Tieu Sat X Ly Lien Hoa Lofter Chuong 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chúc mừng 20/10 nhé! chúc mọi người luôn vui vẻ.

__________

33.

Loay hoay gần hết đêm, khi Lý Liên Hoa rời khỏi Thái An điện thì trời đã tờ mờ sáng, vừa mới đi ra, Tiêu Sắt lại được gọi vào.

Lý Liên Hoa nhịn không được thở dài một hơi, loáng thoáng đoán được ý định của Minh Đức đế, hắn cũng không mấy đồng tình với lựa chọn này, nhưng so với Minh Đức đế, xem ra hắn cũng không có kế hoạch nào tốt hơn.

Quả nhiên, một lúc sau, hắn nhìn thấy Tiêu Sắt sắc khuôn mặt lạnh lùng đi ra ngoài, bình thường sắc mặt hắn đã rất lạnh lùng, bây giờ càng lạnh hơn, như có thể nhìn thấy bằng mắt thường những mảnh băng không ngừng rơi xuống từ mắt hắn.

Sau khi Tiêu Sắt ra khỏi đại sảnh, hắn trực tiếp đi tới trước mặt Lý Liên Hoa, không nói một lời, nắm lấy tay Lý Liên Hoa, kéo hắn ra khỏi cung điện.

"Này... ngươi đang làm gì vậy? Lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì? " Lý Liên Hoa hét lên, một bên mỉm cười nhìn Lan Nguyệt Hầu đứng ở một bên, trong mắt tràn đầy ý nói "Xin lỗi đã làm ngươi chê cười.".

"Theo ta trở về Tuyết Lạc sơn trang."

"Này này này... Vĩnh An vương điện hạ..."

"Vĩnh An vương? Hắn là ai... gọi ta là Tiêu Sắt." Giọng nói của Tiêu Sắt mang theo tức giận, có chút táo bạo, nói xong lúc sau, vừa quay đầu lại thì thấy Lý Liên Hoa đang nhìn Lan Nguyệt Hầu, liền nói: "Đừng nhìn hắn nữa, hắn ta đã biết rồi."

Lý Liên Hoa nói:"A , hắn đã biết? Nếu hắn đã biết, ngươi không thể ở trước công chúng mà lôi lôi kéo kéo ta. Còn ra thể thống gì nữa?" Lý Liên Hoa nghiêm trang nói.

"Sao ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy? Mau rời đi." Tiêu Sắt kéo Lý Liên Hoa tiếp tục đi ra khỏi cung điện.

"Này..." Lý Liên Hoa bị hắn kéo đến lảo đảo: "Tiêu lão bản, ngươi trước tiên có thể nói rõ sự tình được không?"

"Phụ hoàng ta vừa mới giao cho hai củ khoai lang nóng hổi, ​​ta không thể không nhận." Tiểu Sắt dừng lại, nhìn Lý Liên Hoa.

"Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta? Ngươi kéo ta đi như vậy không tốt đâu." Lý Liên Hoa sửa sang lại bộ y phục hỗn độn do Tiêu Sắt kéo: "Hơn nữa, chuyện này phụ hoàng ngươi cũng là giao cho ngươi, chính là hắn đang coi trọng ngươi, đang tín nhiệm ngươi."

"Ngươi biết chuyện gì?" Tiêu Sắt nghe vậy nhìn thoáng qua Lý hoa sen: "Ngươi xúi giục hắn làm như vậy?"

"Sao có thể nói là xúi giục? Ta chỉ thêm một chút đề điểm để mở lối giúp hắn, giúp hắn cởi bỏ khúc mắc mà thôi."

"Ngươi có biết việc này phiền toái cỡ nào không?" Tiêu Sắt tức giận.

"Lo lắng cho phụ thân là bổn phận của ngươi." Lý Liên Hoa nói: "Hơn nữa, với tình trạng thể chất hiện tại của hắn, hắn thật sự không thích hợp giải quyết những chuyện này, ngươi phải biết, lo lắng là có hại nhất đối với cơ thể một người. Điều hắn cần nhất bây giờ là được nghỉ ngơi thật tốt."

"Được rồi, để hắn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ngươi phải quay trở về với ta." Tiêu Sắt bước tới nắm lấy tay Lý Liên Hoa.

Không ngờ, Lý Liên Hoa lập tức lùi lại một bước, làm tay hắn lơ lửng trong không trung.

Tiêu Sắt hai tay đông cứng trong không khí, thần sắc đạm nhiên mà nhìn Lý Liên Hoa, hỏi: "Ngươi không muốn rời đi?"

"Tiêu lão bản, mệnh hoàng đế còn nhờ vào ta." Lý Liên Hoa liếc nhìn Tiêu Sắt: "Ngươi cho rằng ta có thể cùng ngươi rời đi sao? Nếu ta thật sự rời đi cùng ngươi, cung điện này sẽ loạn mất."

Tiếu Sắt thở ra một hơi, nhưng vẫn không nói.

"Được rồi, mọi việc luôn phải do người giải quyết." Lý Liên Hoa tiến lên vỗ vỗ vai Tiêu Sắt: "Đợi ngươi giải quyết xong mọi chuyện, ta tự nhiên sẽ tới tìm ngươi, ngươi về trước đi."

Tiêu Sắt rũ mắt xuống, hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng chậm rãi nói.

"Vậy thì ta sẽ đợi ngươi ở Tuyết Lạc sơn trang."

"Được."

Tiêu Sắt nhìn thật sâu vào Lý Liên Hoa, rồi xoay người bước đi.

Lý Liên Hoa nhìn theo nam nhân mặc thanh y rời đi, nhưng Tiêu Sắt trước sau không có quay đầu lại, sau khi bóng lưng của thanh y biến mất, Lý Liên Hoa đột nhiên mỉm cười.

"Ta thực sự hy vọng chuyện này có thể sớm kết thúc."

Tuyết Lạc sơn trang, Tiêu Sắt nhìn thấy Diệp Nhược Y đang đợi hắn trong đại sảnh, hắn không chỉ thở dài trong lòng mà còn uể oải ngồi xuống ghế.

"Có vẻ như Diệp tướng quân đã rời khỏi thành Thiên Khải"

"Đúng vậy." Diệp Nhược Y gật đầu: "Cha ta ngày hôm qua rời khỏi phủ, hiện tại không rõ tung tích, nhưng làm sao huynh biết được?"

"Tối qua Cẩn Ngôn đã chết."

"Cái gì? Cẩn Ngôn công công đã chết? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đêm qua trong cung đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Nhược Y rất kinh ngạc.

"Đêm qua hắn ám sát Thanh Tịnh thiên sư ở trong cung, bị bắt tại chỗ, sau đó tự sát." Tiêu Sắt cúi đầu sửa sang vạt áo của mình, sau đó lấy ra một quyển trục đặt trên bàn: "Sau đó phụ hoàng tìm được cái này."

"Đây là......"

"Một phần danh sách có thể làm rõ sự thật của Bắc Ly."

Diệp Nhược Y lập tức thu tay lại, vốn là muốn nhìn xem một chút, nhưng nghe Tiêu Sắt nói xong lại không muốn nhìn chút nào.

"Sau đó?"

"Sau đó, phụ hoàng ta phái người đến hoàng lăng và tìm thấy thứ này."

Quyển trục dệt hoa văn kim long bị Tiêu Sắt ném lên bàn.

"Xem ra, hôm qua ba vị công công trong hoàng lăng cũng đã chết." Diệp Nhược Y thở dài sau, nàng không khỏi cảm thấy rất kỳ quái. "Nhưng tại sao hai quyển trục này lại nằm trong tay huynh?"

"Ngươi cho rằng ta muốn sao? Phụ hoàng ta ép buộc ta, muốn ta giúp hắn giải quyết chuyện này."

"Vậy huynh giải quyết như thế nào? Chuyện này không dễ giải quyết." Diệp Nhược Y lông mày tràn đầy lo lắng.

"Ta thực sự muốn giết chết tất cả bọn họ bằng mọi giá." Tiêu Sắt lạnh lùng nói.

"Nhưng, huynh không thể làm như vậy. Phụ thân ta là đi tìm Tiêu Lăng Trần, Tiêu Sắt, chúng ta nếu không nhanh chóng, chỉ sợ......"

"Chỉ sợ? Nhược Y, không có chỉ sợ, mà là bọn họ nhất định sẽ tấn công Thiên Khải, giẫm đạp hoàng thành. Cha ngươi hắn chính là muốn tạo phản, tất cả bọn họ đều muốn tạo phản!"

Diệp Nhược Y hít một ngụm khí lạnh, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Quân Diệp gia của cha ta cộng với quân Lang Gia vương năm đó đều là dưới trướng Lang Gia, bây giờ ai có thể ngăn cản được bọn họ?"

"Cho nên không có Diệp Khiếu Ưng và Tiêu Lăng Trần, sẽ không có Lang Gia quân." Tiêu Sắt bình tĩnh nói.

"Huynh muốn làm gì?" Diệp Nhược Y trong lòng run rẩy.

"Ta có thể làm gì đây? Ta chỉ muốn mời họ đến Thiên Khải dùng một bữa cơm."

"Dùng cơm? Tại sao họ phải đi ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để ăn cơm?"

"Không tới cũng phải tới, bởi vì đây là Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong bột cơm đậu, bọn họ không thể từ chối." Tiêu Sắt nói xong tạm dừng một chút: "Chỉ là một hồi tang lễ mà thôi, bốn năm qua không có ai dám nhắc tới tại thành Thiên Khải, một khi đã như vậy thì để ta Tiêu Sắt này xử lý."

"Huynh định làm gì?"

"Yến tiệc của Tiêu Sắt của ta đương nhiên là ngon nhất, dùng đồ tốt nhất của hoàng thất để lấy lòng tất cả mọi người trong Thiên Khải cửu đạo."

Thiên Khải cửu đạo, thượng bốn đạo, hạ năm đạo, bao gồm từ hoàng thân quốc thích và đại quan quý nhân, cho tới tam giáo cửu lưu đồ đệ, cơ hồ bao gồm hầu hết những người có thể quấy động những rắc rối trong thành Thiên Khải.

"Huynh định tổ chức một yến hội như vậy ở đâu?"

"Thiên Kim đài."

"Này rất khó."

"Cái này mới xứng đáng với Lang Gia vương thúc, xứng đáng với ta, Tiêu Sắt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip