CHƯƠNG 62 - Trúng xuân dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 62 - Trúng xuân dược

Sáng sớm, Tiết thị mang theo hai con dâu đi thỉnh an Tiết lão thái thái.

Từ khi Thanh Liễu có thai, Tiết lão thái thái mỗi ngày đều phải lôi kéo nàng hỏi chuyện.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi lôi kéo người ngó trái ngó phải, lại nói với Tiền Thị: "Đứa nhỏ Thanh Liễu này thật là có phúc, người khác có thai mấy tháng đầu đều gầy đi, còn nàng thì ngược lại càng thêm hồng nhuận đẫy đà, vừa nhìn là biết có phúc khí."

Tiền Thị cười nói: "Còn không phải sao, thân thể cháu dâu tốt khẳng định sẽ sinh ra hài tử cường tráng khỏe mạnh. Đúng rồi, hôm qua có người tặng ta một hộp tổ yến, ta lại không thích ăn, lát nữa liền đưa đến cho nàng, mỗi ngày sáng sớm bảo phòng bếp nấu cháo tổ yến ăn bồi bổ đi, bảo đảm lúc sinh oa nhi, làn da liền lột xác trắng mịn như trứng gà."

Thanh Liễu vội nói: "Cảm ơn mợ."

Tiết thị giả vờ tức giận nói: "Nương, ngài xem tẩu tử, mỗi ngày cho con dâu ta đủ thứ thức ăn, ta thấy mà tâm cứ bất an, hay là muốn con dâu của ta gọi nàng một tiếng nương đây!"

Tiền Thị cười nói: "Ngươi không nói, ta cũng không nghĩ đến việc này, Thanh Liễu mau tới, kêu mợ một tiếng nương, mợ liền đem một nửa nhà kho cho ngươi!"

"Ô ô ô, tẩu còn thật hăng hái," Tiết thị vội tiến lên đem Thanh Liễu kéo đến phía sau mình, "Thanh Liễu nhà chúng ta cũng không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp, được tẩu cho một chút ân huệ liền trở mặt, Liễu Nhi con nói có phải hay không?"

Thanh Liễu nhấp môi cười nhẹ, "Nương, mợ cũng chỉ là nói đùa thôi. Hôm qua ngài không nhìn thấy, có hơn mười vị cô nương đến hội ngắm hoa, ai cũng tri thư đạt lý, xinh đẹp như hoa, mợ đã sớm chọn đến hoa mắt, nơi nào còn nhìn trúng con?"

Tiền Thị vội tiến đến trước mặt Tiết lão thái thái tố khổ, "Lão thái thái ngài xem xem, này là mẹ chồng nàng dâu bọn họ liên thủ trêu chọc ta đấy!"

Tiết thị quơ khăn cười nói, "Nếu tẩu hâm mộ, cũng nhanh tìm con dâu đi, đừng đánh chủ ý đến nhà chúng ta!"

Tiền Thị nghe xong,  lại che ngực thở dài, "Ai, đệ muội không biết ta cũng khó xử, ta là nhìn cô nương này cũng thích, nhìn vị tiểu thư kia cũng yêu, thật hận ta chỉ sinh một nhi tử, không thể đem các nàng đều cưới về nhà."

Tiết thị che miệng cười đến run run, "Ta xem tẩu nào phải hận chính mình chỉ sinh được một nhi tử, tẩu là ước gì chính mình là nam tử, trái ôm phải ấp ngồi hưởng tề nhân chi phúc đấy!"

"Ai nha, vẫn là đệ muội hiểu ta nhất!"

Tiết lão thái thái mỗi tay ôm một người, cười đến ngã trước ngã sau, "Hai người các ngươi thật là, cũng đã một bó tuổi, còn giống như hi kẻ dở hơi, cũng không sợ bọn tiểu bối chê cười!"

Thanh Liễu, Cẩm Nương cùng các vị tiểu thư chỉ cúi đầu cười.

Từ trong phòng lão thái thái đi ra, tứ tiểu thư Tiết Kỳ một đường nổi giận đùng đùng trở về viện của mình, nhìn thấy trên bàn trong phòng bày chén cháo bát bảo, mấy đĩa rau xanh, tức khắc hừ một tiếng, nói: "Mỗi ngày cũng chỉ có những thứ này, người khác ăn tổ yến, ta lại đến cái vị cũng không thấy được!"

Tôn di nương hôm nay thân mình không khoẻ, không đi thỉnh an, không biết đã xảy ra chuyện gì, liền nói: "Đây là làm sao vậy? Ai lại làm tứ tiểu thư của chúng ta tức giận?"

Tiết Kỳ nói: "Còn không phải là nữ nhân nông thôn kia sao! Ỷ vào mình có thai, thật xem mình là thiên kim tiểu thư, hôm nay a giao ngày mai tổ yến, cũng không biết có mệnh hưởng phúc hay không!"

Tôn di nương hỏi: "Lão thái thái lại cho nàng thứ gì tốt sao?"

Tiết Kỳ bất mãn nói: "Là thái thái, cho nàng một hộp tổ yến, rõ ràng ta mới là nữ nhi của cha, bà ấy không cho ta mà lại cho một người ngoài!"

Tôn di nương châm chọc nói: "Tất cả mọi người đều nói thái thái hào phóng rộng lượng, chỉ là có ai biết, nàng hào phóng đều là làm cho người khác xem, đối với người trong phủ đều nghiêm ngặt, một giọt nước cũng không lọt, hừ, lúc trước khi chưa sinh được nhi tử cũng không thấy nàng kiên cường như vậy!"

Tiết Kỳ lôi kéo tay Tôn di nương làm nũng: "Nương, không nói thái thái, ngay cả nữ nhân nhà quê kia cũng đã vài lần làm ta mất mặt, tức chết ta, ngài mau nghĩ cách giúp ta đi."

Tôn di nương tròng mắt vừa chuyển, nói: "Nữ nhi ngốc, chuyện này không phải rất đơn giản sao? Nàng hiện tại có thai, không thể hầu hạ đại biểu ca ngươi, ngươi làm muội muội, không phải nên vì ca ca phân giải, đưa cho hắn hai nha hoàn hầu hạ sao?"

Tiết Kỳ hỏi: "Này không phải là được không sao? Ngày đó thái thái an bài nha hoàn trong viện kia, bên người đại biểu ca nhị biểu ca đều nói không cần người hầu hạ."

Tôn di nương nói: "Chúng ta tự nhiên là không thể quan minh chính đại đưa qua, bằng không cô mẫu kia của ngươi nói không chừng lại có chuyện để nói. Bất quá...... đại biểu ca của ngươi đúng là đang lúc tuổi trẻ tráng kiện, một khi nam nhân có hứng thú, làm sao mà nhịn được? Lúc này nếu bên người vừa lúc có một nha hoàn mỹ mạo, ngươi nói hắn là muốn hay là không muốn? Hắn nếu muốn, còn có thể không thu vào phòng sao?"

"Ta nghe nói trong nhà dượng không được nạp thiếp đâu." Tiết Kỳ bĩu môi.

Tôn di nương cười nhạo, "Trên mặt nói không thể nạp thiếp, ai biết ngầm thì thế nào, ta cũng không tin nam nhân Lâm gia cùng người khác không giống nhau, thật có thể nhịn được? Hơn nữa...... chúng ta còn có thể tới bắt gian, đến lúc đó  để cho nha hoàn kia làm ồn ào, cô mẫu ngươi vì mặt mũi, còn có thể không cho người vào cửa sao? Chờ nàng vào cửa, một bên là tân nhân tuổi trẻ mỹ mạo, một bên nương tử đã lớn bụng, ngươi nói tâm của đại biểu ca ngươi sẽ hướng về ai? Việc này có đủ cho ngươi hả giận hay không?"

Tiết Kỳ nghe được hai mắt sáng lên, vội quấn lấy Tôn di nương nói: "Đủ rồi đủ rồi, nương, việc này ngài phải giúp ta, nữ nhi có thể trúc giận hay không đều dựa vào mẫu thân."

Tôn di nương cười vuốt nàng đầu, "Đứa nhỏ ngốc, nương đương nhiên là sẽ giúp ngươi."

Sau giờ ngọ, Lâm Trạm từ võ trường Tiết gia trở về Cẩm Tú Uyển, trên đường có nha hoàn vội vàng đi tới thi lễ với hắn, cúi đầu nói: "Trạm thiếu gia, Du thiếu gia mời ngài đến gặp một chuyến."

Lâm Trạm vừa lau mồ hôi vừa hỏi, "Chuyện gì?"

Nha hoàn kia nói: "Nô tỳ không biết, Du thiếu gia nói ngài đi sẽ biết."

Lâm Trạm gật gật đầu, "Vậy đi thôi."

Nha hoàn thấy hắn đi về hướng khác, vội nói: "Du thiếu gia ở nhà thuỷ tạ trong hoa viên chờ ngài, Trạm thiếu gia đi theo nô tỳ đi."

Lâm Trạm cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân đi theo nàng ta.

Lúc này ngày còn đang rất nắng, trong hoa viên không có bóng người, một đường đi tới ven hồ liền thấy có một tòa đình nằm ở giữa hồ.

Nha hoàn kia dẫn hắn đi theo hành lang cửu khúc, một đường cong cong quẹo quẹo đi qua.

Tới gần nhà thuỷ tạ, Lâm Trạm đột nhiên ngửi thấy một cổ mùi thơm lạ lùng, hắn nhíu nhíu mũi, hắt xì một cái.

Nha hoàn kia không biết như thế nào, giống như bị hắn dọa sợ, dưới chân hoảng hốt, thiếu chút nữa té ngã.

Lâm Trạm dừng lại bước chân, nhìn xem trái phải, "Tiểu Du đâu?"

Nha hoàn cúi đầu nói: "Thiếu gia, thiếu gia ở bên trong, ngài theo ta đi vào sẽ biết."

Lâm Trạm nói: "Ngươi có phải nghĩ ta ngốc hay không, dễ bị lừa như vậy?"

"A?" Nha hoàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cuống quít cúi đầu, "Ngài...... Ngài đang nói cái gì vậy, Liên Nhi nghe không hiểu, thiếu gia thật sự ở bên trong, ngài theo Liên Nhi vào đi."

Lâm Trạm ôm cánh tay, cười nhạo nói: "Tiểu nha đầu, thời điểm ta bị người ta hạ dược, cha ngươi vẫn còn đang cởi truồng chơi bùn đấy."

Liên Nhi lập tức nằm liệt trên mặt đất, "Trạm, Trạm thiếu gia......"

Lâm Trạm không để ý nàng ta, nhìn nhìn trái phải, thấy có một bòng người thập thò phía sau một bụi cây bên bờ, dưới chân chuyển động vọt qua, một tay đem người nọ kéo ra.

Tiết Kỳ hoảng sợ mà nhìn hắn, "Đại, đại biểu ca......"

Lâm Trạm nhíu nhíu mày, "Là ngươi?"

Tiết Kỳ giãy giụa, "Đại biểu ca làm gì thế, mau buông muội ra! Người đâu! Mau tới đây!"

Lâm Trạm nhanh tay điểm huyệt khẩu của nàng, xách theo nàng đạp nước bay về phía nhà thuỷ tạ, lại bắt lấy Liên Nhi đang muốn chạy trốn cũng ném vào, khoá cửa bên ngoài, nhếch khóe miệng nói: "Nếu muốn chơi, vậy liền ở bên trong chơi cho đủ đi."

Hắn quay đầu bỏ đi, vừa bước vài bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu hướng về kẹt cửa hít hít mấy hơi thật sâu.

Cẩm Tú Uyển, Thanh Liễu đang ngồi ở trước cửa sổ mài giũa một viên san hô, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, nàng quay đầu nhìn lại, thấy là Lâm Trạm, liền quay đi, giận dỗi nói: "Động tĩnh lớn như vậy, làm ta giật mình."

Lời này vừa nói xong, lại nửa ngày không thấy hắn có động tĩnh, nàng không khỏi lại quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Lâm Trạm đóng cửa, đứng ở cạnh cửa vẫn không nhúc nhích, hai mắt đỏ lên, thở hổn hển, gân xanh trên cánh tay gân xanh nổi lên, tựa như đang hết sức nhẫn nại điều gì.

Thanh Liễu vội bước tới, cả kinh nói: "Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Lâm Trạm một phen giữ chặt nàng, lòng bàn tay hắn nóng rực làm Thanh Liễu càng thêm hoảng hốt.

Lâm Trạm gian nan nói: "Vợ, ta bị người hạ dược."

Thanh Liễu hoảng nói: "Có nặng lắm không? Ta đi thỉnh đại phu!"

"Là tương tư dẫn."

Thanh Liễu gấp đến độ gỡ tay hắn ra, "Đó là dược gì? Có nghiêm trọng không? Huynh đừng lôi kéo ta, trước để ta đi tìm đại phu tới."

Lâm Trạm lại ôm chặt nàng, hơi thở nóng bỏng phun ở bên tai nàng , "Thỉnh đại phu cũng vô dụng."

Thanh Liễu nghe ý của hắn, cho rằng này dược không cứu được, tức khắc hai chân mềm nhũn, nước mắt liền rơi xuống.

Lâm Trạm lại nói: "Chỉ có nàng mới có thể cứu ta."

Thanh Liễu vội lau lau nước mắt, "Huynh mau nói đi, muốn ta làm như thế nào?"

Lâm Trạm ở bên cổ nàng gặm một ngụm, lưu lại một dấu vết hồng hồng, hắn nhìn nhìn, lại nhẹ nhàng liếm láp.

Thanh Liễu mặt đỏ lên, vừa gấp vừa giận, "Đã là lúc nào rồi, huynh, huynh nói nhanh đi!"

Lâm Trạm phun nhiệt khí nói: "Vợ, đây là xuân dược, nàng bồi bồi ta thì tốt rồi."

Hắn vừa nói lại vừa có sát lên người vợ.

Thanh Liễu ngây người ngẩn ngơ, lúc phản ứng lại được, một phen đẩy hắn ra, tức giận đến khóe mắt đều đỏ, "Huynh, huynh quả thực làm bậy! Ta cho rằng, ta cho rằng huynh thật sự...... Kết quả huynh lại gạt ta! Huynh vì loại chuyện này, còn có cái gì không dám nói dối nữa không?!"

Lâm Trạm ngốc một chút, vội nói: "Vợ, ta không lừa nàng, ta thật sự trúng dược."

"Ta không tin! Trên đời như thế nào sẽ có...... sẽ có thứ không đứng đắn như vậy? Khẳng định là huynh lại gạt ta! Huynh, huynh đêm nay qua cách vách ngủ đi!"

Thanh Liễu chỉ nghĩ Lâm Trạm lại lừa gạt nàng, thở hồng hộc mà chạy ra ngoài.

Lâm Trạm muốn đuổi theo, nhưng vừa thấy thứ căng cứng phía dưới của mình chỉ phải lui về trong phòng, đổ ly trà lạnh hất lên mặt.

Hắn lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, nhiệt độ trong cơ thể cũng chậm rãi bình phục. Nhớ tới chính mình ban đầu định mượn việc này hướng chút ngon ngọt của vợ, kết quả ngon ngọt không chiếm được, ngược lại chọc vợ tức giận, hắn không khỏi sâu kín thở dài, "Thứ xuân dược rác rưởi, hủy trong sạch của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip