Chap 278: Cùng nuôi con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ánh mắt của Thiệu Đông rất thành thật: "Cha, cha là cha của chúng con, sự thật này không thể thay đổi được, mẹ đã là mẹ của chúng con, sự thật này cũng không thể thay đổi, chúng con sẽ không bỏ rơi cha, nhưng điều này không có nghĩa là chúng con sẽ bỏ rơi mẹ của mình. "

Thiệu Kỳ Hải thở phào nhẹ nhõm: "Ta không bảo các con bỏ rơi ta, vậy Tiểu Đông, lời con nói là có ý gì?"

"Có nghĩa là nếu như cha ly hôn với mẹ, chúng con cũng muốn theo mẹ ." Thiệu Tây thẳng thắn chỉ ra.

Thiệu Kỳ Hải có cảm giác quả nhiên là như vậy, cười khổ.

Thiệu Đông chậm lại giọng nói: "Cha, không phải là chúng con không còn yêu cha, chỉ là chúng con không thể buông tay mẹ, giống như mẹ cũng không thể buông tay chúng con vậy."

"Cho nên nếu hai người muốn ly hôn, chúng con hy vọng quyền nuôi con sẽ là quyền nuôi con chung, không nhất thiết phải đi theo một ai." Đây là kết quả cuộc thảo luận của bọn trẻ.

Vẻ mặt của Thiệu Kỳ Hải phức tạp nhìn Thiệu Đông: "Thật sự có thể cùng nhau nuôi bọn con sao? Nếu thật sự cùng nhau nuôi con, các con có nguyện ý theo ta không?"

Nghe vậy, ánh mắt của Thiệu Tây không khỏi dời đi, cậu sẵn lòng, nhưng trong nhiều trường hợp, có lẽ cậu vẫn muốn ở bên mẹ.

Vẻ mặt của Thiệu Nam không có biểu hiện gì, nhưng Thiệu Bắc đã cúi đầu không nhìn hắn nữa, trên mặt Thiệu Trung lại tràn đầy áy náy, Thiệu Kỳ Hải hoàn toàn đoán đúng.

Thiệu Kỳ Hải lập tức cảm thấy ấm ức: "Tiểu Đông, con xem con vừa nói cái gì, đám người Tiểu Bắc liền chột dạ, các con bây giờ thì tốt rồi, nhưng nếu đây là sự thật thì lúc đó các con nhất định sẽ vỗ mông đi theo Kinh Trập, bỏ ta lại một mình."

Thiệu Kỳ Hải lắc đầu: "Không, ta không thể đáp ứng điều kiện này."

Vẻ mặt của Thiệu Đông bất đắc dĩ liếc nhìn Thiệu Bắc và Thiệu Trung, Thiệu Nam liếc nhìn Thiệu Tây, chán ghét hắn.

Thiệu Bắc vội vàng giải thích: "Con rất yêu người, cha à, con sẽ không bỏ rơi cha một mình, nhưng bây giờ con còn nhỏ, không có mẹ ôm vào lòng thì không thể ngủ ngon được, con không thể sống thiếu mẹ được."

Thiệu Trung nhanh chóng tiếp tục: " Con càng nhỏ hơn, con còn là con út, càng không thể sống thiếu mẹ. Nếu rời xa mẹ con sẽ ăn không ngon ngủ không yên."

Ai lại muốn bản thân chết đói?

Thiệu Kỳ Hải nhất thời không biết nên nói cái gì, đi theo hắn sẽ chết đói sao?

Thiệu Nam bất đắc dĩ nhìn Thiệu Kỳ Hải: "Hai người các con không cần nói."

Hai tên ngốc này còn chưa đạt được thỏa thuận, đã nóng lòng muốn chứng tỏ mình nhất định phải đi theo mẹ, đồng thời bọn chúng cũng sẽ dùng tuổi của mình để viện cớ, như thế này không có lợi cho cuộc đàm phán.

Thiệu Bắc và Thiệu Trung cũng nhận ra mình đang quá vội vã, cho nên đã ngoan ngoãn im lặng và mỉm cười rạng rỡ với Thiệu Kỳ Hải.

Thiệu Kỳ Hải không hề cảm thấy đượcan ủi, đây là nụ cười chột dạ.

"Cha, tại sao cha còn sợ chuyện còn chưa lộ ra? Chúng con là con ruột của cha, sao có thể bỏ rơi cha mà chạy trốn được." Thiệu Nam cười ấm áp nói, còn nắm chặt lấy tay của Thiệu Kỳ Hải.

Thiệu Tây liếc nhìn Thiệu Nam, sau đó vội vàng bước tới và đặt bàn tay còn lại của mình vào tay kia của Thiệu Kỳ Hải: "Đúng thế, cha, chúng con là con ruột của cha."

Thiệu nam ấm áp nói: "Chúng con chỉ muốn cảm ơn mẹ, trước đây vào thời điểm cha giả chết, là mẹ đã cứu chúng con, vì vậy chúng con thực sự biết ơn mẹ."

Thiệu Đông nhìn ra ngoài cửa sổ: "Khi chúng ta mắc kẹt trong vũng lầy, chính mẹ đã kéo chúng con dậy và chiếu sáng thế giới của chúng con, cha à, chúng con thật sự rất cần mẹ cho nên mới muốn đi theo, chúng con không muốn mẹ vì mình mà trở nên khó xử."

Thiệu Tây nhìn Thiếu Đông, hai mắt trợn to, không ngờ anh trai của mình lại có thể văn vở hơn một nhà văn nhỏ là cậu.

Thiệu Đông nói đến xúc động, nhưng người gặp rắc rối lại chính là Thiệu Kỳ Hải, trên mặt Thiệu Kỳ Hải lộ ra vẻ đấu tranh: "Ta không ngăn cản các con hiếu thảo với cô ấy, nhưng..."

Thiệu Tây vốn cảm thấy rằng mình không thể tụt lại phía sau Thiệu Đồng, đang nghĩ ra những câu nói hay và cảm động, nghe thấy Thiệu Kỳ Hải giãy dụa, cậu không khỏi quan tâm nói.

"Cha, không cần chỉ là, chúng con nói câu hơi khó nghe chút, nhưng hiện tại chúng con tin tưởng mẹ hơn cả cha, cho nên cha cứ chấp nhận đi, nếu không cha có giữ quyền giám hộ của chúng con cũng vô ích, chúng con có chân, có thể tự đi tìm mẹ."

Nói xong những gì viết trong lòng, Thiệu Tây tiếp tục: "Cha cũng đừng quá buồn, thật ra chúng con cùng cha đàm luận là do có tình cảm với cha, nếu không lúc đó chúng con có thể im lặng mà rời đi theo mẹ rồi, cha có ngăn cả cũng không được, chúng con bây giờ cũng đã có bản lĩnh riêng. "

Thiệu Kỳ Hải: "..."

Bọn trẻ còn muốn lên kế hoạch bỏ trốn cùng Mục Kinh Trập sao?

"Ta biết lần trước ta đã làm tổn thương trái tim các con, nhưng lần này ta sẽ thật sự sẽ đối tốt với các con, các con không cần phải cảm thấy bất an, các con có thể tin tưởng vào ta."

Thiệu Tây tiếp tục: "Chúng con đều tin, nhưng cha à, chẳng lẽ chúng con theo mẹ chỉ để mẹ nuôi nấng chúng con sao? Không, không chỉ vì mẹ tốt với chúng con mà còn hơn thế nữa, chúng con muốn tốt với mẹ và thực hiện lời hứa trước đây."

"Cha à, mặc dù anh hai nói chuyện khó nghe, nhưng chúng con đã cùng cha nói chuyện, thật sự là vì có tình cảm với cha cho nên cha không cần phải lo lắng quá nhiều, hơn nữa cha à, cái này cũng là vì lợi ích của cha." Thiệu Nam tiếp tục: "Nếu như cha đồng ý cùng nuôi dạy chúng con, có lẽ mẹ sẽ nhìn cha bằng một con mắt khác, sau đó lại nảy sinh lòng hảo cảm. "

"Hả?" Thiệu Kỳ Hải không phản ứng kịp: "Sẽ như vậy chứ?"

"Tất nhiên, tại sao không? Đây là lúc để thể hiện tinh thần đàn ông của cha, hãy tin con, nếu cha thật sự làm như vậy, thái độ của mẹ đối với cha chắc chắn sẽ thay đổi tốt hơn."

Thiệu Tây gật đầu khẳng định, hợp tác chặt chẽ với Thiệu nam, không có dấu vết của những cuộc cãi vã và lúng túng trước đó, thậm chí là tay vẫn đang bị trói với nhau.

Những lời bọn trẻ nói khiến Thiệu Kỳ Hải thật sự phải suy nghĩ về điều này, nếu hắn đồng ý, liệu Mục Kinh Trập có làm như vậy không?

"Cha, người không tin chúng con sao? Làm sao chúng con còn có thể lừa dối cha được? Mẹ thật ra là một người rất đơn giản, nếu đối xử tốt với mẹ một phần, mẹ sẽ đối xử tốt lại mười phần. Mẹ rất thích chúng con, cha lại đưa ra quyết định như vậy, mẹ tất nhiên sẽ rất cảm kích cha, cảm thấy cha đúng là một người đàn ông thực thụ, phải lau mắt mà nhìn. "

Thiệu Nam vừa nói xong, Thiệu Tây đã tiếp lời: "Cho nên cha cứ dứt khoát một chút đi, cha do dự nhiều như vậy làm gì. "

Thiệu Đông lập tức xen vào: "Cảm xúc giống như một nắm cát, càng nắm chặt, nó càng trôi qua nhanh. Nếu cha nắm giữ nhẹ nhàng, hầu hết cát sẽ được giữ lại, như vậy cha có thể buông tay một cách thích hợp."

Thiệu Tây lại kinh ngạc nhìn Thiệu Đông: "Nói quá đúng, cha à, thay vì lôi kéo như thế này, tốt hơn hết là hãy thành toàn cho mẹ và chúng con, cũng là thành toàn cho chính mình."

Thiệu Kỳ Hải nghe xong đầu óc rối bời: "Ý của các con là gì? Là thúc giục ta ly hôn, trực tiếp làm thủ tục sao?"

Thiệu Kỳ Hải giật mình một cái: "Vậy thì không được, không được đâu, ta với Kinh Trập đã nói với nhau là tạm thời sẽ không ly hôn. "

Cùng đồng ý với Mục Kinh Trập rằng tạm thời sẽ không ly hôn, như thế nào lại ở cùng bọn trẻ một lúc liền trở thành ly hôn? Thiệu Kỳ Hải rất kiên quyết: "Ta sẽ không đi, các con cũng đừng nghĩ tới."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip