Tong Hop Cp Yaoi Cho Keo Hay Bi Gheo Vk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở vùng ngoại ô, nơi được gọi là làng Cross, trong khu rừng già rập rạp là ngôi nhà cạnh hồ nước với không khí đặc biệt trong lành. Nơi đây rõ là thiên đường nhân gian nhưng không một ai dám bước vào, đặc biệt là vào ban đêm. Họ đã quá sợ hãi những cư dân siêu nhiên nơi này.

Ngoại trừ một người.

Phải!

Ngoại lệ duy nhất chính là một phù thủy lành nghề tên Zero Kiryuu - vì ít nhất người này không có răng nanh hay móng vuốt. Ngược lại, cậu thậm chí còn có thể chống lại những cư dân siêu việt gọi là ma cà rồng.

"Lần này cậu điều chế gì thế?" Một ma cà rồng nữ nhỏ nhắn, gọi Yuuki Kuran hỏi trong khi tò mò nhìn chất lỏng có màu u ám đang được khuấy đều bởi Zero. Cô tiến lại gần khi thấy chất lỏng sôi lên và toả khói nhạt nhạt, "Mùi thơm thật."

"Đừng." Zero vội giơ tay ra, ngăn cô gái lại gần chiếc nồi đang điều chế thuốc của mình, "Nó là thuốc độc đối với loài ma cà rồng đấy."

Yuuki nghe vậy liền tự động rút lui, đôi mắt tỏ ra vẻ cảnh giác. Cô cau mày nhìn cậu, khẽ khịt mũi, "Cậu sẽ dùng nó lên Kanama nii-sama phải không?"

Zero nghe ra lời buộc tội trong giọng điệu của cô, lại vô cùng thản nhiên đáp, "Bộ còn ai khác sao?" Dừng lại một chút, cậu bồi thêm, "Tất nhiên nếu ngoài Aidou ra."

Yuuki thở dài, "Lần này anh ấy đã làm gì?"

"Cậu muốn hỏi ai?"

Không khó để đoán tại sao Zero lại tức giận với kẻ gây rối khét tiếng trong rừng tên là Aidou Hanabusa - việc tìm ra lý do tại sao cậu không như vậy còn khó hơn nhiều. Vì vậy, sự lựa chọn ấy là hiển nhiên. Nhưng, "Kaname onii-sama." - một lần nữa, trường hợp của anh trai cô cũng không khác mấy.

Zero nhìn Yuuki qua vai mình, một bên lông mày màu bạc nhướn lên. "Cậu thực sự muốn biết?"

"Ừm..." Bây giờ cô nghĩ về điều đó... "Không." Cô ta lắc đầu. "Không, không sao đâu."

Zero gật đầu nhẹ và quay lại với lọ thuốc của mình, lấy một ít thảo mộc và thêm chúng vào hỗn hợp trước khi khuấy thêm chút nữa. Nó bắt đầu sủi bọt và màu sắc thậm chí còn kỳ lạ hơn. Một cái cau mày không chắc chắn làm nhăn trán Yuuki. "Nó sẽ không giết anh mình... Phải không?" Cô hỏi, ngước nhìn Zero.

Zero khịt mũi. "Ồ, tôi ước gì ."

Yuuki cau mày sâu hơn. "Cậu không có ý đó... phải không?" Âm ngân cuối cùng lại toát lên vẻ hoài nghi.

"Có đó." Cậu nhún vau

Nhiều loại thảo mộc hơn, khuấy động nhiều hơn. Một thứ chất lỏng có mùi buồn cười theo sau là một loại bột trông đáng ngờ, khuấy động hơn.

Yuuki bĩu môi. "Không, cậu sẽ không đâu," cô nhấn mạnh. "Chỉ là cậu quá bướng bỉnh để thừa nhận rằng cậu thực sự không ghét anh mình."

Zero ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo. Yuuki lùi lại một chút trước khi ngượng ngùng nói thêm, "Ừm, ý tôi là, không đến mức đó."

Zero quay đi với vẻ cáu kỉnh và tiếp tục những lần khuấy đều thuốc trong nồi sắt, lần này mạnh mẽ hơn, trong khi càu nhàu về 'những tên thuần chủng ngu ngốc với sức mạnh ngu ngốc của chúng''những tên khốn khó chịu với sự sừng sỏ khó chịu và những cách khốn nạn của chúng'.

'Cậu ấy vẫn như vậy, thật cứng đầu.' Yuuki nghĩ khi cô thở dài và lắc đầu cam chịu.

-o-

"Lần này là cái gì?" Kuran Kaname, một ma cà rồng thuần chủng và là vua ma cà rồng, cũng là anh trai của Yuuki và là cư dân chính của khu rừng, hỏi khi anh cau mày trước hàng rào ma thuật xung quanh ngôi nhà bằng đá của Zero.

"Một loại thuốc mới," Zero trả lời, tựa người vào khung cửa. Một nụ cười tự mãn kéo dài trên môi cậu, "Anh sẽ không thể vượt qua rào cản của tôi dễ dàng như vậy được nữa."

'Làm như mọi chuyện lúc nào cũng đều dễ dàng vậy,' Kaname thầm càu nhàu trước khi trả lời, "Đây có phải là cách đối xử với người yêu của em không?"

Zero mở to mắt, khoanh tay trước ngực. "Việc anh là một kẻ biến thái luôn cố gắng chui vào quần tôi không khiến anh trở thành người yêu của tôi."

Kaname bắt chước tư thế của Zero. "Đâu phải mình ta cố gắng."

Zero đỏ bừng mặt, nhưng nhanh chóng buộc mình phải bình tĩnh lại. "Đó chỉ là một vài lần thôi."

" 'Một vài' ?" Kaname khịt mũi. "Tôi tin rằng từ 'rất nhiều' sẽ đúng hơn."

Zero cau mày. "Anh mơ đi."

"Có chứ. Từ rất lâu rồi." Môi Kaname nhếch lên thành một nụ cười tinh nghịch. Đôi lông mày đen của hắn nhướng lên đầy ẩn ý khi hắn nói thêm, "Rất nhiều ."

Đôi mắt màu hoa oải hương của Zero chợt mở to. Một vết ửng hồng hiện lên trên má cậu, nhanh chóng lan rộng ra. Zero cố gắng che giấu nó bằng một cái cau mày khác, nhưng vô ích. Nụ cười nhếch mép của Kaname cùng với một vẻ mà cậu cho là vô cùng "khó chịu".

"Đi chết đi!" Zero hét lên, lùi về phía ngôi nhà của mình và đóng sầm cửa lại.

Kaname chỉ thở dài và lắc đầu cười khúc khích trước khi bắt đầu tìm cách vượt qua lá chắn được kiên cố của Zero.

Chỉ là một đêm đáng yêu khác.

-o-

"Anh là một tên ngốc vô vọng," Zero cáu kỉnh khi đặt Kaname xuống chiếc ghế dài của mình. Nhìn khuôn mặt đầy vết bầm tím và bỏng của người thuần chủng, cậu cau mày trách móc, "Anh biết điều đó phải không?"

Kaname cười khúc khích, sau đó nhăn mặt trước sự đau đớn do hành động đó gây ra và ho vài lần.

Cái cau mày của Zero chuyển sang vẻ lo lắng. Cậu đưa tay ra sờ trán Kaname, lông mày càng nhíu lại trước nhiệt độ tăng cao mà làn da hắn bị tổn thương tỏa ra.

"Anh là một tên ngốc." Cậu khẳng định "Mặc dù anh biết hậu quả..."

Một nụ cười nhẹ làm cong môi Kaname. "Lo lắng cho ta sao?" Hắn trêu chọc.

Zero giật mình, chớp mắt nhìn Kaname đầy bối rối trước khi giận dữ quay đi. "Có chết tôi cũng không."

"Một chút cũng không?"

"KHÔNG."

Kaname bĩu môi một cách trẻ con. "Lạnh lùng quá," hắn buộc tội. "Sao em lại không thể dịu dàng hơn với ta?"

Zero nhướn mày hoài nghi. "Tại sao tôi phải như vậy? Cho đến nay, đối với tôi, anh chẳng là gì ngoài một kẻ biến thái đáng ghét phiền phức."

"Bởi vì em yêu ta."

"Cái-" Zero ấp úng, mở to mắt phẫn nộ không nói nên lời. "Tôi không!"

"Tất nhiên rồi," Kaname khẳng định, thực sự tin tưởng vào sự đúng đắn của mình.

"Nói thêm một lời nữa là tôi sẽ đuổi anh ra ngoài," Zero cau có đe dọa.

"Ta bị thương rồi. Em sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu nhỉ?"

"Thử xem." Zero nói đầy thách thức

"Ồ, tôi thích -"

"Câm mồm đi!" Zero kêu lên, mặt đỏ bừng, quay người và bước ra khỏi phòng mà không đợi Kaname nói xong.

"Em không định tận dụng cơ hội này để lợi dụng ta sao?" Kaname hỏi đầy hy vọng khi nhìn theo bóng lưng Zero đang xa dần.

Phản ứng của Zero là một chuỗi những lời chửi rủa lầm bầm trong hơi thở của mình.

Kaname không khỏi bật cười trước phản ứng đó, tự hào khi biết mình là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến Zero - người hắn yêu - đến mức đó. Thật đáng để chịu đựng khi vượt qua rào cản ma thuật của Zero chỉ để thấy cậu lo lắng và bối rối như vậy.

Với một cái nhăn mặt khác, Kaname ngồi thoải mái trên chiếc ghế dài và từ từ hít vào mùi hương quen thuộc tuyệt vời của Zero xung quanh căn phòng. Cơ thể hắn tự động thả lỏng, đôi mắt nhắm nghiền và chỉ trong vài giây hắn chìm vào giấc ngủ với một nụ cười mãn nguyện không bao giờ rời khỏi môi.

Hắn chỉ mất vài giờ để hồi phục, và khi Kaname lần thứ hai chắc chắn rằng mình có thể hoạt động bình thường trở lại, hắn đã hành động.

Trong bóng tối dễ chịu tuyệt vời của màn đêm, Kaname từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế dài mà hắn đã nằm yên bình trên đó và nhẹ nhàng đi qua hành lang đến phòng Zero. Hắn nhận ra cửa bị khóa khi cố bước vào, nhưng đó không phải là điều gì bất ngờ và cũng không đủ để làm hắn nản lòng.

Một chút cũng không.

Khịt mũi, người thuần chủng tập trung sức mạnh vào ổ khóa, và trong vòng một giây, nó quay lại với một tiếng 'cạch' nhẹ nhàng. Hắn cảm thấy nhịp tim mình tăng lên khi thật khẽ khàng đẩy cửa mở, nhìn vào trong để chắc chắn rằng Zero đã ngủ trước khi hắn bước vào. Một nụ cười nhỏ hiện lên trên khóe miệng Kaname khi ánh mắt hắn quét nhanh xung quanh. Căn phòng vẫn hệt như những gì anh nhớ: đẹp đẽ, ấm cúng và chứa đầy hàng chục cuốn sách dày và cuộn giấy về ma thuật ở mọi hình dạng và hình thức, dù là đen, trắng; hay ở giữa, và một phần lớn của bộ sưu tập khổng lồ đó nằm rải rác khắp nơi, bao gồm cả chiếc giường Zero đang nằm ngủ thiếp. Tư thế cậu nằm cuộn tròn khi ôm chặt quyển sách đang đọc dở dang vào ngực.

Kaname cố nén một tiếng cười khúc khích, ngay cả khi một phần nhỏ trong hắn cảm thấy một chút ghen tị nho nhỏ trước cảnh tượng đáng yêu đó. Tên thuần chủng này biết điều đó thật nực cười, nhưng hắn không thể ngừng được. Và có ai có thể thực sự đổ lỗi cho hắn? Đó là vì vị trí vốn dĩ là của hắn mà cuốn sách ngu ngốc kia đã chiếm giữ một cách trơ tráo, thậm chí nó còn cả gan phô trương điều đó trước mặt hắn.

Hắn trừng mắt nhìn vào vật vô tri mà Zero đang ôm. Với tâm trạng cáu kỉnh, Kaname bò lên giường trong khi cẩn thận - và lặng lẽ - di chuyển những cuốn sách còn lại ra bằng năng lực điều khiển từ xa của mình.

Zero khẽ cử động. Kaname chột dạ, lập tức dừng hành động của mình lại. Hắn thậm chí còn ngốc đến mức giữ yên tư thế hoàn toàn và nín thở. Đến khi hắn chắc chắn cậu vẫn đang sau giấc mới dám tiếp tục. Hắn nhìn cậu phù thủy tóc bạc cuộn tròn vào người thêm một chút, đôi mắt màu đỏ tía nheo lại khi Zero ôm chặt cuốn sách hơn với một tiếng thở dài mãn nguyện.

'Cuốn sách ngu ngốc,' Kaname thầm nguyền rủa, chỉ nhìn chằm chằm vào vật thể đó. 'Đừng vội huyênh hoang. Chỉ vì Zero của tôi quá bướng bỉnh để thừa nhận tình yêu bất diệt của em dành cho ta không có nghĩa là tôi sẽ cho phép mày chiếm lấy vị trí xứng đáng của ta.'

Khẽ thở ra sau khi Zero đã ổn định chỗ, Kaname vội bò lên giường. Hắn dành khoảng thời gian ngọt ngào để quan sát những đường nét thanh tú của người mình yêu trong sự thoả mãn hắn dường như có mỗi đêm.

Biểu cảm của Kaname dịu lại với một nụ cười. Nhấc tay lên, hắn đưa tay gạt phần tóc mái màu bạc sang một bên để nhìn rõ khuôn mặt Zero hơn, ngón tay hắn lướt qua những sợi tóc giữa chúng trước khi buông ra và nhẹ nhàng vuốt ve má Zero.

Zero khẽ càu nhàu, hơi di chuyển, nhưng nhanh chóng ổn định trở lại.

Nụ cười của Kaname càng thêm nồng đậm, hắn cố nén một tiếng cười khúc khích thích. Không kìm được, hắn để ngón tay đùa giỡn với mái tóc bạc thêm một lúc nữa, rồi cúi xuống lướt môi lên làn da Zero bằng một loạt nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, bắt đầu từ má cậu rồi đi xuống phía dưới.

Với một tiếng rên rỉ nhỏ, Zero cố gắng rời đi, nhưng Kaname vẫn men theo và đặt thêm những nụ hôn lên vùng nhạy cảm của cậu - như Kaname đã phát hiện ra trong nhiều cuộc làm tình trước đây của họ khiến hắn gần như phải trả giá bằng mạng sống bất tử của mình - cái đầu.

Một tiếng rên rỉ khác vang lên, sau đó một cơn rùng mình nhẹ chạy khắp cơ thể gầy gò của Zero.

Kaname nhếch mép cười. Vùng da đặc biệt nhạy cảm mà hắn vừa trêu chọc không bao giờ thất bại trong việc khơi gợi một trong những phản ứng thú vị nhất từ ​​​​người hắn yêu. Liếm môi, Kaname cúi xuống tấn công vào cổ Zero một lần nữa, lần này táo bạo và dai dẳng hơn.

Câu trả lời mà hắn nhận được thậm chí còn ngọt ngào và mãnh liệt hơn, điều đó càng khuyến khích Kaname tiếp tục. Zero đang cầm cuốn sách của mình lỏng ra, và môi Kaname cong hơn nữa, một tiếng khịt mũi nhỏ thoát ra từ hắn. Trao cho đối thủ vô tri vô giác của mình một cái nhìn tự mãn, hắn cẩn thận gỡ nó ra khỏi vòng tay của Zero và để nó hòa vào phần còn lại của cuốn sách trước khi quay lại hoàn toàn chú ý đến Zero.

Tay hắn bắt đầu lang thang. Mới đầu còn là những cái chạm thật từ tốn và nhẹ nhàng. Dần dần, mỗi động tác của hắn lại càng thêm cuồng nhiệt khi liên tục khiêu khích những nơi vô cùng mẫn cảm của Zero.

Phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ, Zero chuyển mình nằm ngửa, điều này không khác gì cho hắn cơ hội tiếp cận cơ thể cậu nhiều hơn.

Một tiếng gầm gừ trầm vang lên trong cổ họng Kaname, cự vật hắn giờ cũng đang kêu gào đòi giải thoát khi nghe được âm thanh gợi tình của Zero.

Hắn buộc phải ép mình hít thở chậm và sâu để bình tĩnh lại.

Phải mất nhiều thời gian hơn hắn muốn, nhưng cuối cùng Kaname cũng lấy lại được bình tĩnh, và chỉ khi đó, hắn mới cho phép những ngón tay háo hức của mình luồn vào bên dưới áo Zero và tiếp tục hành trình gợi cảm của nó trên làn da nhợt nhạt trong khi hắn từ từ cúi xuống để đưa mặt họ lại gần nhau hơn. Môi Kaname đặt lên má Zero hết lần này đến lần khác, uể oải vuốt ve nó.

Chẳng bao lâu Zero bắt đầu cựa quậy.

Những nụ hôn nhẹ nhàng của Kaname trở nên chắc chắn hơn, những cái chạm của hắn cũng trở nên táo bạo hơn. Hắn có thể cảm nhận được nhận thức đang thấm vào ý thức của Zero, chậm rãi nhưng chắc chắn, và nó khiến trái tim cậu rung động vì phấn khích.

Đôi mắt màu oải hương mở ra đúng lúc Kaname nâng người lên trên Zero.

Ánh mắt họ khóa chặt vào nhau. Mọi thứ xung quanh họ đều tĩnh lặng.

Zero chớp mắt lảo đảo, một lần, rồi hai lần. Một cái cau mày nhỏ làm lông mày cậu nhăn lại. Rõ ràng là cậu đang cố gắng để hiểu được tình hình.

Khóe môi Kaname cong lên thành một nụ cười dịu dàng, tay hắn đưa lên ôm lấy má Zero.

Zero thở dài và nhắm mắt lại, dựa vào sự đụng chạm đó.

Nụ cười của Kaname càng phấn khích hơn trước cảnh tượng đó. Được khích lệ bởi sự đáp lại trìu mến, hắn lại cúi xuống, lần này để chiếm lấy đôi môi của người mình yêu.

Zero để người thuần chủng làm vậy. Cậu voi thức hoan nghênh và đáp lại sự vuốt ve, và điều đó thật tuyệt vời.

Thật tiếc là nó không kéo dài được lâu.

Đột nhiên, một tiếng rít lớn phá vỡ sự im lặng.

Kaname và Zero hơi giật mình tách ra, mắt họ mở to khi chớp mắt nhìn nhau.

Một tiếng rít khác vang lên, lần này đe dọa hơn, và ngay sau đó là một tiếng gầm gừ, "Bỏ anh ấy ra, đồ biến thái!"

Hai cặp mắt hướng về nơi phát ra giọng nói, chỉ dừng lại ở một con mèo bạc lông dài xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào Kaname.

Đôi mắt Kaname nheo lại, khóe miệng anh nhếch lên vẻ cau có. Mặt khác, Zero lại rất vui khi được nhìn thấy con mèo.

"Ichiru," Zero thở dài, một nụ cười nhỏ nở trên môi. "Em quay trở lại rồi."

Ichiru không trả lời, nó chỉ tiếp tục lườm Kaname trong khi cong lưng lại với một tiếng rít giận dữ khác, thậm chí, lông của nó cũng dựng hẳn lên.

Kaname nhe nanh và rít lại.

"Này, đừng làm vậy," Zero mắng Kaname, ấn vào ngực hắn để tạo khoảng trống giữa họ để ngồi dậy. Đưa tay về phía Ichiru, cậu nhẹ nhàng bế nó lên và ôm nó vào lòng. "Anh sẽ làm em ấy sợ đấy."

Kaname nhướng mày hoài nghi. "Đó ," hắn chỉ vào con mèo có đôi mắt vẫn đang đốt cháy xuyên qua mình, "Đối với nó, nỗi sợ hãi trông như thế này à?"

Zero nhún vai. "Đó là một cơ chế phòng thủ thôi. Là anh đã làm nó giật mình," Cậu giải thích trong khi lơ đãng vuốt ve bộ lông mềm mại của Ichiru. Cậu nhìn xuống con mèo. "Phải không, Ichiru?"

Sự thay đổi thái độ của con mèo khi nhìn Zero là ngay lập tức; mọi dấu hiệu thù địch đều biến mất, nó chính là định nghĩa của sự ngây thơ và ngọt ngào. "Vâng, nii-san," nó xác nhận bằng một cái gật đầu trước khi nhắm mắt lại và nghiêng đầu trong im lặng, yêu cầu Zero gãi dưới cằm nó.

Đương nhiên là Zero đã làm vậy. Ichiru gừ gừ, một nụ cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt nó. Một cách uể oải, Ichiru mở một mắt để nhìn Kaname. Nụ cười của nó biến thành một nụ cười nhếch mép lệch lạc.

Kaname trừng mắt nhìn con mèo bạc.

Hoàn toàn không bị ảnh hưởng, Ichiru khịt mũi và vặn người để bò lên ngực Zero.

Vẻ mặt Kaname cau có tối sầm khi hắn nhìn Ichiru rúc đầu vào hõm cổ Zero trước khi liếm làn da ở đó.

"Tại sao nó được phép làm điều đó bất cứ khi nào nó cảm thấy thích, còn ta thì không?" Kaname hỏi với vẻ buộc tội.

Zero cau mày, tay vẫn lơ đãng vuốt ve Ichiru. "Làm gì?"

"Chạm vào em thật thân mật," Kaname nói thêm. "Em hoan nghênh với sự thân mật của , nhưng lại buộc tội ta là một kẻ biến thái bất cứ khi nào ta cố gắng đến gần em." Trên mặt hắn bây giờ có một cái bĩu môi. Tất nhiên, hắn đã cố gắng che giấu nó, nhưng không thành công.

Zero chớp mắt vài lần trước khi trả lời đều đều, "Anh là kẻ biến thái."

"Đó không phải là vấn đề."

"Cho nên anh không phủ nhận."

"Ta không phải là vấn đề." Kaname chuyển ánh mắt sang Ichiru. "Là ."

Zero nhướng mày không mấy ấn tượng. "Ichiru là một con mèo."

"Nó là một mối đe dọa." Trước khi Zero kịp bảo vệ Ichiru, Kaname nói thêm, "Và nó đang cố cướp em khỏi tay ta."

"Không có gì gọi là cướp ở đây cả."

"Có đó."

"Không có."

Kaname thở dài và lắc đầu bực bội. Hành động đó khiến Zero cảm thấy như thể mình mới là một tên ngốc vô lý chứ không phải ngược lại.

"Thành thật mà nói," Kaname nói, "Ta ước gì em chấp nhận nó."

"Chấp nhận cái gì cơ?"

"Rằng em là của ta."

Zero thở dài. "Và tôi ước gì anh đừng đổ ảo tưởng đó lên tôi nữa. Đó là điều xui xẻo cho cả hai chúng ta đó."

"Em thậm chí còn không có ý đó."

"Vậy sao?"

Kaname khịt mũi, khoanh tay trước ngực. "Vậy mà em lại hôn ta."

Zero căng thẳng một lúc, tay cậu ngừng vuốt ve Ichiru trong một giây trước khi tiếp tục vuốt ve nó, "Tôi chưa bao giờ làm điều đó," cậu phủ nhận, nhưng ánh mắt lảng tránh và đôi má hơi đỏ lên gợi ý một câu trả lời khác.

Một nụ cười mãn nguyện làm khóe miệng Kaname nhếch lên. "Đúng vậy," hắn nhấn mạnh. "Khoảng năm phút trước. Và tất cả những lần trước đó nữa..." Hắn nhắm mắt lại một lúc, nhớ lại những sự kiện mà hắn đang nói đến.

Zero càng đỏ mặt hơn, nhưng cậu không chịu đầu hàng. Ánh mắt cậu quay lại nhìn Kaname. "Tôi không làm vậy. Đó là do anh vốn là một kẻ biến thái."

"Ồ? Đó có phải là lý do mà chiếc lưỡi nhỏ nhắn ngọt ngào của em lại lọt vào miệng ta không?" Kaname liếm môi đầy gợi tình.

Zero nổi giận trước lời nói đó. Vệt đỏ giờ từ mặt đã lan đến tai và xuống cổ. "Đ-đó là vô tình thôi," cậu cố bào chữa cho mình.

"Tất cả những lần đó luôn sao?"

Zero mím môi lại. Cậu không đưa ra câu trả lời.

Kaname khịt mũi đầy đắc thắng, không buồn che giấu sự hài lòng của mình với chính mình.

Zero ngoảnh mặt đi, xấu hổ. Cánh tay cậu siết chặt quanh Ichiru.

Ichiru ném cho Kaname một cái nhìn khó chịu, sau đó giận dữ và quay đi để an ủi Zero bằng cách rúc vào cổ cậu một lần nữa.

Kaname rõ ràng đã thắng.

-o-

"Về nhà đi," Zero ra lệnh khi mặc áo choàng và đội mũ phù thủy.

"Ta không thể. Mặt trời đã lên đỉnh rồi," Kaname nói, chỉ vào cửa sổ.

Zero thở dài. "Được rồi, được rồi. Cậu có thể ở lại. Nhưng chỉ khi anh giữ im lặng khi tôi đi vắng."

"Em đi đâu?"

"Vào làng. Tôi cần mua một số đồ dùng," Cậu lơ đãng trả lời trong khi kiểm tra đồ đạc trong túi. Khi chắc chắn rằng mình không quên thứ gì, cậu khẽ gật đầu và quàng chiếc túi lên vai.

"Ta có thể đi cùng không?"

Zero quay lại chú ý tới Kaname, một bên mày nhướn lên. "Anh vừa nói là anh không thể ra ngoài mà."

Kaname nghiêng đầu sang một bên. "Ta đã nói vậy?"

Chà, bây giờ Zero nghĩ về điều đó... "Anh đã ngụ ý điều đó."

"Ta đã làm vậy à?" Kaname lặp lại câu hỏi của mình.

Zero gật đầu. "Phải, anh đã nói vậy."

"Ồ, à," Kaname nhún vai tao nhã, "Nó không nghiêm trọng như người ta tưởng đâu."

Đôi mắt của Zero nheo lại. "Vậy là anh đã nói dối."

"Ta không có. Đơn giản là em đã hiểu lầm ta."

"Vậy, đành phải nhờ anh bảo vệ tôi vậy."

Kaname giả vờ cúi chào. "Rất sẵn lòng."

Zero cố gắng kìm lại tiếng khịt mũi nhưng không thành công. Đoạn, nụ cười trên mặt cậu tắt ngúm, "Câm miệng."

"Em có thể thử làm ta cam miệng mà" Kaname thách thức, nhướng mày đầy gợi ý. "Hẳn, em biết rõ em sẽ phải làm gì và làm như thế nào."

Zero quay đi, "Đồ biến thái ngu ngốc," cậu lẩm bẩm trong từng hơi thở bực dọc, cau mày. Ôi, Kaname thích làm sao cái chút cau mày bối rối đó trên khuôn mặt người hắn yêu.

"Tôi đi đây," Zero thông báo, hướng về phía cửa.

"Vậy là ta không thể đi cùng em à?" Kaname hỏi.

" KHÔNG ." Zero nhìn hắn. "Dân làng sẽ hoảng sợ."

"Vì thế?"

"Vì vậy họ sẽ không bán cho tôi bất cứ thứ gì."

"Tại sao họ lại ổn khi ở bên em mà không phải ta?"

Zero nhún vai. "Có lẽ có liên quan gì đó đến chế độ ăn không có máu của tôi."

Kaname thở dốc, khoanh tay trước ngực. "Những kẻ ngu dốt. Làm như ta muốn máu của họ vậy ."

"Sao cũng được," Zero gạt bỏ chủ đề này. "Hãy thoải mái rời đi trong khi tôi đi vắng."

"Mặt trời đang trên đỉnh đầu đấy." Kaname đưa ra lời bào chữa tương tự.

Thở dài, Zero lắc đầu bực bội thích thú rồi rời đi.

Cuối cùng Kaname lại phải ngủ thêm một đêm nữa. Đó là khoảng thời gian Zero cho phép hắn ở lại lâu nhất cho đến nay, và Kaname không thể hạnh phúc hơn được.

-o-

"Trông ngài có vẻ hạnh phúc." Người bạn thân nhất của Kaname, Ichijou Takuma, nhận xét. "Có chuyện gì tốt xảy ra à?"

Kaname ậm ừ hài lòng và gật đầu. "Có thể nói là vậy."

"Có phải Zero-kun không?"

"Đương nhiên rồi," Kaname trả lời không chút chần chừ. Hắn quay sang Takuma, chớp mắt nhìn y với đôi mắt màu đỏ tía trong sự ngạc nhiên. "Còn có thể là ai khác chứ?"

Takuma cười khúc khích, mừng cho bạn mình. "Vậy có nghĩa là cuối cùng ngài cũng chính thức phải không?"

Kaname chớp mắt, nghiêng đầu sang một bên khi hỏi, "Không phải ta và Zero đã như vậy suốt thời gian qua sao?"

"Ừm, ý tôi là... Zero-kun có đồng ý không?"

"Ta không hỏi. Ta cho nghĩ chúng ta đã chính thức từ lâu rồi." Hắn dừng lại trước khi hỏi, "Ta có nên hỏi không?"

Takuma gật đầu. "Tôi nghĩ ngài nên làm vậy. Chỉ để chắc chắn thôi."

Kaname gật đầu đáp lại. "Được rồi, ta sẽ." Lông mày anh nhíu lại và đôi mắt trở nên suy tư trong giây lát. "Nhưng bằng cách nào?" Hắn lại hỏi, đột nhiên lạc lối khi quay lại nhìn Takuma.

"Ừm..." Takuma chớp mắt. "Ừm...bằng lời nói?"

"Ta nên nói gì đây?"

"Rằng ngài thích cậu ấy?"

Kaname cau mày. "Ta không thích em ấy."

Takuma chớp mắt, sửng sốt. Tuy nhiên, trước khi y kịp trả lời, Kaname tiếp tục.

"Ta yêu em ấy."

"Ồ." Bây giờ điều đó đã giống như vậy hơn. "Phải." Takuma gật đầu. "Cái đó. Hãy nói với cậu ấy điều đó đi."

"Phải không?"

"Phải không?" Takuma hoài nghi lặp lại.

Kaname mất một lúc để suy nghĩ. "Ta không chắc nữa. Có lẽ không nói to ra?"

"Vậy thì càng có lý do để ngài nói với cậu ấy."

Đôi mắt Kaname mở to với sự nhận thức bất ngờ. "Cậu có nghĩ là em ấy không biết không?"

"Ồ, nếu ngài không nói với cậu ấy..."

Kaname cau mày. "Nhưng chẳng phải điều đó là hiển nhiên sao ?"

Takuma thở dài. "Ừ. Với tất cả mọi người trừ Zero-kun."

Kaname cau mày sâu hơn. "Làm sao vậy?"

Một đôi lông mày vàng không mấy ấn tượng cong lên. "Bởi vì ngài vẫn chưa nói với cậu ấy?"

"Nó quan trọng đến thế à?" Kaname hỏi, thực sự bối rối.

"Có vẻ như vậy, vào thời địa này."

"Từ khi nào cậu trở thành một chuyên gia tình yêu vậy?"

"Chà," Takuma nhún vai nói, "Không giống như ngài, tôi thực sự đã hẹn hò ."

"Ta cũng vậy," Kaname không đồng ý.

Takuma khịt mũi. "Ừ, đúng rồi. Và đó là cách đây bao nhiêu thiên niên kỷ?"

"...Một vài."

"Và hồi đó khái niệm hẹn hò chưa hề tồn tại."

Kaname nhún vai. "Ta không thấy điều đó có gì sai."

"Đó là thời trước đây ."

"Ý cậu là ta già phải không?"

"Tôi tin rằng từ tôi dùng là 'trước đây'."

"Ta không phải như thế -"

"Và ngài muốn trở thành vệ sĩ trong bóng tối của cậu ấy à?," Takuma nói thêm, ngắt lời Kaname.

"Không phải đâu-"

"Vậy thì tình cảm ngài dành cho cậu ấy không khác gì đối với một đứa trẻ sơ sinh."

"Em ấy không phải là trẻ sơ sinh ," Kaname cau mày phản đối.

"So với ngài thì đúng là như vậy."

Kaname thở dài bực bội. "Đó không phải điều ta đang nói?"

"Zero-kun, cậu không quen với 'cách thức cũ' mà ngàu đã quen, điều này khiến cho việc giao tiếp trở nên cần thiết hơn cho mối quan hệ của hai người." Một lúc sau, Takuma nói thêm, "Vậy, giờ ngài vẫn sẽ không nói gì với cậu ấy?"

Câu trả lời của Kaname ngay lập tức. "Tất nhiên ta sẽ làm."

Takuma mỉm cười gật đầu. "Đó là những gì tôi nghĩ."

Một khoảng im lặng ngắn trôi qua trước khi Kaname đứng dậy. "Ta đi đây," hắn tuyên bố - hoàn toàn không cần thiết, vì Takuma đã đoán trước được những diễn biến như vậy kể từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện của họ.

"Hãy chắc chắn rằng mọi thứ đều theo thứ tự." Và hắn rời đi mà không đợi câu trả lời tích cực của Takuma.

-o-

"Bây giờ cậu làm gì nữa vậy?" Yuuki hỏi khi quan sát Zero làm việc gì đó mới.

"Một bùa phép."

"Chống ma cà rồng?"

"Chống Kuran," Zero giải thích thêm.

"Thuốc lần trước thất bại à?"

"KHÔNG." Sau đó cậu giải thích trước khi Yuuki có thể hỏi cậu câu hỏi tiếp theo, "Nhưng tên khốn đó quá kiên trì."

Yuuki thở dài bực bội và lắc đầu. "Hai người thật sự nên chính thức đi."

Zero cau mày nhìn Yuuki. "Ý cậu là 'chính thức' cái gì mới được?"

"Như là trở thành một cặp. Ý tôi là một cách chính thức ," Yuuki giải thích.

Lông mày của Zero càng nhíu chặt hơn.

"Này," Ichiru gần như rít lên từ nơi nó đang cuộn tròn khi đang lười biếng mở một con mắt màu hoa cà sáng rực để gửi cho Yuuki một ánh nhìn sắc bén đáng ngạc nhiên - xét đến việc nó được cho là đã ngủ cho đến tận lúc đó - lườm. "Hãy ngừng áp đặt những ý nghĩ kỳ lạ của vô lên anh trai tôi đi."

Yuuki gắt gỏng. "Không có gì 'kỳ lạ' về ý nghĩ của tôi cả." Cô quay lại nhìn Ichiru rõ hơn và khoanh tay trước ngực, nhướng mày nói thêm, "Với cả, cậu với Zero cũng đâu có mối quan hệ anh em thật sự đâu."

Điều đó đã thôi thúc Ichiru mở con mắt thứ hai của mình. "Đúng vậy," nó nhấn mạnh.

"Về mặt kỹ thuật thì không phải vậy." Ichiru không chút ngần ngại nói, "Nhưng tôi không quan tâm đến những kỹ thuật ngu ngốc ấy. Nếu tôi coi Zero là anh trai, thì anh ấy là như vậy, và thế thôi."

Yuuki chỉ có thể thở dài và lắc đầu, biết quá rõ rằng có tranh cãi với Ichiru cũng vô ích.

Hoàn toàn phớt lờ cuộc trao đổi nho nhỏ của cả hai, Zero tiếp tục cuộc hội thoại vẫn đang dở dang với Yuuki.

"Anh ta nói cứ như thể chúng tôi đã là một...ừ, ý tôi là..." Cậu ngập ngừng, quá xấu hổ để nói hết câu. "Đừng bận tâm." Cậu quay đi và tiếp tục niệm chú với đôi gò má ửng hồng.

Yuuki nghiêng đầu sang một bên, chớp mắt. "Cái gì? Một cặp?"

Zero giữ im lặng và giả vờ tập trung vào nhiệm vụ của mình, nhưng Yuuki nhận thấy cậu ấy càng đỏ mặt hơn.

Cô ấy cười khúc khích, "Tất nhiên là có rồi."

"Im đi," Zero càu nhàu. "Cậu cũng ảo tưởng như tên ngốc đó vậy."

Lại một tiếng cười khúc khích nữa. 'Dễ thương quá,' Yuuki không thể không nghĩ.

"Tôi tán thành điều đó," Ichiru kéo dài, lăn lộn trên lưng để duỗi người một cách uể oải, đôi mắt nhắm nghiền hài lòng. "Hai anh em các người đều phiền toái và rắc rối như nhau. Tôi ước gì các người đừng làm phiền những người bình thường như chúng tôi nữa."

"Cậu không bình thường. Cả hai người đều không bình thường," Yuuki không đồng ý khi cô trừng mắt nhìn Ichiru. "Và cậu thậm chí không phải là một con người, vì vậy hãy ngừng coi mình là một con người."

"Này," Zero cau mày không đồng tình.

"Nói với cô ấy đi, nii-san," Ichiru khuyến khích, không hề bị ảnh hưởng và vẫn nằm dài ở chỗ yêu thích của mình với đôi mắt nhắm nghiền, đôi chân nhỏ giơ lên ​​​​và cái bụng đầy lông ngồi đó phơi bày đầy trêu ngươi và chỉ chờ được vuốt ve. Ngay cả Yuuki cũng muốn chạm vào nó, nhưng cô buộc mình phải đứng yên vì sợ bị đứt tay. Ichiru tuy nhỏ nhưng rất hung hãn. Và người duy nhất được phép chạm vào nó một cách thân mật như vậy chính là Zero. Cô đã học được quy tắc đơn giản đó một cách khó khăn từ rất lâu rồi và cô vẫn không dám cố gắng vi phạm nó lần nữa.

Khi ý nghĩ cưng chiều nó, Zero tình cờ đưa tay vuốt ve bụng Ichiru, không ngừng - và một cách dễ dàng - dỗ dành sự hài lòng đang kêu lên từ con mèo bạc trong khi cậu tiếp tục khiển trách với đôi mắt không rời khỏi Yuuki, "Đừng nói những điều như vậy. Cậu sẽ làm Ichiru khó chịu đấy."

"Khó chịu? Nó sao?" Yuuki nhìn Ichiru một lúc lâu rồi chế giễu.

Zero cau mày sâu hơn. "Đừng xấu tính. Ichiru rất nhạy cảm, cậu biết không?"

Ichiru duỗi người và di chuyển một chút để hướng ngón tay của Zero đến nơi nó muốn. Gật đầu, nó lè nhè, "Chính là tôi." Phát ra một tiếng rên nhỏ, nó lại di chuyển và nói thêm, "Mạnh lên một chút nữa, nii-san..."

"Như thế này được chưa?"

Ichiru ngân nga sự hài lòng của mình. "Rất được," nó rên rỉ.

Yuuki trợn mắt. " Dù sao thì," cô cố gắng quay lại chủ đề ban đầu của cuộc trò chuyện của họ. "Như tôi đã nói- "

Đột nhiên, không khí có chút thay đổi, tất cả đều căng thẳng rồi im lặng trong giây lát.

Yuuki và Zero ngay lập tức hướng sự chú ý về phía cánh cửa. Ichiru cũng làm như vậy ngay sau khi lăn sang một bên, nhe răng và phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.

"Chà," Yuuki nói, ngẩng đầu lên, "Có lẽ tôi nên đi. Tôi không muốn cản đường hai bạn đâu."

"Sẽ không -"

Yuuki không để Zero nói hết mà quay sang Ichiru, một nụ cười rạng rỡ gần như chói mắt ngay lập tức khiến con mèo bạc hình thành sự cảnh giác khi cô đề nghị, "Nào, Ichiru-kun. Hãy cho họ chút riêng tư cần thiết."

"TÔI-"

Không đợi sự đồng ý của Ichiru, Yuuki nhanh chóng tóm lấy nó và vội vàng chào tạm biệt Zero, cô gần như bỏ chạy khỏi nhà trong khi cố gắng hết sức để tránh những móng vuốt sắc bén của Ichiru đang quơ quào và rít lên giận dữ.

Zero thầm chửi thề. Cậu mất một lúc để cau mày nhìn Yuuki, sau đó thở dài mệt mỏi đầu hàng và lắc đầu trước khi bước đến cửa và đi ra ngoài. Đúng như dự đoán, Kaname đang đứng ở đó, chỉ cách cửa nhà cậu vài mét.

"Ý nghĩa của việc này là gì?" Kaname hỏi với cái cau mày khó hiểu, nhăn trán, ám chỉ đến rào cản ma thuật mới - và được nâng cấp - mà Zero đã dựng lên để giữ hắn ở bên ngoài.

Zero khoanh tay trước ngực.

"Không ma cà rồng nào được phép vào ngôi nhà này."

"Nhưng em đã để Yuuki vào!" Kaname buộc tội điều mà Zero thầm nghĩ đó là giọng điệu than vãn của mình.

Zero nhún vai. "Cậu ấy khác anh," cậu lý luận.

"Không đúng! Em ấy là em gái ta !"

"Và vì điều đó tôi thương hại cậu ấy."

"C-cái gì-" Kaname há hốc mồm, không nói nên lời trong giây lát. "Bây giờ thì cậu thật sự coa ý như vậy!"

"Bởi vì anh đang là một kẻ khốn nạn. Như mọi khi ."

"Ồ, ước gì ," Kaname đáp lại với một nụ cười tự mãn và nhướng mày, khá nhiều nét vui tươi biến thái thường thấy của hắn đã quay trở lại.

Zero đảo mắt. "Vậy thôi," cậu nói, rõ ràng đã chán ngấy cuộc trò chuyện. "Xong rồi. Đi đi. Hôm nay tôi bận."

Cậu bước trở lại ngôi nhà của mình, định đóng cửa lại, nhưng một tiếng thở hổn hển đột ngột và một đám khói dày đặc đã khiến anh dừng lại. Đôi mắt nheo lại, cậu nhìn chăm chú vào làn khói, tò mò muốn biết điều gì ẩn sau tấm màn đó.

Một vài giây trôi qua trước khi đám mây bắt đầu tan biến. Zero đẩy cửa mở và bước ra ngoài để nhìn rõ hơn. Không còn hình dạng của Kaname nữa. Nhưng có cái gì đó - hay là ai đó? - Người khác thay thế hắ ta. Zero nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy được một hình bóng đằng sau làn khói. Vài giây sau, đôi mắt Zero mở to trước cảnh tượng trước mắt.

Đó là một con sói. Một con sói đen to lớn và xinh đẹp. Lúc đầu Zero rất bối rối, nhưng sau đó, cậu nhìn vào mắt con vật và nó nhìn cậu. Cậu biết đôi mắt đó, đôi mắt màu đỏ tía đậm đó. Chúng chỉ có thể thuộc về-

"Kaname ...?" Zero nhắc đến cái tên đó và cau mày.

Con sói chớp mắt, và bằng cách nào đó đó là câu trả lời đủ cho Zero. Đó hắn. Zero biết điều đó.

Kaname chậm rãi tiến về phía trước. Hắn dừng lại cách Zero vài bước, ngay nơi rào chắn ma thuật mới bắt đầu, và ngước nhìn cậu đầy mong đợi. Rồi hắn ngồi xuống và chỉ nhìn Zero chằm chằm.

Zero nhìn lại. Nó kéo dài một lúc, và Zero có thể cảm thấy quyết tâm của mình bắt đầu sụp đổ. Cậu thận trọng lùi lại vài bước, bước vào nhà lần nữa và kéo cửa đóng lại. "Này, đừng nhìn tôi như vậy. Anh không được vào."

Kaname tiếp tục nhìn chằm chằm.

Zero mím môi lại. Cậu có thể cảm thấy hắn đang sụp đổ một cách thảm hại hơn nữa, có vẻ như đó là sự quyết tâm của hắn.

"Anh không phải vậy ," Zero nhấn mạnh, nhưng Kaname biết rõ hơn.

Hắn đã có thể thấy mình chiến thắng trong trận chiến này. Tất cả những gì hắn cần làm là giả vờ một chút.

Thế là Kaname lao vào tấn công cậu bằng ánh mắt bị từ chối buồn bã nhất từ ​​trước đến nay.

Zero nén lại tiếng thút thít thảm hại trong lòng về. Những gì cậu biết là cậu đã hoàn toàn thất bại và thay vào đó là một tiếng thở dài cam chịu.

"Được rồi, được thôi," cậu thừa nhận, đẩy cửa mở và bước sang một bên để Kaname đi qua trong khi vô hiệu hóa kết giới trong đầu. "Nhưng chỉ trong vài phút thôi."

Kaname thậm chí còn không thèm kìm lại một tiếng khịt mũi và một nụ cười tự mãn khi hắn uể oải bước vào trong với cái đầu ngẩng cao trong chiến thắng.

Zero đang định đóng cửa lại thì đột nhiên - hay đúng hơn là cuối cùng - nhận ra thứ gì đó mà trước đây cậu từng thấy khi mắt cậu dừng lại ở đống quần áo nằm trên mặt đất trước nhà. Đôi mắt Zero mở to khi nhận ra điều đó, đầu anh quay lại nhìn Kaname.

"Đợi đã, hiện giờ anh đang khỏa thân, phải không?"

Cái nhìn không mấy ấn tượng là tất cả những gì hắn nhận được để đáp lại.

Zero thở dài. "Ừ, đúng rồi. Quên việc tôi hỏi đi."

Kaname tiếp tục đi với nụ cười tự mãn hơn trong khi Zero nhặt quần áo vứt đi trước khi cùng hắn vào trong.

Vài giờ sau, Ichiru cuối cùng - cuối cùng - cũng có thể trở về nhà sau khi thoát khỏi nanh vuốt dai dẳng của Yuuki. Đó là một trận chiến khó khăn và mệt mỏi, nhưng Ichiru đã giành chiến thắng và ngay lập tức nó nhanh chóng quay lại bên cạnh anh trai mình để bảo vệ cậu khỏi kẻ săn mồi biến thái đang liên tục phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.

Nhảy lên gờ cửa sổ, Ichiru đẩy cửa sổ mở ra. Nó đang định bước vào trong thì đột nhiên đôi tai thính nhạy của mình bắt được những âm thanh khiến nó như chết lặng. Khuôn mặt nó nhăn nhó và một tiếng rên rỉ đau khổ vang lên.

Ichiru đã quá muộn - nếu những tiếng rên rỉ và rên rỉ nghèn nghẹt, tiếng cọt kẹt của chiếc giường và những lời tỏ tình đầy hơi thở của Kaname phát ra từ phía bên kia ngôi nhà là bất kỳ dấu hiệu nào.

Thở dài và lắc đầu, Ichiru quay lại và nhảy khỏi mỏm đá, đáp xuống mặt đất một cách duyên dáng trước khi sải bước vào màn đêm và hướng tới ngôi làng gần đó để thực hiện một chuyến đi săn nhỏ.

Có hai điều nó biết chắc chắn: Zero chắc chắn sẽ bị đau và không thể tự mình di chuyển bình thường trong vài ngày tới; và Kaname sẽ sẵn lòng lấy đó làm cái cớ để dính lấy cậu - giữa các bộ phận cơ thể khác theo đúng nghĩa đen - trong suốt thời gian đó. Và Ichiru thà không ở lại để xem nó diễn ra lần nữa.

Một tiếng thở dài nặng nề nữa thoát ra.

-o-

"Đây là thứ em muốn," Takamiya Kaito - tiền bối và đồng thời là phù thủy giống Zero - nói khi đưa cho Zero một cuốn sách dày, trông cổ xưa.

Zero cảm ơn y bằng một cái gật đầu nhẹ khi cậu nhận cuốn sách, giữ nó với sự cẩn thận tối đa vì nó xứng đáng có được.

"Em có thể mượn nó bao lâu?" Cậu hỏi, ngước nhìn Kaito sau khi chiêm ngưỡng cuốn sách được vài giây.

"Yagari nói em có thể giữ nó."

Zero chớp mắt, đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên và ngay sau đó là sự phấn khích thầm lặng. "Thật sự?"

Kaito gật đầu. "Ừ."

Zero mỉm cười.

"Được rồi," cậu gật đầu, hạ ánh mắt xuống cuốn sách trên tay một lúc trước khi chuyển sự chú ý sang Kaito. "Cảm ơn Yagari-shishou hộ em."

"Anh sẽ làm vậy," Kaito đáp lại bằng một cái gật đầu khác trong khi tay y cầm lấy tách trà và đưa lên môi.

Mọi chuyện trở nên im lặng khi Kaito nhấm nháp đồ uống của mình và Zero bắt đầu đọc cuốn sách mới mua của mình. Chuyện đó tiếp tục diễn ra một lúc cho đến khi Kaito phá vỡ sự im lặng dễ chịu bằng một câu hỏi hướng tới một sự hiện diện khác trong phòng mà y không thể phớt lờ được nữa.

"Anh lại làm cái quái gì ở đây nữa vậy?" Y hỏi với sự cáu bẳn.

Kaname nhướng mày thanh lịch. "Không phải rõ ràng sao? Tôi sống ở đây."

"Cái-"

"Anh ấy không," Zero nói trước khi Kaito có thể kết thúc câu hỏi tiếp theo, vẫn đang chăm chú vào cuốn sách của mình.

"Vẫn chưa thôi," Kaname không bỏ cuộc.

"Không bao giờ ." Zero cũng vậy.

Kaname bĩu môi, rồi giận dữ. "Chúng ta sẽ nói nó sau."

Zero gật đầu và lơ đãng trả lời, "Tất nhiên."

Kaito chọn thời điểm đó để can thiệp: "Sao em không quay lại với anh nhỉ?"

Câu hỏi khiến cả Kaname và Zero quay sang Kaito, mắt họ mở to - người đầu tiên với sự e ngại bị sốc và người sau thực sự ngạc nhiên.

"Nhà của em vẫn còn nguyên vẹn, em có thể chuyển về ở bất cứ lúc nào mà em muốn," Kaito tiếp tục. "Nó cũng gần tiện hơn nhiều cho chúng ta." Y chuyển ánh mắt sang Kaname, mắt nheo lại khi nói thêm, "Và an toàn hơn ."

Kaname cau mày. "Tôi hoàn toàn có khả năng bảo vệ em ấy."

"Tôi ," Zero bắt chước giọng điệu của Kaname, vặn người một chút để nhìn hắn, "hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình, cảm ơn anh rất nhiều." Cậu quay lại nhìn Kaito. "Sao đột nhiên thế?"

"Không phải đột ngột đâu. Yagari đã suy nghĩ về điều này được một lúc rồi."

Zero cau mày. "Đây là lần đầu tiên em nghe về nó."

Kaito nhún vai. "Chỉ là anh chưa bao giờ đề cập đến nó thôi."

"Vậy tại sao lại làm điều đó vào lúc này?"

"Bởi vì bây giờ anh bắt đầu lo lắng." Kaito ném cho Kaname một cái nhìn sắc bén khác.

Kaname trừng mắt nhìn y đáp lại, quai hàm nghiến chặt khi hắn cố gắng kìm nén một tiếng gầm gừ đe dọa thoát ra.

Kaito quay lại nhìn Zero. "Em nên về nhà."

Một khoảng im lặng tiếp theo khi Zero cân nhắc lời nói của tiền bối.

Kaname chờ đợi phản ứng của Zero một cách lo lắng, căng thẳng, nỗi lo lắng thầm lặng của hắn càng lớn hơn khi sự im lặng kéo dài hơn. Hắn hơi giật mình khi đôi mắt màu hoa oải hương quen thuộc nhìn mình một lúc lâu trước khi cậu quay lại chú ý đến Kaito và cuối cùng lên tiếng.

"Không, không sao đâu," cậu trả lời, lắc nhẹ đầu, "Ở đây em vẫn ổn. Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì lời đề nghị."

Đôi vai căng thẳng trước đó của Kaname buông xuống. Hắn thở ra, và một nụ cười rạng rỡ của sự nhẹ nhõm không thể phủ nhận từ từ nở ra trên môi.

Kaito thở dài rồi nhún vai. "Nếu em nói vậy. Tuy nhiên, anh vẫn giữ nguyên lời đề nghị, vì vậy hãy cho anh biết nếu em thay đổi quyết định."

"Em ấy sẽ không thay đổi đâu," Kaname xen vào trước khi Zero kịp trả lời. "Tôi sẽ đảm bảo điều đó," hắn nói thêm, nụ cười mở rộng khi ánh mắt anh chuyển sang Zero, ngày càng mãnh liệt hơn với một lời hứa không thể nhầm lẫn.

Zero cố nén một cơn rùng mình. "Ugh...Thật ra, bây giờ em đang nghĩ về nó..."

Đột nhiên, hình bóng của Kaname biến mất kèm theo một tiếng thở hổn hển, chỉ để lại làn khói dày đặc ở đó.

Kaito bật dậy khỏi chỗ ngồi, hoảng hốt, trong khi Zero thì thầm chửi rủa.

Sau một thời gian ngắn, làn khói tan đi và từ bên trong nó xuất hiện một con sói đen khổng lồ mà Zero đã nhìn thấy tối hôm trước.

Con sói Kaname nhìn chằm chằm vào Zero bằng đôi mắt to, đẹp, đáng thương chỉ nhằm mục đích duy nhất là làm một việc; khiến cậu phải đầu hàng.

Zero cắn môi dưới. Cậu đã cố gắng chịu đựng suốt bốn giây trước khi làm chính xác điều Kaname muốn mình làm.

"Được rồi, được rồi, anh thắng," Zero đầu hàng.

Kaito cau mày, chớp mắt bối rối trước cảnh tượng kỳ lạ khi con sói khổng lồ tiến đến chỗ Zero và cư xử như thú cưng trong nhà.

Zero cười khúc khích khi Kaname tựa cái đầu to lớn của hắn lên đùi cậu và huých nhẹ cậu như ra yêu cầu được vuốt ve. Không cần suy nghĩ thêm, cậu làm theo.

Ngoại trừ rên rỉ dưới cái chạm nhẹ nhàng của Zero, Kaname nhắm mắt lại và tâm trí hắn trở nên trống rỗng một cách dễ chịu khi tận hưởng sự quan tâm dành cho hắn.

Hắn cứ có cảm giác khó chịu rằng mình đã quên một điều gì đó quan trọng, nhưng không thể nhớ được đó là gì. Chỉ sau một thời gian, hắn mới nhớ.

'À, đúng rồi...' hắn uể oải nghĩ, mắt hắn hé mở một chút.

Bây giờ Kaname đã nhớ ra rồi. Hắn đã có ý đề nghị Zero trở thành một cặp một cách chính thức. Hắn đã định làm điều đó ngày hôm qua, nhưng sau đó họ lại vướng vào trò đùa vui thường lệ ngay khi hắn đến. Kaname đã biến thành một con sói để lừa Zero cho hắn vào, rồi một lúc sau hắn quay lại, kết cục là hoàn toàn trần trụi với Zero quá gần đến mức không thể cưỡng lại được, và thế là chuyện này dẫn đến chuyện khác và cuối cùng họ lên giường và...

Chà, chính xác thì hắn chưa có cơ hội đề cập đến chủ đề này, nên bây giờ là thời điểm tốt nhất có thể.

Kaname tự gật đầu trong lòng. Hắn chuẩn bị trở lại hình dạng ban đầu và thực hiện kế hoạch của mình, nhưng rồi bàn tay tài năng tuyệt vời của Zero trượt xuống dưới cằm hắn một cách dễ chịu tội lỗi nhất. Kaname không thể không dựa vào sự vuốt ve trước khi khuyến khích Zero chạm vào hắn nhiều hơn, tận hưởng từng giây phút được cưng nựng.

'Ồ, à,' hắn nghĩ với một cái nhún vai trong đầu. "Cứ như thế này thêm một lát nữa cũng không sao đâu," hắn kết luận trong khi ngồi phịch xuống sàn và lăn qua để Zero xoa bụng. Điều mà Zero đã làm, và nó thật thần thánh .

Ta thực sự nên làm điều này thường xuyên hơn, Kaname quyết định một cách lơ đãng với một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm trong tâm trí.

Và họ thực sự nên kết hôn rồi.

'Đúng vậy,' Kaname thầm gật đầu với chính mình, 'điều đó sẽ hoàn hảo.'

Hắn sẽ đạt được nó ngay lập tức. Nhưng trước tiên...

... Hắn vẫn còn muốn tận hưởng trọn vẹn mảnh thiên đường thuần khiết nhỏ bé mà Zero đã chạm vào này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip