Chap 315: Cho 100 vạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hai mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên: "Thật hay không? Tôi thật sự có thể gả vào Quý gia? Ngài nguyện ý chấp nhận tôi?" Cô ta may mắn đến vậy sao?

Quý lão gia phớt lờ ánh mắt của Quý Bất Vọng và gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần cô đồng ý với ta một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Thiệu Kỳ nghe thấy chỉ có một điều kiện liền vui vẻ: "Ngài nói đi, tôi sẽ đồng ý tất cả, không chỉ một cái, ba bốn cái đều được." Chỉ cần có thể gả vào Quý gia.

"Không, một điều kiện là đủ, bởi vì nếu cô đồng ý với điều kiện này thì cô không thể đồng ý với những điều kiện khác."

"Đó là điều kiện gì?" Tại sao không thể đồng ý với những điều kiện khác?

"Cái này cô cũng không đoán được?" Quý lão gia cảm thấy buồn cười.

"Mau nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đồng ý." Thiệu Kỳ Vân sốt ruột.

Quý lão gia mỉm cười nói ra mấy chữ cuối cùng: "Điều kiện duy nhất là - chết, chỉ cần cô chết."

"Cái gì?" Vẻ mặt của Thiệu Kỳ Vân thay đổi: "Ý ngài là tôi chết! Đây là điều kiện sao?"

"Ta cũng không còn cách nào khác, ai bảo cha ruột của Tiểu Trung không còn nữa? Ta chỉ có hai đứa cháu trai. Nếu Bất Vọng không thể gả, vậy cô cứ khăng khăng muốn gả, chỉ có thể gả cho anh trai của nó! Ta cũng là một bậc trưởng bối sáng suốt, thằng bé đã chết mà cô cũng không buông tha, muốn gả vào Quý gia thì chỉ có thể tổ chức minh hôn."

Quý lão gia giải thích trước: "Minh hôn là một tập tục mê tín thời phong kiến, ta không thể đảm bảo liệu nó có thành hiện thực hay không, nhưng ta thấy cô có thành ý như vậy, vẫn có thể miễn cưỡng giúp đỡ được. "

Thiệu Kỳ Vân đến lúc này sao có thể không nhìn ra Quý lão gia đang trêu chọc cô ta, ông muốn nói cho cô ta biết, muốn gả vào Quý gia, trừ khi cô ta chết đi.

Nhưng cô ta làm sao có thể bằng lòng chết, làm sao có thể chết!

Thiệu Kỳ Vân nhìn Quý lão gia ôn tồn nho nhã trông có vẻ dễ nói chuyện, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi không thể giải thích được, với một người như vậy trong Quý gia, sợ là gả vào cũng khó sống, mà Thiệu Trung hết lần này đến lần khác không chịu nhận cô ta.

Thiệu Kỳ Vân tái xanh mặt, buộc phải thực hiện kế hoạch thứ hai.

"Các người thật độc ác!" Cô ta hít một hơi thật sâu: "Tôi biết các người không thích tôi, tôi không gả vào Quý gia cũng không sao, nhưng các người không thể tùy tiện đuổi tôi đi. Tiểu Trung là do tôi sinh ra, việc cháu trai tốt nhà ngài cướp đi sự trong sạch của tôi cũng là thật, tôi liều chết sinh ra Thiệu Trung, để lại cho các người một huyết mạch, không có công lao cũng có khổ lao, các người nhất định phải cho tôi một khoản tiền."

"Tiền?" Quý lão gia nhướng mày: "Cô còn muốn tiền?" Lá gan đúng thật lớn.

"Tôi đương nhiên muốn tiền, tại sao lại không thể nhận, tôi đã liều mạng sinh ra nó."

Thiệu Kỳ Vân nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần cho tôi 100 vạn, tôi tin rằng các người hoàn toàn có thể lấy ra, huyết mạch duy nhất, 100 vạn đương nhiên phải xứng chứ, chỉ cần đưa tiền, tôi lập tức rời đi ngay. "

100 vạn đủ cho cô ta tiêu xài một thời gian dài.

Thiệu Kỳ Vân thật đúng là dám mở miệng nói chuyện, 100 vạn ở thời đại này là một số tiền rất lớn, chưa kể bấy giờ mua đồ chỉ cần đến mấy xu, mấy hào.

Một nhà có mười nghìn tệ là một gia đình danh giá, 100 vạn lớn biết bao nhiêu, Thiệu Kỳ Vân dám đòi đến vậy sao.

Mục Kinh Trập nhìn sắc mặt giống hệt lần trước của Thiệu Kỳ Vân, cảm thấy thật nhàm chán, lần trước cô ta tìm đến bọn cô đòi tiền, lần này lại tìm đến mấy người Quý Bất Vọng đòi, sự tham lam càng ngày càng lớn, ai cho cô ta tự tin đấy thế?

Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Kỳ Vân, nắm đấm cứng lại, đang muốn nói Quý lão gia đừng tức giận, đúng lúc cô muốn đối phó với Thiệu Kỳ Vân, Quý lão gia đột nhiên nhìn Thiệu Kỳ Vân và bật cười.

"Ha ha... Ta đã lâu không gặp phải chuyện như vậy, Bất Vọng, đã bao lâu ta chưa gặp người như vậy, đòi ta tận 100 vạn, có phải rất mới mẻ đúng không?"

Quý Bất Vọng: "...Đó giờ có ai dám nói như vậy trước mặt người?" Không phải là muốn chết sao?

"Ta có chút tức giận, nhưng đồng thời lại thấy rất thần kỳ." Quý lão gia nhìn Thiệu Kỳ Vân như thể đang nhìn một món đồ quý hiếm.

Thiệu Kỳ Vân khó chịu nhìn lại ông: "Ngài nhìn cái gì? Cho hay không cho nói một lời, số tiền kia mặc kệ các người nói như thế nào, tôi cũng chẳng đuối lý, nếu không nhờ tôi thì các người có một đứa cháu trai xuất sắc như vậy không? Tiểu Trung mới bây lớn đã bắt đầu kiếm tiền."

Cô ta suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nhìn Thiệu Trung: "Tiểu Trung, số tiền bọn họ nguyện ý đưa cho ta là mức độ giá trị của con trong Quý gia."

Khi làm điều xấu, đầu óc của Thiệu Kỳ Vân luôn đặc biệt linh hoạt và thông minh.

Rõ ràng là cô ta đòi tiền, nhưng nó lại trở thành sự kiểm tra tầm quan trọng của Thiệu Trung trong Quý gia.

Thiệu Trung trợn mắt nói: "Việc này liên quan gì đến tôi."

Thiệu Kỳ Vân cũng không phản bác mà nhìn về phía Quý lão gia, Quý lão gia nhìn về phía Thiệu Kỳ Vân đột nhiên cười nói: "Thật sự rất thú vị."

Quý Bất Vọng bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, rất thú vị."

Quý lão gia nhìn Thiệu Kỳ Vân: "Thật ra cô rất có tài trong việc đòi tiền, mặc dù lời cô nói đều là ngụy biện, nhưng ngẫm lại thật ra cũng có lý."

Quý lão gia cân nhắc: "Theo lời cô nói, số tiền kia nhất đinh phải cho, dù sao Tiểu Trung đối với chúng ta rất quan trọng."

Đôi mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên: "Ngài đồng ý à?"

Quý lão gia thờ ơ ừ một tiếng: "Cô đã nói như vậy, không cho cũng không được, thật ra số tiền này không phải không thể đưa. Sinh ra một đứa chắt giỏi như Tiểu Trung, không cần nói 100 vạn, ngay cả 1000 vạn ta cũng cảm thấy đáng giá, chỉ cần ta có, nhất định sẽ lấy ra."

Hai mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên, đột nhiên đứng dậy, nhìn Thiệu Trung như đang nhìn một ngọn núi vàng. Ôi trời, cô ta chỉ là nói hết khả năng, không ngờ rằng Quý lão gia lại đồng ý!

Hơn nữa cũng không phải 100 vạn, là tận 1000 vạn, 1000 vạn là bao nhiêu chứ!

Thiệu Kỳ Vân kích động đến mức xìa tay trước mặt Quý lão gia, hy vọng ông có thể đưa cô ta càng sớm càng tốt, trong đầu cô ta đã nghĩ đến việc làm thế nào để tiêu số tiền khổng lồ như vậy.

Cô ta luôn than thở rằng ông trời đối xử với mình quá bất công, bây giờ cơ hội đã đến rồi.

"1000 vạn, thật sự cho tôi 1000 vạn sao? Hay chỉ 100 vạn thôi?"

Vẻ mặt của Thiệu Trung thay đổi, muốn bước tới ngăn cản, nhưng lại bị Quý Bất Vọng ngăn lại, anh lắc đầu, ý bảo cậu bé tiếp tục xem.

Trong lúc Thiệu Trung đang lo lắng, Thiệu Kỳ Vân đang kích động, Quý lão gia đột nhiên dừng lời nói đang sôi nổi của mình, chuyển chủ đề: "Thật ra, ta có thể cho cô 100 vạn hay 1000 vạn như cô đã nói, cô là mẹ ruột của Tiểu Trung, vậy nên chỉ cần cô đối xử tốt với Tiểu Trung, ta đều có thể cho cô."

Thiệu Kỳ Vân mừng như điên, nhất thời không kịp phản ứng: "Tôi sẽ làm, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với Tiểu Trung."

"Nhưng chúng ta đang nói về quá khứ chứ không phải tương lai, dù sao thì chúng ta cũng nên giải quyết những khoản nợ trong quá khứ." Quý lão gia lộ ra vẻ mặt đáng tiếc: "Thiệu Kỳ Vân, yêu cầu duy nhất để ta đưa tiền chính là đối xử tốt với Tiểu trung, nhưng cô... tại sao lại không thể làm được?"

Thiệu Kỳ Vân sững người, nhất thời không thể phản ứng lại: "Cái gì? Ý ngài là gì?"

Quý lão gia thở dài: "Còn có ý nghĩa gì nữa? Có nghĩa là nếu trước đây cô đối xử tốt với Tiểu Trung, ta sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của cô."

"Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ không đưa sao?"

"Ừ." Quý lão gia gật đầu: "Trước đây cô không tốt với Tiểu Trung, ta sao phải đưa cho cô? Cô xem ta là kẻ ngốc sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip