Chương 29: Hoàng's pov

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Viết Hoàng, cậu chưa bao giờ tức giận."

Giọng điệu bất mãn của Hải Anh vang lên, nó tựa cằm vào vai tôi, bực bội: "Sao cậu có thể vì người ngoài mà đối xử với tớ như vậy?"

"Đấy là bạn gái tớ, không phải người ngoài." Tôi khéo léo đẩy Hải Anh ra, né tránh sự đụng chạm của nó, sau đấy đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tớ nghĩ mình không đủ kiên nhẫn để dạy cậu cách tôn trọng người khác đâu. Vậy nên cuộc trò chuyện này dừng lại ở đây thôi."

Hải Anh thoáng kinh ngạc, nó cắn môi dưới, tới mức, tôi tưởng chừng máu có thể bật ra bất cứ lúc nào: "Rốt cuộc cậu bị làm sao thế?"

"Tớ vẫn ổn, cậu có cần giấy khám sức khỏe của tớ không?"

"Hoàng!" Hải Anh hậm hực: "Đừng như vậy, tớ không thích thái độ này của cậu."

"Phải rồi, tớ biết chuyện cậu lén đi học vẽ đấy, nếu..."

"Ừ, cậu nói đi." Tôi cắt ngang lời Hải Anh: "Tớ biết bố tớ sẽ tức giận mà."

Nét mặt Hải Anh thoáng sửng sốt, hẳn không ngờ tới tôi sẽ đáp trả một cách thẳng thừng như vậy: "Cậu không muốn thi Kiến Trúc nữa à?"

"Đấy là chuyện riêng của tớ."

Nói rồi, tôi dứt khoát rời đi, cũng không quay đầu lại.

Mở cuốn sổ ký ức dài mười bảy năm ra, tôi không nhớ nổi mình đã quen Hải Anh từ lúc nào, nhưng, lại nhớ rõ lần đầu tiên gặp nó, người bố chẳng bao giờ quan tâm tới cuộc sống của tôi lại dặn đứa con trai út này phải chăm sóc cô bé ấy cẩn thận.

Hải Anh sống bên Mỹ từ nhỏ, mỗi năm chỉ về nước vài ba lần, không nhiều, nhưng lại trở thành cơn ác mộng của tôi. Bằng một cách nào đấy, Hải Anh cực kỳ thích bám theo tôi, nó có thể ở cạnh tôi suốt một mùa hè, thậm chí theo tôi đến những buổi tập banh dù chẳng biết chút gì về thể thao. Nó cũng thích đem những món đồ được đặt trong phòng tôi để mang sang Mỹ, chỉ cần Hải Anh nhìn trúng, mặc kệ tôi có đồng ý hay không, nó vẫn lấy. Đương nhiên, vì bố, tôi không thể từ chối yêu cầu của Hải Anh.

Tôi bắt đầu học được cách nhịn nhục, dằn lòng chịu đựng cho qua ngày, nhưng dần dần, Hải Anh càng quá đáng hơn, tôi nhận ra nó đang tự coi tôi là "vật sở hữu" của riêng mình.

Trong thế giới của Hải Anh, việc tôi ngoan ngoãn nghe theo nó như một lẽ đương nhiên, và cuộc đời tôi buộc phải gắn liền với nó. Hải Anh từng có ý định kiểm soát tôi, nhưng lại vướng phải khoảng cách địa lý, vậy nên đầu năm lớp 10, Văn Huy mới nhận được yêu cầu của Hải Anh về việc theo dõi tôi giúp nó. Quá đáng hơn, Hải Anh còn chủ động kết bạn với người yêu cũ của tôi.

Tôi không thể làm lớn chuyện, cũng chẳng biết trút giận vào đâu, và tôi, như một con rối gỗ mặc cho cuộc đời này xâu xé thành trăm mảnh rồi bị kéo lê lết dưới sàn đất đần bụi bẩn cùng đá nhọn, cuối cùng, kết cục lại chìm sâu vào đáy biển mặn chát rồi biến mất khỏi ký ức của con người.

Vốn dĩ, tôi đã có ý định quyết định đầu hàng trước số phận cay nghiệt mà mang theo lớp mặt nạ đáng chết ấy cả đời, nhưng, em lại xuất hiện, và trở thành sợi dây thừng cứu mạng tôi thoát khỏi đáy vực thẳm.

Vì em nói, tương lai là do tôi làm chủ, vậy nên, tôi không thể sống vì người khác.

Tôi chưa từng tin vào phép màu, nhưng, tôi tin em.

Hình như, tôi lại bắt đầu nhớ em rồi...

Tôi dựa vào góc tường, nheo mắt nhìn hội trường tấp nập người qua lại, hầu hết đều là đối tác làm ăn của gia đình, trên tay ai nấy cũng cầm theo ly rượu, họ chào hỏi, bắt tay và nói chuyện với nhau, nhưng trong cuộc hội thoại ấy chẳng có câu nào liên quan tới chủ nhân bữa tiệc là tôi. Lý do tới tham dự là chúc mừng sinh nhật cậu út tập đoàn Hồng Phong, nhưng mục đích của họ, lại chẳng phải, tôi biết rõ điều ấy, năm nào cũng vậy, tôi đã quá quen với cảnh người bố kính yêu của mình vui vẻ chúc rượu vì thành công ký được một hợp đồng đắt giá. Chưa bao giờ, tôi có cảm giác xa lạ như lúc này, nơi đây, không phải thế giới mà tôi thuộc về.

Bỗng, chuông điện thoại reo lên, khi nhìn thấy tên người gọi được hiển thị trên màn hình, suýt nữa thì tôi không thể giữ nổi bình tĩnh mà hét toáng lên.

Ngón tay tôi run nhẹ, bấm vào nút nghe.

"Viết Hoàng ơi." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đầu bên kia điện thoại, xuyên qua màng nhĩ rồi đáp xuống trái tim tôi.

"Ơi, anh đây bé."

"Anh có thể xuống sảnh khách sạn một lúc không ạ? Em muốn đưa thứ này cho anh, sẽ không... làm mất thời gian của anh đâu ạ..."

Tôi sững sờ: "Em tới đây à?"

"Dạ, em đang đứng đối diện khách sạn."

Khoảnh khắc đấy, trong lòng tôi tựa như có dòng mật chảy qua, rất ngọt, tới nỗi bao phiền muộn suốt cả ngày hôm nay tựa như hóa thành mây mà bay theo cơn gió cuối mùa.

Tôi đứng đờ người, mất một lúc lâu để bình tĩnh lại, nếu em nghe kĩ, hẳn sẽ nhận ra sự căng thẳng qua lời tôi nói: "Ở đấy đợi anh một lúc, anh xuống với em ngay nhé?"

"Vâng ạ."

Tôi nhanh chóng tắt điện thoại rồi bước vội ra khỏi hội trường, chỉ sợ chậm một giây thôi, em sẽ giống nàng Lọ Lem mà biến mất khỏi vòng tay tôi.

Chưa bao giờ trái tim tôi chứa đầy sự mong mỏi như lúc này, tới nỗi, tôi chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ thang máy mà chạy một mạch từ tầng bảy xuống bằng thang bộ. Khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng bên kia đường, mạch não của tôi như ngừng lại, bây giờ, tôi không thể nghĩ được gì khác ngoài việc ôm lấy em.

"Viết..."

"Anh nhớ em." Tôi ôm chầm em vào lòng, ép chặt, như muốn khắc sâu dáng hình người con gái ấy vào tận trong tâm khảm: "Để anh ôm một lúc thôi, được không em?"

Bỗng, Khánh Vy đưa tay choàng qua eo tôi, không ngờ tới, em sẽ chủ động đáp lại cái ôm của tôi.

Tim tôi mềm nhũn, tưởng chừng được một sợi lông vũ vuốt nhẹ, hơi ngứa ngáy, lại lưu luyến thứ cảm xúc khiến người ta mê mẩn ấy.

Tôi vuốt nhẹ mái tóc em, khẽ hỏi: "Sao lại ôm anh?"

"Giống như anh ôm em."

Vậy nên, em cũng nhớ tôi sao?

Nhưng, tôi còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì sau lưng đã vang lên một giọng nói: "Hoàng xuống đây làm gì thế? Chú Phong đang tìm cậu kìa."

Tôi không ngờ Hải Anh sẽ theo mình tới tận đây, bỗng dưng thấy hơi bực bội. Tôi ghì chặt Khánh Vy vào ngực mình, để em không phải thấy cảnh tượng chẳng mấy vui vẻ này.

"Cậu bảo với bố tớ, là tớ có chút việc phải ra ngoài. Tớ cảm ơn."

"Việc gì quan trọng tới mức khiến cậu bỏ cả bữa tiệc..." Hải Anh ngập ngừng, nó nhíu mày, hẳn do nhìn thấy em: "Ai kia?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì Khánh Vy đã rời khỏi người tôi, em dơ tay, vẫy vẫy với Hải Anh: "Em chào chị, em là bạn gái của anh Hoàng."

Nghe xong, sắc mặt của Hải Anh trầm xuống, không mấy vui vẻ hỏi: "Em không biết nghĩ à?"

"Dạ?"

"Hôm nay là sinh nhật Hoàng, gia đình cậu ấy tổ chức tiệc, mời rất nhiều khách tới, nhưng em lại đến tận đây bắt Hoàng bỏ đi chơi với mình. Em là bạn gái mà chẳng biết nghĩ cho người yêu chút nào vậy? Hay ở nhà bố mẹ không dạy em cách đối nhân xử thế?"

"Vậy cậu có được bố mẹ dạy cách tôn trọng người khác không?" Tôi bực bội chặn lại lời Hải Anh, sau đấy kéo Khánh Vy ra sau lưng, lần đầu tiên trong đời, tôi tức giận tới độ không thể kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân. Tôi biết mình phải giữ bình tĩnh, nhưng tôi không thể làm thinh khi thấy em bị người khác sỉ vạ, cho dù đối phương là ai.

Ngay cả Hải Anh cũng bị tôi dọa sợ, bả vai nó run rẩy, trong mắt chứa đầy vẻ không cam lòng.

"Hoàng... quát tớ?" Hai má Hải Anh đỏ bừng: "Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng, tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà. Rõ ràng, con bé đấy không hiểu chuyện..."

Tôi nheo mắt, hững hờ đáp: "Em ấy không cần hiểu chuyện, vì tớ đủ khả năng che chở bạn gái của mình. Đừng để tớ nghe được những lời ấy một lần nữa, cậu không có tư cách lên tiếng phán xét về người tớ yêu đâu."

Nói rồi, không đợi Hải Anh phản ứng lại, tôi liền kéo Khánh Vy rời đi.

"Hoàng!"

Hải Anh muốn chặn lại, nhưng sau khi bị tôi cảnh cáo lần thứ hai, nó không dám tiếp tục hành động xấc xược vừa rồi của mình, cuối cùng chỉ đành hậm hực quay về.

Sau khi Hải Anh rời đi, Khánh Vy hỏi tôi: "Ban nãy... anh nói vậy không sợ chị ý giận ạ?"

"Sao anh phải sợ?" Tôi nhíu mày, nhưng em lại lắc đầu không trả lời, vậy nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều.

"Anh dữ quá, dọa người ta chạy mất rồi, nhỡ sau không tìm được bạn gái thì sao?" Em lại hỏi tôi.

Tôi với lấy chiếc mũ bảo hiểm được treo trên xe rồi đội lên cho em, khẽ cười: "Không cần tìm, anh có một cô bạn gái là đủ rồi."

"Bạn gái này chỉ còn hai tuần thôi!"

Tôi ghét cay ghét đắng mỗi khi em nhắc đến thời hạn hẹn hò giả của hai đứa, đương nhiên, tất cả sự bất mãn của tôi đều được trút hết lên cặp má bánh bao của em.

Khánh Vy xoa bên má bị tôi véo đến ửng hồng, thắc mắc hỏi: "Mà anh định đi đâu ạ?"

"Em muốn đi đâu?" Tôi tự giác lấy chiếc mũ bảo hiểm còn lại trên xe em rồi đội lên.

"Em không, em tới tặng quà cho anh rồi về thôi ạ."

Phũ phàng thật đấy, nhưng tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận kết quả này, tôi bĩu môi, phụng phịu: "Em đã hứa sẽ đón sinh nhật với anh rồi mà."

"Là anh "bùng kèo" em trước." Bé Thỏ cực kỳ "tốt bụng" sửa lại giúp tôi.

"..."

Tôi cúi đầu, để hai chiếc mũ bảo hiểm chạm vào nhau rồi cọ nhẹ: "Anh xin lỗi, bé Thỏ cho anh cơ hội thứ hai được không ạ?"

Nếu không, tôi sẽ lăn ra đây rồi khóc cho em xem, mất hình tượng cũng được, tôi chẳng cần, tôi chỉ muốn ở cạnh em.

"Được rồi, thế anh muốn đi đâu ạ?" Cuối cùng bé Thỏ của tôi vẫn thỏa hiệp.

"Đi đến nơi chỉ có đôi ta."

"Em về đây."

"Anh đùa thôi, mình ra Hồ Tây nhé?" Tôi vội kéo em lại rồi cướp lấy chìa khóa xe.

"Đợi em chút." Em với lấy hộp bánh kem được treo trên xe rồi giơ lên trước mắt tôi: "Để em cầm bánh kem."

Tôi bật cười, dù biết rõ câu trả lời nhưng vẫn cố ý hỏi: "Tặng anh à?"

"Dạ."

"Sao lại ngoan thế này?" Tôi xoa đầu em, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Hồ Tây cách khách sạn không xa, đi tầm mười phút là tới. Chúng tôi ghé vào một quán trà đá vỉa hè ven bờ hồ.

Em tặng cho tôi hai món quà, một chiếc bánh kem tự tay làm và một hộp quà bí mật.

"Anh đừng mở bây giờ, về nhà hẵng mở." Em vội ngăn cản, không cho tôi bóc quà.

Mặc dù mong chờ, nhưng tôi vẫn phải nghe theo lời em, đành ngoan ngoãn đặt hộp quà sang một bên. Em lấy bánh ra, lúc này mới nhớ quên mang theo nến.

"Chết rồi, em quên mất không mang nến..."

"Không cần nến đâu."

"Sinh nhật phải thổi nến chứ?"

Tôi cười, dịu dàng xoa đầu em: "Bé Thỏ dùng đôi tay xinh xắn của mình để làm bánh kem tặng anh, điều ấy đủ để khiến sinh nhật này trở nên hạnh phúc rồi."

"Anh đúng là đồ dẻo miệng!" Em lườm tôi, nhưng có vẻ, Khánh Vy vẫn không vui lên, em cúi gằm mặt, tôi đoán, em lại bắt đầu tự trách bản thân.

"Đón sinh nhật với anh mà mặt mày ủ rũ thế?" Tôi véo nhẹ má em: "Thôi nào, anh có thể biến ra nến cho em mà."

Khánh Vy ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ nhìn tôi. Dưới sự hồi hộp của em, tôi lấy một tờ giấy ăn, vo tròn lại rồi cắm thẳng vào giữa chiếc bánh.

"Anh định đốt giấy ạ?" Em muốn ngăn tôi lại: "Đừng, nguy hiểm lắm."

"Không phải, đợi anh chút."

Nói rồi, tôi mở điện thoại, tải app Free Candle, ngay lập tức, màn hình hiện lên một ngọn lửa đỏ lập lòe, tôi giơ điện thoại lên trên mẩu giấy: "Thế nào? Có giống ngọn nến không?"

Em phì cười: "Khó thế cũng nghĩ ra."

"Em vui là được."

"Vậy giờ em hát bài "Happy Birthday" cho Viết Hoàng thổi nến nha?"

Khánh Vy vỗ tay, hát theo nhịp.

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you."

Giọng em rất trong, từng nốt nhạc lên xuống êm dịu và ngập tràn cảm xúc như tiếng chim sơn ca lánh lót, âm hưởng chạm tới tận sâu trong trái tim tôi. Rõ ràng, đây không phải là bữa tiệc ngập tràn ánh sáng được tổ chức tỉ mỉ, nhưng, lại khiến tôi rung động đến từng phút giây. Nếu có thể, tôi ước, khoảnh khắc này được dừng lại mãi mãi. Vì tôi sợ chỉ cần mình lơ là một giây thôi, thì sẽ không kịp bắt trọn dáng hình của người con gái ấy.

Em hát xong, cười nhẹ, thúc giục tôi: "Viết Hoàng mau thổi nến đi, nhớ phải ước nữa đấy!"

"Để em cầm giúp anh." Em giành lấy điện thoại từ tay tôi: "Đừng nói điều ước cho em, sẽ không thiêng đâu."

"Dạ, anh biết rồi." Tôi nghe lời em, mười ngón tay đan chặt vào nhau rồi đặt lên trước ngực, tôi nhắm mắt, trước mắt bỗng chốc biến thành một mảng tối đen, ngay cả em cũng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Không có ánh sáng, tôi chỉ cảm nhận được từng cơn gió thu đang ùa vào tâm trí, và, gương mặt thanh thoát của em hiện lên như nét bút mà tôi đã dùng để khắc họa.

Ngày đầu tiên cảm nhận được "sinh nhật", tôi ước, có thể được bên em vĩnh viễn.

Tôi chậm rãi mở mắt, lại nhìn em-người thật bằng xương bằng thịt chứ không phải qua bức tranh mà tôi vẽ trong cuốn sổ ký họa: "Anh ước xong rồi."

"Thổi nến nào."

Em lắc nhẹ điện thoại, tôi hơi cúi đầu, thổi nhẹ lên máy, nhưng nến trên màn hình lại không chịu tắt.

"Anh tưởng nó phải tắt?" Tôi cau mày, lại thử thổi lần nữa, đáng tiếc, tôi có thổi mãi thì nến cũng chỉ ngả nghiêng về bốn hướng chứ chẳng tắt hẳn.

Cuối cùng, tôi không đủ kiên nhẫn, dứt khoát sập nguồn điện thoại.

"Tắt rồi đấy."

"Anh thật là..." Khánh Vy cười khúc khích, em lấy thìa rồi đưa cho tôi một chiếc: "Em không mang theo dao với dĩa, anh cứ xúc bánh ăn luôn nhé."

Hiếm khi có cơ hội làm nũng, đương nhiên, tôi phải tận dụng triệt để. Tôi lắc đầu: "Không, em phải đút cho anh."

"Đồ trẻ con." Em mắng, nhưng vẫn cầm thìa xúc một miếng bánh lên rồi đặt bên miệng tôi: "Nè, hôm nay là sinh nhật anh nên em mới đồng ý đấy."

Sinh nhật thì dùng chiêu này, ngày mai lựa chiêu khác, tôi chẳng thiếu cách để làm Khánh Vy mềm lòng.

Tôi há miệng, nuốt trọn miếng bánh, vị ngọt của kem bơ hòa vào khoang miệng tôi. Tôi không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại thấy chiếc bánh này cực kỳ ngon, vậy nên không kiềm được năn nỉ em đút thêm cho mấy miếng nữa.

"Ngon không ạ?" Khánh Vy chớp đôi mắt tròn, hỏi tôi.

"Dạ, ngon."

"Đây là lần đầu tiên em làm bánh đấy, không ngờ lại thành công như vậy." Giọng điệu của em có phần kiêu ngạo, tôi giúp Khánh Vy lau vết kem dính trên khóe môi, cười nhẹ: "Bé Thỏ giỏi quá."

"Xời, em mà lị."

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ăn xong hơn nửa chiếc bánh kem. Khánh Vy xoa bụng, "ợ" một tiếng, bỗng, em quay sang nói nhỏ với tôi: "Em cảm giác mọi người đang nhìn hai đứa mình."

"Vậy sao?" Tôi hơi bất ngờ, lại đưa ly trà đá lên miệng uống một ngụm: "Chắc do hai đứa mình đẹp đôi."

Em gãi nhẹ lên mái tóc, lắc đầu: "Em hiểu lý do rồi."

"Huh?"

"Anh nhìn bộ đồ của hai đứa mình này." Khánh Vy hướng mắt về phía tôi: "Em mặc áo thun quần cộc, còn anh lại mặc vest bảnh bao, đi với nhau chẳng xứng chút nào."

Nếu em không nói thì tôi chẳng để ý, mà, bộ vest của tôi lúc này cũng trở nên nhăn nhúm hơn so với ban đầu.

"Anh vẫn thấy đẹp đôi mà."

"Đẹp đôi chỗ nào ạ?" Em bỗng dịch sát người lại gần tôi, rồi chỉ xuống dưới chân mình: "Anh đang mang giày oxford bóng lộn, còn em lại đi đôi dép lê cũ rích, trông tụi mình như ở hai thế giới khác nhau."

Giọng điệu của em nhẹ tênh như lông vũ, nhưng, lại khiến tôi cảm thấy không vui.

Tôi biết em đang nói đùa, chỉ là, tôi ghét điều ấy.

Không, một thế giới thôi, như vậy đủ rồi.

Tôi cúi người, chậm rãi cởi bỏ đôi giày, thẳng thừng ném nó sang một bên, sau đấy đặt chân lên nền đất.

"Chúng ta không thể ở hai thế giới khác nhau được, vì thế giới của anh vốn dĩ đã là em rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip