Bangpink Vsoo Tong Giam Doc Cho Toi Muon Sinh Em Be Chuong 68 Nguy Hiem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sung Ho không sao cả cười cười, trả lời: "Ha ha. . . . . . Không sao, tôi coi như là nửa lãnh đạo, có thể đến muộn một chút." Khó có được Jisoo đối với hắn luôn bài xích lại có một chút hảo cảm, hắn tự nhiên phải nán lại lâu hơn mới có thể rời đi.

"Thật xin lỗi, gây cho anh thêm phiền toái." Jisoo vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, trước đó cô thật sự là suy nghĩ quá nhiều.

"Thật không phiền toái, cô không cần phải ngại." Sung Ho uống một ngụm lớn trà, tiếp đó có chút do dự mở miệng. "Thật ra thì tôi cũng có vấn đề muốn hỏi, nhưng là không biết cô có cảm thấy tôi lắm chuyện quá hay không." Mặc dù hắn hoàn toàn có thể không cần tốn nhiều sức cũng có thể điều tra tìm hiểu rõ, nhưng là hắn còn là muốn nghe chính miệng cô nói cho hắn biết. Huống chi, vấn đề hắn muốn hỏi, bất luận đáp án như thế nào, hắn cũng sẽ không để ý. Một chút cũng sẽ không.

Cô khẽ mỉm cười, hỏi: "Vấn đề gì?"

"Vì sao cô mang theo đứa bé sống một mình, ba Jinnie đâu? Vì sao lại bỏ mặc mẹ con cô?" Giống như là đang phối hợp với vấn đề nghiêm túc, thái độ Sung Ho cũng từ từ thay đổi nghiêm túc. Hắn chăm chú nhìn cô, hắn chỉ muốn nghe đến một loại đáp án, đó chính là SooJin không có ba.

Nghe vậy, cô hít một hơi thật sâu, trả lời: "Chúng tôi đã ly hôn." Giọng sầu não, giống như cô nói là sự thật, mà không phải lời nói dối.

"Thật xin lỗi." hắn cố làm kinh ngạc, vội vàng hướng Jisoo nói xin lỗi. Quả nhiên không khác gì hắn đoán, nếu không có mười phần lòng tin, hắn cũng sẽ không hỏi cái vấn đề này.

Cô tha thứ cười cười. "Không có sao, hiện tại tỉ suất ly hôn cao như vậy, rất bình thường."

"Hắn bên ngoài....... Rồi hả ?" Sung Ho lại hỏi một vấn đề. Hắn không muốn nhắc tới chuyện cũ thương tâm của Jisoo, cũng không muốn nghe được sự thật là cô bị thương. Chỉ là, nhưng nếu cô không phải bị thương rời đi, vậy khi cô quay đầu lại khả năng sẽ thay đổi rất lớn.

"Ừ." cô thuận nước đẩy thuyền gật đầu một cái, che giấu bưng chén lên nhấp vài hớp trà. Không thể không nói, Sung Ho đích xác rất lắm chuyện. Chỉ là, đây cũng là để cho ấn tượng của cô đối với hắn thoáng bình thường một chút. Nhưng cô nghĩ mãi không hiểu là tại sao cô như cũ cảm thấy hắn có chút tà khí. Là bởi vì tính chất công việc của hắn tương đối đặc thù sao?

Sung Ho cố ý nhìn thời gian một chút, sau đó liền vội vàng đứng lên cáo từ. "Đã trễ thế này, tôi thật sự phải đi rồi, cô còn có chuyện gì cần tôi giúp một tay không?" Diễn trò phải làm toàn bộ, huống chi, hắn thật sự có chuyện.

"Không có, anh đi nhanh đi, không nên tới trễ." cô vội vàng lắc đầu một cái, đứng lên chuẩn bị tiễn khách.

"Tôi đi đây, hẹn gặp lại." hắn để khăn tắm xuống, xoay người đi về phía cửa trước.

Jisoo đi theo sau lưng Sung Ho , chợt phát hiện sau lưng hắn mơ hồ giống như có một khối bớt.

Mặc dù cách áo sơ mi nhìn không quá rõ ràng, nhưng có thể đại khái nhìn ra màu sắc cùng hình dáng khối bớt kia. Không hiểu cô có chút cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Nháy mắt phân tâm, Sung Ho đã trở về nhà của hắn.

Jisoo đóng cửa lại, đáy lòng thủy chung có một loại cảm giác kỳ quái. Chỉ là, cô cũng không có nghĩ sâu xa. Nắm chặt thời gian sau khi tắm xong, liền leo lên giường ngủ. Cục cưng thức dậy rất sớm, nếu như cô thiếu ngủ, sẽ không có tinh lực chăm sóc cục cưng.

Ngày thứ hai, Jisoo như thường ngày dậy thật sớm. Kể từ sau khi cục cưng ra đời, cô mỗi ngày đều dậy rất sớm.

Thay tã cho cục cưng xong rồi cho uống sữa tươi. Trong thời gian cục cưng lim dim, cô nhanh chóng làm cho mình bữa ăn sáng coi như phong phú. Ăn sạch sẽ một chút cũng không còn dư lại.

Thu thập xong phòng bếp, đang lúc cô suy tính có nên mang cục cưng nhanh chóng đi siêu thị mua thức ăn hay không. Ngoài cửa sổ, thế nhưng lại nổi lên mưa phùn rả rích. Cô không khỏi tức giận, mưa thế này tại sao có thể nói rằng đã tạnh, tối ngày hôm qua thì khí trời rõ ràng vô cùng sáng sủa. Cũng không thể bởi vì cô làm hư vòi nước, mới đột nhiên trời mưa .

Chán đến chết đứng ở trước cửa sổ sát đất quan sát một hồi lâu, mỗi ngày bầu trời không có chút dấu hiệu quang đãng nào, cô chỉ có thể không hề trì hoãn thời gian ra cửa mua thức ăn nữa.

Dì Son phải buổi chiều mới đến thay ca, nếu mà cô không đi mua thức ăn, buổi trưa cùng buổi tối, cũng không có đồ để ăn rồi. Còn nữa, chính cô đi mua thức ăn, có thể mua chính đồ ăn mình thích. Dì Son và dì Lee mua thức ăn, đều là căn cứ vào phối hợp dinh dưỡng để mua. Cho nên, món cô thích ăn, cũng sẽ không được ăn hàng ngày, thỉnh thoảng mới có. Mặc dù, cô vẫn luôn là đứa bé ngoan không kén ăn.

Thay quần áo ra cửa, dùng khăn lưng quấn kỹ lưỡng cục cưng ôm ở trước ngực. Cô chỉ lấy túi mua hàng và cây dù, sau đó đi ra cửa.

Jisoo vừa ra khỏi cửa,Kang Sung Ho còn chưa dời giường lập tức thanh tỉnh.

Hắn đang ở bên ngoài cửa nhà Jisoo cài đặt máy cảm ứng và máy thu hình, chỉ cần cửa nhà cô vừa mở ra, hắn có thể biết đầu tiên. Nếu không, hắn cũng sẽ không mỗi lần đều kịp thời xuất hiện ở trước mặt của cô như vậy.

Nghiêng đầu nhìn đồng hồ nhỏ trên tủ đầu giường một chút, Sung Ho do dự, vẫn là rời giường.

Nhìn bộ dạng Jisoo , rõ ràng cho thấy muốn đi mua thức ăn. Nhưng hắn cũng không xem nhẹ, trên tay cô hình như cầm một cây dù. Điều này nói rõ, bên ngoài nhất định trời mưa. Trời mưa, cô còn phải mang theo đứa bé đi mua thức ăn, điều này làm cho hắn có chút không yên tâm. Nhưng là, nếu hắn không rửa mặt, không đổi y phục, trực tiếp liền đuổi chạy ra, tất nhiên sẽ khiến Jisoo sinh nghi. Cho nên, hắn chỉ có thể trước rời giường rửa mặt, sau đó lại lặng lẽ theo sau. Như vậy, hắn cũng có thể ở cùng cô một ít thời gian, hiệu quả chế tạo ra một loại vô tình gặp được lại càng tốt.

Jisoo vẫn không thích khí trời mưa phùn mông lung, bởi vì điều này sẽ làm khí trời thay đổi vô cùng ẩm ướt. Ngay cả trong không khí, cũng tràn đầy hơi nước. Có lúc, mưa liên miên như vậy còn không bằng một cơn mưa to tới dứt khoát nhẹ nhàng khoan khoái.

Một đường đi từ từ đến chợ, vì không để cho nước mưa bay vào người của cục cưng, cô cơ hồ đem cả cây dù che ở trước mặt. Cho tới phạm vi tầm mắt của cô, cũng rút nhỏ theo.

Đi qua giao lộ, quẹo vào một đường nhỏ dẫn đến chợ. Cô chỉ thấy bốn năm cái dù che của người đi ngang qua. Bình thường nơi này đường nhỏ cũng không có nhiều người đi. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, trời thì mưa, nhìn lại càng ít người rồi.

Đối diện là hai người đi đường, càng đi càng gần. Sau lưng tiếng bước chân, cũng từ xa đến gần. Jisoo có chút nghi ngờ, cô đi chậm như vậy sao? Thế nào người phía sau dễ dàng đuổi theo cô như vậy?

Nháy mắt khi cô sắp chạm mặt cùng hai người đi đường gặp thoáng qua, đột nhiên hai người đi trước đồng thời đưa ô ra sau lưng, gắt gao chặn đường đi của cô. Ngay sau đó, ba người đi ở phía sau cô cũng đột nhiên dừng bước.

Jisoo cả kinh, nhanh chóng đi sang bên cạnh hai bước, rũ cây dù xuống che kín cho cục cưng, chỉ lộ ra cái đầu phòng bị nhìn năm người đang ngăn trở đường đi trước sau của cô.

Trong năm người, chỉ có một phụ nữ. Còn lại bốn người, đều là phái nam. Cao thấp mập ốm không đồng nhất, dù che của năm người cũng không giống nhau. Nhưng là, dù của bọn họ cũng lớn một chút so với cây dù bình thường. Năm người che dù, nhìn từ đằng xa, căn bản là không thấy được phía sau cây dù xảy ra chuyện gì.

Hiển nhiên, năm người này đến có chuẩn bị. Sự phát hiện này, cũng khiến cho cô càng thêm sợ hãi rồi.

Nếu lúc này chỉ có một mình cô, vậy cô như thế nào đều được. Nhưng cục cưng còn đang ôm trong ngực cô, bất luận cô chọn lựa hành động gì, cũng có thể sẽ làm cục cưng ở trong ngực bị thương. Nhưng nếu như ngồi chờ chết, cục cưng cũng sẽ gặp nguy hiểm giống mình.

Đang lúc cô không biết nên là liều chết chống cự, hay là ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói thì một giọng nói dễ nghe tới cực điểm, ở xa xa bỗng nhiên truyền tới.

"Bà xã, em quên mang ví tiền --!"

Ở vào thời điểm này nghe được giọng nói của Kang , cho dù hắn gọi chính là 'bà xã', sự xưng hô này cô cũng không có bất kỳ cảm giác bài xích nào. Ngược lại cảm kích tới cực điểm. Sung Ho làm công việc bảo vệ, đối phó mấy người này, cũng sẽ không quá miễn cưỡng đi.

Nghe được có người tới đây, năm người kia đầu tiên là cảnh giác liếc mắt nhìn tìm theo tiếng nói. Tiếp đó, bọn họ trao đổi với nhau một ánh mắt. Sau đó, lại không hẹn mà cùng nở nụ cười. Cũng nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu.

Jisoo dựng lỗ tai muốn nghe đối phương nói những thứ gì một chút, lại hoàn toàn nghe không hiểu. Tựa hồ là tiếng địa phương nào đó.

"Bà xã!" Sung Ho giống như không có phát hiện được gì, vừa kêu, vừa sải bước đi phía trước đuổi theo. Trực tiếp liền chen vào giữa vòng vay của năm người kia. Vừa nhìn thấy cô, gương mặt hắn lập tức lo lắng hỏi: "Như thế nào, cô không sao chớ."

"Không sao." cô giật giật khóe miệng, hỏi vấn đề này, cô tạm thời không có sao thì thế nào. Vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, làm sao có thể sẽ không sao.

"Các ngươi không phải vợ chồng?" Thấy thế, người phụ nữ trong năm người kia nhướng mày, ánh mắt lạnh xuống.

Một đại người đàn ông đứng bên cạnh người phụ nữ lạnh giọng uy hiếp một câu. "Khuyên ngươi không cần chõ mõm vào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip