CHƯƠNG 52 - Khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 52 - Khó chịu

Thấy thiếu niên kia hỏi chuyện, không đợi Thanh Liễu và Cẩm Nương trả lời, Trương bà tử vội nói: "Thiếu gia, đây là hai vị thiếu nãi nãi của nhà nhị cô nãi nãi."

"Vậy à?" Tiết Du sửng sốt một chút, lại nhìn nhìn hai người, chắp tay thi lễ nói: "Gặp qua hai vị tẩu tẩu, Du đệ thất lễ."

Thanh Liễu cùng Cẩm Nương vội nghiên người, cũng đáp lễ lại.

Tiết Du ngẩng đầu lên, nghiêng đầu đánh giá hai người các nàng, đột nhiên nói với Cẩm Nương: "Vị này hẳn là tiểu tẩu tử?"

Tuy lúc Cẩm Nương cùng Lâm Hồng thành thân đã từng tới Tiết phủ bái phỏng, nhưng khi đó Tiết Du mới chỉ có bảy tám tuổi, lại đã qua năm sáu năm, hắn đối với tẩu tử này chỉ còn chút ấn tượng linh tinh.

Cẩm Nương nhẹ nhàng cười cười, "Là ta, mấy năm không gặp, Tiểu Du đã trưởng thành không ít rồi."

Nói xong, nàng đem Thụy ca nhi dắt lại đây, nói: "Đây là tiểu thúc thúc, Thụy Nhi mau chào hỏi đi."

Thụy ca nhi ngửa đầu nhìn Tiết Du, trong ánh mắt tròn xoe mang theo chút tò mò, "Thụy Nhi gặp qua tiểu thúc thúc!"

"Tốt!" Tiết Du cao hứng mà đáp lại, lại ở trên người sờ soạng một phen, từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc bội thỏ ngọc mượt mà đáng yêu đưa cho Thụy nhi, "Đây là thúc thúc tặng quà gặp mặt, cho ngươi cầm chơi."

Thụy nhi giương mắt nhìn nương, thấy nàng gật gật đầu, mới giơ tay tiếp nhận, nói: "Cảm ơn thúc thúc!"

Tiết Du sờ sờ đầu của hắn, quay đầu nhìn về phía Thanh Liễu, thử nói: "Vị này chính là đại tẩu?"

Lúc trước Tiết thị có nói qua với Thanh Liễu, người đồng lứa trong Tiết gia chỉ có một người là Tiết Du, phía trên không có huynh trưởng, phía dưới cũng không có đệ đệ, cho nên hắn từ nhỏ đã gọi Lâm Trạm là đại ca, Lâm Hồng là nhị ca, bởi vậy hiện tại kêu nàng một tiếng đại tẩu cũng không tính là sai.

Thanh Liễu mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, vì không biết nên nói cái gì, liền không mở miệng.

Tiết Du lại có vài phần tự quen thuộc, nói: "Đại tẩu lần đầu tiên tới nơi này, ngàn vạn lần đừng câu nệ, cứ xem như là nhà của mình. Nha hoàn, bà tử nếu có người hầu hạ không chu toàn, đại tẩu cứ nói với ta, ta bảo tổ mẫu phạt các nàng."

Thanh Liễu vội nói: "Mọi người đều rất chu đáo."

Thấy hắn còn muốn nói nữa, Trương bà tử nhắc nhở nói: "Thiếu gia, lão thái thái cùng cô nãi nãi còn ở phòng trong chờ ngài đấy."

Tiết Du vỗ vỗ cái trán, "Đúng rồi, ta thiếu chút nữa liền quên." Nhấc chân đi hai bước lại dừng lại, quay đầu hỏi: "Nhóm ca ca tẩu tử nghỉ ở trong viện nào? Lát nữa ta đến chỗ tổ mẫu xong sẽ đến bái kiến."

Trương bà tử nói: "Lão thái thái nói, một nhà cô nãi nãi vẫn an trí ở phía Đông Cẩm Tú Uyển."

Tiết Du lúc này mới gật gật đầu, bước nhanh rời đi.

Cẩm Tú Uyển là một cái sân đơn độc, vừa không phải là tiền viện, cũng không phải là hậu viện, năm đó Tiết lão thái gia xây lên, chính là vì để cho hai người cháu ngoại gái đã gả đi lúc mang theo cô gia về nhà mẹ đẻ sử dụng.

Chỉ là hai nữ nhi này, một người gả về phương Nam, một người gả về phương Bắc, đã nhiều năm cũng chưa chắc có thể trở về một chuyến, tòa sân này liền vẫn luôn để đó.

Lúc trước nhận được thư của Tiết thị, Tiết lão thái thái đã sớm cho người đem toàn bộ sân viện quét tước một lần, cửa sổ đều treo màn lụa mỏng hoàn toàn mới, vườn hoa trong viện cũng chuyển đến vài khóm mẫu đơn khoe sắc.

Thanh Liễu tiến vào sân, đã bị những đóa hoa to lớn tươi đẹp hấp dẫn sự chú ý, nhỏ giọng hỏi Cẩm Nương nói: "Đó là hoa gì thế?"

Cẩm Nương cười nói: "Đó là mẫu đơn, chúng ta tới thật đúng lúc, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ qua mùa hoa."

Trương bà tử nghe vậy, mang theo vài phần tự hào nói: "Các nãi nãi không biết, trước mắt nhìn toàn bộ Trọng An thành, chỉ sợ cũng chỉ có trong phủ chúng ta còn có thể nhìn thấy hoa mẫu đơn, lão thái thái vì nó mà đã phí không ít tâm huyết."

Thanh Liễu hơi hơi kích động, nàng đã sớm nghe qua sự nổi danh của hoa mẫu đơn, lúc trước cũng nghe Lâm Trạm nhắc đến nhà ngoại có một tòa mẫu đơn viên, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể gặp được.

Chỉ là trước mắt không phải là lúc để nàng ngắm kỹ, nàng chỉ nhìn vài lần, liền cùng mọi người đi vào phòng.

Bố cục của tòa sân này không nhỏ, trừ bỏ nhà chính cùng hai sương phòng, còn có nơi ở của hạ nhân cư trú, phía sau nhà chính lại có một loạt mái hiên, trong viện có phòng bếp nhỏ độc lập, giữa sân có hoa viên, cũng có đầy đủ núi giả cùng với nhà thuỷ tạ ước chảy róc rách.

Chỉ xem bố trí trong viện, liền nhìn ra được Tiết lão thái thái cùng lão thái gia đối với hai nữ nhi rất mực yêu thương.

Trương bà tử đưa Thanh Liễu cùng Cẩm Nương tiến vào chính phòng, nói: "Thái thái phân phó, để Đại nãi nãi cùng Trạm thiếu gia ở đông sương, Nhị nãi nãi cùng Hồng thiếu gia và tiểu thiếu gia ở tây sương, không biết nhị vị nãi nãi thấy thế nào?"

Thanh Liễu cùng Cẩm Nương tự nhiên là không có dị nghị.

Trương bà tử liền dẫn từng người các nàng đi vào phòng trong xem xét, lại nói: "Nếu như thế, thỉnh nhị vị nãi nãi trước tiên ở trong phòng nghỉ ngơi, thái thái đã cho người chuẩn bị nước ấm, các nãi nãi rửa mặt rồi nghỉ ngơi một phen, tới lúc ăn cơm sẽ có người tới thỉnh."

Trương bà tử nói xong, liền chuẩn bị đi xuống, Dương tẩu tử tay khoác tay mà đưa nàng đi ra ngoài, từ trong tay áo đưa cho nàng một túi tiền nhỏ.

Trương bà tử vội nói: "Này không được đâu."

Dương tẩu tử cười thấp giọng nói: "Tỷ tỷ cứ lấy đi, nửa buổi chiều làm phiền tỷ tỷ bận lên bận xuống, lòng ta cũng có chút băn khoăn. Thái thái của chúng ta cũng nói, sau này người một nhà chúng ta vẫn còn phải làm phiền tỷ tỷ đấy. Hai vị thiếu nãi nãi của nhà chúng ta tuổi còn trẻ nên có nhiều việc không biết, còn muốn tỷ tỷ chỉ bảo cho."

Trương bà tử lúc này mới xuôi tay, tươi cười đầy mặt nói: "Vậy đa tạ cô nãi nãi, ta thấy hai vị thiếu nãi nãi hành sự đều ổn thỏa, cô nãi nãi thật là có phúc khí nha."

Dương tẩu tử trên mặt cười càng chân thành hơn.

Quay lại trong phòng, Thanh Liễu nói: "Các vị tẩu tử cũng đi xuống nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay mọi người đều mệt mỏi."

Dương tẩu tử cùng hai phụ nhân khác liếc nhau, người Lâm gia không có quy củ cần người ở bên cạnh hầu hạ, cho nên các nàng cũng không kiên trì, chỉ nói: "Đa tạ thiếu nãi nãi, chúng ta liền trở về phòng trước, các nãi nãi nếu có cái gì phân phó, chỉ cần gọi một tiếng."

Thanh Liễu gật gật đầu, thấy các nàng lui ra, lại cùng Cẩm Nương nói nói mấy câu, liền trở về đông sương.

Phòng trong bố trí so với nhà bình thường phú quý hơn rất nhiều, bình phong thêu hoa, trên giá đa bảo bày rất nhiều bình sứ và đồ trang trí bằng ngọc, bên cửa sổ có một bình hoa cao nửa người, màu sắc của các loại gia cụ cũng rất khác với ở Lâm gia.

Thanh Liễu ở phòng trong dạo qua một vòng, cũng không dám duỗi tay sờ, e sợ sờ đến hỏng mất.

Nước ấm đã đưa tới, hành lý của mỗi người cũng đều được đưa đến trong phòng.

Thanh Liễu rửa mặt, đổi qua một bộ quần áo, xõa búi tóc chải lại một lần, nghĩ nghĩ, lại đem hộp trang điểm lấy ra, thoa lên mặt một tầng phấn mỏng, lại ở trên môi bôi chút son môi, cài thêm hai cây trâm lên búi tóc, cuối cùng lấy chiếc vòng tay phỉ thúy Tiết thị cho nàng vào ngày thứ hai qua cửa trịnh trọng đeo lên.

Nàng nhìn gương xem xét trái phải, trong lòng nghĩ trang điểm như vậy không biết có khoa trương quá hay không, hoặc là có chỗ nào thất lễ, liền nghe cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, âm thanh của Lâm Trạm truyền đến, "Vợ, nàng ở bên trong sao?"

Thanh Liễu nghe được tiếng của hắn, trong lòng đột nhiên liền kiên định hơn rất nhiều, vội nói: "Ta ở bên trong."

Lâm Trạm vòng qua bình phong tiến vào, nhìn thấy nàng đang ngồi ở trước bàn trang điểm, ngạc nhiên nói: "Vợ, nàng đang làm cái gì thế?"

Thanh Liễu đứng lên, hơi hơi giang hai tay cho hắn thấy rõ, nói: "Thế nào? Ta trang điểm như vậy có thích hợp hay không?"

Lâm Trạm nghiêm túc nhìn, da thịt của Thanh Liễu đã được dưỡng trắng lên không, trên mặt thoa phấn càng có vẻ huyết khí mười phần, một thân váy áo màu vàng nhạt, ở trong mắt Lâm Trạm giống như một đóa hoa nhỏ mềm mại yêu kiều.

Hắn gật gật đầu, đi lên trước một phen ôm lấy eo Thanh Liễu, nói: "Rất đẹp."

Thanh Liễu trên mặt ửng đỏ.

Lâm Trạm cúi đầu ở trên má nàng mổ một cái, lại nói: "Tại sao nàng lại không chải phần tóc phía trước lên?"

Thanh Liễu nói: "Huynh nói là tóc mái sao? Là để che vết sẹo trên trán ta đấy."

Lâm Trạm vén tóc mái của nàng lên mái nhìn nhìn, "Đã không nhìn thấy rồi, tự nàng nhìn xem."

"Ta vừa rồi còn nhìn thấy mà." Thanh Liễu nói, tuy là như thế, nàng vẫn cầm lấy gương lại cẩn thận nhìn nhìn.

Lúc trước sư môn của Lâm Trạm gửi thuốc cho hắn, nàng mỗi ngày sớm tối bôi hai lần, thuốc kia hiệu quả rất tốt, vết sẹo gần đây càng lúc càng mờ nhạt.

Hiện tại trên mặt nàng bôi phấn mỏng, nếu để cho người khác đến xem thật đúng là nhìn không ra. Chỉ là nàng sớm đã quen, biết ở nơi đó có một vết sẹo, cho nên mặc kệ che giấu như thế nào đều cảm thấy vẫn là thực rõ ràng.

Lâm Trạm nói: "Vợ, nàng vén hết tóc lên đi, như vậy càng xinh đẹp."

Thanh Liễu e thẹn nói: "Lời này huynh đừng nói ở bên ngoài, sẽ để người ta cười chết. Huynh xem các cô nương trong phủ kia mới gọi là xinh đẹp."

Nàng bị phá tướng, tuy có hơi đen, nhưng nữ nhi con nhà nông lớn lên đều đen, bộ dáng nàng ở trong thôn cũng coi như là tạm được. Chỉ là hôm nay vào Tiết phủ, tùy tiện nhìn đến một tiểu nha hoàn cũng đều có dung mạo xinh xắn, mới biết chính mình từ trước rốt cuộc có bao nhiêu vô tri.

Lâm Trạm lại nghiêm túc nói: "Bọn họ không thể so với nàng."

Thanh Liễu nhìn hắn một cái, tự nhiên là không tin lời hắn nói, lại cũng không phản bác, chỉ nói: "Thật sự muốn vén lên sao?"

Nàng cũng cảm thấy đem tóc mái chải lên sẽ tốt hơn, chỉ là chính mình không có tự tin.

Lâm Trạm gật gật đầu.

Thanh Liễu nghĩ nghĩ, liền lại đem búi tóc cởi bỏ, lại vấn hết mái tóc đen lên, một lần nữa chọn châu thoa mang lên. Sau đó nhìn vào gương xem xét.

Dạ rất lâu không nhìn thấy toàn bộ gương mặt của mình, nàng thấy có chút không quen, nàng cố tình không chú ý đến vết sẹo, nhìn nhìn hai lần thì phát hiện xác thật vết sẹo kia không dễ thấy được, trừ phi có người nhìn chằm chằm vào nàng, bằng không cũng không nhìn ra.

Bất quá nghĩ đến trong Tiết phủ sẽ không có người vô lễ như vậy, trừ bỏ ánh mắt không kiêng nể gì của người phía sau nàng kia, quả thực nhìn đến làm người ta xấu hổ.

Thanh Liễu đã có chút tập mãi thành thói quen, chỉ quay đầu lại hơi hơi buồn rầu nói: "Lát nữa ra ngoài, huynh cũng không thể nhìn ta chằm chằm như vậy."

Lâm Trạm nói: "Vì sao?"

Thanh Liễu nói: "Sẽ bị mọi người cười."

Lâm Trạm lắc lắc đầu, "Ta không sợ."

Thanh Liễu hơi bực mình mà nhẹ liếc mắt trừng hắn một cái, "Chính là ta sợ." Lại không phải ai cũng có da mặt dày như hắn.

Lâm Trạm thấy vợ tức giận, lập tức ồ một tiếng, gật gật đầu.

Thanh Liễu thu thập hộp trang điểm, nghĩ đến thiếu niên vừa rồi mình thấy, nói: "Ta vừa mới gặp được biểu đệ, phát hiện hắn lớn lên thật giống huynh lúc trước."

Lâm Trạm nhướng mày, "Tiểu Du?"

Thanh Liễu gật gật đầu, "Là hắn, cùng với bức tranh vẽ huynh có năm sáu phần tương tự."

Lâm Trạm không biết vì sao, đột nhiên có chút không cao hứng, nói: "Hắn lớn lên giống ông ngoại."

Thanh Liễu quay đầu cẩn thận đánh giá ngũ quan của hắn, nói: "Huynh mặt mày giống cha, miệng cùng cái mũi đại khái cũng giống ông ngoại."

Lâm Trạm nói: "Vậy ta đẹp hay hắn đẹp?"

Thanh Liễu hơi hơi sửng sốt, dở khóc dở cười, "Làm sao có thể so sánh chứ?"

Tiết Du kia, vừa thấy chính là một tiểu thiếu niên lang tao nhã tuấn tú, mà Lâm Trạm lại là một nam tử chính trực anh tuấn, hai người mỗi người mỗi vẻ, sao có thể phân cao thấp.

Với tư tâm của Thanh Liễu mà nói, nàng tự nhiên cảm thấy Lâm Trạm tốt hơn, chỉ là lời này làm sao có thể nói ra chứ.

Lâm Trạm liền càng không cao hứng, không nói một lời quay đi, cũng không cởi đồ tháo giày, trực tiếp liền nằm lên giường, nghiên người vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip