Lien Hoa Lau Dich Phi Thanh X Ly Lien Hoa Chuong 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sáng sớm hôm sau, Lý Liên Hoa tỉnh lại, Địch Phi Thanh đã không còn ở bên cạnh, nhưng trên giường vẫn còn hơi ấm nghĩ đến vừa đi chưa được bao lâu. Hắn liền cất giọng gọi người.

"A Phi ta đói."

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Địch Phi Thanh rất nhanh bưng khay đồ ăn tiến vào, Lý Liên Hoa cười đắc ý chờ đồ ăn đến.

"Cháo tại sao lại ngọt vậy."

"Ta cho thêm một chút đường vào, nhanh ăn đi, ăn xong liền ra góc kia quỳ xuống.

 Lý Liên Hoa một ngụm cháo còn chưa nuốt xuống, nghe thấy lời này lập tức bị sặc.

"Khụ khụ khụ....cái gì?"

Địch Phi Thanh một bên ôn nhu đến cực điểm cho hắn vỗ lưng lau miệng, vừa nói" Quỳ một canh giờ, sau đó sẽ tiếp tục, cần ta nói cho ngươi nguyên nhân sao."

Lý Liên Hoa nghĩ đến việc mình vi phạm điều ước không khỏi rùng mình, chỉ tiếp tục ngụm nhỏ ngụm nhỏ cháo bỏ vào miệng, liền cái ánh mắt cũng không dám đối mặt.

Mắt thấy một bát cháo thấy đáy, Địch Phi Thanh thu thập xong đồ vật, tặng cho Lý Liên Hoa một ánh mắt ra hiệu cho hắn bắt đầu.

Lý Liên Hoa lén nhìn Địch Phi Thanh, vẫn như cũ mặt không biểu tình, một bộ dạng lãnh đạm, hắn đành lủi thủi quỳ xuống, bất quá vừa quỳ xuống chưa đến một phút, Địch Phi Thanh liền đặt đặt thước gỗ vào tay hắn:" Giữ chặt lấy, đừng để rơi, hảo hảo nghĩ lại xem mình đã làm những gì."

Địch Phi Thanh tại trước bàn sách ngồi, an tĩnh nhìn xem Kim Uyên Minh nội bộ trình lên tin tức, một ánh mắt đều không cho Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa phải quỳ có chút chết lặng, chỉ rất nhẹ lung lay thân thể, liền nghe thanh âm lạnh lùng từ xa bên cạnh truyền đến.

"Không nghĩ thêm phạt liền thành thật một chút, chớ lộn xộn"

Lý Liên Hoa bĩu môi, liền liếc hắn một cái.

Một canh giờ qua thật chậm, Lý Liên Hoa đã đem tương lai một tháng sau ăn gì đều nghĩ kỹ, có chút muốn ăn bắp ngô, ăn xương sườn, ân...ăn bắp ngô hầm xương, nhất định sẽ rất ngon, vẫn là để Phương Tiểu Bảo thử độc trước.

"Đứng lên đi!"

Lý Liên Hoa còn đang đắm chìm trong mỹ cảnh, cười đến nước bọt đều muốn nhỏ xuống đến nơi, lại đột nhiên bị một tiếng mệnh lệnh kéo về hiện thực, Lý Liên Hoa lúc này mới phản ứng được một canh giờ đã trôi qua.

Địch Phi Thanh lấy cây thước ra khỏi tay Lý Liên Hoa và chạm vào nó trên bàn. "Cởi quần ra, nằm xuống đây."

Lý Liên Hoa nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng, hắn quay đầu lại nhìn Địch Phi Thanh nhưng lại không dám nhìn thẳng hắn ấp úng nói:"Cởi... cởi quần ra, A Phi cái này thật sự không cần."

Địch Phi Thanh mặt không biểu tình nhìn hắn, chỉ dùng thước gõ nhẹ vào mặt bàn hai lần. Lý Liên Hoa đối với tiếng này bên trong đã sinh ra ý vị uy hiếp, càng do dự hắn càng cảm thấy sợ chỉ đành ngoan ngoãn nằm sấp xuống bàn, nhưng còn quần áo hắn không thể bình tĩnh cởi chúng ra được. Nghe tiếng bước chân dần dần tiến đến, toàn thân Lý Liên Hoa căng thẳng.

"Không cởi ra? Được, khi nào cởi ra thì bắt đầu." Nói xong liền giơ tay đánh hắn một cái. Tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng không ngờ nó vẫn đau như vậy, đau quá...

Thước lộn xộn rơi xuống mông hắn Pa...pa...pa..."

"A...A Phi..." Lý Liên Hoa nức nở kêu lên.

Địch Phi Thanh tức giận tất nhiên không coi trọng lời hắn nói, vẫn vung tay giáo huấn Lý Liên Hoa

"A, ân..."Lý Liên Hoa bị đánh mạnh đến mức bắt đầu né tránh, nhưng chỉ đổi lại là những cú đánh mạnh bạo hơn.

  "Vút"

"A!" Cây thước mạnh mẽ đập vào mông hắn, cơn đau xuyên thấu vào da thịt, khiến Lý Liên Hoa hét lên một tiếng.

"Câm miệng" Địch Phi Thanh giữ chặt lưng Lý Liên Hoa, vung tay đánh hắn ba cái thật mạnh. Lý Liên Hoa không thể thoát ra được, chỉ có thể vặn vẹo cơ thể một cách đáng thương giống như con cá nhỏ trên thớt.

"Địch minh chủ, ta biết sai rồi, ngươi có thể nhẹ nhàng chút được không?" Lý Liên Hoa bị đánh mấy chục roi, nước mắt bắt đầu chảy dài trên má.

Địch Phi Thanh phớt lờ hắn vẫn tiếp tục đánh vào mông hắn một cách chính xác.

Ước chừng gần con số gần năm mươi, Địch Phi Thanh dừng lại, hắn nhìn về phía Lý Liên Hoa đang thở hổn hển, giọng nói đè nén tức giận:"Lần sau ngươi còn dám?"

Lý Liên Hoa như trút hơi thở cuối cùng bắt đầu cầu xin sự thương xót, hắn đáng thương nói: "A Phi, ta sai rồi, ta sẽ không tái phạm nữa lần này đến đây thôi được không? Vừa nói nước mắt hắn không ngừng chảy xuống.

Địch Phi Thanh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lý Liên Hoa, giọng lạnh lùng: "Ta biết ngươi biết ngươi sai, nhưng ta đã nói ngươi phải cởi quần ra mới tính." Hắn còn vỗ mông Lý Liên Hoa đầy đe dọa.

Ngồi xuống đau đớn không chịu nổi, nhưng hình phạt thực sự còn chưa bắt đầu, Lý Liên Hoa có chút tuyệt vọng, đầu óc vừa co giật liền hất tay Địch Phi Thanh ra rồi chạy ra ngoài. Địch Phi Thanh cũng bị động tác đột ngột của hắn làm cho sửng sốt.

Lý Liên Hoa vừa đặt tay lên cửa liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lại ném mạnh xuống giường. Địch Phi Thanh trực tiếp cởi quần, nhét gối vào dưới bụng, ép mông hắn nâng lên tiếp tục chịu một hiệp mới.

      "Ba mươi"

"Pa..pa..." Không có sự che chắn của vải vóc thanh âm phát ra càng rõ ràng.

Cơn đau kích thích mọi dây thần kinh trong cơ thể Lý Liên Hoa, hắn đau đớn cùng xấu hổ, lại bắt đầu giãy giụa. Địch Phi Thanh không hài lòng với hành vi của hắn lại tăng thêm một chút lực đạo trong tay.

"Địch minh chủ, xin hãy nhẹ nhàng ta đau..."

"Đừng cử động, tại sao ta phải đánh ngươi nếu không đau." Hắn hung hăng đánh người bên dưới một cách kiên quyết. Mông xẹp sau đó lại sưng lên, con số mới chỉ hơn một nửa đằng sau đã đau như vậy hắn thật sự không thể chịu đựng được, ánh mắt hắn dần dần tan rã.

Địch Phi Thanh thấy hắn mất tập trung liền đánh mạnh nói:"Còn chưa đủ đau? Vẫn còn có thể phân tâm?"

"Đau...ta đau... ngươi đừng đánh nữa." Lý Liên Hoa nghẹn ngào nói.

Địch Phi Thanh cũng không đành lòng trừng phạt hắn quá nặng, hắn thở dài một hơi liền hạ thước xuống ôm lấy eo Lý Liên Hoa nhẹ nhàng an ủi, dỗ dành: "Xong rồi, ngoan ngoãn, đừng khóc nữa." Ánh mắt Lý Liên Hoa đỏ hoe, nhe răng nói: "Địch Phi Thanh, ngươi thật tàn nhẫn."

 Địch Phi Thanh nhéo cái chóp mũi đỏ ửng của hắn mỉm cười"Đi, ta cho ngươi bôi thuốc."

Lúc này Lý Liên Hoa ý thức được mình đang không mặc quần ngồi trên đùi Địch Phi Thanh. Khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng hắn vặn vẹo thân thể muốn xuống.

Thấy hắn ngại ngùng khóe miệng Địch Phi Thanh câu lên một nụ cười nhạt "Được rồi, đừng ngại ngùng, nhanh bôi thuốc đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip