Chap 258: Đầu tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cuốn sách lần trước của Thiệu Tây xuất bản rất nổi tiếng, được đưa vào danh sách bán chạy nhất, còn có các nhà xuất bản nước ngoài đến hỏi thăm về việc dịch và xuất bản nó ở nước họ, Thiệu Tây sợ rằng bản dịch không đủ tốt cho nên đã tự mình kiểm tra, ngược lại bản thân cũng vô cớ học được ngoại ngữ.

Vốn dĩ Thiệu Tây đang là học sinh, còn cần phải đi học, bây giờ có thêm những việc này làm cho cậu rất bận rộn.

Về việc bận rộn đã làm cho cậu có rất nhiều ý tưởng táo bạo, thậm chí còn viết bài nói rằng thời gian của cậu đã bị bà lão luôn phơi nắng ở đầu thôn đánh cắp.

Bà lão ngày càng già, cuộc sống trải qua nhàm nhàm chán chán, ngày nào bà lão cũng chỉ ăn uống rồi phơi nắng, luôn miệng nói một ngày sao còn chưa trôi qua.

Thời gian một ngày của bà lão vừa chậm vừa dài, trời lúc nào cũng chưa tối, nhưng thời gian của Thiệu Tây lại luôn không đủ dùng, cho nên cậu nghi ngờ thời gian của mình và thời gian của bà lão là hai múi giờ khác nhau, hoặc là thời gian của mình đã bị bà lão đánh cắp mất rồi.

Khi Thiệu Tây đưa bản thảo đầu tiên cho Mục Kinh Trập, cậu đã nghiêm túc thảo luận với cô: "Nếu không phải bị đánh cắp thì thời gian của con chính là đã tăng tốc rồi, thời gian của bà ấy một ngày có bốn mươi tám tiếng, nhưng của con chỉ có mười hai tiếng. "

"Mẹ cũng cảm giác được của mẹ cũng được tăng tốc." Mục Kinh Trập đồng cảm sâu sắc.

"Cho nên, nhất định có kẻ trộm thời gian phải không?" Thiệu Tây trầm ngâm: "Con muốn tìm biện pháp đối phó với kẻ trộm thời gian."

"Chúng ta có thể làm gì?" Mục Kinh Trập hỏi.

"Để con suy nghĩ, sau khi nghĩ xong con sẽ nói với mẹ." Thiệu Tây trầm ngâm suy nghĩ rồi cầm cuốn sổ rời đi.

Thiệu Kỳ Hải ở ngoài cửa nghe trộm một hồi, thấy bọn họ thảo luận nghiêm túc như vậy, mặc dù thường xuyên nhìn thấy nhưng hắn vẫn có chút choáng váng.

Thiệu Kỳ Hải có lúc cảm thấy mình rất hiểu con trai Thiệu Tây, đứa trẻ này rất hiểu biết và sắc bén, nhưng có lúc lại rất ngây thơ, những ý nghĩ trong cái đầu nhỏ kia đôi lúc khiến hắn không thể ngờ đến.

Hắn thường xuyên phải há hốc mồm, sau đó tư duy của Thiệu Kỳ Hải vẫn không theo kịp được, cuối cùng Thiệu Kỳ Hải luôn tìm đến Mục Kinh Trập.

"Em cho rằng Tiểu Tây nói đúng sao?" Thiệu Kỳ Hải nhịn không được hỏi Mục Kinh Trập.

"Mặc dù nó đi ngược lại nhận thức của chúng ta, nhưng tôi nghĩ nó có cũng lý. Tôi cũng cảm thấy thời gian của mình đã bị tăng tốc và bị người ta trộm đi. Nếu không thì tại sao tôi lại cảm thấy mỗi ngày trôi qua quá nhanh."

Thiệu Kỳ Hải: "..." Được rồi.

Thiệu Tây cuối cùng cũng đã tìm ra cách để đối phó với kẻ trộm thời gian, chẳng hạn như mọc ra mười đôi tay, trong thực tế thì không có khả năng lắm, nhưng chúng hoàn toàn phù hợp trong thế giới văn học của cậu.

Một lý luận này cuối cùng đã được xuất bản, biên tập chủ đề chỉ ra rằng mọi người nên trân trọng thời gian và sắp xếp thời gian hợp lý để nâng cao hiệu quả.

Sau khi đọc bài viết của Thiệu Tây, Thiệu Đông và những người khác cũng cảm thấy như vậy, đọc xong còn phát biểu thêm một số nhận xét, tất cả đều xin bày tỏ bằng miệng với Thiệu Tây và không dùng giấy.

Thiệu Đông: "Anh sẽ cẩn thận canh giữ thời gian của mình hơn, để không bị trộm mất."

Thiệu Bắc thở dài: "Sẽ thật tuyệt nếu em có thể tranh thủ thời gian để vừa đi học vừa quay phim."

Thiệu Nam nói: "Em cũng vậy, nếu có thể trộm thời gian, em sẽ dùng hết thời gian trộm được để đọc sách, để có nhiều thời gian làm thí nghiệm và vui chơi."

Thiệu Nam vẫn thích đọc sách và nghiên cứu nhất, nhưng bây giờ có thêm hai giáo sư, Mục Kinh Trập ngày càng không thể hiểu được những cuốn sách bọn họ gửi đến, toán lý hóa đối với cô thật sự không có chút tình cảm nào.

Để tạo điều kiện cho Thiệu Nam nghiên cứu và tiến hành một thí nghiệm nhỏ, còn đặc biệt làm một phòng thí nghiệm nhỏ cho cậu, Thiệu Nam thường xuyên khóa cửa lại, nói rằng sợ có người đột nhập sẽ gặp nguy hiểm.

Hai giáo sư dường như đang cạnh tranh với nhau, bọn họ gửi càng nhiều sách và càng quan tâm cậu hơn, thỉnh thoảng giáo sư Đại học Luật cũng tham gia và gửi một số sách.

Mỗi lần Mục Kinh Trập nhìn cái đầu nhỏ của Thiếu Nam đều cảm thấy khó hiểu, sao cái đầu nhỏ như vậy lại có thể chứa đựng nhiều kiến ​​thức đến thế.

Thiệu Đông càng quyết liệt hơn, sau khi đến kinh đô rồi đến Hải Thành, cậu đột nhiên nói muốn mua lại một nhà máy sản xuất tủ lạnh, nhà máy được thành lập cách đây không lâu, thiết bị và kỹ thuật đều là những cái tiên tiến nhất của nước ngoài, vốn dĩ cậu muốn bắt đầu một công việc kinh doanh lớn, nhưng lại gặp vấn đề về vốn, không thể thành công.

Thiệu Đông rất nhạy cảm, nhìn tình hình hiện tại, cậu đối với ngành này rất lạc quan, cho nên muốn bàn chuyện thu mua.

"Số tiền thu mua lấy từ tiền kiếm được từ nhà máy nước giải khát và nhặt ve chai là được rồi."

Vốn dĩ Thiệu Đông và các em của mình đang nghĩ đến việc mua một chiếc ô tô cho Mục Kinh Trập, nhưng sau khi tìm hiểu về chiếc xe, cậu cảm thấy nó chưa đủ tốt, hơn nữa Mục Kinh Trập còn chưa lấy được bằng lái xe nên cậu nghĩ mình nên đầu tư trước.

Sau này khi kiếm được nhiều tiền hơn, cậu sẽ mua cho mẹ, đến lúc đó sẽ mua cái tốt hơn.

Tham vọng của Thiêhu Đông càng lớn, sau này ngoại trừ tủ lạnh, cậu còn muốn sản xuất tivi và máy giặt, tuy mới đi một bước nhưng cậu đã thấy được bước thứ ba.

"Mẹ ơi, mẹ nghĩ sao về kế hoạch của con? Nếu mẹ thấy ổn thì mẹ cũng có thể đầu tư để con có những bước tiến lớn hơn một chút. Cậu cũng nói sẽ tin tưởng con, vốn là đang dự định mua nhà trong thành phố, nhưng bây giờ tạm thời không mua, đều đầu tư hết cho con."

Mục Kinh Trập nghe vậy, lập tức gật đầu: "Mẹ cũng sẽ đồng hành cùng con, cậu của con đã làm rất tốt."

Còn nhà ở hiện nay rất khó mua, nhà ở thương mại vẫn chưa xuất hiện, nhiều ngôi nhà trong thành phố là do tổ tiên đã ở qua nhiều thế hệ hoặc được các đơn vị công tác phân bổ, nói cách khác là đều là của công.

Mục Hàn cũng chưa có đối tượng, hắn cũng không vội mua nhà, tốt nhất là chờ đầu tư vào nhà ở tốt hoặc nhà ở thương mại.

Khi thời cơ đến Mục Kinh Trập cũng sẽ đầu tư, trùng sinh hoặc sống lại một đời xuyên sách, nếu cô không mua nhà thì nhất định sẽ bị thiên lôi đánh xuống, nếu không mua nhà thì đừng nhận mình là người xuyên sách, thật mất mặt, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc...

Nếu cô có thể kiếm tiền với Thiệu Đông và Thiệu Đông có thể hỗ trợ cô, bọn cô nhất định phải làm việc cùng nhau.

"Được." Thiệu Đông nhìn vẻ mặt Mục Kinh Trập, ưỡn ngực: "Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ không để mẹ thua lỗ."

"Mẹ tin con, nhưng đừng quá căng thẳng."

Thiệu Đông quay người lại, thấy Thiệu Kỳ Hải đang nhìn mình: "Tiểu Đông, con biết cha thật ra cũng có một khoản dư, nếu con cảm thấy được thì cha sẽ..."

"Con biết, nhưng cha tạm thời vẫn nên giữ lại tiền, phòng khi trong nhà cần dùng gấp. Khi con tìm được công việc kinh doanh mới, con sẽ nhờ cha cùng nhau đầu tư và kiếm tiền." Những gì Thiệu Đông nói đều là sự thật, cậu cảm thấy trong nhà vẫn cần phải giữ một ít tiền, tiền là dự phòng, giống như lần trước bị tống tiền vậy.

Xùy xùy xùy, nhà cậu sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như vậy nữa, nhưng chỉ để đề phòng thôi.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn là việc kinh doanh này sau này vẫn hợp tác với cậu, cộng thêm tiền đầu tư của mẹ, theo lý thuyết vẫn thuộc về mẹ, dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng tốt hơn là không nên lôi kéo cha vào.

Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải vẫn chưa ly hôn, nhưng bọn họ không giống những cặp vợ chồng bình thường, tương lai không chắc chắn, Thiệu Đông suy nghĩ lâu dài, tốt hơn là nên tách tài sản của họ ra. Giống như bây giờ, cả hai đều tự quản lý tiền của mình, bình thường tiền bỏ ra cho bọn cậu cũng là tiền riêng của mỗi người.

Mặc dù cha cậu đã cố gắng hết sức để mua những thứ để sử dụng hàng ngày và hỗ trợ gia đình nhiều nhất có thể nhưng mẹ cậu lần nào cũng chi tiêu rất nhiều.

Có thể nói Thiệu Đông đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip