Bonhyuk
-Anh Hyeongseop, cảm ơn anh nhé!
Hyeongseop
-Hả? Cảm ơn gì cơ?
Bonhyuk
- Thì việc anh kêu Jaewon đến đón em đó
Hyeongseop
-Ủa? Nó đến đón em hả? Anh không biết gì hết đấy!
À, anh có bảo nó là em đang chờ hết mưa
Nhưng nó tắt máy ngang luôn, chắc nó tự đến đó
Lúc này, Bonhyuk mới ngạc nhiên. Rõ ràng cậu nói với anh là Hyeongseop nhờ mà? Không ngờ lại là nói dối hả. Nhưng để làm gì mới được? Bonhyuk không hiểu nổi cậu trai này nữa, đột nhiên quan tâm đến cậu...khiến trong lòng cậu bỗng chốc có rung động, là sự rung động của cảm xúc trước đây cậu chưa từng có. Lúc này, suy đoán rằng Jaewon có ý gì đó với anh càng thêm chắc chắn. Nhưng "ý gì đó" là ý gì thì anh cũng không biết nữa, là thích chăng?
"Không, sao mà Jaewon có thể thích một thằng con trai cơ chứ, đã vậy còn hơn tuổi em ấy nữa"
Nhưng anh biết rõ một điều, rằng đâu đó trong anh đã thực sự thích cậu rồi. Không phải chỉ vì một lần cậu đón anh về nhà, mà vì cả một quá trình dài tiếp xúc với cậu. Những nhẹ nhàng mà cậu trao cho anh, những sự ân cần chăm sóc mà cậu dành tặng, và cả ấn tượng về vẻ bề ngoài của cậu trai luôn toả ra năng lượng tích cực soi rọi trái tim hẵng còn nguội lạnh của anh...Tất cả đều khiến anh thích, và hơn cả thế, là thương. Dĩ nhiên, Bonhyuk biết rất rõ cảm xúc của bản thân cũng bởi vì anh luôn nhận thức rõ ràng về mình, nhưng anh lại chẳng thể đoán được bất kì điều gì về Jaewon, mỗi một lần gặp mặt, cậu lại làm cho anh phải bất ngờ mà từ đó, sự yêu thích của anh dành cho cậu lại càng mãnh liệt hơn.
.
.
Hyeongseop lúc này chính là trên mặt viết toàn dấu "?".
-Cái thằng Jaewon này đầu có vấn đề à?
-Vì sao Jaewon lại chạy qua đón Hyuk?
-Vì sao mọi lần mình nhờ nó muốn khản cổ mà nó không qua đón, còn bây giờ chưa ai nhờ đã qua?
"Rốt cuộc là vì sao chứ???" - Hyeongseop đang yên vị trên ghế cũng phải đứng phắt dậy nói lớn. Dạo gần đây, anh thấy thằng nhóc Jaewon này rất lạ. Từ việc chủ động đề nghị mang đồ ăn trưa đến cho anh, cho tới việc ngày hôm nay. Có thể chỉ là ý tốt nhất thời nhưng anh vẫn thấy có gì đó không bình thường đằng sau. Vì Jaewon chưa bao giờ là thằng tử tế đến mức đó, dĩ nhiên là cậu vẫn luôn đối tốt với anh nhưng vụ vòng xe qua đón anh thì khẳng định là CHƯA BAO GIỜ. Rồi không biết anh nghĩ gì mà lao vội ra khỏi nhà với bộ đồ ngủ và đôi đũa vì còn đang ăn dở bữa, chạy thẳng một mạch sang nhà Jaewon chất vấn.
[Nhà Jaewon]
*Cốc cốc*
Hyeongseop đập mạnh cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, người đối diện mở to mắt, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
-Anh Hyeongseop? Anh đến đây làm gì vậy?
Nói rồi cậu chậm rãi nhìn khắp người anh, bỗng nhiên không giấu được ánh mắt phán xét
-Anh mặc cái gì đến nhà em thế này, phong cách mới của "quý ngài Hyeongseop" đây hả? Còn đôi đũa lại là cái gì đây? Định sang nấu ăn giúp em h...
Cậu còn chưa dứt lời, anh đã đẩy cậu ra xông thẳng vào nhà làm cậu đầy hoang mang. Hyeongseop làm Jaewon không biết ai mới là chủ nhà nữa, anh ngồi phịch xuống ghế, cầm đôi đũa chỉ thẳng Jaewon, nói lớn:
-Khai mau, chú mày có ý gì với Bonhyuk?
-Hả? Anh nói cái gì vậy? Tự nhiên đến đây hỏi tào lao.
Trái với sự bất ngờ của Jaewon, Hyeongseop lại nóng vội đến mức cáu kỉnh
-Anh cho mày 3 phút, khai hết ra cho anh. Không vòng vo, nếu không thì liệu hồn.
Phải hỏi vì sao Hyeongseop ngang nhiên thế á? Dĩ nhiên là vì anh là anh em tốt kết nghĩa, là người mà bố mẹ Jaewon gửi gắm cậu khi cậu xa nhà đi học. Nói cách khác, anh có toàn quyền quản lí cậu thay cho bố mẹ.
-Anh... - Jaewon nhíu mày
-Nói đi!
-Anh đang dồn em đến đường cùng à?
-Đúng đấy, mấy ngày nay nay chú mày làm anh mất ăn mất ngủ chỉ vì suy nghĩ về mấy cái hành động lạ mà mày làm với Hyuk thôi!
Thật ra, mấy ngày trước, Hyeongseop phát hiện ra một chuyện siêu động trời. Hôm đó vì anh thấy không khoẻ lắm nên không ra ngoài vườn chăm sóc cây như mọi khi, mà lúc Jaewon đến là anh đang rửa tay trong nhà vệ sinh. Và vì thế anh mới biết được rằng đồ ăn mà Hyuk ăn mấy ngày nay đều là do Jaewon tự tay chuẩn bị, là TỰ TAY đấy nhé! Hay rồi, một ông anh sờ sờ ra đây thì cậu mua cơm hộp ngoài cửa hàng tiện lợi, còn với một người cũng gọi là "xa lạ" thì cậu lại đích thân chuẩn bị, trình bày siêu đẹp mắt, vị cũng siêu ngon. Đã vậy Hyuk còn giấu anh chuyện này nữa. Điều ấy càng khiến anh suy nghĩ về việc rốt cuộc đối với Jaewon, Hyuk là gì. Đến hôm nay, sau khi biết cậu chủ động qua đón Hyuk thì anh quyết phải sang hỏi thẳng mặt, tránh việc thằng em này trêu đùa tình cảm con nhà người ta.
Nhưng câu trả lời vừa làm Hyeongseop bất ngờ, vừa không có gì bất ngờ vì gần như nằm trong dự tính.
-Anh, em...em không biết nữa. Em lúc nào cũng nghĩ về anh Hyuk, em không thể ngừng quan tâm anh ấy. Em muốn dành mọi thứ tốt nhất cho Bonhyuk. Chỉ vậy thôi...hoặc là không chỉ có vậy...- Jaewon lảng tránh ánh mắt nhìn chằm chằm cậu của Hyeongseop mà thú thật
-Tức là?
-Anh ấy là người em coi trọng.
-Mày thích nó?
Câu hỏi thẳng này khiến Jaewon bỗng giật mình. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một người con trai. Từ trước tới nay, Jaewon luôn khẳng định với hai thằng bạn mình rằng cậu thích con gái, và mai sau cậu chắc chắn sẽ yêu một cô gái xinh đẹp. Cậu không dám đối mặt với sự thật rằng cậu thật sự không thích con gái, mà cậu thích con trai. Hay không phải cậu thích con trai, mà là cậu thích anh - Bonhyuk. Nhưng hiện tại, nghe câu hỏi rằng "Cậu thích anh sao?" thì cậu chợt nhận ra rằng...
-Đúng. Em thích anh ấy mất rồi, chỉ thích anh ấy thôi.
-----------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip