Edit Sasusaku Ai Se Thich Ten Ngoc Kia Nua Chu Chuong 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Một lúc sau, Sakura nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không một chút thay đổi của Sasuke, xác định Sasuke đã nhắm mắt tu luyện, cô nở một nụ cười tà ác.

Trong một màn sương mù mông lung, cô đưa tay văn mở nước nóng.

Dù sao, tắm thuốc nhiệt độ càng cao thì càng tốt, nếu hắn hỏi thì cô sẽ nói rằng nó hỗ trợ giải độc thôi.

Nếu thật sự bị bỏng thì cũng chẳng phải là vấn đề lớn, thuốc mỡ bỏng mà cô tinh chế sẵn sàng đưa cho hắn sử dụng bất cứ lúc nào.

Nhìn vòi nước chảy "ào ào", nụ cười trên môi Sakura ngày càng tà ác hơn.

Sasuke chậm rãi mở mắt đen, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không chút thay đổi.

" Hả? Nước nóng lên rồi à?"

"Đúng vậy, nhiệt độ tăng lên rất tốt cho việc làm mềm mạch máu, tóm lại rất tốt cho việc giải độc cho anh, anh cứ tiếp tục ngâm đi."

Sakura ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, vô cùng tự mãn về kế hoạch của mình.

Nếu như có thể nhìn thấy người đàn ông này nóng đến mức nhảy dựng lên, không còn là bộ dạng lạnh lùng kia nữa, cảm giác kia nhất định sảng khoái!

Trên sống mũi cao của Sasuke bắt đầu toát mồ hôi, nhiệt độ nước không ngừng tăng cao làm hắn ẩn nhẫn cắn môi mỏng, trông rất đau khổ.

"Em xác định sẽ có hiệu quả sao?"

"Ừ hứ."

Sakura khoanh hai tay, ngay cả tóc hồng cũng lộ ra một loại vui thích nói không nên lời, tóm lại nhìn thấy bộ dạng này của Sasuke, cô sẽ rất vui vẻ.

"Tôi muốn đi ra ngoài."

Sasuke rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn, muốn đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm nhưng lại bị Sakura gắt gao giữa chặt không thể động đậy, nhìn chằm chằm vào bàn tay trước ngực, đôi mắt đen của hắn chợt trở nên tối tăm.

"Em đang làm gì vậy?"

"Anh không thể đi ra ngoài, tiếp tục ngâm đi, tôi nói giải độc thì chính là giải độc, dù sao công dụng cũng rất tốt."

Biểu cảm của Sakura rất nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng cô đang nghẹn cười.

Biến nhóc côn trắng trắng mềm mềm này biến thành màu đỏ như heo quay, cũng không tệ nha ~

Đôi mắt của Sasuke hơi nheo lại, nhìn chằm chằm nụ cười không thể phát hiện trên khóe miệng Sakura, hừ lạnh một tiếng.

Hắn nhanh chóng vươn một cánh tay ra bất ngờ bắt được cổ tay mảnh khảnh của Sakura, sau đó nhanh chóng dùng sức kéo vào trong ngực.

"Ùm!"

Sakura ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu lên tiếng, cứ như vậy không hề phòng bị bị kéo vào trong bồn tắm, cả người đều ướt đẫm.

Không chỉ vậy, đầu cô còn đập vào lồng ngực cứng rắn của Sasuke, đôi mắt cô hiện ra hàng nghìn ngôi sao.

Này...... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Sasuke cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Sakura đang mơ hồ ghé vào trược ngực mình, khóe miệng ác ý cong lên, hắn đưa tay vỗ vỗ mái tóc hồng của cô, giọng nói trầm thấp.

"Ngâm mình một mình không vui chút nào."

"Mẹ nó!"

Đây là phản ứng đầu tiên trong tâm trí Sakura, không cần suy nghĩ nhiều, cô liền trực tiếp ra tay đè bả vai Sasuke lại, đôi mắt xanh bốc hỏa.

"Anh muốn bị đánh.................."

Sasuke không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, mặt không chút thay đổi nói.

"Không phải."

Sakura nghẹn họng, cô tức đến nỗi không nói nên lời lau đi những giọt nước bắn lên mặt, cúi đầu nhìn quần áo đã hoàn toàn ướt đẫm của mình, quả thực không thể phiền não hơn.

"Đừng lộn xộn."

Khuôn mặt của Sasuke có chút tối tăm, nhưng giọng nói khàn khàn trầm thấp làm Sakura ngẩn cả người.

Tư thế này đúng là không tốt lắm...

Cô vừa nghĩ như vậy, quyết đoán từ trong bồn tắm nhảy ra ngoài.

Có thể là vì nước quá nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.

"Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn làm như vậy một lần nữa, tôi sẽ không chữa bệnh cho anh nữa, anh không biết sự khác biệt giữa nam và nữ sao?"

Sasuke híp đôi mắt đen ngồi thẳng lưng lại, để lộ cơ ngực trắng và săn chắc của mình, mái tóc màu đen đã bị bọt nước làm ướt.

"Có vẻ như ai đó muốn hun tôi trước."

"Anh..."

Sakura tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, cô không ngờ hắn lại nhìn thấu kế hoạch của cô, thật nhàm chán!

" Không phải là do người nào đó đốt cuộn len và ném giá nến của tôi trước sao."

Được rồi! Để xem ai có lý!

" Đã nói tôi không thích những thứ đó."

Giọng nói của Sasuke đột nhiên trở nên lạnh lùng, sắc mặt xuống.

"Anh không thích cũng không thể ném đồ của tôi! Đó là người khác tặng cho tôi! Anh dựa vào cái gì nói bỏ liền bỏ nói ném liền ném!"

Sakura rất tức giận, cô cảm thấy bác sĩ Takano chưa bao giờ khiêu khích hắn, tại sao hắn lại thù địch với người khác như vậy?!

"Ào—"

Sasuke bật dậy khỏi bồn tắm, Sakura sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.

"Anh làm cái gì vậy đồ biến thái!"

"Hết giờ rồi."

Sasuke vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay Sakura, buộc Sakura phải đối diện với hắn.

Sakura nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Sasuke, có chút sững sờ, và khi cô nhìn xuống, tầm mắt dời xuống, nhìn thấy quần ướt sũng hắn mặc trên người, cái loại cảm giác thẹn thùng này nhất thời không còn.

"Anh nói bậy! Vẫn còn một tiếng nữa!"

"Tôi nói đến là đến."

Sasuke giật mạnh cổ tay cô sải bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến phòng bên cạnh.

Đây là đang muốn làm gì? Giết người diệt khẩu?

Sakura có chút hoảng sợ nhìn chằm chằm mái tóc đen cùng sườn mặt lạnh lùng của hắn, cô luôn cảm thấy người đàn ông này rất đáng sợ.

"Uỵch."

Sau khi kéo Sakura vào phòng, Sasuke trực tiếp ném cô xuống đất.

Mặc dù có nệm futon của Sasuke trên sàn nhà, nhưng nó vẫn khiến Sakura ngã mạnh.

"Anh đang làm gì vậy cái đồ khốn kiếp gì này!"

Sasuke từ trên cao nhìn xuống Sakura, biểu cảm trên mặt lạnh thấu xương sắc bén.

" Haruno Sakura, em nên tránh xa tên đàn ông có ý xấu đó ra."

"Hả?"

Vẻ mặt Sakura kỳ diệu, xoa xoa khuỷu tay vừa rồi đập xuống sàn nhà, tâm trạng cô bây giờ cực kỳ tệ.

"Bác sĩ Takano có ý đồ gì không tốt?"

Người này cũng quá xen vào việc của người khác quá rồi!

Sasuke hừ lạnh một tiếng, tiện tay từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo len cổ chữ V mặc lên người.

"Hẹn em ăn cơm, sau đó lại vô duyên vô cớ đưa đồ, đàn ông như vậy khẳng định không phải mặt hàng tốt."

Cái này?

Trên đầu Sakura xuất hiện vài vạch đen, khóe miệng giật giật không nói nên lời.

"Vậy xin hỏi anh là mặt hàng gì?"

Vô duyên vô cớ xuất hiện ở đại hội chiêu thân của cô, tiếp theo nhờ cô chữa bệnh không nói đi còn phải bao hết tất cả việc nhà, hiện tại ngay cả việc cô kết giao bình thường với người khác cũng phải chen chân vào.

Tuy rằng hắn có tiền, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do để hắn trở nên không biết xấu hổ như vậy được.

"Tôi?"

Sasuke nở một nụ cười châm chọc, chỉ sợ trong mắt Sakura, hắn cũng không phải mặt hàng tốt gì.

Đêm trăng sáng đó, dưới sự cầu xin đau khổ của Sakura, hắn vẫn chọn trở thành một kẻ phản bội và rời bỏ Konoha, để theo đuổi cái gọi là sức mạnh, sau khi gặp lại ba bốn lần muốn mạng của cô, không chỉ vậy, cho dù cuối cùng hắn về tới Konoha, ngày kết hôn hắn vẫn lựa chọn trốn tránh.

Tại sao?

Tại sao lại chạy trốn?

Hắn đã từng muốn cắt đứt tất cả các ràng buộc vì sức mạnh đó, vì thế hắn đã nổi lên sát tâm với Sakura, nếu như không phải khi đó Naruto ngăn cản, chỉ sợ hắn hiện tại khẳng định hối hận không kịp.

Hắn đã sớm nhận thức được tầm quan trọng của Sakura trong lòng hắn, nhưng vì trở nên mạnh mẽ, lại không thể không đem phần ràng buộc kia chôn dấu đi... Không, là hủy diệt.

Có lẽ, hắn vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác tội lỗi đó hay bởi vì hắn đau khổ sống trong bóng tối quá lâu, hắn sợ, đem cái giống như mùa xuân rực rỡ rực rỡ kéo vào trong thế giới của mình, sau đó cùng nhau hủy diệt.

"Này, sao anh không nói gì nữa?"

Sakura đưa tay vẫy vẫy trước mắt Sasuke, có chút hoài nghi nhìn chằm chằm hắn.

Sau khi Sasuke hoàn hồn, trong đôi mắt đen trộn lẫn chút cảm xúc phức tạp, nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng hắn đột nhiên trở nên phiền não.

Rõ ràng là muốn cách màu sắc rực rỡ này càng ngày càng xa, tại sao lại trở về đây...

"Không có việc gì, tôi muốn đi ngủ."

Hắn trực tiếp kéo Sakura ngồi dưới đất lên, sau đó nằm vào chỗ đó, mặt không chút thay đổi nhắm mắt lại.

Sakura có chút không kiên nhẫn đỡ trán, cúi đầu nhìn mình ướt sũng, chịu nhục cầm quần áo trong tủ quần áo sau đó vào phòng khách thay.

Đến khi trở về phòng, lại phát hiện Sasuke đã ngủ.

"Cái này cũng khó trách, dù sao cũng cho anh ta ngâm trong các loại thảo mộc có tác dụng làm dịu thần kinh và giúp ngủ ngon mà..."

Sakura ngồi xổm xuống bên cạnh Sasuke, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt xanh phản chiếu rõ ràng khuôn mặt tuấn tú của Sasuke, đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng đều thể hiện vẻ đẹp trai của người này.

Cô cảm giác tầm mắt của mình giống như có chút không thể rời khỏi mặt của người đàn ông này, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ mặt mình, tỉnh táo lại đừng mê trai như vậy nữa.

"Quên đi, chúc anh ngủ ngon, ngày mai tôi sẽ tính sổ với anh sau, hừ."

Sau khi Sakura nằm trên giường và tắt đèn, Sasuke nằm trên sàn nhà mới chậm rãi mở mắt.

Điểm khác biệt chính là đôi mắt vốn lạnh lùng không hề có tình cảm kia giờ phút này chứa đầy những cảm xúc phức tạp, tựa hồ tình cảm chôn sâu trong lòng nhất thời đều tăng lên.

Sakura......

——

Sáng hôm sau, ngay khi Sakura thức dậy, cô nhận ra Sasuke đang ngủ trên sàn nhà không biết đã dậy từ lúc nào.

Nhưng khi cô đi khắp dinh thự Uchiha để tìm Sasuke, cô mới phát hiện ra rằng hắn hoàn toàn không có ở đó.

"Rốt cuộc là đi đâu rồi..."

Sakura cau mày trầm tư.

"Sakura-chan!"

Ino từ cổng chính dinh thự chạy vào vui vẻ vẫy tay với Sakura và ra hiệu cho cô đi đến.

"Ino, sao cậu lại ở đây?"

"Tớ nghe Tsunade-sama nói rằng Sasuke đi làm nhiệm vụ rồi, tớ nghĩ cậu ở đây một mình sẽ rất chán, nên tớ đến chơi với cậu."

Ino cười híp mắt nhìn chằm chằm Sakura, trong đầu âm mưu bí mật tính toán kế hoạch của mình.

Kể từ khi cô nghe thấy câu "Tôi chưa bao giờ bắt Sakura đợi tôi" của Sasuke ngày hôm qua, cô không thể chờ đợi để kéo Sakura ra khỏi biệt thự Uchiha ngay lập tức.

Tình cờ hôm nay Sasuke lại không có ở đây, vậy cô sẽ lợi dụng khoảng trống này, làm cho Sakura cảm thấy thất vọng về tên kia, tốt nhất là một mũi tên trúng hai đích, từ nay về sau không bao giờ gặp mặt nữa.

"Ra ngoài làm nhiệm vụ? Độc của anh ta còn chưa giải được, hôm qua tớ mới dặn dò anh ta đừng chạy lung tung, thì hôm nay anh ta đi làm nhiệm vụ, anh ta cũng quá không đem bác sĩ để vào mắt rồi!"

Sakura nhíu mày, nắm đấm siết chặt, nếu giờ phút này Sasuke ở đây, chỉ sợ đã bị đánh thành bánh thịt rồi.

"Mặc kệ hắn, chúng ta đi dạo phố đi."

Ino không nói lời nào trực tiếp kéo tay Sakura ra khỏi dinh thự Uchiha, đi thẳng đến nơi ở của Kakashi.

Tối hôm qua, Ino đã thương lượng với Kakashi-sensei, yêu cầu anh ta giúp tẩy não Sakura bằng ảo thuật, để Sakura sinh ra bóng ma tâm lý với Sasuke, như vậy hẳn là cô sẽ không bao giờ muốn tiếp xúc với Sasuke nữa!

Kakashi dang nằm trên sô pha đọc sách, khi nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Hai ngày nay trong nhà của anh ta thật đúng là hấp dẫn không ít người trẻ tuổi mà, động một chút là đòi tới tìm hắn.

"Kakashi-sensei, thầy còn nhớ những gì em với thầy thương lượng hôm qua không?"

Ino trong mắt tỏa sáng nhìn Kakashi, cô đưa tay đẩy Sakura ra trước mặt.

Kakashi bất đắc dĩ gật đầu.

Cái gì gọi là thương lượng? Cô bé giương nanh múa vuốt nói, "Nếu thầy không đồng ý với em, em sẽ dùng tâm chuyển thân thuật bám vào người thầy, đốt cháy hết tất cả "Thiên đường tung tăng" quý giá của thầy!"

Hazzz, thực sự không biết Asuma giáo dục học sinh như thế nào ...

——

"Hai người muốn làm gì?"

Sakura cảnh giác nhìn chăm chú Ino, cô từ nhỏ đến lớn bị cô bạn này trêu đùa số lần chính cô cũng đếm không hết.

"Sakura-chan, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, không phải lúc trước cậu bị tổn thương não sao, tớ đặc biệt nhờ Kakashi-sensei giúp cậu chữa lành đó."

Ino trực tiếp ấn Sakura ngồi đối diện Kakashi, vẻ mặt tươi cười.

Trên thực tế, lý do chính là khả năng nhìn xuyên qua ảo thuật của Sakura rất mạnh, nếu như tìm một người ảo thuật bình thường khẳng định sẽ không thành công, vì vậy Kakashi liền trở thành lựa chọn tốt nhất.

"Thầy Kakashi, thầy có thể bắt đầu rồi."

Trên thực tế, thuật mà Kakashi muốn sử dụng là thuật Narakumi, đó là làm cho người ta nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ mà rong lòng họ không muốn nhìn thấy.

Có một lần trong bài kiểm tra của team bảy anh ta đã sử dụng thuật này trên người Sakura, để cho cô nhìn thấy hình ảnh Sasuke chết, anh ta nhớ rõ Sakura đã trực tiếp ngất xỉu vào thời điểm đó, điều này cho thấy địa vị của Sasuke trong lòng cô cao bao nhiêu.

Hoomnay anh ta lại thi triển một lần nữa, không biết Sakura sẽ nhìn thấy gì?

"Bình tĩnh."

Kakashi nhìn thẳng vào Sakura thấy vẻ mặt cô có chút căng thẳng, bất đắc dĩ lắc đầu.

Sakura vừa hít một hơi thật sâu thì trước mắt cô bỗng trở nên tăm tối.

Cô một mình đứng trong bóng tối yên tĩnh này, đôi mắt xanh híp lại, nhịn không được siết chặt nắm đấm.

Kakashi-sensei rốt cuộc đã thi triển thuật gì với cô vậy?

Chờ cô hoàn toàn tỉnh táo lại, đánh giá hoàn cảnh xa lạ này, dựa vào trực giác nhạy bén của Ninja, cô lựa chọn tiếp tục đi về phía trước.

Một lúc sau, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa trước mặt cô.

Mái tóc đen quen thuộc có chút thờ ơ, trên áo choàng màu đen thêu quạt tròn đỏ trắng đan xen, bóng lưng cao ngạo xa cách.

"Ngươi là?"

Cô ngẩn ra, ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông kia.

Sườn mặt người đàn ông bị mái tóc đen che khuất, khóe miệng mím chặt.

Sau khi hắn nghe được giọng nói của Sakura chậm rãi xoay người, cặp mắt đen kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Sakura, con ngươi dần dần chuyển biến thành màu đỏ khát máu.

"Sasuke?"

Sakura nhịn không được lui về phía sau vài bước, tay gắt gao che ngực mình, không rõ cái loại cảm giác đau lòng này đến từ nơi nào.

"Sakura à? "

Hắn nhếch môi, cười tà ác, nhưng khi hắn đọc ra cái tên kia thời điểm, cơ thể Sakura không kìm được run lên.

Cảm giác này.........

"Tôi phải đi, rời khỏi Konoha."

Giọng nói lạnh lùng xa cách, mang theo thù hận sâu sắc.

"Cậu muốn đi đâu, mất bao lâu mới có thể trở về?"

Sakura gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cảm giác khủng hoảng trong lòng càng lúc càng lớn, câu "Xin hãy đứa tớ đi cùng" kia ngay bên miệng, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nói ra.

Sasuke lạnh lùng liếc cô một cái, hơi thở lạnh như băng, xoay người liền biến mất trong bóng tối.

"Chuyện này không liên quan đến cậu."

"Sasuke, cậu đừng đi! Đừng rời khỏi tớ."

Sakura đưa tay, chân lại giống như bị đóng chặt tại chỗ căn bản đuổi không kịp bước chân của hắn, mắt xanh mở to nhìn chằm chằm bóng lưng biến mất của hắn, chậm rãi chảy nước mắt.

Ngoài cơn đau xuyên thấu tràn ngập lồng ngực, còn có một sự nghi ngờ dày đặc tràn ngập tâm trí cô.

Tại sao? Tại sao cô lại khổ sở như vậy?



Thật ra tớ định đăng chương mới vào thứ 6 rồi á, nhưng vì mụt sự ngốc nghếch nho nhỏ nên tớ đã quên không lưu, và đến hôm nay tớ mới xong chương này nè :((((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip