đó không có thang máy.

Thật sự hơi khó.

Đoá Đoá thường tự đi bộ.

Tôi nhìn Châu Châu trong xe và vô thức muốn từ chối.

" Nhà tôi ở tầng 3, Để tôi tự mình cõng con bé lên, Châu Châu còn ở trong xe."

" Đánh thức nó dậy để nó tự đi"

Tôi:...

Đây có thực sự là con trai của anh không?

Cứ như vậy, Thẩm Mặc Bạch ôm Đoá Đoá còn tôi dẫn Châu Châu đang choáng váng lên tầng ba.

"Đến rồi"

Tôi xấu hổ lấy chìa khóa mở cửa chuẩn bị đón đấy con gái, nhưng Thẩm Mặc Bạch đã trực tiếp ôm Đoá Đoá vào phòng.

" Phòng của con bé ở đâu?"

"Ơ, Đoá Đoá ngủ với tôi"

Tôi chỉ vào phòng ngủ, Thẩm Mặc Bạch cẩn thận đặt Đoá Đoá lên giường và đắp chăn cho con bé, sau đó liền cùng Châu Châu rời đi.

Tôi sững sờ mất một lúc mới nhận ra tôi đã đưa Thẩm Mặc Bạch về nhà mình.

Nhìn gương mặt say ngủ của bé con, tâm trạng tôi rối như tơ vò.

Đoá Đoá hôm nay rất vui vẻ, con bé mỉm cười kể cả khi đang ngủ.

Đột nhiên bé con gọi "ba"

Một thoáng chua xót hiện lên trong lòng tôi.

Những giọt nước mắt rơi trên ga giường, tôi không kiềm chế được.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy có lỗi với Đoá Đoá.

Chính tôi đã cướp đi quyền có cha của con bé.

Nhưng Thẩm Mặc Bạch bây giờ là cha của người khác.

Cuộc sống vẫn diễn ra bình thường vào ngày hôm sau.

Để trốn Thẩm Mặc Bạch, Tôi đến muộn mỗi ngày, nhưng tôi không ngờ rằng dù tôi đến lúc nào cũng có thể gặp anh ấy.

Bởi vì Châu Châu và Đoá Đoá trở thành người bạn tốt của nhau, chúng chơi với nhau mỗi ngày.

Châu Châu đi cùng Đoá Đoá cho đến khi tôi đến đón con bé, sau đó mình miễn cưỡng tạm biệt nhau.

Về phần Đoá Đoá, con bé ước tôi đến muộn để có thể ở bên Thẩm Mặc Bạch lâu hơn.

Tôi và Thẩm Mặc Bạch luôn chào nhau một cách lịch sự và xa cách giống như những người xa lạ.

Những lần đó tôi lúng túng bế con gái chạy thật nhanh.

Sau một tháng như thế, ngay khi tôi nghĩ rằng thời gian này tôi đã bình tĩnh đối mặt với Thẩm Mặc Bạch.

Một đêm nọ, câu hỏi vô thức của Đoá Đoá khiến tôi mất cảnh giác.

"Mẹ Ơi, những bạn khác đều có cha tại sao con chỉ có mẹ?"

"Mẹ, con rất thích chú Thẩm, mẹ để chú ấy làm cha con được không?"

"Con không ngại đem một nửa Chú Thẩm cho Mục Châu, chỉ cần cho con một nửa cha là được"

Mũi tôi cay xè, thật lâu mới kiềm được nước mắt, khàn giọng nói.

"Tại sao Đoá Đoá lại nói như vậy? Con không thích mẹ sao?"

"Thích ạ. Nếu được ở với cả mẹ và chú Thẩm sẽ càng vui hơn ạ"

"Chú Thẩm rất tuyệt vời. Chú ấy có thể nâng con lên cao, chơi xếp hình lego và kể những câu chuyện thú vị. Chú Thẩm giống như siêu nhân, chú ấy có thể làm mọi thứ."

Nghe điều này tôi hơi bất ngờ, và tôi bắt đầu thấy nghi ngờ bản thân.

Có phải dù tôi tốt với Đoá Đoá đến đâu cũng không thay thế được vị trí người cha trong lòng con bé?

Trong vài năm qua, có rất nhiều người khuyên tôi tìm cha cho Đoá Đoá, nhưng thật sự tôi từ chối hôn nhân từ tận đáy lòng.

Cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ khi tôi còn nhỏ đã ảnh hưởng rất lớn tới tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có cảm giác muốn kết hôn.

Đêm đó tôi bị mất ngủ, và sau khi đưa Đoá Đoá đến nhà trẻ vào ngày hôm sau, tôi quyết định tỏ tình với Thẩm Mặc Bạch.

Tháng này Thẩm Mặc Bạch là người luôn đón Châu Châu, chưa bao giờ thấy mẹ đứa bé xuất hiện.

Có lẽ bây giờ anh ấy cũng độc thân?

Tôi kết hôn với anh ấy hay không không quan trọng, quan trọng là anh ấy bằng lòng chấp nhận Đoá Đoá và trở thành cha của con bé.

Buổi chiều khi làm xong công việc trên tay, tôi lấy chiếc áo sơ mi đã chuẩn bị sẵn, trang điểm thật đẹp và đến trường đúng giờ.

Biết đâu Thẩm Mặc Bạch lại gục trước vẻ đẹp của tôi thì sao?

Hôm nay anh ấy đến sớm hơn tôi như mọi khi, Đoá Đoá đang cười trong vòng tay của anh ấy.

Tôi nghi ngờ anh ấy không phải đi làm, mà làm một ông bố toàn thời gian.

Tôi vẫy tay với Đoá Đoá, nụ cười xuất hiện trên gương mặt tôi, tôi nhìn thấy người phụ nữ trẻ đang ôm Châu Châu, cô ấy trò chuyện vui vẻ với Thẩm Mặc Bạch.

Châu Châu rất ỷ lại vào cô ấy, luôn ở trong vòng tay cô ấy cho tới khi tôi bước vào và nghe thấy Châu Châu lầm bầm.

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm"

Tôi gần như không thể giữ nổi nụ cười trên gương mặt mình.

Hoá ra mẹ Châu Châu đẹp như vậy, hoá ra Thẩm Mặc Bạch không phải là người đã ly hôn như tôi nghĩ.

4.
Thấy Đoá Đoá vui vẻ chào tôi, mẹ Châu Châu liền nhìn tôi với nụ cười thân thiện.

"Xin chào, mẹ Đoá Đoá, tôi là mẹ của Châu Châu, Thẩm Ninh Tuyết, rất vui được gặp chị"

Ninh Tuyết và Mặc Bạch, ngay cả tên của họ cũng rất hợp nhau.
Tôi cố gắng hết sức duy trì nụ cười của mình, và chào Thẩm Ninh Tuyết một cách bình tĩnh.

Những lời ban đầu tôi muốn nói với anh ấy tôi đều cất lại trong lòng.

"Xin chào, tôi là Vân Chi, rất vui được gặp chị"

Sau đó, cô ấy nhiệt tình mời tôi và Đoá Đoá đến dự sinh nhật.
"Tôi nghe nói Đoá Đoá là bạn thân nhất của Châu Châu ở trường mẫu giáo, hôm nay là ngày sinh nhật của Châu Châu, tôi rất muốn mời chị và Đoá Đoá đến dự sinh nhật của thằng bé."

Sinh nhật của Vân Đoá là vài ngày trước khi nhập học, không ngờ Thẩm Mục Châu chỉ nhỏ hơn con bé có một tháng.

Tôi đếm thời gian, có thể đoán ngay khi tôi rời khỏi Thẩm Mặc Bạch, có thể anh ấy đã có Thẩm Mục Châu ngay sau đó.

Trái tim tôi đau xót, và cách nhìn của tôi về Thẩm Mặc Bạch cũng thay đổi.

Tôi không muốn dính dáng gì đến gia đình họ nữa.

Nhưng tôi chưa kịp mở miệng từ chối thì Đoá Đoá đã bước tới kéo cổ tay tôi và lắc.

"Mẹ, mẹ đồng ý đi, Châu Châu là bạn tốt nhất của con, con đã đồng ý lời mời của bạn ấy rồi"

Tôi nhìn đứa con gái ngốc nghếch của mình, lúc đó tôi thật sự không biết phải nói gì.

Thẩm Ninh Tuyết và Châu Châu vẫn rất cố gắng để mời, và tôi cuối cùng cũng đồng ý.

"Vậy làm phiền chị. Châu Châu, sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn dì Vân!"

Khi tôi đến nhà Châu Châu, bóng bay và giấy màu đã được trang trí sẵn.

Ngoại trừ gia đình của Thẩm Mặc Bạch, chỉ có tôi và Đoá Đoá là người ngoài, điều này khiến tôi bình tĩnh hơn.

Trong phòng có rất nhiều ảnh của Thẩm Ninh Tuyết và Thẩm Mục Châu, thỉnh thoảng có vài bức ảnh của Thẩm Mặc Bạch và Cậu bé.

Tôi nhìn lướt qua rồi lập tức nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Ninh Tuyết hoàn toàn không biết sự dằn vặt trong lòng tôi, vẫn trò chuyện với tôi rất nhiệt tình.

"Tôi không thích náo nhiệt lắm, cha mẹ tôi họ đều ở xa, cho nên không mời họ, chị cùng Đoá Đoá có thể thoải mái như ở nhà mình. Thẩm Mặc Bạch, đi gọt hoa quả và bánh ngọt đi."

Thẩm Mặc Bạch bận rộn gọt hoa quả mất một lúc, đặt bánh ngọt lên khiến bọn trẻ phấn khích.

Anh vẫn chu đáo, cẩn thận như ngày nào, nhưng đối tượng đã thay đổi thành người phụ nữ khác.

Trong lòng tôi có một nỗi chua xót khó tả.

Có lẽ tôi nhìn chằm chằm Thẩm Mặc Bạch quá lâu, Thẩm Ninh Tuyết đột nhiên nói đùa.

"Thế nào, Mặc Bạch nhà chúng tôi rất tốt phải không? Anh ấy có thể lên phòng khách xuống phòng bếp, là chuẩn mực của một người đàn ông tốt đấy!"

Tôi hơi ngạc nhiên, Thẩm Ninh Tuyết đang tán gẫu và khoe khoang với tôi?

Có vẻ như cô ấy không biết tôi và Thẩm Mặc Bạch từng có quan hệ tình cảm.

Tôi trả lời một cách mơ hồ, thoát khỏi cuộc trò chuyện khó xử này bằng cách đi vệ sinh.

Cuối cùng sau khi ăn xong chiếc bánh, tôi nóng lòng muốn rời khỏi đây.

Tôi muốn ra khỏi đây ngay bây giờ.

Tôi không đủ dũng khí để nhìn gia đình ngọt ngào ấm cúng này.

Tôi chợt nhận ra tôi chưa bao giờ quên Thẩm Mặc Bạch.

Hoá ra anh ấy lại quan trọng với tôi đến vậy.

Quan trọng đến mức trái tim tôi đau nhói khi nhìn anh ấy quan tâm đến người phụ nữ khác.

Có lẽ bởi vì sắc mặt tôi tái nhợt, Thẩm Nịn Tuyết không giữ tôi lại, mà giục Thẩm Mặc Bạch sớm đưa mẹ con tôi về nghỉ ngơi.

Tôi không thể trốn tránh nó, tôi không có sự lựa chọn khác vì vậy đành ngồi xe Thẩm Mặc Bạch một lần nữa.

Đoá Đoá vẫn còn đang phấn khích, vui vẻ trò chuyện với Thẩm Mặc Bạch.

Tôi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe mà lòng rối bời.

Cho đến khi giọng nói dịu dàng của Thẩm Mặc Bạch kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

"Được, chú Thẩm sẽ cùng cháu chơi lego một lúc mới về."

Tôi nhìn Thẩm Mặc Bạch bế Đoá Đoá lên lầu.

Tôi phải nói Thẩm Mặc Bạch rất giỏi, không chỉ chơi với Đoá Đoá còn giúp con bé tắm rửa và cho ngủ, tất cả chỉ trong chốc lát.

Cô bé đã ngủ còn tôi thì vẫn đang thơ thẩn ở ghế sofa trong phòng khách.

Mãi cho đến khi ghế sofa bên cạnh lún xuống, tôi mới nhận ra Thẩm Mặc Bạch đã ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào.

"Vân Chi, hôm nay em sao vậy? Sắc mặt rất tệ, thân thể không khoẻ sao?"

Vừa ngước lên, tôi đã nhìn thấy đôi mắt nâu sẫm của anh ấy có chút lo lắng.

Anh ấy đang lo lắng cho tôi?

Nhưng vợ và con trai anh ấy đang đợi ở nhà, anh ấy quan tâm tôi như vậy thì có nên không?

Nếu tôi nói thân phận của Đoá Đoá cho anh ấy bây giờ, anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi?

Lúc này vô số suy nghĩ loé lên trong đầu tôi, tôi phải cố gắng kiềm nén lại.

Nỗi đau xót trong lòng tôi lại ập đến, tôi cố hết sức kiềm nén lại giọt nước mắt đang trực chào, giục anh ấy ra về.

"Tôi không sao, là bận rộn công việc quá, không ăn đúng giờ nên bị thiếu máu, Châu Châu còn đang chờ anh, anh về sớm một chút."
Dưới ánh mắt u ám của anh ấy, tôi đẩy anh ấy ra cửa.

"Tôi biết, em cố gắng đến muộn để tránh tôi"

"Tôi có thể hỏi lý do em không muốn gặp tôi không?"

Tôi mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng mở cửa mà không nói gì.

Có hai bác sĩ đang đứng trước cửa nhà tôi, hình như họ sắp gõ cửa nhà tôi.

"Xin chào hai vị, chúng tôi đến từ trung tâm y tế cộng đồng,. Hàng xóm đối diện bên kia vừa từ nước ngoài trở về và được chẩn đoán dương tính, xin hãy hợp tác với chúng tôi làm xét nghiệm trước, sau đó tự cách ly tại nhà 24 ngày"

Câu nói quen thuộc khiến tôi và Thẩm Mặc Bạch nhìn nhau, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.

Khi tiếp nhận tôi và Thẩm Mặc Bạch sẽ bị cách ly chung trong 24 ngày, trong lòng tôi điên cuồng gào thét.

Tại sao lại vào lúc này.

5.
Tôi chặn bàn tay sắp chọc que test của bác sĩ và hỏi nhỏ.

"Hai vị, tiên sinh vừa rồi nhân tiện đưa tôi về nhà, anh ta không ở đây, có thể cho anh ta về nhà rồi cách ly?"

Bác sĩ lạnh lùng lắc đầu.

"Mọi người trong toà nhà đều tiếp xúc gần với bệnh nhân nên lối vào đã bị niêm phong, từ giờ trở đi, chỉ được phép đi vào và không được phép đi ra, vui lòng hợp tác với chúng tôi thực hiện các yêu cầu phòng chống dịch bệnh."

Đấu tranh không được chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi hoàn thành test covid và đưa Đoá Đoá đi ngủ một lần nữa, Thẩm Mặc Bạch và tôi ngồi ở ghế sofa.

Tôi nhìn khuôn mặt anh ấy thất thần.

Không ngờ bốn năm trước tôi và Thẩm Mặc Bạch vì cách ly mà ở bên nhau, bốn năm sau cũng vì cách ly mà mắc kẹt với nhau.

Ông trời thích đùa quá, 24 ngày làm sao tôi sống nổi!!

Mãi cho đến khi tiếng cười trầm thấp vang lên, tôi mới thu lại những suy nghĩ vẩn vơ của mình.

Thẩm Mặc Bạch nhìn tôi, vẻ mặt anh ấy ủ rũ và đầy bất lực.

"Em còn ngẩn người như vậy? Gọi điện thoại xin nghỉ trước, có biết trong nhà còn bao nhiêu đồ ăn không?"

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Tôi làm việc tự do không cần xin nghỉ. Dì tôi thường nấu ăn và dọn dẹp , tôi cũng không biết mình còn bao nhiêu đồ ăn"

"Em thật sự không thay đổi chút nào, trước hết đem tình hình nói cho dì của em, sau đó nói cho cô giáo của Đoá Đoá, anh đi xem thiếu những gì"

Thẩm Mặc Bạch mỉm cười, đưa tay xoa đầu tôi.

Hành động thân mật đột ngột này khiến tôi có chút bứt rứt.

Khi Thẩm Mặc Bạch từ trong bếp đi ra và định ngồi cạnh tôi, tôi vội vàng thúc giục.

"Anh, anh sao anh không gọi điện về nhà trước? Nếu cần giải thích tôi có thể làm chứng cho anh!"

Mặt tôi đỏ bừng lắp bắp nói.

Thẩm Mặc Bạch dừng lại và lấy điện thoại ra.

"Ừ anh nên nói cho em ấy biết."

Trong giây tiếp theo, anh ấy lại gần tôi, cầm điện thoại và nhấn nút trước mặt tôi.

"Điện thoại anh hết pin, em có thể cho anh mượn điện thoại được không?"

Khi tôi đưa máy, anh mở mật khẩu theo thói quen.

Sau khi màn hình được mở khóa, cả hai chúng tôi đều đồng loạt sửng sốt.

Khóe môi Thẩm Mặc Bạch nhếch lên, nhưng tôi lại lúng túng quay mặt đi.

Khi tôi và Thẩm Mặc Bạch quen nhau bốn năm trước, tôi đã yêu cầu anh ấy thay đổi mật khẩu bảo vệ màn hình thành ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Cả hai chúng tôi đều sử dụng cùng một mật khẩu.

Tôi đã sử dụng mật khẩu này cho đến bây giờ, nhưng tôi không mong đợi anh ấy nhớ nó.

Hay anh ấy vẫn đang sử dụng mật khẩu này?

6.
Chẳng mấy chốc, tiếng gọi bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của tôi.

"Này, đối diện nhà Vân Chi có một ca bệnh được xác nhận. Anh sẽ cách ly ở đây 24 ngày rồi, khoảng thời gian này đừng trông cậy vào anh."

"Hừ, em cũng là người lớn như vậy, mọi việc đều có thể tự mình giải quyết, không có việc gì thì đừng tới tìm anh."

"Thôi, vậy cúp máy."

Tôi không nghe thấy Thẩm Ninh Tuyết nói gì trong điện thoại, nhưng tôi rất kỳ lạ tại sao Thẩm Mộ Bạch khi nói chuyện với vợ mình lại có thái độ như vậy?

Như vậy, Thẩm Ninh Tuyết còn khen anh ấy?

Lúc tôi ở bên anh ấy, anh ấy luôn ăn nói nhỏ nhẹ và kiên nhẫn, và anh ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi như vậy.

Nhưng nghĩ lại, hình như Thẩm Mặc Bạch với Châu Châu cũng vậy, luôn luôn lạnh nhạt.

Nhưng anh ấy chắc chắn là nô lệ của con gái tôi Đoá Đoá.

Không chỉ hôn và ôm, mà còn đáp ứng yêu cầu của Đoá Đoá, anh ấy thực sự phát hiện ra điều gì đó?

Tôi nhìn Thẩm Mặc Bạch nghi ngờ.

Đôi khi nghĩ quá nhiều là điều không tốt, và tôi muốn nghe bản thân tôi muốn biết gì.

"Thẩm Mặc Bạch, anh đối với vợ quá lãnh đạm!"

Thẩm Mặc Bạch không nhận ra tôi đang phàn nàn về anh ấy, nhưng vẫn hỏi lại.

"Vợ? Em cho rằng Thẩm Ninh Tuyết là vợ anh sao?"

Thật không thể tin được, Thẩm Mặc Bạch là một tên lưu manh?

"Châu Châu đã lớn như vậy, hai người còn chưa kết hôn?"

Thẩm Mặc Bạch nhìn tôi, đột nhiên cười.

"Đoá Đoá cũng lớn như vậy, mà em vẫn đang độc thân."

Tôi không phản bác lại được, anh ấy đột nhiên đứng dậy ôm tôi về phía ghế sofa, đôi mắt sáng ngời đến kinh ngạc.

"Cho nên em luôn cho rằng Thẩm Mục Châu là con của anh, Thẩm Ninh Tuyết là vợ anh?"

Anh ấy gần tôi tới mức tôi không thể không đặt tay lên ngực anh ấy.

"Không phải sao, tôi nghe ngày khai giảng Châu Châu gọi điện cho cha, anh không phải mỗi ngày đến đón cậu bé sao?"

Tôi lo lắng đến mức lắp bắp, và khi nhắc đến từ "cha" sự bất bình mà tôi kìm nén suốt đêm cuối cùng bộc phát.

Tôi thô lỗ đẩy Thẩm Mặc Bạch ra, đẩy anh ấy ngã xuống ghế sofa.

Vị trí của chúng tôi thay đổi, tôi hét lên vào mặt anh ấy với đôi mắt đỏ hoe.

"Anh là cha của người khác, tại sao anh vẫn đối xử tốt với Đoá Đoá như vậy? Tại sao đã kết hôn anh còn xuất hiện trước mặt tôi?"

Vừa nói, tôi vừa không kìm được nước mắt, muốn khóc đi cho hết những oan ức của những ngày qua.

Thẩm Mặc Bạch bị tôi đè xuống, vẻ mặt bất lực.

Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, trầm giọng nói.

"Cho nên em mới tránh anh? Anh không phải là ba Thẩm Mục Châu, cũng không phải chồng của Thẩm Ninh Tuyết."

"Đừng khóc nữa, nhỏ giọng lại kẻo đánh thức Đoá Đoá."

Tôi choáng váng!

"Ý anh là gì?"

"Vậy sao Châu Châu lại gọi anh là cha?"

Thẩm Mặc Bạch đứng dậy và ôm tôi vào lòng và kiên nhẫn giải thích.

"Thẩm Ninh Tuyết là em gái anh, bọn anh là sinh đôi, Thẩm Mục Châu là con trai Thẩm Ninh Tuyết, cha nó không ở đây, mẹ nó lại bỏ nó đi công tác vào ngày đầu tiên đi học, mới trở về tối hôm qua. Thẩm Mục Châu không muốn bạn bè trêu chọc nên mới nói dối anh là cha của nó."

"Anh vẫn còn độc thân, chưa lập gia đình."

"Còn về Đoá Đoá, anh đã thích cô bé ngay từ lần gặp đầu tiên, hơn nữa con bé còn là con của em, em hiểu chứ?"

Thẩm Mặc Bạch nói ba từ ấy rất nhẹ nhàng, nhưng nó đã giáng cho tôi một đòn nặng nề.

Tôi hiểu lầm trong suốt thời gian qua?

Anh ấy biết thân phận của Đoá Đoá?

Có nghĩa anh ấy còn yêu tôi?

7.

Tôi không dám hỏi, vì vậy tôi chỉ có thể thay đổi chủ đề.

Tôi đã từng cực kỳ tự tin, nhưng tôi lại trở thành con người lo được lo mất.

"Nhưng tại sao trước đó anh lại không nói anh và Châu Châu là bác cháu?"

Thẩm Mặc Bạch chớp mắt với vẻ mặt vô tội.

"Em chưa từng hỏi anh, mỗi ngày nhìn thấy anh đều chạy trốn, anh còn tưởng rằng em muốn trốn anh cả đời."

Tôi không nói nên lời, chợt tôi nhận ra tư thế của hai người chúng tôi quá thân mật.

Mặt tôi đỏ đến mang tai, tôi bật dậy và đi đến phòng khách.

"Được, trước hết tôi giúp anh thu dọn phòng dành cho khách, mấy ngày này anh sẽ ở đó."

Nhưng khi mở cửa phòng khách, người tôi chợt cứng đờ.

Chiếc giường trong phòng khách lộn xộn và bừa bộn đến mức không còn chỗ ngồi.

Thẩm Mặc Bạch đứng ngay phía sau tôi.

Anh liếc nhìn nó và nở nụ cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp tôi.

"Em đi tắm trước đi, ngày mai phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, đêm nay anh ngủ ở ghế sofa."

Tôi quên mất dì tôi chỉ chịu trách nhiệm nấu ăn và vệ sinh phòng tôi, và căn phòng cho khách vốn đã để không từ lâu.

Tôi cực kỳ xấu hổ muốn đào một cái hố để chui xuống.

Tôi lại để anh ấy thấy bộ mặt cẩu thả nhất của tôi.

Hình tượng cô gái nhỏ tinh tế của tôi hoàn toàn sụp đổ!

Trong lòng tôi đang gào thét điên cuồng, nhưng mặt tôi không biểu hiện gì.

"Anh nói đúng, tôi đi tắm trước."

Sau khi tắm xong, tâm trạng lo lắng và hỗn loạn của tôi dịu xuống.

Tối nay tôi nhận được quá nhiều thông tin và trong thời gian ngắn tôi không thể xử lý được.

Tôi tìm một chiếc khăn tắm và bàn chải đánh răng mới tinh, nhét chúng vào trong ngực Thẩm Mặc Bạch, sau đó lao vào phòng ngủ như một con đà điểu.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ nhẹ cửa phòng ngủ, tôi mở cửa ra thì thấy cơ bụng tám múi của anh ấy!

Thẩm Mặc Bạch quấn khăn tắm đứng ở cửa, trên tay cầm một cái quần đùi.

"Có máy sấy không? Anh muốn sấy khô trước khi mặc."

Nhiệt độ trên mặt tôi tăng vọt, tôi cố hết sức thu hồi ánh mắt, nuốt nước bọt chỉ tay về phía ban công.

"Máy sấy ở đằng kia, tôi nhờ người trong xóm mua giúp cái mới được không?"

Thẩm Mặc Bạch vẫy tay và cứ như vậy đi về phía ban công.

"Anh đã liên hệ với trợ lý của mình, ngày mai cậu ấy sẽ giúp anh đưa một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, em yên tâm."

Trong ánh sáng mờ ảo, Thẩm Mặc Bạch, người cao 1m85, vừa khoe tấm lưng trần hoàn hảo trước mặt tôi.

Tôi thầm thở dài, chiếc khăn tắm quấn chặt đến nỗi tôi thậm chí còn không nhìn được cặp đùi của anh ấy.

Nhưng cái nhìn này có nhiều khả năng thu hút trí tưởng tượng của mọi người hơn.

Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về cái này, tôi vỗ đầu để đánh bay ý nghĩ xấu xa bên trong.

Tôi tìm một chiếc áo mỏng từ trong tủ và đưa cho Thẩm Mặc Bạch.

Sau ngày quốc khánh không lâu, đêm đã hơi lạnh.

"Mặc vào đi, đừng cảm lạnh."

"Đừng lo, anh không yếu ớt như em nghĩ đâu, ngủ đi."

Thẩm Mặc Bạch vẫn mỉm cười đón nhận.

Nụ cười ấy khiến tôi như được trở về bốn năm trước.

Thẩm Mặc Bạch có vẻ ngoài lạnh lùng.

Nhưng anh ấy luôn cười tươi như nắng trước mặt tôi.

Đã lâu lắm rồi tôi không thấy một nụ cười như thế trong những ngày gặp lại.

Đặc biệt là hôm nay, Thẩm Mặc Bạch có vẻ thích cười.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ hồi hộp và khó ngủ nếu có thêm một người trong nhà, nhưng không ngờ rằng tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Vào ngày đầu tiên bị cách ly, tôi đã ngủ ngay lập tức.

Thẩm Mặc Bạch không chỉ chuẩn bị bữa sáng mà còn dọn dẹp phòng cho khách.

Ngay cả Đoá Đoá cũng được anh chăm sóc chu đáo.

Bị lộ bộ mặt cẩu thả tôi lại bị lộ thêm bộ mặt lười biếng!

Vào ngày thứ hai bị cách ly, tôi cố gắng dậy sớm để làm bữa sáng và suýt làm cháy bếp.

Trong đôi mắt nửa cười của Thẩm Mặc Bạch, tôi hoàn toàn từ bỏ việc thay đổi hình tượng xấu.

Thẩm Mặc Bạch rất giỏi, anh ấy không chỉ nấu ăn ngon mà còn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.

Anh ấy cũng dành nhiều thời gian để đọc truyện tranh với Đoá Đoá và chơi Lego với con bé.

Bốn năm trước, Thẩm Mặc Bạch phục vụ một mình tôi, nhưng bây giờ nó đã trở thành tôi và Đoá Đoá.

Lúc đầu tôi cũng hơi xấu hổ, nhưng dần dần tôi cũng quen.

Vì phải viết bản thảo nên tôi không có lịch trình cố định, tôi viết khi cảm hứng đến.

Thẩm Mặc Bạch sẽ âm thầm để lại thức ăn cho tôi, và lặng lẽ chơi trong phòng khách với Đoá Đoá.

Nhiều lần nhìn thấy hai cha con họ vui vẻ, tôi muốn nói ra danh tính của Thẩm Mặc Bạch với Đoá Đoá nhưng không biết nói thế nào chỉ có thể chần chừ.

Vào ngày cách ly thứ bảy, nửa đêm tôi khát nước đi rót nước, khi đi ngang qua phòng khách thì thấy Thẩm Mặc Bạch vẫn còn thức.

Tôi nhìn đồng hồ và đã hai giờ sáng.

Cửa phòng dành cho khách khép hờ, tôi tò mò dựa vào khe cửa nhìn vào.

Chiếc máy tính xách tay trên chiếc bàn nhỏ sáng đèn, Thẩm Mặc Bạch ngồi trên giường không ngừng gõ bàn phím.

Thỉnh thoảng dừng lại để ghi chép.

Có lẽ sau khi ngồi một lúc lâu, anh ấy vô thức di chuyển vai của mình.

Mắt tôi không khỏi có chút ươn ướt.

Anh ấy ở bên chúng tôi suốt cả ngày, nhưng ban đêm anh ấy trốn trong phòng và lặng lẽ làm việc.

Tôi lặng lẽ trở về phòng, trằn trọc mãi không ngủ được nên chỉ có thể ngồi dậy viết nốt phần còn lại của bản thảo.

Vào ngày cuối cùng của đợt cách ly, tôi quyết định nói chuyện với Thẩm Mặc Bạch!

8.

Tôi dậy sớm, tư thế như chiến binh chuẩn bị ra chiến trường.

Ai ngờ vừa mở cửa phòng ngủ liền nghe thấy một tiếng "Ầm", sau đó là tiếng khóc lớn của Đoá Đoá.

Tim tôi thắt lại, tôi lập tức chạy tới, Thẩm Mặc Bạch cũng từ trong bếp lao ra.

Trong phòng khách, Đoá Đóa ngã xuống đất, cuộn người lại, "Oa a a" lớn tiếng khóc.

Do mải chơi nên con bé bị trượt chân ngã khỏi vách tivi và đập vào chân tủ tivi.

Con bé bị đập phía sau đầu chảy rất nhiều máu.

Tôi bật khóc.

Tôi định ôm Đoá Đoá , nhưng Thẩm Mặc Bạch đã ngăn tôi lại.

"Đừng chạm vào đứa trẻ, gọi ngay 120, anh giúp Đoá Đoá cầm máu trước."

Tôi run rẩy gọi 120.

Thẩm Mặc Bạch sắc mặt tái nhợt mở hộp thuốc, lấy bông cầm máu ra, cẩn thận băng bó vết thương cho Đoá Đoá.

May mắn thay, 120 đã đến nhanh chóng và Đoá Đoá được đưa đến phòng cấp cứu.

Thẩm Mặc Bạch và tôi được đưa vào khu vực cách ly để chờ kết quả ca phẫu thuật.

Đoá Đoá chưa bao giờ bị chấn thương nghiêm trọng như vậy kể từ khi con ấy còn nhỏ, tôi tự trách mình.

Tôi liên tục vò đầu và mắt tôi sưng lên vì khóc.

Thẩm Mặc Bạch không thể chịu đựng được và kéo tôi vào vòng tay của anh ấy.

"Vân Chi, đừng như vậy, bình tĩnh."

Tôi ngước nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh mà không khỏi buột miệng.

"Thẩm Mặc Bạch, Đoá Đoá, con bé là con gái của anh!"

"Đều là lỗi tại tôi quá bất cẩn, bình thường cũng không cẩn thận chăm sóc nó, nó luôn tự lập, suýt chút nữa quên mất nó mới là đứa trẻ 3 tuổi."

"Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi không sớm nói cho anh chuyện này. Nếu Đoá Đoá có chuyện gì, tôi sẽ. . . "

Cái ôm đột ngột siết chặt, và cằm của Thẩm Mặc Bạch đặt trên đỉnh đầu của tôi.

Lời nói dịu dàng của anh lọt vào tai tôi.

"Đồ ngốc, đó là một tai nạn, không phải lỗi của em."

"Anh biết Đoá Đoá là con gái của anh. Anh đã hơi nghi ngờ khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Anh đã kiểm tra ngày sinh của con bé trong thông tin học sinh.

"Ngày con bé đánh nhau với Châu Châu, anh lén nhổ tóc con bé để kiểm tra quan hệ cha con.

"Anh sợ em lại chạy trốn, cho nên không dám hỏi em, anh chỉ muốn ở bên cạnh mẹ con em, chờ một ngày nào đó em bằng lòng nói cho anh biết mọi truyện.

"Nhưng em thật tàn nhẫn, lại để anh đợi lâu như vậy."

"Đừng lo, Đoá Đoá sẽ ổn thôi!"

Hai giọt nước rơi trên má tôi, tôi sững sờ ngẩng đầu lên, nhưng Thẩm Mặc Bạch lại ấn xuống.

"Vân Chi, đừng chạy, anh tìm em bốn năm rồi!"

Đúng lúc này, y tá đột nhiên đẩy cửa vào, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều cần truyền máu, nhưng đứa trẻ thuộc nhóm máu đặc biệt, ngân hàng máu của bệnh viện không đủ. Anh chị nào là người nhà của bệnh nhân cần vào ngay để truyền máu cho bệnh nhân!"

Thẩm Mặc Bạch ngay lập tức buông tôi ra và theo y tá ra ngoài.

"Tôi là cha của bệnh nhân, tôi cùng nhóm máu với cô ấy, lấy của tôi!"

Tôi bị một y tá khác chặn lại, nhìn Thẩm Mặc Bạch nằm trên giường bên cạnh để khử trùng và lấy máu mà nét mặt không thay đổi.

May mắn thay, vết thương của Đoá Đoá không nghiêm trọng, nhưng con bé bị chảy máu rất nhiều do va chạm vào mạch máu, sau khi truyền một túi máu, các dấu hiệu thể chất của con bé cuối cùng cũng đã hồi phục.

Một ngày sóng gió cuối cùng cũng qua, nhìn người lớn đứa nhỏ nằm trong phòng bệnh mà lòng tôi mềm nhũn.

Trong thời gian Đoá Đoá nằm viện, Thẩm Ninh Tuyết đã đưa Châu Châu đến thăm một lần.

Khi biết về mối quan hệ giữa Đoá Đoá và Thẩm Mặc Bạch, cô ấy đã rất ngạc nhiên, sau đó cô ấy khẽ nói với tôi.

Vốn dĩ Thẩm Mặc Bạch chỉ đồng ý giúp cô chăm sóc đứa bé một ngày, nhưng không biết vì sao, anh lại giúp cô chăm sóc đứa bé một tháng, tất cả đều là do tôi.

Ba ngày sau, Đoá Đoá thuận lợi xuất viện, chúng tôi trở về nhà.

Sau trải nghiệm này, mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Mặc Bạch nhanh chóng ấm lên, như thể trở lại từ đầu, ánh mắt giữa hai chúng tôi có chút nồng nhiệt.

Cô y tá nói với Đoá Đoá rằng con bé hồi phục nhanh như vậy là nhờ được cha nó truyền máu, và con bé đã phản ứng trong một thời gian dài.

Khi tôi đỏ mặt và nói với con bé sự thật, con bé đã vui mừng lao vào vòng tay của Thẩm Mặc Bạch và gọi cha.

Người mà Đoá Đoá gọi nhiều nhất trong vài ngày qua là cha, điều này gần như làm tan chảy trái tim của Thẩm Mặc Bạch.

Sau khi Đoá Đoá đi ngủ vào ban đêm, Thẩm Mặc Bạch và tôi cùng nhau ngồi trên ghế sofa và phát lại những bộ phim chúng tôi đã xem cùng nhau nhiều năm trước.

Cuối phim, anh ấy đột ngột ôm lấy tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi.

"Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết tại sao em lại ra đi mà không nói lời từ biệt không?"

Tôi sờ mũi và cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Đó không phải là do em sợ kết hôn sao? Em chỉ muốn có một đứa con, lại sợ anh lấy em, cho nên mới chạy trốn."

Thẩm Mặc Bạch không hiểu, vì vậy nói: "Tại sao lại sợ kết hôn?"

Tôi thở dài và kể cho anh ấy nghe về gia đình ở quê của tôi.

Bố mẹ tôi rất yêu thương tôi trước khi tôi học trung học cơ sở, nhưng tất cả điều này đã thay đổi sau khi tôi học trung học.

Khi đó, cha mẹ đều đã nghỉ việc, hoàn cảnh gia đình sa sút, thương nhau đến đâu cũng vì miếng ăn, gạo, dầu, muối mà cãi nhau.

Sau đó, cha tôi rời nhà để bắt đầu kinh doanh, nhưng trong vòng hai năm, ông đã đạt được một số thành công nhỏ và kiếm được rất nhiều tiền.

Hai năm ấy, mẹ tôi một mình chăm sóc tôi, chăm sóc người già hai bên, mẹ bận gần như chân không chạm đất.

Cuối cùng, bố tôi giàu có nhưng lại có tình nhân, mẹ tôi sa sút khi bị bỏ rơi.

Bà ấy không thể chấp nhận điều đó, bà ấy bị trầm cảm và tự tử trong căn nhà mà bố tôi mua cho tôi.

Từ đó, tôi bắt đầu sợ hãi hôn nhân và từ chối những mối quan hệ yêu đương giữa nam và nữ.

Vì trong lòng tôi, hôn nhân là mối quan hệ mong manh nhất.

"Em vốn định đến ngân hàng tinh trùng để tìm một tinh trùng ưu tú, không ngờ lại gặp được anh!"

Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Thẩm Mặc Bạch ôm tôi vào lòng.

"Thật tốt khi em gặp anh!"

"Kết hôn chỉ là hình thức, anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm em thôi.

"Vân Chi, anh chỉ muốn mãi mãi ở bên em!"

Tôi mỉm cười và ôm lại Thẩm Mặc Bạch.

"Thẩm Mặc Bạch, cám ơn anh xuất hiện ở trong cuộc đời của em!"

9. Ngoại truyện Thẩm Mặc Bạch

Bốn năm trước tại sân bay Đan Mạch, tôi bị thu hút bởi vẻ ngoài của một người phụ nữ.

Tôi nghĩ đây là tình yêu sét đánh, yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Không ngờ định mệnh sắp đặt sau khi trở về Trung Quốc, tôi và cô ấy bị cách ly cùng khách sạn, cùng tầng.

Cô ấy sống bên cạnh tôi.

Tôi cố tình lắng nghe tiếng mở cửa phòng bên cạnh, định ra ngoài tạo ấn tượng.

Nhưng không ngờ đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh gì từ phía cô ấy.

Tôi chỉ biết bực bội mở cửa bước ra ngoài.

Thật không ngờ, tôi vừa đi ra ngoài thì cô ấy đi theo tôi, chúng tôi cùng nhau bước vào thang máy, cô ấy chào tôi một cách đáng yêu và hỏi tôi có định làm xét nghiệm không.

Tôi gật đầu, nhưng cô ấy không nhìn thấy khóe miệng tôi nhếch lên dưới lớp khẩu trang.

Hôm nay tôi biết tên cô ấy, cô ấy tên là Vân Chi.

Ngày hôm sau chúng tôi hẹn cùng nhau làm xét nghiệm.

Cô ấy nói chuyện vui tính, hồn nhiên và đáng yêu, qua trò chuyện tôi thấy chúng tôi có nhiều sở thích chung.

Cà phê, phim ảnh và Lego, tôi nghĩ mình đã tìm được tri kỉ.

Vào ngày thứ ba, Vân Chi đã mời tôi ăn sáng sau khi hoàn thành xét nghiệm, và tôi sẵn sàng đồng ý, tôi mặc bộ quần áo đẹp nhất và tạo kiểu tóc đặc biệt, giống như một con công đực kiêu hãnh.

Từ đôi mắt của Vân Chi thỉnh thoảng nhìn tôi, tôi biết rằng cô ấy rất hài lòng với ngoại hình của tôi, và tôi rất vui vẻ!

Hôm đó Vân Chi thật xinh đẹp, có vô số đàn ông dán mắt vào cô ấy, tôi đều nhìn lại họ.

Vào ngày thứ tư, máy nước nóng trong phòng Vân Chi bị hỏng, tôi đến giúp và đã được sửa trong vòng năm phút.

Tôi hơi bực, sao sửa nhanh thế?

Nhưng Vân Chi đã pha cho tôi một tách cà phê, dù là uống liền nhưng tôi rất vui.

Vân Chi mặc đồ ở nhà thật đáng yêu!

Vào ngày thứ năm, vòi nước trong phòng tắm của Vân Chi bị hỏng, và tôi biết rằng ông trời đã cho tôi một cơ hội khác.

Lần này rút kinh nghiệm sửa từ đầu đến cuối mất khoảng 1 tiếng rưỡi đồng hồ.

Tôi cố tình để mình bị ướt, cho Vân Chi thấy cơ bụng tám múi của mình qua lớp áo ướt sũng.

Đánh giá từ biểu hiện của cô ấy, cô ấy rất hài lòng với dáng người của tôi!

Vào ngày thứ sáu, Vân Chi nói rằng máy chiếu của cô ấy bị hỏng, và tôi không khỏi thắc mắc tại sao đồ của cô ấy lại hỏng dễ dàng như vậy?

Tôi đến phòng cô ấy và định thể hiện kỹ năng của mình, nhưng máy chiếu lại có kết nối.

Máy chiếu đã được sửa trong vòng chưa đầy năm phút, tôi đang cảm thấy hơi mất hứng thì Vân Chi mời tôi xem phim cùng!

Dưới bầu không khí ám muội của phim ngôn tình, tôi và Vân Chi lần đầu tiên nắm tay nhau.

Vào ngày thứ bảy, sau khi xét nghiệm và ăn bữa sáng cùng nhau, chúng tôi lại cùng nhau ngồi xem phim.

Chúng tôi ngồi rất gần, tim tôi đập rất nhanh.

Khi Vân Chi vui vẻ quay đầu lại để nói chuyện với tôi khi cô ấy nhìn thấy điều gì đó trên phim, môi cô ấy chạm vào cằm tôi.

Người tôi run lên, tôi giả vờ bất cẩn và hôn nhẹ lên má cô ấy khiến cô ấy đỏ mặt.

Ngày thứ tám, ánh trăng thật đẹp, Vân Chi mặc chiếc váy dài cũng đẹp như vậy.

Tôi không thể cưỡng lại việc hôn cô ấy khi chúng tôi đi dạo về, và cô ấy không đẩy tôi ra, tôi rất vui!

Vào ngày thứ chín, chúng tôi cùng nhau thực hiện xét nghiệm, cùng nhau ăn uống, cả ngày không thể tách rời, giống như một đôi tình nhân ôm nhau thân mật.

Ngày thứ mười, có lẽ tình tiết trong phim quá mờ ám khiến chúng tôi không thể không chìm đắm trong đó.

Chúng tôi lúng túng khám phá cơ thể của nhau cho đến khi cả hai cùng đạt được khoái cảm.

Vân Chi và tôi rất hợp nhau, tôi nghĩ mình đã tìm được tri kỷ của mình!

Có được Vân Chi dường như tôi có được cả thế giới, và tôi biết rằng tôi hoàn toàn yêu người phụ nữ tên Vân Chi này.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc như thế này, cho đến một ngày Vân Chi bỏ trốn!

Trái tim tôi dường như bị khoét mất một mảnh, tôi thực sự cảm thấy rất đau khổ.

Tôi bị điên

Tôi đã tìm kiếm cô ấy rất lâu, nhưng thế giới rộng lớn như vậy, tôi vẫn không thể tìm thấy cô ấy.

Không ngờ bốn năm sau, ngay khi tôi tưởng có thể quên được cô ấy thì cô ấy lại xuất hiện!

Cô ấy đã dẫn một cô bé thanh tú và dễ thương xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, và năm tháng dường như chưa bao giờ để lại dấu vết trên khuôn mặt cô ấy.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến cô ấy hoảng hốt, tôi rất muốn bắt lấy cô ấy và hỏi tại sao cô ấy lại bỏ chạy, nhưng tôi không đủ can đảm.

Cô bé Vân Chi đang ôm rất xinh đẹp, khoảnh khắc cô bé nhìn tôi, tôi đã sững sờ.

Đôi mắt đó rất giống tôi, tôi không có lý do gì để lại gần cô bé.

Cảm giác bất chợt này khiến tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Cô bé có thể là con gái của tôi?

Vân Chi nhìn tôi lo lắng, sau buổi họp phụ huynh cô ấy bỏ chạy mà không dám nói với tôi lời nào, điều này càng khiến tôi tin tưởng vào phán đoán của mình.

Tôi xem qua hồ sơ học sinh của trường mẫu giáo và tìm thấy ngày sinh của Đoá Đoá.

Thời điểm gần đúng, nhưng không thể loại trừ khả năng sinh non và những lý do khác nên tôi quyết định tìm cơ hội thử lại.

Lần này tôi cảm thấy ông trời đứng về phía mình.

Châu Châu và Đoá Đoá chỉ đơn giản là những nhân vật hỗ trợ.

Chúng tôi gặp lại nhau vì một cuộc chiến giữa hai đứa trẻ.

Khi Đoá Đoá khóc và lao vào vòng tay của tôi, Trời mới biết tôi đã đau xót như thế nào.

Lúc đó tôi nghĩ tôi sẽ cho cô bé bất cứ thứ gì cô bé muốn.

Ngày hôm đó, tôi đã bí mật nhổ tóc của Đoá Đoá và ngày hôm sau tôi gửi nó đến cơ quan xét nghiệm để cùng tôi kiểm tra quan hệ cha con.

Hàng ngày, tôi đều đi đón con sớm chỉ để được nhìn thấy mẹ con họ nhiều hơn.

Đoá Đoá trở nên gần gũi với tôi hơn và tôi ngày càng yêu mến đứa trẻ này.

Tôi nghĩ rằng tôi yêu con bé cho dù con bé có phải là con của tôi hay không.

Vào ngày Thẩm Ninh Tuyết trở lại, tôi cũng nhận được báo cáo kiểm tra.

Tôi và Đoá Đoá đã được xác nhận là cha con, và tôi vô cùng sung sướng.

Cứ tưởng Vân Chi đã bỏ rơi tôi, không ngờ người phụ nữ này lại giấu diếm và sinh con cho tôi.

Phải mất rất nhiều tự chủ để không chất vấn cô ấy.

Tôi sợ làm cô ấy sợ.

Ngày hôm đó sắc mặt của Vân Chi rất tệ, tôi lo lắng cô ấy không được khỏe, liền muốn đưa cô ấy về nhà.

Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, tôi bị cách ly ở nhà Vân Chi.

Tôi muốn biết ơn vì sự cách ly này.

Việc cách ly này đã khiến tôi Vân Chi giải tỏa hiểu lầm của chúng tôi và nó cũng khiến trái tim chúng tôi xích lại gần nhau hơn.

Đoá Đoá gặp tai nạn vào ngày hết cách ly, Vân Chi không biết rằng tôi còn tự trách mình nhiều hơn cô ấy.

Cô ấy không biết rằng khi tôi giúp Đoá Đoá cầm máu, toàn thân tôi run lên bần bật.

Tôi không ngờ rằng Vân Chi sẽ đột nhiên thú nhận với tôi vào ngày này, cuối cùng cô ấy cũng sẵn sàng thừa nhận rằng tôi là cha của Đoá Đoá.

Cô ấy không biết lúc đó tôi hạnh phúc như thế nào, sự nhẫn nhịn và kiềm chế của tôi lúc đó hoàn toàn biến mất!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip