---------------------------------------------
Địch Phi Thanh kể từ ngày Lý Liên Hoa đến đây ở, chẳng có ngày nào là hắn được ngủ một giấc đàng hoàng cả. Đêm nào cũng trằn trọc không thôi, nửa đêm mơ thấy y thì phải đi tắm nước lạnh mới có thể bình tâm được một chút.
Tối nay cũng không ngoại lệ, hắn đang ngâm mình trong dục dũng cho hỏa trong người nguội bớt dần, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, theo sau đó phảng phất khí tức quen thuộc trong không khí.Lý Liên Hoa? Sao y lại đến đây giờ này? Địch Phi Thanh cả kinh, công tình tắm nước lạnh từ nãy giờ bỗng hóa công cốc. Hắn chộp lấy áo choàng đang giắt trên mành che xuống, quấn vào người, áp chế khí nóng trong cơ thể rồi hít một hơi thật sâu mới đi ra.Lý Liên Hoa y ngồi đấy, khoác trên người một lớp xiêm y đỏ rực, lớp lụa bóng dưới ánh nến làm tôn lên cơ thể săn chắc mê người của y, kinh diễm đến động lòng người. Y nghe thấy tiếng động đằng sau, bèn xoay người lại, đôi mắt chứa chan ái tình mà nhìn nam nhân phía sau lưng. Địch Phi Thanh bị y nhìn với đôi mắt đó, cơ thể chợt căng cứng lại, bước chân như đứng không vững mà muốn ngã xuống sàn. "A Phi.." Lý Liên Hoa mỉm cười, đuôi mắt cong lên thành hai vòng cung tuyệt đẹp mà gọi hắn. "Qua đây, ngồi với ta này."Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại chạm đến trái tim đang nhảy tưng tưng của hắn, làm cho hắn không tự chủ được mà lảo đảo bước qua. Càng đến gần, cái mùi hương mê say kia càng xông vào khứu giác hắn, khiến cả người như bị kích thích mà bất giác run lên. Long diên hương? Địch Phi Thanh càng ngửi càng thấy cả người nóng bức, song lại rất thư thái cùng dễ chịu, khiến cho đại não của hắn lúc co lúc giãn, lâng lâng tựa hồn phách trên mây. Không được, y gài bẫy mình?!"Lý Liên Hoa!!!" Hắn gằn giọng nói. "Ngươi mau đi ra ngoài cho ta."Lý Liên Hoa điếc không sợ súng, vẫn nhàn nhã ngồi mỉm cười, đưa tay cầm bình rượu mà rót ra chung, đẩy qua cho đối phương."A Phi, uống với ta một ly trước đã.""Hôm nay không uống." . "Ngươi đi ra.""A Phi, một ly thôi.." Lý Liên Hoa bĩu môi, nét mặt chùng xuống như đang tủi hờn. Địch Phi Thanh bị y làm cho khó xử mà đau lòng không thôi, người thương ở trước mặt làm nũng với hắn, hắn còn có thể mắng y hay sao.Lý Liên Hoa nhìn vẻ mặt hòa hoãn xuống kia liền được nước làm tới, y sấn người tới, mùi hương quyến rũ lại bay đến chỗ Địch Phi Thanh, khiến mắt hắn lờ mờ như thấy ảo ảnh mà định vồ lên người y. Không, không được...Tuyệt đối không được..."Vô Nhan." Địch Phi Thanh đứng dậy đạp đổ cái ghế ngồi, bàn rượu cũng như thế mà lắc lư theo, làm rượu trong chung sóng sánh tràn ra bàn."Đưa Lý đại nhân về phòng!!" Hắn hét toáng lên để bọn thị vệ nghe thấy mà chạy đến. "Các ngươi đi đâu hết rồi hả?!"Gọi mãi mà chẳng thấy bóng dáng tên nào, ngoài cửa chỉ có một mảng tối im bặt, dường như thị vệ của khuôn viên này đều đã bị đưa đi nơi khác từ sớm. Địch Phi Thanh quay ngoắt qua nhìn đối phương đang đứng nhàn nhã khoanh tay nhìn, biết tỏng là cái bẫy của y thì liền tức giận mà đạp đổ cái bàn, canh chuẩn góc độ để không bay về phía đối phương.Rầm! Bàn rượu đổ xuống, nát tanh bành làm hai nửa, tưởng sẽ khiến y thấy khó mà lui, không ngờ y vậy mà làm như không thấy gì, nháy mắt với hắn một cái. Y đánh một chưởng tới đóng sầm cửa lại, tiện thể cài chặt then cửa rồi lại lôi cái người đang đứng không vững ở cửa kia lôi đến bên giường lớn mà áp hắn xuống giường. Trên mặt vẫn là nụ cười kiều diễm ấy, nhưng khóe miệng lại nhếch lên đầy cao ngạo, ngón tay khẽ lướt lên khuôn mặt của hắn mà thì thầm..."A Phi, đêm nay ngươi đừng có hòng mà thoát khỏi tay ta."-TO BE CÒN TIẾP-Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip