Quyển 1- Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Đêm đã khuya, hành lang bệnh viện không có ai khác, chỉ có vị cảnh sát và Gene ngồi bên ngoài, họ không khóc cũng không đi loanh quanh trong hàng lang, đúng là vô cùng quạnh quẽ.

Qua mấy phút, Gene đột nhiên rùng mình một cái, rụt vai hỏi: “Cậu nói Kao.. sẽ không sao chứ?”

Vị cảnh sát thẫn thờ: “Anh ấy ngã từ trên xe xuống, chạm vào hàng rào… không bị nội thương thì tốt rồi.”

Gene khóc không ra nước mắt: “Thế sao phải làm phẫu thuật, hay còn bị thương ở đâu?”

Cảnh sát lắc đầu: “Em không biết. Cái kia, đội trưởng còn người nhà nào khác không? Hay là thông báo cho họ đến?”

Mặt Gene trắng bệch: “Không cần, có tôi là được rồi. Nếu cậu có việc thì đi đi.”

Vị cảnh sát tiếp tục ngồi thêm nửa tiếng, bình minh đã bắt đầu ló dạng. Cậu ta đứng dậy xoa huyệt thái dương, nói với Gene: “Em muốn tới sở cảnh sát một chuyến, tối sẽ quay lại thăm đội trưởng.”

Gene miễn cưỡng cười cười: “Không sao cả, cậu cứ đi đi, tôi ở đây là đủ rồi.”

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, bên ngoài có một y tá chạy tới, đẩy một xe đầy túi máu đi vào phòng giải phẫu, Gene nhìn mấy túi máu đỏ, da dầu tê rần, tim như bị treo lên. Đợi người y tá kia ra rồi, anh vội vàng chặn hỏi: “Cậu ấy, cậu ấy có khỏe không?”

Y tá kia nghiêm mặt nhìn hắn.

Gene muốn khóc: “Cô nói thật đi, rốt cuộc cậu ấy sao rồi?”

Y tá thở dài: “Vi khuẩn tấn công vào phổi dẫn đến tình trạng xuất huyết, não cũng bị xuất huyết bên trong, da bị tụ máu, xương tay trái bị vỡ nghiêm trọng đến gãy xương.. Tình huống không tốt lắm, nhưng mọi chuyện vẫn đang ổn, tạm thời chưa nguy kịch.”

Sớm mùa đông, Gene thấy mình ra đầy mồ hôi lạnh.

Y tá kia rời đi.

Gene lại ngồi trên băng ghế dài, mặt không đổi sắc tiếp tục đợi.

Không biết qua bao lâu, Kao được đẩy ra, bác sĩ và y tá vội vã đẩy hắn tới phòng bệnh nặng. Gene chạy theo sau: “Bác sĩ bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ nói: “Nếu cậu ta qua được đêm nay thì…”

Gene ngưng bước, người cả kinh.

Anh hoàn toàn không ngờ tình huống lại nghiêm trọng như vậy, trước đây cứ dăm ba ngày là Kao lại bị thương, có một lần hắn ngã từ lầu ba xuống nhưng cũng chỉ đến bệnh viện nửa giờ xong trở về. Anh vốn nghĩ lần này cũng chỉ là trầy da xước chân nhẹ như vậy thôi, không ngờ lại nghiêm trọng đến nỗi ảnh hưởng tới tính mạng.

Kao được đẩy vào phòng bệnh đặc biệt, Gene không được vào, đành phải đứng ngoài hỏi thăm tình huống của Kao. Bác sĩ nói, thương thể trên người hắn chủ yếu do nhảy khỏi xe mà thành, xe đang đi trên đường cao tốc lại nhảy xuống, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Mặt khác bởi vì không chạy chữa kịp thời nên bệnh đường hô hấp đã chuyển thành phổi nhiễm khuẩn. Ngoài ra còn phát hiện phổi bị xuất huyết – có lẽ là triệu chứng của viêm thận. Mấy năm này Kao đã sớm phá hủy cơ thể mình, hắn ít khi bị bệnh, thể chất tốt là giả, thực tế cơ thể hắn đã sớm suy kiệt.

Gene biết hắn luôn liều mạng công tác, coi bản thân như mình đồng da sắt. Anh luôn sợ có một ngày Kao đột nhiên suy sụp, chỉ là không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.

Bác sĩ đi rồi, trời gần như sáng rõ. Gene không vào được phòng bệnh đặc biệt nhưng cũng không dám rời viện, vì vậy đi đến chỗ cửa sổ trên hành lang để thông khí. Trời đã sáng, ngoài đường bắt đầu có bóng người, đầu hẻm có người bán đồ ăn sáng, vài người lác đác đến bên quán hàng rong, mua một chiếc bánh bao và một cốc sữa đậu nành rồi vội vàng ngậm lên miệng mà đi. Trong lòng ai cũng có chuyện phiền não, lại vội vội vàng vàng, ngồi xuống mấy phút ăn một bữa sáng thôi cũng thấy xa xỉ.

Anh nhớ đến ngày trước mình cũng từng giống Kao, làm người bên cạnh và chính bản thân khổ sở, mất đi rất rất nhiều, sau đó mới bắt đầu chú ý quan tâm tới cuộc sống này, từ đó mới cảm khái. Tự hỏi sao trước đây mình lại sống như vậy, cứ mãi vội vàng để rồi bỏ lỡ nhiều thứ quan trọng, đến tột cùng là vì đâu? Mình làm vậy để làm gì?

Nếu như tĩnh tâm lại mà suy nghĩ, mới thấy có lẽ không cần phải vội vội vàng vàng như vậy, có rất nhiều thứ đáng được thưởng thức và lưu luyến, cho dù bình thường ta không nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip